Thịnh Thế Thanh Phong

Chương 39: Chương 39: Ngoài ý muốn




TƯƠNG THANH bị Ngao Thịnh gây sức ép một phen, mệt mỏi đi vào giấc ngủ. Chiếc khăn vừa lau đi hiện trường phong nguyệt bị y ném sang một góc. Ngao Thịnh vẫn còn trong cơn hưng phấn nên chẳng tài nào chợp mắt được, mở to mắt ngắm nhìn Tương Thanh.

Cẩn thận nhặt lại chiếc khăn, Ngao Thịnh nhìn vệt khô màu trắng dính trên khăn mà mỉm cười, sau đó lén lén lút lút cất vào ngực áo.

Hắn nhẹ nhàng đẩy ra vách ngăn, mò đến nằm bên cạnh Tương Thanh.

Tương Thanh võ nghệ cao cường, đương nhiên phát giác ra hành động lén lút này của hắn nhưng vì quá mệt mỏi nên cũng lười đuổi hắn đi, chỉ rúc vào chăn mà ngủ.

Ngao Thịnh cười nhẹ, vươn tay vén tấm chăn của Tương Thanh lên, khẽ khàng chui vào sau đó kéo y lại ôm vào lòng.

“Ư......” Tương Thanh ừ hử một tiếng, vừa có ý bất mãn lại vừa tỏ vẻ kháng nghị —— ta buồn ngủ, đừng làm phiền.

Ngao Thịnh nhẹ tay nhẹ chân kéo Tương Thanh lại gần hơn, để đầu y gối lên tay mình. Tương Thanh chẳng còn sức lực đâu mà quản, bèn trở mình, chọn một tư thế thoải mái rồi chìm vào giấc ngủ.

Ngao Thịnh kéo chăn lại cho y, rồi ngước nhìn sắc trời, còn một canh giờ nữa sẽ đến giờ dần (từ 3 đến 5 giờ sáng), phải thức dậy vào triều. Nhưng Ngao Thịnh lại luyến tiếc. Với tính cách của Tương Thanh, chuyện thế này sẽ chẳng có lần sau, hơn nữa sau này nhất định càng thêm đề phòng, cơ hội muốn ôm y ngủ không biết phải đợi đến khi nào. Ngao Thịnh cúi đầu, mê đắm ngắm nhìn gương mặt say ngủ của Tương Thanh. Hắn không thấy buồn ngủ.....Thôi, hãy cố mà trân trọng một canh giờ này đi.

Tiếng trống canh điểm giờ dần vang lên. Cuối cùng cũng đến thời hạn. Nhưng hình như lần này có gì đấy khác. Tiếng chuông như vọng lại từ nơi nào xa xa, nghe mà cứ thấy mờ ảo. Sâu trong tẩm cung này, nghe được chẳng chút rõ ràng.

Văn Đạt vô cùng tinh tế, nhón chân đi vào tẩm cung Ngao Thịnh. Y cẩn thận thắp một ngọn nến nhỏ lên, dùng tay che bớt ánh sáng. Khi nhìn sang bên kia vách ngăn, quả nhiên Ngao Thịnh đã tỉnh. Hắn quay người lại nhìn y, nhẹ nhàng bước xuống giường.

Văn Đạt cũng gật đầu đáp lại, không nói một lời, đứng ở tại chỗ, vẫn dùng tay che bớt ánh sáng. Nương vào ánh sáng mỏng manh ấy mà Ngao Thịnh thay y phục. Mỗi động tác nhẹ đến mức chẳng gây chút động tĩnh nào. Vì hắn sợ sẽ quấy nhiễu đến Tương Thanh.

Hoàng đế như Ngao Thịnh, thật sự không nhiều. Quý Tư thường nói, hắn lúc nào cũng làm việc vất vả, chẳng lấy khắc nào hưởng thụ ngơi nghỉ.

