Thịnh Thế Đích Phi

Chương 247: Q.1 - Chương 247: Công tử tính kế




Edit: Theresa Thai

Beta: Sakura

“Công tử Thanh Trần của Ly thành đến!” Một tiếng thông báo đơn giản này lại khiến cho sắc mặt của không ít người thay đổi. Người biến sắc đầu tiên chính là Mặc Cảnh Kỳ, mặc dù mọi người đều biết Tây Bắc và Đại Sở quyết liệt đã thành thế cục nhất định không thể thay đổi từ lâu, nhưng Mặc Cảnh Kỳ lại vẫn cố chấp không chịu thừa nhận sự thất bại của mình đã khiến cho Định Vương và Mặc gia quân quyết liệt với Đại Sở, mà là Mặc Tu Nghiêu có dã tâm bừng bừng, tà đạo phạm thượng. Cho nên, dân gian nghĩ như thế nào thì không ai quản được, nhưng các đại thần trên triều vẫn phải gọi Định Vương là nghịch tặc thuận theo sự yêu thích của Hoàng đế, mặc dù khi gọi như vậy, chính sau lưng của bọn họ cũng cảm thấy lạnh cả người, nhưng mà, ai bảo bọn họ ăn cơm của Hoàng đế chứ? Hôm nay, Từ Thanh Trần quang minh chánh đại đánh ra danh xưng Ly thành, cũng tát một cái thật mạnh lên mặt Mặc Cảnh Kỳ. Mà quan trọng hơn là, không chỉ có Định Vương phủ và Mặc gia quân, Từ gia cũng bị hắn áp bức đến phải đi. Hôm nay, công tử Thanh Trần gióng trống khua chiêng đánh ra danh xưng của Mặc Tu Nghiêu mà xuất hiện ở đây, không phải đang nói cho người trong thiên hạ, người mà Mặc Cảnh Kỳ ngươi không dám dùng, thì Mặc Tu Nghiêu dám dùng. Từ gia ở Đại Sở bị chôn giấu dưới tuyết, ở Tây Bắc lại lập tức tay cầm trọng quyền. So sánh như vậy, ai cao ai thấp, tất nhiên đã thấy rõ ràng. Sắc mặt của Mặc Cảnh Kỳ có thể tốt mới là lạ. Tiếp sau đó, chính là Mặc Cảnh Lê và Lôi Đằng Phong, cùng với một số thanh niên tài tuấn có mục đích khác. Dù sao, Mộ Dung tiểu thư kén rể, tất nhiên, dung mạo của nam tử cũng chiếm ưu thế một phần. Mà trong số những người ở đây, dung mạo tài hoa có thể so sánh với công tử Thanh Trần, chỉ sợ không tìm ra được hai, ba người, mọi người chỉ đành phải may mắn vì chắc chắn công tử Thanh Trần không biết võ công, nếu không, có lẽ Mộ Dung thế gia cũng không cần so tài mà đã trực tiếp chọn rồi. Về phần hai nhân vật quan trọng nhất ở đây, Lăng Thiết Hàn và Từ Thanh Trần cũng không có quan hệ lợi ích, mà bản thân hai người đã có giao tình sâu, nên liền gật đầu với Từ Thanh Trần, xem như chào hỏi. Về phần Trấn Nam Vương, tuy nói công tử danh xưng của Từ Thanh Trần vang khắp thiên hạ, nhưng đến cùng vẫn chưa từng giao thủ với Trấn Nam Vương, hơn nữa, bản thân hai người cũng không cùng một thế hệ. Trong thế hệ trẻ này, có thể để cho Trấn Nam Vương xem là đối thủ, cũng chỉ có một mình Mặc Tu Nghiêu, vì vậy cũng không đặt Từ Thanh Trần vào trong mắt làm gì. Từ thời niên thiếu, Từ Thanh Trần đã luyện thành khí độ không quan tâm hơn thua, nên sao có thể lại đặt tình cảnh nhỏ này vào trong mắt chứ? Công tử Thanh Trần mặc một bộ áo trắng, bước chậm đến, khóe môi vẫn còn mang theo một nụ cười như hoa lê trong nước mùa xuân. Vô số các nữ hiệp giang hồ ở đây nhìn thấy, không