Thịnh Thế Đích Phi

Chương 248: Q.1 - Chương 248: Tự đề cử mình, lang tâm như sắt




Edit: Theresa thai

Beta: Sakura

Mộ Dung tiểu thư tới, tất nhiên Diệp Ly và Mặc Tu Nghiêu không thể ở lại nữa. Có điều, hai người cũng không rời đi, Mặc Tu Nghiêu tiện tay cầm lấy tách trà mà hai người đã uống, rồi nắm tay Diệp Ly tiến vào một cánh cửa bí mật. Từ Thanh Trần chọn khách sạn này để trọ tất nhiên là có nguyên nhân, vốn nơi này chính là một cọc ngầm của Định Vương phủ ở An thành. An thành thân là thành trì lớn thứ tư của Tây Lăng, nên tất nhiên Định Vương phủ sẽ không bỏ mặc. Sau cửa bí mật là một mật thất nhỏ, bên trong cũng không có bày biện đầy đủ như bên ngoài, chỉ có một cái bàn, mấy băng ghế ngồi và một cái giường trúc thôi. Hai người mới vừa ngồi vào chỗ của mình, thì ngoài cửa liền truyền đến tiếng cầu kiến của Mộ Dung tiểu thư và tiếng mở cửa của Từ Thanh Trần.

Từ Thanh Trần cúi đầu nhìn cô gái mặc váy hoa đứng ở trước mặt, cười lạnh nhạt nói: “Mộ Dung tiểu thư, không biết có gì chỉ giáo?” Đôi mắt đẹp lộ ra bên ngoài chiếc khăn che mặt của Mộ Dung tiểu thư kinh ngạc nhìn Từ Thanh Trần, lại thấy nam tử mỉm cười thanh nhã thoát tục trước mắt đứng ở cửa không có một chút ý định mời mình vào, thì không khỏi cắn cắn khóe môi hỏi: “Công tử Thanh Trần không mời ta vào sao?”

Từ Thanh Trần cười nhạt nói: “Cũng không còn sớm, lúc này Mộ Dung tiểu thư tới đây… Chỉ sợ sẽ có tổn hại đến danh dự của tiểu thư. Tiểu thư vẫn nên trở về đi.” Nói xong, Từ Thanh Trần lui về phía sau một bước, hiển nhiên đang tính tiễn khách đóng cửa lại. Trong lòng Mộ Dung tiểu thư quýnh lên, vươn tay kéo tay áo của Từ Thanh Trần lại, “Công tử Thanh Trần……” Từ Thanh Trần hơi kinh ngạc nhìn nàng ta, không nghĩ tới, Mộ Dung tiểu thư này cũng là người luyện võ. Mặc dù bản thân Từ Thanh Trần không biết võ công, nhưng trong những người mà hắn quen biết thì cũng có không ít cao thủ. Vì vậy, lấy ánh mắt của Từ Thanh Trần, tất nhiên cũng có thể đoán được, thực lực của vị Mộ Dung tiểu thư này ước chừng cũng trên trung bình, với một cô gái thì cũng đã xem là khá tốt rồi.

“Mộ Dung tiểu thư làm vậy có ý gì?” Từ Thanh Trần kéo tay áo của mình về, ánh mắt lạnh nhạt, hỏi.

“Công tử Thanh Trần… Ta… Minh Nghiên có chuyện muốn nói riêng với công tử một chút, kính xin công tử tha lỗi.” Mộ Dung tiểu thư ngẩng đầu nhìn Từ Thanh Trần, nói một cách tha thiết.

Từ Thanh Trần trầm ngâm một lát, rốt cuộc vẫn phải lui một bước để nàng ta đi vào. Thấy Từ Thanh Trần lui bước, hiển nhiên Mộ Dung tiểu thư thở phào nhẹ nhõm, bước vào phòng của Từ Thanh Trần.

Phòng của Từ Thanh Trần được bố trí hết sức thanh tĩnh, tao nhã, cực kỳ khác biệt với vẻ ung dung hoa quý của Mộ Dung thế gia. Mộ Dung tiểu thư quay đầu lại nhìn thoáng qua Từ Thanh Trần đang mặc một bộ áo trắng thanh nhã xuất trần, đột nhiên hơi lúng túng.