Xiêm y sang quý, hắn không có hứng thú. Vũ ca hoan nhạc, hắn tuyệt không màng. Sơn trân hải vị, hắn chẳng buồn ngó đến, luôn luôn giản dị đạm bạc. Có lẽ vì thế mà ngân khố hoàng gia chẳng mấy khi thiếu hụt. Mỗi khi ngẫu nhiên tùy hứng thì chỉ đi tìm Tương Thanh, mượn quyền thế mà chòng ghẹo y một phen. Bình thường thì lại chuyên tâm vào công việc. Lúc rỗi cũng chỉ đi luyện công...... Hắn đích thật là một đế vương cần cù.

Ngao Thịnh vận y phục cũng chẳng cần người hỗ trợ. Khi hắn vừa đăng cơ, một nhóm thái giám cung nữ tiến vào giúp hắn thay áo quần, hắn đã ha ha cười lớn, thản nhiên nói “Khi còn ở lãnh cung, mẫu thân ta lâm bệnh, chẳng thể ngồi dậy nổi, xiêm y của bà là ta mặc giúp. Các ngươi hãy đợi đến khi ta cũng không thể động đậy nổi thì hẵng đến giúp ta thay y phục.”

Chỉ là một câu trần thuật đơn giản nhưng cũng đủ khiến nhóm thái giám cung nữ kia đều biến sắc. Ngao Thịnh thật sự không thích nhìn người khác lúc nào cũng sợ hãi mình. Sau này, Văn Đạt theo hắn, vì y thông minh nhanh nhẹn nên hắn cho lui hết tất cả mọi người, chỉ giữ mỗi y lại.

Văn Đạt nhìn Ngao Thịnh vận quần áo. Trên chiếc giường phía bên kia vách ngăn, Tương Thanh vận một thân lí y (áo lót) tơ tằm trắng, gối đầu lên tay, ngủ thật sâu. Một người lúc bình thường luôn lạnh lùng như y, ấy vậy mà khi ngủ lại có thể bình thản đến thế.

Văn Đạt chỉ liếc nhìn một cái thì liền thu hồi tầm mắt. Tuyệt không dám ngẩng đầu nhìn thêm lần nữa.

Khi Ngao Thịnh xiêm y đã chỉnh tề. Văn Đạt liền thổi tắt nến, đi theo hắn ra tẩm cung, nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Ngao Thịnh gọi một vài ảnh vệ đến, ra lệnh họ phải canh phòng tẩm cung cẩn mực, thậm chí còn bảo bạch hổ nằm chắn ngang cửa phòng. Sau đó mới mang theo Văn Đạt đi về hướng kim loan điện.

Văn Đạt đi ở phía sau, thấy Ngao Thịnh cứ đi rồi hai bước rồi quay đầu lại nhìn, tựa hồ còn lưu luyến chuyện gì đấy, liền hỏi, “Hoàng Thượng, người có muốn nô tài thông báo với các vị đại thần hôm nay không tảo triều không ạ?”

Ngao Thịnh bật cười, nhìn y, “Ngươi muốn trẫm bị mắng là hôn quân à?”

“Không phải ạ......” Văn Đạt cật lực lắc đầu. Ngao Thịnh quay người đi, vừa được hai bước thì đột nhiên đứng lại, xoay người trở về. Văn Đạt khó hiểu nhìn theo, sau đó liền tức tốc đi theo sau.

Kỳ thật, Ngao Thịnh vừa đi, kẻ vốn đang ngủ say là Tương Thanh liền chậm rãi mở mắt. Nếu ngay cả người vẫn luôn nằm cạnh mình rời đi mà cũng chẳng hay biết gì thì không phải y đã quá bất cẩn rồi sao.

Tương Thanh nằm một lát, cảm thấy không còn buồn ngủ nữa, nghĩ cứ như thế cũng không tốt. Tự nhiên cứ thấy bồn chồn chẳng yên.

Vừa ngồi dậy được một chốc, đột nhiên chợt nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài. Khắc sau đó, cửa đã mở ra, Ngao Thịnh vội vã chạy vào. Nhìn thấy Tương Thanh đã tỉnh, mặt hắn chợt có chút hoảng loạn.

Tương Thanh bị hành động này của hắn dọa cho giật mình, khó hiểu mở to hai mắt nhìn hắn.

Văn Đạt chỉ dám đứng ở ngoài cửa mà nhìn vào, không biết bên trong xảy ra chuyện gì nhưng lại chẳng có gan hỏi. Ánh mắt lúc nãy của Ngao Thịnh có chút đáng sợ a.

“Ngươi...... sao lại trở lại?” Nhìn nhau một lúc, Tương Thanh thấy Ngao Thịnh không nói lời nào, liền mở miệng hỏi hắn.

“Thanh.” Ngao Thịnh đột nhiên gọi một tiếng, chốc sau liền bước sấn đến mà nói, “Ngươi theo ta vào triều nhé. Ngươi cứ ngủ ở trên tháp..... Cứ quấn chăn vào người là được.” Nói xong, liền tiến lại, lấy chăn quấn người Tương Thanh lại, bế lên.

Tương Thanh cả kinh, nói, “Chờ ta vận y phục vào đã......” Tầm mắt vừa nâng thì liền đối mục với hai mắt đang hốt hoảng của Ngao Thinh. Tương Thanh nhíu mày nhín sâu vào mắt hắn, lát sau lại sửng sốt hỏi, “Ngươi sợ ta lại bỏ đi phải không?”

Ngao Thịnh không đáp. Ngẫm lại ba năm trước đây, lúc hắn vận hoàng bào ra cửa, Tương Thanh còn tiễn hắn. Nhưng khi trở lại, y chỉ lưu lại hai chữ bảo trọng. Sau đó biến mất đúng ba năm......Khi ấy, hắn vẫn chưa từng có dịp hôn y, ôm y, lại càng chưa lần nếm vị sầu khổ tương tư. Hiện tại, nếu như lát sau hắn quay về, nhìn thấy gian phòng trống trải, đợi thêm vài năm cô đơn. Nói không chừng hắn sẽ tự vẫn cho xong.

Tương Thanh thấy Ngao Thịnh như thế, lòng bỗng khổ sở, lắc đầu nói, “Ta sẽ không nói một lời mà bỏ đi.”

Ngao Thịnh gật gật đầu, siết tay lại, muốn ôm y đi.

Tương Thanh dở khóc dở cười, nói “Ta thay y phục xong đã. Ngươi cứ như vậy mà ôm ta đi thì còn thể thống gì nữa?”

Ngao Thịnh cố chấp muốn đợi Tương Thanh đổi xong y phục rồi cùng nhau vào triều. Nhưng Tương Thanh nhìn thấy sắc trời không còn sớm nữa, bèn vuốt nhẹ mặt hắn, nói “Ngươi vào triều trước đi. Ta sẽ đến sau. Không thì muộn mất. Hôm nay còn phải bàn chuyện Tề Tán nữa.”

Ngao Thịnh nhìn y một chốc, gật gật đầu, xoay người vội vã rời đi.

Văn Đạt cũng nhìn Tương Thanh một cái rồi mới quay người theo sát Ngao Thịnh.

Tương Thanh thấy Ngao Thịnh đã đi xa, bỗng lại có chút phiền muộn......

Y lắc lắc đầu, cảm thấy dẫu có phiền muộn thì cũng chẳng ích gì. Tương Thanh y vốn chẳng phải là người hay ủ rũ. Nếu như đã quyết tâm ở lại thì hãy cứ nhìn thẳng về phía trước. Đương lúc nghĩ ngợi, y bỗng cảm thấy có thứ gì mềm mại cọ vào chân mình.

Tương Thanh cúi đầu nhìn, hóa ra bạch hổ đang cọ đầu vào chân y.

“Ngao Ô?” Tương Thanh vỗ vỗ đầu hổ, “Thức sớm thế, đã ăn gì chưa?”

Bạch hổ lắc lắc đầu, cái đuôi cũng đong đưa theo, hệt như một đại miêu mà ngồi ở một bên nhìn Tương Thanh thay y phục.

......

