Tiễn Quận chúa Dung Hoa đi, Diệp Ly quay đầu lại xử lý xong kế hoạch
huấn luyện cần chuẩn bị trong tay giao cho Tần Phong, sáng hôm sau mới
đi cáo từ Đại trưởng công chúa chuẩn bị trở về thành.
Đại trưởng công chúa ý vị thâm trường nhìn Diệp Ly cười nói: “Là nên
trở về, con đường đường là một Định Quốc Vương phi sao lại ở ngoài thành với lão cụ bà ta đây được? Huống chi Tu Nghiêu nơi đó không có Vương
phi giúp đỡ luôn có rất nhiều chỗ không thích hợp.”
Nghe Đại trưởng công chúa nói…, Diệp Ly hơi ngẩn ra, càng cảm thấy
trong kinh thành có chuyện gì mà mình không biết. Bái biệt Đại trưởng
công chúa, ra cửa thấy Tần Phong đứng ở cửa chờ mình, Diệp Ly cười như
không cười liếc hắn một cái, “Có phải trong kinh thành đã xảy ra chuyện
gì mà ta không biết?”
Sắc mặt Tần Phong cứng đờ, cười nói: “Nếu có chuyện quan trọng thì có ai dám không bẩm báo cho Vương Phi biết?”
Diệp Ly hí mắt, quay đầu nhìn hắn, cười nói: “Như vậy chính là chuyện không quá quan trọng rồi? Nói nghe một chút đi.”
Thấy Diệp Ly xoay người đi ra ngoài, Tần Phong vội vàng bước nhanh
theo sau, vừa nói: “Thật ra thì cũng không có đại sự gì, cái gì kia. . . Mấy ngày trước, sứ giả hòa thân của Bắc Nhung không phải là đến kinh
thành sao. Gia Luật vương tử dâng thư lên Hoàng thượng nói là, nếu hai
nước đám hỏi sẽ phải có gả có cưới, biểu hiện rõ tình hữu nghị hai
nước.”
Diệp Ly quay đầu lại nhìn hắn, thản nhiên nói: “Cho nên lúc này tới
lượt công chúa Bắc Nhung, muốn Vương gia cưới? Hoàng đế coi Định Quốc
Vương phủ là chỗ nào, loại người loạn thất bát tao gì đều nhét vào trong phủ?”
Tần Phong co cổ lại, Vương Phi đang ghen sao? Vương gia mà biết nhất
định sẽ rất vui mừng đi. Vừa nhìn thần sắc Diệp Ly, Tần Phong vội vàng
giải thích: “Không phải là công chúa Bắc Nhung. . . Là con gái nuôi của
Đại tướng quân Phi Mã Hách Liên Chân của Bắc Nhung quốc, Hách Liên Huệ
Mẫn.”
Khóe miệng Diệp Ly không nhịn được rút rút, con gái nuôi của Hách
Liên Chân. . . Người nào không biết Hách Liên Chân và Định Quốc Vương
phủ có thù sâu như biển, còn có vị con gái nuôi này. . . Xem ra đối
phương quả thật rất có lòng tin mới dám lấy một thân phận như vậy đến
Đại Sở, “Tại sao ta không biết?”
“Vương Phi bớt giận.” Tần Phong vội vàng thỉnh tội, Diệp Ly nhàn nhạt liếc hắn một cái, lúc này Tần Phong mới nhớ lại Vương phi cũng không
thích thủ hạ nói nhảm cái loại thỉnh tội này, vội vàng khai báo: “Là ý
của Vương gia. Vương gia nói, nếu Vương phi còn muốn ở bên ngoài, thì
trước hết không cần lấy loại chuyện nhỏ nhặt này làm phiền Vương phi,
chỉ là một cô gái Bắc Nhung, Vương gia cũng không để ở trong lòng.”
Diệp Ly khẽ gật đầu coi như là nhận giải thích của hắn, mới hỏi: “Đã
như vậy, tại sao lại truyền ra cả thành đều biết?” Quận chúa Dung Hoa
một mực ở trong kinh thành thì cũng thôi, ngay cả Đại trưởng công chúa
lánh xa ở ngoài thành mà cũng biết, thì không thể nói, chuyện này không
ầm ĩ lớn.