Vốn nàng rất có lòng tin với chính mình, nàng là cô nương đẹp nhất An thành, là người thừa kế duy nhất của Mộ Dung thế gia. Cho nên nàng có thể dùng châu báu xinh đẹp nhất, quần áo đắt tiền nhất, thức ăn ngon nhất, tinh xảo nhất. Nhưng khi nhìn đến nam tử trước mắt, đột nhiên nàng cảm thấy xấu hổ vì một thân hoa lệ của mình, giống như vốn châu báu, đồ trang sức, áo gấm váy hoa không ngừng được hâm mộ trong mắt mọi người, trong nháy mắt trở nên tầm thường, không đáng giá.

Thậm chí nàng bắt đầu hối hận đã nghe chủ ý của nha đầu, ăn mặc cho thật đẹp để tới gặp công tử Thanh Trần, hắn ta có thể ghét bỏ nàng quá dung tục hay không? Đúng rồi, Từ gia là danh môn thế đại thư hương, tất nhiên yêu thích đều là những sự vật phong nhã thanh tĩnh. Nghĩ đến đây, Mộ Dung tiểu thư hận không được trở về thu thập nha đầu đã nghĩ kế cho mình một trận ngay lập tức.

“Mời Mộ Dung tiểu thư ngồi, mời uống trà.” Từ Thanh Trần ngồi xuống, rót một tách trà đặt xuống đối diện mình.

Mộ Dung tiểu thư tạ ơn, nâng tách trà lên uống một ngụm, vẫn không nhịn được mà nhíu mày. Từ nhỏ đến lớn, cái gì mà nàng dùng đều là thứ tốt nhất, tinh xảo nhất, coi như là Công chúa hoàng tộc, thì trên phương diện vật chất cũng chưa chắc có thể quý giá bằng nàng. Trà mà Từ Thanh Trần mời nàng uống cũng không tính là ngon, thậm chí ngay cả nước trà cũng không phải mới được pha với nhiệt độ thích hợp. Nếu người khác cho nàng uống trà như vậy, thì tất nhiên nàng sẽ không uống. Nhưng nhìn sắc mặt Từ Thanh Trần vẫn bình thường mà uống trà của mình, hiển nhiên không cảm thấy có gì không đúng, nên nàng cũng chỉ phải im lặng mà nhịn xuống.

Nhìn bộ dáng cau mày ẩn nhẫn của cô gái đang ngồi đối diện, trong đáy mắt Từ Thanh Trần lướt qua một ý cười lãnh đạm. Dĩ nhiên hắn biết nàng ta đang nhẫn nhịn cái gì, và vì sao phải nhẫn nhịn. Tất nhiên phẩm trà là chuyện phong nhã, mà chuyện phong nhã thì xưa nay Từ gia đều am hiểu hơn những gia đình khác. Trà trong khách sạn này không ngon, tất nhiên Từ Thanh Trần cũng biết, chỉ là, mặc dù Từ Thanh Trần là nhã sĩ phong lưu, nhưng thân lại đang ở hồng trần. Lúc công sự bận rộn đến cực điểm, có một tách trà để uống, thì cũng đã quá tốt rồi, ai sẽ còn chú ý xem lá trà có được không, nước pha trà có tốt không, nhiệt độ có thích hợp không?

“Mộ Dung tiểu thư muốn nói gì?” Từ Thanh Trần gọn gàng dứt khoát hỏi thẳng.

Hiển nhiên, cho tới bây giờ, Mộ Dung tiểu thư chưa từng gặp nam nhân nào không khách khí như vậy. Cũng không phải Từ Thanh Trần vô lễ với nàng, mà trên thực tế, Từ Thanh Trần càng khiêm tốn hữu lễ hơn đại đa số nam tử mà nàng đã từng gặp. Nhưng mỗi tiếng nói cử động của hắn ta cũng có thể khiến cho ngươi cảm nhận được rõ ràng, hắn ta không để ý đến ngươi.