Đến khi vào kim loan điện, Ngao Thịnh mới có thể yên lòng một chút. Hắn biết, Tương Thanh sẽ không gạt hắn. Lần này, y sẽ không bỏ đi.

Văn Đạt cao giọng thông báo, “Khởi triều.”

Khắc sau, đại môn hoàng cung mở ra. Bên ngoài, văn võ bá quan đã chờ từ sớm, xếp thành một hàng dài tiến vào. Theo thường lệ, khom người hành lễ, tung hô vạn tuế.

Mọi người đều đã biết chuyện con trai Tề Soán Thiên đến xin hàng, từ lúc nãy cũng đã cao tiếng nghị luận. Lời qua tiếng lại bỗng thành khắc khẩu, thế nên hiện tại đang chờ đợi Ngao Thịnh xử trí.

Hôm nay, sắc mặt Ngao Thịnh khá tốt, dường như đang rất có tinh thần. Hắn nhìn gương mặt thiếu ngủ của bầy tôi mà chợt muốn cười —— chả nhẽ đám người này đều bị cấm dục mấy ngày hay sao? Tối qua hắn chỉ vừa nếm chút vị mây mưa mà đã phấn chấn đến thế. Nếu để hắn làm hết toàn bộ thì không biết tinh thần còn phấn khởi đến đâu. Có lẽ còn hơn cả chuyện uống thập toàn đại bổ hoàn nữa ấy chứ. Chỉ hận một nỗi, tối qua Thanh không chịu để hắn làm tới bến tới bờ. Bằng không muốn hắn mười ngày chẳng ngủ cũng được.

Ngao Thịnh vì chuyện còn dang dở tối qua mà thở dài, phất tay áo nói “Bình thân.”

Các vị đại thần đứng lên, bước sang hai bên trái phải.

Văn Đạt theo thường lệ cất cao giọng hỏi, có việc thì khởi tấu, không thì bãi triều.

Ngao Thịnh thừa dịp mọi người vẫn còn đắn đo trầm mặc mà nhớ đến màn dây dưa tối qua. Không nghĩ thì thôi, nghĩ rồi lại chẳng kiềm chế được mình. Làn da ánh màu mật của Tương Thanh. Thân người mảnh khảnh thon dài của Tương Thanh. Sóng mắt mê ly động lòng người của Tương Thanh. Tiếng rên rỉ của Tương Thanh. Cái gì của Tương Thanh cũng khiến cả người hắn khô nóng như nắng hạn ban trưa.

Đương lúc miên man hồi tưởng thì chợt nhác thấy Tương Thanh cùng bạch hổ bước vào sau bức bình phong. Tương Thanh một thân áo trắng, nhìn thanh nhã tuấn tú hơn cả mọi ngày. Chẳng nhẽ chuyện sau khi ân ái xong người ta sẽ đẹp hơn là thật sao?

An tọa sau bình phong xong, Tương Thanh mới ngẩng đầu lên nhìn Ngao Thịnh. Tương Thanh chợt cau mày. Ngao Thịnh đang cười rất hạ lưu a.

Lúc này Tương Thanh mới chợt nhớ lại chuyện hoang đường tối qua. Thấy Ngao Thịnh nhìn mình như thế, y liền tức giận không thôi. Nhưng lại chẳng làm được gì, bèn xoay đầu ra hiệu cho bạch hổ đến gần mình, để đầu nó tựa lên chân.

Ngao Thịnh liếc bạch hổ một cái, nhướn một bên mày, trong lòng có vài phần hâm mộ hổ ta.

“Hoàng thượng.” Quý Tư dựa theo sắp đặt tối hôm qua mà tiến lên khởi tấu, “Tề Tán, nhi tử của Tề Soán Thiên tiến cung, nói có biện pháp giúp quân ta chiến thắng.”

Ngao Thịnh gật gật đầu. Các vị đại thần khác dẫu đã nghe phong thanh trước đó nhưng vẫn không nắm rõ sự tình. Tỷ như Tống Hiểu và Vương Trung Nghĩa.