Tần Phong nói: “Hoàng thượng và Thái hậu nói, Vương phi và Vương gia
đám cưới đã hơn một năm, nhưng Vương phi. . . vẫn không có tin tức, cho
nên đúng lúc Gia Luật vương tử thỉnh cầu, nói là khai chi tán diệp cho
Vương phủ.” Nói xong, Tần Phong cẩn thận dò xét Diệp Ly một cái, đây mới là nguyên nhân chính bọn họ không dám bẩm báo Vương phi.
“Hay cho một cái khai chi tán diệp!” Diệp Ly cười lạnh, “Dâng con
gái Bắc Nhung để khai chi tán diệp cho Định Quốc Vương phủ? Trở về
thành!” Mọi người luôn có thành kiến, nhưng mà cho dù nàng thật sự không sinh được con, thì dân chúng của Đại Sở và Mặc gia quân cũng không thể
tiếp nhận trong thân thể của Định Vương tương lai có huyết mạch của Bắc
Nhung được, cái này thuần túy là vấn đề chính trị. Mặc Cảnh Kỳ cũng đánh chủ ý rất hay, hắn thật sự cho rằng mọi người trong khắp thiên hạ đều
là người ngu sao?
Còn chưa trở lại Vương phủ, dọc theo đường đi, Diệp Ly đã nghe không
ít lời đồn đãi về Định Vương và Hách Liên Huệ Mẫn. Trong đó lại càng
không thiếu lời đồn đãi về Định Vương phi lập gia đình hơn một năm còn
không có mang thai, rồi lại không chịu dâng trắc phi cho Định Vương,
ghen tị, không hiền, v..vv….
Mới vừa vào Vương phủ, Mặc tổng quản liền vội vã chạy tới mời Diệp Ly đến chính sảnh, Diệp Ly nghi ngờ nhướng mày, Mặc tổng quản giải thích:
“Gia Luật vương tử và tiểu thư Hách Liên Huệ Mẫn tới chơi, Vương gia
đang ở đại sảnh nói chuyện với hai vị. Nếu Vương phi thân là chủ mẫu của Định Vương phủ, đương nhiên cũng nên ra mặt tiếp kiến khách nhân.”
Diệp Ly thú vị nhìn Mặc tổng quản, cười nói: “Mặc thúc không có gì
muốn nói về lời đồn đãi phía ngoài sao?” Mặc dù những suy đoán ngổn
ngang kia để cho trong lòng Diệp Ly khó chịu, nhưng có một chút cũng
không nói sai, nàng lập gia đình một năm không có thai, lại hoàn toàn
không có ý tứ cho Mặc Tu Nghiêu nạp thiếp, ở trong mắt mọi người thời
đại này xem ra chính xác là ghen tị, không hiền .
Mặc tổng quản trầm ổn nói: “Chuyện của chủ tử thì sao thuộc hạ lại có quyền nghị luận được. Huống chi. . . Lời đồn đãi phía ngoài có hơn phân nửa là Vương gia cho người ta thả ra.”
“Hử? Vương gia muốn làm gì?” Diệp Ly có chút ngoài ý muốn, thật tình
vừa nghĩ thì liền biết là đương nhiên, ngắn ngủn mới mấy ngày, mà lời
đồn đãi đã truyền đầy kinh thành, thậm chí còn có xu thế phát triển mãnh liệt. Nếu có Định Vương phủ nhúng tay thì nhất định không đến nỗi như
thế, xem ra Mặc Tu Nghiêu chẳng những không có trừ khử những lời đồn đãi này, mà ngược lại còn ở phía sau màn lửa cháy đổ thêm dầu.
Mặc tổng quản nói: “Vương gia nói, Vương phi trở lại thì tự nhiên sẽ hiểu dụng ý của ngài ấy. Vương Phi hiện tại. . . .”
Diệp Ly cười một tiếng, rồi nói: “Nếu người ta đã tự mình tới cửa rồi, sao Bản phi lại không gặp chứ.”