Mộ Dung tiểu thư hơi uất ức cắn cắn khóe môi, giơ tay lên gỡ chiếc khan che trên mặt xuống, lộ ra một dung nhan mỹ lệ. Song lần này, Mộ Dung tiểu thư vẫn thất vọng, ánh mắt Từ Thanh Trần nhìn nàng, ngay cả một chút dao động cũng không có. Giống như cô gái trước mắt có khăn che mặt hay không, hay dung nhan xinh đẹp, thùy mị hơn người đều không có chút quan hệ nào với hắn ta. Mộ Dung tiểu thư nhìn Từ Thanh Trần một lúc lâu lâu, rốt cuộc sau khi xác định, quả thật hắn ta không để ý đến dung mạo của mình, thì đôi mắt mới nhắm lại, che giấu ảo não và thất bại trong mắt, “Tục danh của tiểu nữ là Minh Nghiên, Mộ Dung Minh Nghiên ra mắt công tử Thanh Trần.”

Trong phòng yên tĩnh không tiếng động, trong lòng Mộ Dung Minh Nghiên cũng âm thầm buồn bực. Nàng ta chỉ thấy công tử Thanh Trần có bề ngoài tao nhã, cử chỉ phong nhã, nhưng đã quên hắn ta vừa xuất hiện đã dám đánh mặt thái thúc công (em trai của ông cố) và Mộ Dung thế gia, thì sao lại là người dễ nói chuyện được. Đợi một lúc lâu mà vẫn không nghe thấy Từ Thanh Trần mở miệng, Mộ Dung Minh Nghiên hơi uất ức nhìn nam tử lãnh tình trước mắt, cắn răng nói: “Công tử Thanh Trần… Có bằng lòng ở rể Mộ Dung thế gia không?”

Lời này vừa thốt ra, đừng nói ám vệ đứng trong chỗ tối bảo vệ Từ Thanh Trần suýt nữa rớt cằm, ngay cả sắc mặt của Mặc Tu Nghiêu và Diệp Ly ở trong phòng bí mật cũng không nhịn được mà thay đổi. Nụ cười của Diệp Ly lạnh xuống, lạnh lùng nói: “Mộ Dung Minh Nghiên này thật to gan!” Mặc Tu Nghiêu gật đầu đồng ý, “Đúng là thật to gan!” Mộ Dung gia lại dám đào góc tường của hắn, không muốn sống nữa sao?

Bên ngoài, Từ Thanh Trần lại vẫn bình tĩnh như ngày thường, lạnh nhạt hỏi: “Mộ Dung tiểu thư nói vậy là có ý gì?”

Trên dung nhan xinh đẹp của Mộ Dung Minh Nghiên hiện lên một nụ cười khổ, kinh ngạc nói với Từ Thanh Trần: “Công tử Thanh Trần cũng đã nghe ông nội của ta nói rồi, bọn họ sẽ chọn một vị trong Thập đại cao thủ cho ta làm con rể của Mộ Dung thế gia.”

Từ Thanh Trần cúi đầu nói: “Tại hạ không tinh thông võ nghệ, đừng nói Thập đại cao thủ, cho dù là cao thủ hạng ba, thì cũng không thắng được. Chỉ sợ Mộ Dung tiểu thư tới đây là đã tìm nhầm người rồi.” Mộ Dung Minh Nghiên lắc đầu nói: “Không, công tử Thanh Trần không giống. Công tử Thanh Trần có danh dương thiên hạ, tài trí hơn người. Nếu công tử Thanh Trần nguyện ý ở rể Mộ Dung thế gia, thì cho dù là cao thủ đệ nhất thiên hạ, ông nội cũng sẽ bỏ qua.”

Nhìn thần sắc lãnh đạm của Từ Thanh Trần, Mộ Dung Minh Nghiên nói hơi chần chờ: “Công tử… Không muốn sao?”

“Tại hạ không xứng với Mộ Dung tiểu thư.” Từ Thanh Trần nói rất khiêm tốn, trên thực tế cũng là từ chối đề nghị của Mộ Dung Minh Nghiên.

Thần sắc của Mộ Dung Minh Nghiên khẽ biến, “Tại sao? Chỉ cần cưới ta, thì cả Mộ Dung thế gia cũng sẽ là của chàng. Chẳng lẽ ngồi ôm cả Mộ Dung thế gia không tốt hơn công tử Thanh Trần ở Ly thành bán mạng cho Định Vương trăm ngàn lần sao? Hay… Hay ta không mỹ lệ, không xứng với công tử Thanh Trần?”