khỏi hít vào một hơi, hai má đỏ bừng. Mộ Dung tiểu thư đứng bên cạnh Mộ Dung gia chủ cũng không tránh khỏi được mà ngẩn ngơ, dù là nàng luôn tự cho mình rất cao, mấy ngày nay cũng đã gặp không ít tài tử hào kiệt, nhưng phong độ thần tiên như công tử Thanh Trần, thì trước đây chưa từng gặp. Lúc này, Mộ Dung tiểu thư nơi nào còn nhớ rõ chuyện mà ông nội và thái thúc công (em trai của ông cố) đã dặn, một trái tim đang “Bình bịch” nhảy loạn. “Chư vị, tại hạ tới trễ, kính xin thứ lỗi.” Từ Thanh Trần chắp tay cười nói. Trấn Nam Vương hắng giọng, cười một tiếng, nói: “Công tử Thanh Trần quá khách khí, mời ngồi. Không biết Định Vương và Vương phi có đến không?” Từ Thanh Trần ung dung nói: “Làm phiền Trấn Nam Vương nhớ tới, Vương gia và Vương phi bị tục sự quấn lấy không thể phân thân. Cho nên chỉ đành phải để người rảnh rỗi là tại hạ tới đây tham gia náo nhiệt, mong các vị đừng giận.” Mọi người rối rít khách khí một phen, ở đây đều là quyền quý các quốc gia, nên tất nhiên cũng biết, nam tử như thần tiên trước mắt này cũng không phải người rảnh rỗi gì. Mặc dù quan văn dưới trướng của Mặc Tu Nghiêu vẫn không có chức quan rõ ràng, nhưng ai cũng hiểu, quyền lợi của vị công tử Thanh Trần trước mắt này ở Tây Bắc tuyệt đối không thua kém Tể tướng một nước. “Hừ!” Tân khách ở đây đang khách khí đến bất diệc nhạc hồ (vui đến quên cả trời đất), thì thân là chủ nhân, sao trên mặt của Mộ Dung gia chủ lại dễ nhìn được? Mộ Dung gia và Từ gia đều có thể nói là hai thế gia lâu đời nhất còn được lưu truyền tới nay. Nhưng dù Mộ Dung gia phú giáp thiên hạ, thì xưa nay vẫn có một ít khúc mắc với Từ gia. Bởi vì, Từ gia lấy thư hương làm gia truyền, mỗi thời đều đại nho, danh thần xuất hiện lớp lớp, danh vang các nước, vạn người tôn sùng. Mà Mộ Dung gia lại vì là thương gia, nên ngay cả triều đình cũng không vào được. Một khi phú khả địch quốc lại càng phải chịu đựng các loại chèn ép ngoài sáng trong tối từ hoàng gia, nếu nói số người của Mộ Dung gia điêu linh như bây giờ mà không có sự tác động của hoàng thất Tây Lăng ở trong đó, thì ai cũng không tin. Mặc dù Từ gia và Mộ Dung gia đều bị hoàng gia kiêng kỵ chèn ép, nhưng cho dù Từ gia thật sự ngày càng thưa thớt, thì cũng có thể lưu danh bách thế, dù sao nếu toàn bộ những cống hiến của bộ tộc Từ thị cho hai triều đại hoàng thất đều xóa bỏ, thì chỉ sợ lịch sử, điển tịch cũng phải sửa lại lần nữa. Mà Mộ Dung gia, một khi diệt vong, thì trên đời này còn ai có thể nhớ tới bọn họ chứ? Huống chi, hôm nay Từ gia còn tìm được một cháu ngoại rể lợi hại, còn có năm đứa con trai có năng lực bất phàm, trong tương lai, một khi thế lực của Định Vương ổn định, thì hiển nhiên, chính là ngày Từ gia quật khởi lần thứ hai, hơn nữa, càng hưng thịnh hơn trước. Lại nhìn lại Mộ Dung gia hôm nay chỉ còn lại mỗi tiền bạc, sao không khiến cho người ta đau xót chứ? Một tiếng “Hừ” khẽ này, lại khiến cho trong lòng của những người ở chỗ này đều chấn động. Sắc mặt Từ Thanh Trần biến hóa, thật ra hắn cũng không cảm thụ được nhiều, chỉ nhìn phản ứng của Trấn Nam Vương và Lăng Thiết Hàn trước mặt, thì liền hiểu, một tiếng “Hừ” khẽ này cũng không đơn giản như vậy. Xoay người nhìn Mộ Dung Hùng đang ngồi trên chủ vị, Từ Thanh Trần chắp tay nói: “Mộ Dung tiền bối, vãn bối thất lễ. Xin thứ lỗi.” Một tiếng này của Mộ Dung Hùng mang theo nội lực đặc thù, rất có hiệu quả với người cũng mang nội lực, mà nội lực càng cao thì càng lợi hại. Đáng tiếc, lão thoái ẩn giang hồ quá lâu, nên căn bản không nghĩ tới khả năng Từ Thanh Trần không biết võ công. Hơn nữa, Từ Thanh Trần có khí độ xuất chúng, tao nhã nội liễm, lại tương giao với cao thủ như Trấn Nam Vương, Lăng Thiết Hàn mà không có chút lui bước nào. Mộ Dung Hùng chỉ càng cho rằng Từ Thanh Trần dùng công pháp đặc thù gì đó để che giấu võ công tu vi, mà vốn trên giang hồ cũng có công pháp như vậy. Lúc này thấy sắc mặt Từ Thanh Trần không biến đổi, thì sắc mặt ung dung tự nhiên không khỏi càng trầm xuống. “Vì sao Định Vương không tới?” Mộ Dung Hùng trầm giọng hỏi, giọng nói hơi ngang ngược, lập tức liền khiến cho rất nhiều người ở đây trở nên không vui. Những người như Trấn Nam Vương không có chỗ nào mà không hận có thể có một trái tim thất khiếu linh lung (ý là thấu hiểu tất cả suy nghĩ của mọi người, nhạy cảm trong mọi việc), luôn nghĩ mình tài giỏi hơn người bình thường gấp trăm lần. Mặc dù đại đa số bọn họ đều không đứng cùng bàn với Mặc Tu Nghiêu, nhưng ít nhất, năng lực, địa vị của Mặc Tu Nghiêu là không có ai không tâm phục khẩu phục. Lão đầu tử này vừa ra khỏi miệng liền giở giọng như thế, tràn đầy ý vênh mặt hất hàm sai khiến. Không chỉ không để Mặc Tu Nghiêu vào mắt, mà cũng không để bọn họ vào mắt. Thần sắc Trấn Nam Vương không thay đổi, nhưng ánh mắt lại lướt qua đám người Lăng Thiết Hàn, Mặc Cảnh Lê, ánh mắt liền lạnh hơn. Đừng nói lão đầu tử này lại cho rằng, lão ta đã không xuất hiện mấy chục năm, hôm nay một khi xuất quan, thì người trên khắp thiên hạ đều phải nghe lệnh của lão ta chứ? Ngu xuẩn! Từ Thanh Trần cũng không tức giận, thậm chí ngay cả nụ cười trên mặt cũng không có giảm đi nửa phần, bình tĩnh nói: “Định Vương và Vương phi bị tục sự quấn thân, không rảnh để tham gia đại hội võ lâm năm nay. Mới vừa rồi, tại hạ đã thay mặt Định Vương tạ lỗi với Trấn Nam Vương và Lăng Các chủ rồi, hai vị này cũng không trách.” Lấy võ công và địa vị của Mặc Tu Nghiêu, có thể luận võ với hắn, chỉ có Trấn Nam Vương và Lăng Thiết Hàn thôi. Nếu chỉ là đại hội võ lâm, thì hai vị này không trách, tất nhiên cũng không có ai có tư cách nói gì. Huống chi, tham gia đại hội võ lâm hoàn toàn là tự nguyện, Định Vương không thích tới, ai cũng không thể quản được, không phải sao? Nhưng Mộ Dung Hùng lại không hài lòng với kết quả này, trầm giọng hỏi: “Lão phu phát thiệp cho Định Vương, sao hắn ta không đến?” Từ Thanh Trần khẽ nhíu mày, ánh mắt