Trước khi vào triều, Tống Hiểu đã sớm dặn dò Vương Trung Nghĩa, ngàn vạn lần không được ăn nói linh tinh, phải vờ như câm điếc. Chính vì thế nên lúc này, những lời muốn nói, gã đành khổ sở nuốt ngược lại vào cuống họng, mặt nhăn mày nhíu nhìn sang chỗ khác. Các vị đại thần thấy mặt gã mà giật mình không nhỏ a.

Ngao Thịnh quét mắt nhìn xuống mọi người, hỏi, “Các vị ái khanh cảm thấy thế nào?”

Mọi người nhìn nhau, không đáp.

Ngao Thịnh nhìn vẻ mặt bất mãn của Vương Trung Nghĩa, hỏi, “Vương Trung Nghĩa, có chuyện thì cứ nói.”

Vương Trung Nghĩa nhìn Ngao Thịnh một lát. Tống Hiểu đã từng dạy gã, Hoàng thượng bảo ngươi nói thì ngươi mới được nói!

“Hồi bẩm hoàng thượng.” Vương Trung Nghĩa mở to miệng nói, “Tên tiểu tử kia không đáng tin. Mẹ nó, hắn chẳng chút trượng nghĩa! Cha mình mà cũng bán đứng! Người như thế, khó tin được là hắn sẽ không bán đứng chúng ta.”

Quần thần tuy cảm thấy gã nói rất đúng nhưng lại có chút không hài lòng, tên thất phu lỗ mãng này tới giờ vẫn chưa học được lễ nghi. Cái gì mà ‘mẹ nó’. Lại còn gom hoàng thượng vào trong cụm từ ‘chúng ta’ nữa.

Ngao Thịnh chỉ gật gật đầu, nói, “Nói hay lắm. Vậy theo khanh, hắn đến hàng, là thật hay giả? Chúng ta nên tin hay không?”

Vương Trung Nghĩa ngẩn người ra, sờ sờ đầu, đáp, “A, chuyện này cũng có thể là giả ư? Mà sao lại giả được?”

Diệp Vô Quy cất tiếng, “Cũng có thể là giả lắm. Đây có thể là khổ nhục kế của cha con hắn. Hắn đến xin hàng, sau đó nội ứng ngoại hợp, giết chúng ta chẳng chút khó khăn.”

Chúng thần đều gật đầu.

Vương Trung Nghĩa sửng sốt, sau đó lại lắc đầu, “Ồ...... Nói như vậy, chẳng phải tiểu tử này không trượng nghĩa, là cha hắn không trượng nghĩa a.”

Tất cả mọi người nhìn gã. Ngao Thịnh cười lớn, hỏi, “Trẫm muốn nghe ngươi giải thích?”

Vương Trung Nghĩa giật mình ngẩng đầu nhìn Ngao Thịnh, nói, “Hoàng thượng? Không phải người muốn giải hòa với Tề Soán Thiên chứ? Không được a! Thần muốn đánh cho hắn tan tác tơi bời luôn.”

Tất cả mọi người sửng sốt nửa ngày, mới hiểu ra Vương Trung Nghĩa nhầm “giải thích” với “hòa giải”.[1]

Tống Hiểu nhấc chân đạp gã một cái, thấp giọng giải thích, “Hoàng Thượng hỏi ngươi tại sao!”

“Ách......” Vương Trung Nghĩa sờ sờ chân, thầm hỏi, sao ông lại đạp ta, ai mà hiểu mấy người các ngươi nói hoa hè cái gì chứ. Lúc sau, gã mới giương mắt nhìn Ngao Thịnh, nói, “Tề Soán Thiên không phải là rất không trượng nghĩa sao? Lão vì muốn thắng trận mà đẩy con mình vào hang địch. Chắc gì chúng ta đã tin con lão. Thậm chí có thể còn chém con lão thành mấy khúc nữa a. Cho dù nội ứng ngoại hợp thành công thì chẳng phải tiểu tử kia cũng nằm trong tay chúng ta sao? Ta sẽ mang hắn ra ngũ mã phân thây a? Chẳng cần nghĩ cũng biết, hết tám chín phần là chết ngỏm rồi...... Lão Tề Soán Thiên đó chắc chắn không yêu thương gì đứa con này!”