Mới vừa đi tới ngoài cửa chính sảnh, đã nghe thấy bên trong truyền
đến giọng nói thanh thúy của thiếu nữ, “Vương gia, không biết Huệ Mẫn có may mắn gặp Vương phi một lần hay không?”
Giọng nói của Mặc Tu Nghiêu lại vẫn thanh đạm ôn văn như ngày thường, thản nhiên nói: “A Ly ra khỏi thành đi thăm Hoàng cô, chỉ sợ không có
duyên gặp Hách Liên tiểu thư.”
“Vương gia nói giỡn, làm sao lại không có duyên đây. Chờ Huệ Mẫn gả
vào Định Quốc Vương phủ chính là tỷ muội tương xứng với Vương Phi, đương nhiên có thể gặp nhau.” Gia Luật Dã cười vang nói, “Huệ Mẫn, muội cũng
không cần gấp gáp, Định Vương phi ôn văn thanh tao lịch sự, chính là
gương mẫu trong các cô gái của Đại Sở. Tuyệt đối sẽ không làm khó dễ
muội.”
“Biểu ca, huynh nói rất đúng, Huệ Mẫn ngưỡng mộ phương danh (tiếng thơm) của Vương phi đã lâu nên nhất thời nóng lòng, để cho Vương gia chê
cười.” Hách Liên Huệ Mẫn giòn thanh cười nói, lời nói tự nhiên hào phóng lại không một chút ngượng ngùng và kinh hoảng khi nói về hôn sự của
mình như con gái của Đại Sở.
“Gả vào Định Quốc Vương phủ?” Mặc Tu Nghiêu nghi ngờ nói: “Định Quốc Vương phủ cũng không có bàng chi, phụ huynh (Phụ Vương + Vương Huynh) của Bản Vương đã qua đời nhiều năm. Không biết Hách Liên tiểu thư có hôn ước với vị tổ tiên nào của quý phủ?”
“Xì. . . . . .” Diệp Ly không nhịn được cười ra tiếng, phía ngoài đã
đồn đại đầy trời, mà Mặc Tu Nghiêu còn ra vẻ không biết, diễn trò cũng
hơi thái quá đi. Ho nhẹ một tiếng, lúc này Diệp Ly mới cất bước đi vào
trong sảnh.
Hiển nhiên Mặc Tu Nghiêu thấy Diệp Ly thì rất vui vẻ, tự mình đứng
dậy, tiến lên kéo tay Diệp Ly, cười nói: “A Ly, rốt cục nàng đã trở lại, đã hết giận chưa, không tức giận với vi phu nữa?”
Diệp Ly cười nhạt, nói: “Vương gia cảm thấy mình làm sai sao?” Bí mật đưa tay bấm Mặc Tu Nghiêu một cái thật mạnh, đưa lưng về phía Hách Liên Huệ Mẫn và Gia Luật Dã, lấy ánh mắt ý bảo: Chàng giở trò quỷ gì?
Lực tay của Diệp Ly tuyệt đối không nhẹ, người Mặc Tu Nghiêu cứng đờ, khoa trương hiện lên trên mặt, nói: “A Ly còn đang tức giận sao? Bản
vương biết Bản vương sai rồi. Chỉ cần nương tử cảm thấy không đúng cũng
là sai, cho dù người trong thiên hạ nói là đúng, cái đó cũng là lỗi của
bọn hắn. Nương tử ngồi.”
Trên khuôn mặt tuấn dật của hắn còn mang theo mặt nạ lạnh như băng ở
một bên, cộng thêm uy danh của Định Quốc Vương gia, lúc này lại như
trượng phu nhà bách tính đang tìm cách dụ dỗ thê tử, làm cho người ở bên ngoài nhìn thấy liền lộ ra vẻ cổ quái khác thường. Hách Liên Huệ Mẫn và Gia Luật Dã cũng kinh ngạc nhìn nhau một cái. Làm sao cũng không thể
tin tưởng Định Vương lại làm trò trước mặt người ngoài như vậy.