nhàn nhạt lướt qua Mộ Dung tiểu thư đang đứng bên cạnh Mộ Dung gia chủ, cũng không trả lời Mộ Dung Hùng ngay, mà ngược lại, xoay người đi tới ngồi xuống chỗ trống bên cạnh Lăng Thiết Hàn. Đến khi thấy Mộ Dung Hùng sắp hết kiên nhẫn mà bắt đầu nổi giận, thì mới lạnh nhạt nói: “Vương gia chúng ta nói, không có hứng thú với những chuyện không liên quan đến đại hội võ lâm.” Người ở đây hoàn toàn yên tĩnh. Cái gì gọi là những chuyện không liên quan đến đại hội võ lâm? Gần như trong nháy mắt, ánh mắt của mọi người đều đồng loạt rơi vào trên người Mộ Dung tiểu thư. Mộ Dung tiểu thư đang si ngốc nhìn công tử Thanh Trần, lúc này lại vừa thẹn vừa giận, hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào. “Nhãi con vô lễ!” Mộ Dung Hùng giận tím mặt, phi thân lên, một chưởng đánh đến chỗ Từ Thanh Trần đang ngồi. Cường đại phô thiên cái địa trong không khí gần như khiến mọi người hít thở không thông hướng thẳng tới Từ Thanh Trần. “Công tử Thanh Trần!” Hai thị vệ đi theo bên cạnh Từ Thanh Trần kinh hãi, cùng tiến lên, một trước một sau chắn trước mặt Từ Thanh Trần. Cùng một lúc, Lăng Thiết Hàn ngồi bên cạnh Từ Thanh Trần đã ở khoác một tay lên trên vai Từ Thanh Trần. Thân thể của hai thị vệ chắn trước mặt Từ Thanh Trần hơi lung lay, những rất nhanh liền đứng vững. Khóe môi của hai người đang đứng phía trước tràn ra một tia máu, nhưng lại dường như không cảm nhận được đau đớn một chút nào, mà tiện tay lau vết máu đi, được đồng bạn phía sau đỡ lấy, lại lui về đứng sau lưng Từ Thanh Trần. Lăng Thiết Hàn cũng bất động thanh sắc thu tay về, ánh mắt lại vẫn cảnh giác nhìn Mộ Dung Hùng đang đứng phía trước chằm chằm, trong đôi mắt sắc bén hiện ra một tia kích động, nóng lòng muốn thử. Từ Thanh Trần bình tĩnh ngồi sau bàn, ngay cả mái tóc cũng không dao động nửa phần. Dường như căn bản một chưởng có sát khí kinh người mới vừa rồi kia chưa từng xảy ra. Cầm tách trà lên uống một ngụm, công tử Thanh Trần ưu nhã nói tạ ơn: “Đa tạ Mộ Dung tiền bối đã hạ thủ lưu tình.” Mộ Dung Hùng “Hừ” khẽ một tiếng, rồi ngồi trở lại chỗ, không nói thêm gì nữa, ánh mắt nhìn Từ Thanh Trần chăm chú lại tràn đầy âm trầm và tìm tòi nghiên cứu. Đương nhiên, Mộ Dung Hùng không thể giết Từ Thanh Trần, có lẽ muốn giết Từ Thanh Trần rất dễ, thậm chí Mộ Dung Hùng cảm thấy, lấy võ công của mình, giết Mặc Tu Nghiêu cũng không khó khăn. Nhưng chỉ cần lão còn chưa điên thì sẽ không khả năng làm như vậy. Lão có thể giết Từ Thanh Trần, Mặc Tu Nghiêu, lại không thể giết mấy chục vạn Mặc gia quân, đến lúc đó, chỉ sợ kết cục chính là, Mặc gia quân san bằng Mộ Dung thế gia. Sở dĩ gọi là lá bài tẩy, là bởi vì luôn nắm ở trong tay mà không dùng. Một khi ra tay, thì chính là ngươi chết ta sống. Mộ Dung Hùng bị Từ Thanh Trần đánh mặt ngay tại chỗ, nên tất nhiên, trên mặt Mộ Dung gia chủ cũng không dễ nhìn. Vốn chuẩn bị một đống lời muốn nói cũng phải nuốt xuống, thần sắc lanh nhạt tuyên bố đại hội