Mọi người bất ngờ nhìn nhau. Quý Tư và Diệp Vô Quy nhìn Vương Trung Nghĩa mà gật gật đầu, “Vương tướng quân quả nhiên cao kiến.”

Vương Trung Nghĩa trừng mắt nhìn, chẳng hiểu cao kiến là gì. Vẫn còn đang suy nghĩ thì lại bị Tống Hiểu kéo trở lại hàng —— ngươi bớt làm mấy chuyện mất mặt không được sao?

Ngao Thịnh liến nhìn Tương Thanh một cái. Tương Thanh cũng đáp lại cái nhìn của Ngao Thịnh —— vô luận thế nào, Tề Tán đều phải chết...... Chỉ là, biện pháp hôm qua y nói khiến y không chết được. Còn rất có tiền đồ a!

Lúc này, bỗng trên đại điện có người cất cao giọng nói, “Hoàng thượng, thần có biện pháp.”

Ngao Thịnh nhìn xuống, thì thấy một nam tử trẻ tuổi đứng sau Mặc Tây Nhung, vận mãng bào (quan phục) màu bạc, đầu đội ngân quan (mão bạc), tuổi chỉ tầm hơn hai mươi, thân thể anh tuấn cường tráng, dáng người cũng khá cao lớn.

Tương Thanh xoay người, liếc nhìn qua khe hở nhỏ hẹp của bình phòng, người vừa nói chính là Nguyệt Vương Quan Khế.

Quan Khế này có thân phận rất đặc thù. Đại tộc Viên thị suy tàn. Hiện tại người mang huyết thống Viên thị chỉ còn mỗi Ngao Thịnh và người đang ở xa tận ngoài Thần tiên đảo, Viên Liệt. Hoàng thân phần lớn đều là ngoại tộc, hơn nữa cũng không nhiều. Quan Khế này, chính là con trai độc nhất của di mụ (dì) Ngao Thịnh, tỷ tỷ của Tề hoàng hậu. Tính ra, gã là biểu ca của Ngao Thịnh. Có lẽ trong hoàng thân quốc thích, gã hẳn có quan hệ gần Ngao Thịnh nhất. Tiếc rằng Ngao Thịnh chỉ gặp gã được vài lần, cảm tình cũng không nồng hậu gì cho lắm.

“Chẳng hay Nguyệt vương có biện pháp gì?” Ngao Thịnh âm thầm đánh giá gã. Bỗng có chút khó hiểu, gã thường ngày hiếm khi lên tiếng. Lâu nay, mười ngày thì hết tám đã cáo bệnh không vào triều. Sao hôm nay lại chủ động góp lời?

“Thần ở Lạc Hà khẩu, có hơn ba vạn thuỷ quân. Số thủy quân này chính là năm xưa tiên đế đã cấp thần nhằm duy trì an ninh thủy vận (vận chuyển bằng đường sông) cũng như bình định cường đạo.” Quan Khế nói, “Không bằng hãy để Tề Tán chỉ huy nhóm thủy quân này. Cùng lắm thì phần chủ lực vẫn thuộc về người phe ta. Tốt nhất đừng quá cả tin vào người khác.”

Ngao Thịnh gật gật đầu, nếu không phải Quan Khế nhắc đến thì hắn cũng đã quên mất. Quả thật năm xưa từng có một đạo thủy quân được điều động đến Lạc Hà khẩu.

Nghĩ đến đây, Ngao Thịnh khẽ quay sang nhìn Tương Thanh, chỉ thấy y thoáng cau mày, tựa hồ không nghĩ ra chuyện này.

Ngao Thịnh bật cười. Đúng là khiến người ta có chút hồ đồ thật. Tên Quan Khế này muốn giao toàn bộ binh quyền trong tay mình ra, đỡ phải phiền toái sau này hay còn mang ý đồ khác. Tóm lại...... mọi chuyện vẫn có chút chưa rõ ràng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.