Từ Thanh Trần lắc đầu, mỉm cười nói với Mộ Dung Minh Nghiên: “Mộ Dung tiểu thư, chuyện nhân duyên thì phải cần duyên phận. Tại hạ và Mộ Dung tiểu thư không có duyên phận này, kính xin Mộ Dung tiểu thư đừng cưỡng cầu. Lấy tài mạo của tiểu thư, còn có tài phú của Mộ Dung thế gia, trên đời này còn nhiều, rất nhiều thanh niên tài tuấn nguyện ý cầu hôn Mộ Dung tiểu thư.”

Một cô nương mới mười mấy tuổi, tự mình tới cửa, hỏi một nam nhân có nguyện ý cưới nàng không, nhưng lại nhận được kết quả như thế, trong đôi mắt của Mộ Dung Minh Nghiên chớp động ra nước mắt trong suốt, không cam lòng nói với Từ Thanh Trần: “Chẳng lẽ công tử Thanh Trần đã có người thương? Không… Minh Nghiên chưa từng nghe nói công tử Thanh Trần thân cận với vị cô nương nào, cho dù là Công chúa An Khê của Nam Chiếu, thì cũng đã đại hôn. Ta không tin trên thế gian còn có cô gái nào xứng đôi với công tử Thanh Trần hơn Minh Nghiên.”

Công tử Thanh Trần thảnh thơi uống tách trà đã hơi nguội, nhìn cô gái đã khóc đến nước mắt chảy dài ở đối diện, bình tĩnh nói: “Chuyện nhân duyên, có đôi khi cũng không liên quan gì đến xứng hay không, có lẽ một ngày nào đó, tại hạ sẽ gặp được cô gái thích hợp. Chưa chắc tài hoa hơn người, cũng chưa chắc quốc sắc thiên hương, cũng có thể gia thế bình thường. Mộ Dung tiểu thư lấy xứng hay không ra để cân nhắc, quả thật không có ý nghĩa gì. Nói vậy, Mộ Dung tiểu thư cũng không còn chuyện gì nữa, mời trở về đi.”

Bị Từ Thanh Trần từ chối không chút lưu tình như vậy, trên khuôn mặt xinh đẹp của Mộ Dung Minh Nghiên tràn đầy khổ sở. Đôi mắt xinh đẹp nhìn Từ Thanh Trần chăm chú cũng nhiều thêm một tia oán hận, cắn răng nói: “Lúc ta vào đây cũng không phải không có ai nhìn thấy, nếu ta nói giữa chúng ta có chuyện gì, công tử Thanh Trần cảm thấy, thế nhân tin chàng hơn hay tin ta nhiều hơn?”

Từ Thanh Trần nhìn Mộ Dung Minh Nghiên hơi bất đắc dĩ, lắc đầu nói: “Mộ Dung tiểu thư, nếu ngươi là cô nương nhà bình thường, thì tất nhiên thế nhân sẽ tin ngươi nhiều hơn. Nhưng… Hiện tại, chỉ sợ người của cả An thành này lại càng tin tại hạ nhiều hơn.”

Trong mắt thế nhân, có thể nói, Mộ Dung Minh Nghiên là núi vàng. Ai sẽ tin tưởng có người nhận được núi vàng mà còn muốn đẩy ra ngoài đây? Huống chi, hiện tại, đừng nói hắn và Mộ Dung Minh Nghiên không có chuyện gì, cho dù thật sự có chuyện xảy ra, thì cũng sẽ có rất nhiều người nguyện ý tin tưởng bọn họ trong sạch. Một nữ nhân so với cả Mộ Dung thế gia, thật sự nhỏ bé đến không đáng kể. Mộ Dung Minh Nghiên sửng sốt, nhưng rất nhanh cũng hiểu được ý của Từ Thanh Trần.

Không uy hiếp được, gương mặt của Mộ Dung Minh Nghiên đỏ bừng, cắn khóe môi, nói một cách u oán: “Ta nhất định bắt chàng phải cưới ta!” Từ Thanh Trần mỉm cười không nói, ánh mắt bình tĩnh kia không gợn sóng, nhưng vẫn biểu thị vô cùng rõ ràng: Ta tuyệt đối sẽ không cưới ngươi.

Cuối cùng, Mộ Dung Minh Nghiên bật khóc che mặt trở về. Từ Thanh Trần cười nhạt, đóng cửa lại, rồi ngồi xuống rót cho mình một tách trà nữa.