võ lâm bắt đầu. Thật ra, dựa theo lệ cũ, ngày đầu tiên, đại hội võ lâm không có gì đáng để xem. Ngày đầu tiên, phần lớn đều là một vài tân tú giang hồ ra sân tỷ thí, ngày thứ hai và ngày thứ ba mới phấn khích thật sự. Đương nhiên, có khi trận tỷ thí trong ngày thứ ba sẽ kết thúc rất nhanh, nhưng có đôi khi cũng sẽ kéo dài đến ngày thứ tư, ngày thứ năm, chuyện này phải xem thực lực của những cao thủ ở lại đến cuối cùng. Sau khi trận tỷ võ trên lôi đài bắt đầu, dân chúng đến xem náo nhiệt đều hào hứng, mọi người ngồi dưới khán đài cũng đã không yên. Dưới tàng cây cách đó không xa, Diệp Ly dựa vào trong lòng Mặc Tu Nghiêu nhìn nhìn mọi người trên đài mà cau mày. Mặc Tu Nghiêu vỗ vỗ nàng, nhẹ giọng an ủi: “Đừng lo, Đại ca không có chuyện gì.” Rõ ràng Từ Thanh Trần đã sớm xác định được Mộ Dung Hùng không dám giết huynh ấy, nên mới lựa chọn ngồi ở bên cạnh Lăng Thiết Hàn, chỉ cần Mộ Dung Hùng không mang hết toàn lực ra, thì Lăng Thiết Hàn cũng có thể đỡ được thay huynh ấy. Đến lúc đó, vô luận Từ Thanh Trần có bị thương hay không, thì danh xưng Mộ Dung Hùng ra tay với một người tay trói gà không chặt liền định chắc rồi. Diệp Ly gật đầu, hỏi: “Võ công của Mộ Dung Hùng như thế nào?” Mặc Tu Nghiêu cau mày nói: “Cao hơn ta và Lăng Thiết Hàn rất nhiều.” Kết luận này cũng không ngoài ý muốn, tuổi của Mộ Dung Hùng lớn hơn bọn họ rất nhiều, đừng nói vốn Mộ Dung Hùng là thiên tài tập võ, cho dù tư chất của lão ta bình thường, thì đến độ tuổi này cũng không thể khinh thường được. “Lời của Mộ Dung Hùng nói lúc nãy là có ý gì?” Diệp Ly nhíu mày hỏi. Mặc Tu Nghiêu trầm giọng cười nói: “Có thể có ý gì? Thấy ta không đến, nên cảm thấy Định Vương phủ chúng ta không cho lão ta mặt mũi chứ sao. Có một ít người lớn tuổi luôn thích cậy già lên mặt, cảm thấy người khắp thiên hạ đều phải nhìn sắc mặt của lão ta để làm việc, cũng không nhìn lại xem, lão ta có khả năng đó hay không.” Diệp Ly quay đầu nhìn một vòng những người trên khán đài, mím môi cười nói: “Ta cảm thấy…. Có thể Mộ Dung tiểu thư sẽ không có cùng ý kiến với Mộ Dung Hùng và Mộ Dung gia chủ. Có điều… Vị Mộ Dung tiểu thư kia không vào cửa Từ gia được.” Kể từ khi Từ Thanh Trần xuất hiện, ánh mắt của vị Mộ Dung tiểu thư kia cũng chưa từng rời khỏi Từ Thanh Trần. Nếu không phải nàng ta mang khăn che mặt hơi che giấu, còn có trận tỷ võ trên lôi đài di dời sự chú ý của mọi người đi, thì chỉ sợ ở đây sẽ có không ít người cũng có thể phát hiện ra tâm ý của nàng ta. Mặc Tu Nghiêu đỡ Diệp Ly, thấp giọng cười nói: “A Ly không thích nàng ta sao?” Diệp Ly cười khẽ, nói: “Không có gì thích hay không thích, Đại ca và Từ gia đều sẽ không thích nàng ta.” Mặc Tu Nghiêu không cảm thấy hứng thú với chuyện Từ Thanh Trần thích ai hay không thích ai, đứng thẳng người, nói: “Xem ra hôm nay không có gì đáng để xem rồi, chúng ta về thành trước đi. Có lẽ sáng ngày mốt sẽ có trò hay để xem.” Hai người lặng lẽ rời khỏi cũng không