Gia Luật Dã hơi hăng hái nâng lông mày lên, cười nói với Diệp Ly:
“Vương phi, nhiều ngày không thấy nhưng phong thái của Vương phi vẫn như xưa.”
Diệp Ly mỉm cười gật đầu, rồi nói: “Gia Luật vương tử cũng không kém, vị tiểu thư này là. . . .”
Cũng không đợi Gia Luật Dã giới thiệu, Hách Liên Huệ Mẫn đứng dậy
hành lễ theo Đại Sở với Diệp Ly, mới cười nói: “Tiểu muội Hách Liên Huệ
Mẫn bái kiến Vương phi tỷ tỷ.”
Diệp Ly khẽ cau mày, nghiêng người tránh khỏi lễ của nàng ta, rồi
cười nói: “Hách Liên tiểu thư gọi Bản phi là Vương phi được rồi. Nói
đến, Hách Liên tiểu thư hẳn là lớn hơn Bản phi mấy tuổi đi, hai chữ tỷ
tỷ này, Bản phi nhận không nổi.”
Lúc này Diệp Ly mới thấy rõ ràng bộ dáng của Hách Liên Huệ Mẫn này.
Bởi vì là người Bắc Nhung, nên Hách Liên Huệ Mẫn cao gầy hơn các cô gái
Đại Sở rất nhiều, nhưng thân hình thì cũng linh lung, tinh tế, không
thấy chút bền chắc tráng kiện nào như cô gái Bắc Nhung ở trong ấn tượng, ngược lại thì ngũ quan hơi tinh sảo, lại có mấy phần thanh tú xinh đẹp
của giai nhân Đại Sở. Chỉ là nàng một thân trang phục quý tộc Bắc Nhung
màu hồng đào, mặt mang cười càng nhiều thêm mấy phần khí chất oai hùng
gan dạ. Cũng có mấy phần giống với Mộ Dung Đình, nhưng mà chỉ gặp một
lần, Diệp Ly đã hiểu Hách Liên Huệ Mẫn này hoàn toàn khác với Mộ Dung
Đình không chút tâm cơ nào. Phía ngoài cởi mở thanh thoát chỉ là ngụy
trang của nàng ta mà thôi, chỉ bằng cặp mắt cười kia vẫn chuyên chú ở
trên mặt nàng, thì Diệp Ly đã biết bộ dáng không chút tâm cơ nào như vậy của nàng ta che giấu lai lịch không rõ ràng của mình mà thôi.
Nghe Diệp Ly nói…, Hách Liên Huệ Mẫn hơi sững sờ, rất nhanh liền kịp
phản ứng, cười nói: “Vương Phi tỷ tỷ có điều không biết, Huệ Mẫn đã được ý chỉ của Hoàng đế Đại Sở, ít ngày nữa gả vào Định Quốc Vương phủ. Mặc
dù không biết quy củ của Đại Sở, nhưng Bắc Nhung chúng ta là người vào
cửa trước thì làm lớn, cho nên ta kêu một tiếng tỷ tỷ cũng hẳn là đúng
đi.”
Diệp Ly trầm ngâm chốc lát, quay đầu lại nhìn Mặc Tu Nghiêu nói:
“Vương gia, chúc mừng Vương gia, Hoàng thượng tự mình ban thưởng cho
chàng một vị mỹ nhân đây, chắc Vương gia rất vui mừng đi?”
Mặc Tu Nghiêu vội vàng lắc đầu nói: “Nương tử hiểu lầm, Bản vương
chưa bao giờ nhận được ý chỉ tứ hôn gì cả. Mới vừa rồi Bản vương còn
đang suy nghĩ, chẳng lẽ Hách Liên tiểu thư là có hôn ước với Phụ Vương
hay Vương huynh. Như vậy. . . Mặc dù Phụ Vương và Vương huynh đã mất từ
lâu, nhưng Định Quốc Vương phủ còn một cuộc minh hôn, cho dù là một nửa
thì cũng rất tốt, chỉ là phải làm phiền nương tử vất vả. Không biết. . . Hách Liên tiểu thư là thứ mẫu phi của Bản Vương hay. . . Tiểu Vương
tẩu?”