“Đại ca, Mộ Dung Minh Nghiên kia có ý gì?” Diệp Ly đẩy cửa đi ra ngoài, đi tới ngồi xuống bê cạnh Từ Thanh Trần, nhẹ giọng hỏi.

Mặc Tu Nghiêu đi theo phía sau nàng ra ngoài, ngữ khí trêu chọc, cười nói: “Cái này còn phải hỏi sao? Tất nhiên là công tử Thanh Trần tuấn mỹ bất phàm đã làm lay động trái tim của Mộ Dung tiểu thư. Trong Thập đại cao thủ, trừ Trấn Nam Vương và Lăng Thiết Hàn, a… Còn có Nhâm Kỳ Ninh kia nữa, cũng không có ai có thể chọn được. Tuổi của Trấn Nam Vương đã lớn, lại bị mất một cánh tay, Lăng Thiết Hàn chính là đầu lĩnh sát thủ trong giang hồ, Nhâm Kỳ Ninh thì lại không có danh tiếng. Mộ Dung tiểu thư thật sự đã lâm vào đường cùng, nên tất nhiên muốn tự chọn một vị hôn phu mà mình để ý.”

Diệp Ly nhíu mày, “Hừ” khẽ một tiếng, nói: “Nàng ta để ý thì liền muốn Đại ca ở rể? Nàng ta cho là nàng ta là ai chứ?” Nếu lỡ như thật sự Đại ca không suy nghĩ kỹ mà đồng ý, thì đến khi trở về còn không bị ông ngoại và cậu đánh gãy chân sao? Đường đường trưởng công tử của Từ gia đi ở rể nhà thương nhân còn chưa tính, lại còn chọn một nữ nhân tự cho là đúng như vậy.

Từ Thanh Trần mỉm cười lấy một cái tách ở bên cạnh, rồi rót một chén trà nguội cho muội ấy, cười nói: “Ly nhi, hiện tại Đại ca cũng không tính lấy vợ. Huống chi, đây chỉ là ý nghĩ kỳ lạ của riêng Mộ Dung Minh Nghiên mà thôi. Sao Mộ Dung Hùng và Mộ Dung gia chủ lại đồng ý được? Theo huynh thấy … Lăng Các chủ lại tương đối có thể có khả năng.”

Mộ Dung gia chắc chắn sẽ không gả con gái cho hoàng thất, như vậy, người có thể chọn sẽ cực kỳ có hạn. Nếu muốn chống lại Trấn Nam Vương, thì người mà Mộ Dung tiểu thư có thể gả cũng chỉ có Mặc Cảnh Kỳ, Lăng Thiết Hàn và Mặc Tu Nghiêu. Nhưng hết lần này tới lần khác, căn bản Mặc Tu Nghiêu không xuất hiện, cho nên, cuối cùng người được chọn sẽ chỉ ở giữa Mặc Cảnh Kỳ và Lăng Thiết Hàn. Mà Từ Thanh Trần cho rằng, khả năng của Lăng Thiết Hàn cao hơn một chút. Dù sao, bản thân Diêm Vương các đã ở trong địa phận của Tây Lăng, làm thông gia với Mộ Dung gia, thì có thể nói là sự hợp tác giữa mạnh với mạnh. Hơn nữa, Lăng Thiết Hàn và Trấn Nam Vương có thù oán, nhưng nhiều năm như vậy mà Diêm Vương các và Lăng Thiết Hàn đều tồn tại an an ổn ổn, thì cũng nói lên sự kiêng kỵ của Trấn Nam Vương với Lăng Thiết Hàn.

Mặc Tu Nghiêu nhíu mày suy nghĩ một chút, rồi nói: “Cũng chưa chắc, nếu công tử Thanh Trần thật sự nguyện ý ở rể Mộ Dung gia, thì chưa chắc Mộ Dung Hùng sẽ không thể không buông tha Lăng Thiết Hàn.” Mộ Dung gia và Diêm Vương các làm thông gia thì tất nhiên rất tốt, nhưng đến cùng, gia chủ sau này sẽ không còn là người của Mộ Dung gia nữa. Ngược lại, nếu công tử Thanh Trần trí tuyệt thiên hạ ở rể, vậy thì hoàn toàn không giống nữa. Vừa có thể dựa vào quan hệ của Từ gia và Định Vương phủ để kiềm chế hoàng thất Tây Lăng, lại có công tử Thanh Trần có mưu kế vô song và Mộ Dung Hùng có võ công tuyệt thế trấn giữ. Trấn Nam Vương muốn động Mộ Dung gia thì cũng phải suy nghĩ thật kỹ.