khiến cho quá nhiều người chú ý, nhưng sau khi trở lại An thành lại khiến cho chưởng quỹ của khách sạn Thanh Nguyên hơi ngạc nhiên, dù sao ngoài thành có náo nhiệt không xem cũng uổng như thế, mà hai vị này lại về sớm như vậy, thì vẫn thấy hơi kỳ quái. Mặc Tu Nghiêu cười khẽ một tiếng, chỉ nói thân thể của ái thê khó chịu nên mới về sớm. Vẻ mặt của chưởng quỹ liền hiểu ra, bộ dáng cung kính tiễn hai người lên lầu. Dù sao vị công tử này có tuấn mỹ hơn nữa thì cũng đã thành hôn, nên tất nhiên cũng vô duyên với Mộ Dung tiểu thư. Như vậy, có xem tỷ võ hay không, thì cũng đều không quan trọng nữa, không phải sao? Tỷ võ trong ngày đầu tiên và ngày thứ hai thì Mặc Tu Nghiêu và Diệp Ly cũng không tự mình đến xem, cao thủ có cấp bậc như Mặc Tu Nghiêu hiện nay tất nhiên cũng chướng mắt những cao thủ đang tiểu đả tiểu nháo kia trên lôi đài. Chỉ nghe nói, hai ngày nay, có mấy cao thủ thanh niên được lan truyền rằng, một trận liền được sáp nhập vào mười hạng đầu tiên, trong đó cũng có Nhâm Kỳ Ninh vô tình gặp gỡ bọn họ mấy lần. Đồng thời, vào ngày thứ hai, khi tỷ võ kết thúc, Mộ Dung gia chủ còn tuyên bố, sẽ chọn một vị hôn phu cho cháu gái trong số mười người đứng đầu. Lời này vừa nói ra, không biết đã kích thích bao nhiêu phong phong vũ vũ. Đồng thời, một bức thư của Từ Thanh Trần cũng được đưa đến trong phòng của Diệp Ly và Mặc Tu Nghiêu. “Đại ca có kế hoạch gì không?” Trong phòng trọ của Từ Thanh Trần, Diệp Ly ngồi bên cạnh bàn uống trà, Mặc Tu Nghiêu thản nhiên dựa vào cửa sổ thưởng thức phong cảnh ở phía xa. Từ Thanh Trần ngồi ngay ngắn ở một bên, nhìn Diệp Ly một cái, rồi nghiêng đầu nói với Mặc Tu Nghiêu: “Vương gia có ý kiến gì không?” Mặc Tu Nghiêu quay đầu lại, lười biếng nói: “Không phải chuyện này đã giao cho Thanh Trần huynh xử lý sao? Thanh Trần huynh cứ nhìn rồi làm là được, chút chuyện nhỏ này cũng không làm khó được Thanh Trần huynh đi?” Từ Thanh Trần từ chối cho ý kiến, thản nhiên nói: “Suy nghĩ của Mộ Dung Hùng đúng là kỳ lạ, có điều, người cảm thấy hứng thú với chuyện này cũng tuyệt đối không ít. Dù sao… Mộ Dung gia phú khả địch quốc cũng không phải nói đùa. Hôm qua, Mặc Cảnh Kỳ cũng đã phái người tiếp xúc với Mộ Dung gia chủ.” Mặc Tu Nghiêu “Hừ” lạnh một tiếng, nói: “Mặc Cảnh Kỳ lại càng ngày càng không biết chọn lựa, thơm hay hôi gì cũng đều nhặt về.” Từ Thanh Trần bất đắc dĩ cười nói: “Vương gia cũng không cần khắc khe như vậy, Mộ Dung tiểu thư như thế nào thì tạm thời không nói, nhưng ít nhất tài phú của Mộ Dung gia cũng đủ khiến cho bất luận kẻ nào đều muốn ra tay đánh cược một lần.” Nếu nhìn từ góc độ một thần tử, thì Từ Thanh Trần cũng sẽ khuyên Mặc Tu Nghiêu cưới cô nương Mộ Dung gia, dù sao, cưới một cô gái mà có thể nhận được một khoản tài phú lớn như vậy, thì cớ sao mà không làm? Nhưng hết lần này tới lần khác, Mặc Tu Nghiêu không chỉ là người mà hắn muốn phụ tá, mà đồng thời còn là muội phu của hắn. Vì Ly nhi, người