Lời này vừa ra, cho dù là bình tĩnh như Gia Luật Dã cũng không nhịn
được nữa, vẻ mặt nhăn nhó, mặc dù con gái Bắc Nhung không câu nệ tiểu
tiết nhưng bị vị hôn phu mà mình nhận định chế nhạo như thế, Hách Liên
Huệ Mẫn cũng không nhịn được nữa, sắc mặt khó nhìn lên. Cái gì gọi là
ngươi chưa nhận được ý chỉ tứ hôn? Hoàng đế ở tại chỗ tứ hôn, thì căn
bản chưa kịp viết chiếu thư, kết quả Mặc Tu Nghiêu đã nghênh ngang rời
đi, nửa điểm cũng không có ý định nể mặt Hoàng đế và Bắc Nhung. Sau đó
lại càng trực tiếp hơn, nhốt người truyền chiếu thư ở ngoài cửa, đương
nhiên là không có chiếu thư tứ hôn rồi.
Ánh mắt Diệp Ly trong suốt, ngước lên, “Quả thật như thế?”
Mặc Tu Nghiêu nghiêm mặt nói: “Tâm của vi phu với A Ly như mặt trời
chứng giám tuyệt không nói dối. Nếu Bản vương không để ý liêm sỉ cưới
Hách Liên tiểu thư, liền phạt Bản vương thiên lôi đánh xuống, đoạn tử
tuyệt tôn.” Dù sao hắn tuyệt đối sẽ không cưới Hách Liên Huệ Mẫn, thề
cái gì thì đương nhiên cũng không có chút áp lực nào.
Nghe vậy, thần sắc Diệp Ly mềm mại một chút, ôn nhu nói: “Ta tin
tưởng chàng là được, thề độc làm cái gì? Nếu như thế, chút nữa ta sai
người ta chuẩn bị hôn lễ là được, nhưng mà. . . Rốt cuộc là Phụ Vương
hay Đại ca, có muốn thỉnh Đại tẩu trở lại một chuyến hay không?” Đừng
nói nàng làm bại hoại danh tiếng của Hách Liên Huệ Mẫn, người Bắc Nhung
không quan tâm cái này nhiều. Huống chi nàng cũng không có ý định khách
khí với cô gái muốn tranh đoạt nam nhân với nàng.
Hiển nhiên Mặc Tu Nghiêu hết sức hài lòng với việc Diệp Ly phối hợp,
quay đầu lại nhìn về phía Gia Luật Dã ngồi ở một bên. Nói rõ ý, để cho
hắn nói rõ, rốt cuộc Hách Liên Huệ Mẫn phải gả là Tiền Tiền Định Vương
hay Tiền Định Vương.
Sắc mặt Gia Luật Dã xanh mét, Mặc Tu Nghiêu đã cột việc cưới Hách
Liên Huệ Mẫn và lễ nghĩa liêm sỉ cùng nhau rồi, hiển nhiên là quyết tâm muốn giao Hách Liên Huệ Mẫn cho người chết. Nếu thật làm theo ý của hắn ta, vậy bọn họ mới là tiền mất tật mang. Hừ nhẹ một tiếng, Gia Luật Dã
nói: “Định Vương, chắc ngài cũng rõ ràng ý tứ của Bản vương tử và Hoàng
đế Đại Sở, ngài còn càn quấy như vậy có mất thể thống hay không?”
Mặc Tu Nghiêu còn ủy khuất hơn hắn, than nhẹ một tiếng, rồi nói: “Vương tử có điều không biết, tổ tiên của Bản vương có huấn (lời huấn giáo, dạy bảo), tuyệt đối không thể lấy con gái dị quốc vào cửa, nếu không liền không
xứng làm con cháu của Định Quốc Vương phủ. Nhưng mà vì tình hữu nghị
giữa hai nước của ta và ngươi, Phụ Vương và Vương huynh đã mất sớm nên
cũng không bị quy củ của Định Vương phủ ảnh hưởng. Như thế chẳng phải là vẹn cả đôi đường sao?”