“Cho nên… Thanh Trần huynh, lần này huynh thật sự phải cẩn thận ngàn vạn lần rồi.” Mặc Tu Nghiêu dặn dò đầy tha thiết, nếu không cẩn thận, mất đi một người thông minh chia sẻ chính vụ, thì thật sự sẽ tạo thành rắc rối rất lớn cho hắn đấy.

Từ Thanh Trần suy tư một chút khả năng mà Mặc Tu Nghiêu nói, một lát sau, gật đầu cười nói: “Đa tạ Vương gia đã nhắc nhở.” Huynh ấy đã nói như vậy, thì tất nhiên đã có kế sách giải quyết, nên Mặc Tu Nghiêu cũng không thêm gì nữa, ôm Diệp Ly đứng lên, nói: “Cần dùng bao nhiêu người, Đại ca cứ tự điều động là được. Ta và A Ly cũng sẽ ở lại An thành, mọi chuyện phải cẩn thận.” Từ Thanh Trần lạnh nhạt gật đầu, đưa mắt nhìn bọn họ đi khỏi.

Tiễn Mặc Tu Nghiêu và Diệp Ly về, Từ Thanh Trần nhíu mày suy tư những chuyện có thể sẽ xảy ra vào ngày mai. Dưới ánh nến, khóe môi tuấn mỹ cong lên một nụ cười lãnh đạm. Rất nhiều chuyện có thể nhượng bộ, thì hắn cũng không muốn làm quá đoạn tuyệt, nhưng… Hy vọng ngày mai, người của Mộ Dung thế gia cũng nên thức thời thì tốt hơn.

“Công tử Thanh Trần.” Một ám vệ đứng ở cửa bẩm báo. Từ Thanh Trần ngồi thẳng người, nghiêng đầu hỏi: “Chuyện gì?”

Ám vệ đi tới, hai tay trình lên một phong thư, nói: “Bạch Hổ mới vừa truyền tin tức đến.” Từ Thanh Trần nhận lấy phong thư, ám vệ cung kính lui ra ngoài. Mở phong thư được dán kín có dấu hiệu Bạch Hổ, đôi mày tuấn mỹ của Từ Thanh Trần nhướng lên. Nhâm Kỳ Ninh này… Nhìn qua như không hiển sơn lộ thủy (bộc lộ tài năng, thể hiện chính mình), thì ra còn hơi có ý tứ. Chỉ trách hắn ta không nên tự cho là thông minh mà đi thăm dò Mặc Tu Nghiêu và Ly nhi. Gấp bức thư lại, rồi bỏ vào phong bì, kêu một ám vệ ra để hắn ta đưa tin đến chỗ Định Vương và Vương phi. Từ Thanh Trần lắc đầu, xoay người đi vào phòng trong nghỉ ngơi.

Diệp Ly trở về trong khách sạn vẫn còn tức giận, Mặc Tu Nghiêu nhìn nụ cười lãnh đạm của nàng, thì không khỏi cười nói: “A Ly, sao Đại ca của nàng sẽ coi trọng cô gái như vậy được? Nàng tức giận như vậy, thì vi phu thật sự sẽ ghen đó.” Diệp Ly tức giận liếc hắn một cái, Mặc Tu Nghiêu mỉm cười ôm nàng vào lòng, cười nói: “Chẳng lẽ không đúng sao? Lúc nào cũng là chuyện hôn sự của riêng Từ huynh, A Ly nàng lại cứ quan tâm như vậy, không phải vi phu cũng phải ăn dấm sao?”

Diệp Ly dựa vào trong lòng Mặc Tu Nghiêu, cũng hỏi hơi lo lắng và do dự: “Ta thật sự đã quan tâm quá nhiều sao?” Thật ra Mộ Dung tiểu thư cũng không tệ như nàng nghĩ, chỉ là chuyện liên quan đến Đại ca, nên nàng luôn hy vọng có thể có một cô gái hoàn mỹ. Nhưng đúng như Đại ca nói, xứng đôi hay không cũng không thể chỉ nhìn điều kiện bên ngoài.