của Mộ Dung gia nghĩ cũng đừng nghĩ có thể đặt chân vào Định Vương phủ. Nhưng Định Vương phủ không cần, thì cũng không thể để cho người khác lấy được! Trong đôi mắt tao nhã của Từ Thanh Trần lướt qua một tia sáng lạnh. “Đại ca?” Diệp Ly nhìn Từ Thanh Trần hơi lo lắng, Tu Nghiêu tùy hứng đều dồn hết mọi chuyện lên người Đại ca. Mặc dù tài trí của Đại ca hơn người, nhưng bây giờ phải tiếp xúc với toàn là người trong võ lâm, có đôi khi, người trong giang hồ đều là tay động nhanh hơn đầu óc, cho nên vẫn nhất định sẽ có nguy hiểm. Từ Thanh Trần cười khẽ một tiếng, “Không sao, Ly nhi yên tâm, Đại ca sẽ giải quyết tốt tất cả mọi chuyện.” Ai cũng không thể uy hiếp địa vị và hạnh phúc của Ly nhi. Cho dù là cao thủ đệ nhất năm mươi năm trước. “Vương gia, nếu phải đối phó với Mộ Dung Hùng, thì có khả năng nắm chắc không?” Từ Thanh Trần hỏi. Mặc Tu Nghiêu cau mày, trầm ngâm một lát, rồi nói: “Nhiều nhất chỉ nắm chắc có ba phần. Nội lực của Mộ Dung Hùng cao hơn ta rất nhiều, nếu không thể tốc chiến tốc thắng, thì cuối cùng, tám phần bị thua sẽ là đệ.” Cao thủ bình thường đánh nhau, không chỉ so chiêu thức, mà còn so cả nội lực lẫn thể lực. Nhưng với cao thủ đã đến trình độ như bọn họ, thì cái gọi là thể lực đã không còn ý nghĩa gì, cho nên chỉ cần Mộ Dung Hùng còn chưa già cả đến sắp chết, thì căn bản bọn họ sẽ không có cơ hội so thể lực với lão ta, bởi vì chỉ bằng nội lực, là lão ta đã có thể chế trụ bọn họ vững vàng. Cho nên, tuổi của Mộ Dung Hùng lớn hầu như đã không thể tính là nhược điểm gì nữa. Từ Thanh Trần thờ ơ gõ gõ lên mặt bàn, một lúc lâu sau mới hỏi: “Một mình Vương gia không được, như vậy, nếu hai, ba người thì sao?” “Ý của huynh là……” Mặc Tu Nghiêu đứng dậy, nhìn Từ Thanh Trần chằm chằm. Từ Thanh Trần nhắm mắt, bình tĩnh nói: “Dã tâm của Mộ Dung gia không nhỏ, Mộ Dung Hùng cũng đã gần đất xa trời. Cái tính tình kia… Sớm muộn gì cũng là tai họa!” Trong giọng nói bình thản mang theo sát khí ẩn hiện. Mặc Tu Nghiêu nhìn huynh ấy chằm chằm một lát, rồi mới nói: “Không cần ba, Bản vương cộng thêm Lăng Thiết Hàn hoặc Lôi Chấn Đình thì đã đủ để đối phó với Mộ Dung Hùng rồi.” “Như thế thì quá tốt.” Từ Thanh Trần gật đầu hài lòng, nói: “Như vậy… Có lẽ chưa chắc sẽ cần Vương gia phải ra mặt.” Nếu Mặc Tu Nghiêu cộng thêm Lăng Thiết Hàn hoặc Lôi Chấn Đình đã có thể đối phó với Mộ Dung Hùng, thì như vậy, không có Mặc Tu Nghiêu cũng vẫn có thể đối phó với Mộ Dung Hùng. “Đại ca, võ công của Mộ Dung Hùng rất cao, chỉ sợ Mộ Dung gia cũng không phải hoàn toàn không có phòng bị, ngàn vạn lần, huynh phải cẩn thận.” Diệp Ly nhẹ giọng nói. Từ Thanh Trần gật đầu, mỉm cười đầy ấm áp, nhưng hai đầu lông mày lại hơn sắc bén, “Ly nhi cứ yên tâm.” “Khởi bẩm công tử Thanh Trần, Mộ Dung tiểu thư cầu kiến.” Ngoài cửa, thị vệ cung kính bẩm báo. Từ Thanh Trần nhíu mày, thản nhiên nói: “Mời Mộ Dung tiểu thư vào.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.