Vẹn cả đôi đường cái quỷ ấy! Gia Luật Dã không thể không thầm mắng ở trong lòng.
“Vương gia, Huệ Mẫn một lòng ngưỡng mộ Vương gia, vì sao Vương gia
phải nhục nhã ta như thế?” Hách Liên Huệ Mẫn đứng dậy nhìn Mặc Tu Nghiêu u oán nói.
Mặc Tu Nghiêu thản nhiên nói: “Bản vương không có ý nhục nhã Hách Liên tiểu thư.”
Hách Liên Huệ Mẫn nói: “Đã như vậy, vì sao Vương gia lại lần nữa từ
chối? Ta và ngài là danh chính ngôn thuận được Hoàng đế Đại Sở tứ hôn,
mặc dù Hách Liên Huệ Mẫn ta không phải xuất thân hoàng tộc nhưng cũng là quý tộc Bắc Nhung, thuở nhỏ đã học văn tập võ, tự hỏi sẽ không bôi nhọ
Vương gia.”
Mặc Tu Nghiêu nhìn Hách Liên Huệ Mẫn một chút, cúi đầu nhìn Diệp Ly
ngồi ở bên cạnh mình, ôn nhu nói: “Kiếp này, Bản vương chỉ cưới duy nhất một mình A Ly. Hành động lần này của Hách Liên tiểu thư để ái phi của
Bản vương ở chỗ nào?”
Ba người trong sảnh đều ngẩn ra, ánh mắt Hách Liên Huệ Mẫn phức tạp
nhìn Diệp Ly một cái, nói: “Vương gia vì Vương phi, ngay cả Đại Sở cũng
không để ý sao?”
Diệp Ly cau mày, nhìn Hách Liên Huệ Mẫn, nói: “Hách Liên tiểu thư nói gì vậy, không lẽ Vương gia chúng ta không cưới Hách Liên tiểu thư thì
Bắc Nhung sẽ hưng binh xâm phạm nước ta?”
Đương nhiên Hách Liên Huệ Mẫn sẽ không thể không có đầu óc nói tiếp
như vậy, chỉ là nhìn Mặc Tu Nghiêu nói: “Nghe nói xưa nay Định Quốc
Vương phủ trung với triều đình, không lẽ Vương gia vì Định Vương phi
muốn kháng chỉ sao? Vương gia sẽ không sợ các thần tử trên triều đình
cho Vương Phi là họa quốc (người mang lại tai họa cho quốc gia) sao?”
Sắc mặt Mặc Tu Nghiêu trầm xuống, hình như rốt cục thu hồi nụ cười
diễn trò mới vừa rồi. Nhàn nhạt nhìn Hách Liên Huệ Mẫn nói: “Bản vương
thấy tài ăn nói này của Hách Liên tiểu thư không giống như là người Bắc
Nhung, mà ngược lại ăn nói khéo léo giống như người Đại Sở chúng ta.
Hách Liên tiểu thư, Bản vương chỉ muốn hỏi ngươi một vấn đề.”
Hách Liên Huệ Mẫn ngẩn ra, mặc dù nàng nghĩ, không biết vì sao mà rõ
ràng hai ngày trước vô luận nàng nói gì, thì vẻ mặt của Định Vương đều
ôn nhã mà đáp lời, bây giờ lại đột nhiên tức giận, nhưng vẫn gật đầu
nói: “Vương gia xin cứ hỏi.”
Ở một bên, Gia Luật Dã nhíu nhíu mày, hơi cảnh giác nhìn Mặc Tu
Nghiêu chằm chằm, cảm thấy lời hắn ta nói ra sẽ không phải là lời hay
gì.
Chỉ thấy ánh mắt của Mặc Tu Nghiêu trong trẻo lạnh lùng nhìn chằm
chằm dung nhan thanh tú xinh đẹp của Hách Liên Huệ Mẫn, cho đến khi nàng ta phải đỏ mặt quay đầu đi, mới nhàn nhạt phun ra một câu, “Hách Liên
tiểu thư, ngươi không thể gả sao?”