Nhìn bộ dáng lo lắng bất định của Diệp Ly, Mặc Tu Nghiêu không nhịn được hôn lên mặt nàng mấy cái rồi mới buồn bực cười nói: “A Ly, nàng quan tâm quá sẽ bị loạn, nên mới lo được lo mất như vậy. Từ huynh là người như thế nào, nếu huynh ấy thật sự thích, mà mọi người không thích, thì sao có thể ngăn huynh ấy được chứ? Huynh ấy đã nói như vậy, thì chứng tỏ thật sự chướng mắt Mộ Dung Minh Nghiên. Ánh mắt của A Ly rất chuẩn, Mộ Dung Minh Nghiên này không xứng với Từ huynh.” Những lúc như thế này, Mặc Tu Nghiêu không để ý mà nói tốt cho Từ Thanh Trần mấy câu.

Lúc này, trong lòng Diệp Ly mới an tâm một chút, trong lòng âm thầm nhắc nhở mình, sau này, ít phát biểu ý kiến trong chuyện đối tượng thành thân của Đại ca. Con người luôn dễ xem mình là trung tâm, cho rằng cái này hoặc cái kia không tốt, nói đi nói lại, chuyện thành thân, chỉ cần Đại ca cho là tốt, thì người khác cũng không cần nói nhiều làm gì.

“Bái kiến Vương gia, Vương phi.” Một bóng đen xuất hiện lặng yên không một tiếng động ở phòng ngoài, đứng chắp tay đầy cung kính. Mặc Tu Nghiêu không vui cau mày, “Chuyện gì?”

“Công tử Thanh Trần lệnh cho thuộc hạ đưa tới một phong thư.”

“Mang vào.” Mặc Tu Nghiêu dựa vào giường trúc, lười biếng nói.

Người ở phía ngoài do dự một chút, nhưng vẫn đi vào. Phòng trong, cửa sổ mở một nửa, trên giường trúc gần cửa sổ, Vương gia đang lười biếng dựa lên người Vương phi không chịu dậy. Đang suy nghĩ, thì một tia sáng lạnh thấu xương bắn vào người hắn, không khỏi run run liền tranh thủ trình thư lên, nói gọn gàng dứt khoát: “Thuộc hạ cáo lui.”

Thấy hắn ta thức thời, Mặc Tu Nghiêu cũng không nói gì, chỉ “Hừ” khẽ một tiếng. Ngay lập tức, người đưa thư đến như được đại xá, bay ra ngoài như một cơn gió.

Mặc Tu Nghiêu nửa nằm trên giường trúc, đầu gối lên chân của Diệp Ly chậm rãi mở thư ra, nhưng chỉ lát sau liền thấp giọng bật cười. Diệp Ly không hiểu, “Sao vậy?” Mặc Tu Nghiêu đưa thư cho nàng, cười nói: “Bản vương đã nói mà, Mộ Dung gia bày thế trận lớn như vậy phải đặc biệt mời mấy nhân vật lợi hại đi ra mới phải. Đại hội võ lâm năm nay cũng hơi quá yên bình. Xem ra, ngày mai có trò hay để xem rồi.”

Diệp Ly nghi ngờ đọc thư, đôi mi thanh tú dần dần nhíu lại, “Ngay cả người của chúng ta cũng không điều tra thân phận của Nhâm Kỳ Ninh được, nhân vật như thế…….” Mặc Tu Nghiêu nói tiếp: “Nhân vật như thế, nếu không phải chưa bao giờ xuất hiện trên giang hồ, thì chính là thế lực thần bí lánh đời đã lâu. Ha ha… Có ý tứ. Lần này, Nhâm Kỳ Ninh ngang trời xuất thế, không phải chính là vì danh hiệu Thập đại cao thủ sao? Xem ra, chỉ sợ kế hoạch muốn hợp tác với những người khác để đối phó với Mộ Dung Hùng của Đại ca nàng không thành rồi.”

“Chàng có ý kiến gì không?”

“Ý kiến? Không phải đã giao hết chuyện này cho Đại ca nàng làm sao? Nương tử, chúng ta cũng chỉ là hai người đi đường bình thường mà thôi. Không cần lo lắng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.