Thịnh Thế Thanh Phong

Chương 40: Chương 40: Thủy quân




“ĐƯỢC.” Ngao Thịnh gật gật đầu rồi nhìn Quan Khế, cười nói, “Tốt lắm. Vậy chuyện Tề Tán cứ để Nguyệt Vương đảm nhiệm, ách......” Nói đến đây, Ngao Thịnh khẽ kín đáo liếc nhìn Vương Trung Nghĩa.

Vương Trung Nghĩa cau mày không hiểu. Nhưng ngay sau đó, Tống Hiểu đã nhanh chóng xoay lại nháy mắt ra hiệu với gã.

Lúc bấy giờ, Vương Trung Nghĩa mới hiểu ra, Tống Hiểu muốn gã cũng có một chân trong chuyện này. Vì thế, gã bèn nhanh chóng bước ra khỏi hàng, dõng dạc thưa, “Hoàng thượng, thần cũng muốn đi.”

Ngao Thịnh mỉm cười, gật đầu chấp thuận, “Được. Vậy khanh nhớ cố gắng phối hợp với Nguyệt Vương. Đừng có gây rắc rối là được.”

“Ai, làm sao lại có chuyện đó được a.” Vương Trung Nghĩa cười hớn hở nói, “Chúng ta là người một nhà mà!” Nói xong, gã liền xoay mặt cười lấy lòng với Nguyệt Vương nhưng Nguyệt Vương chỉ lãnh đạm đáp lại.

“Nếu đã bàn bạc xong......vậy thì mau truyền Tề Tán vào triều.” Ngao Thịnh nghiêng đầu sang phân phó Văn Đạt, “Trẫm muốn xem thử hắn có biện pháp gì hay, có thể đánh tan thủy quân của Tề Soán Thiên.”

Văn Đạt gật đầu, hướng ra phía ngoài điện, cao giọng thông hô, “Tuyên Tề Tán tấn kiến.”

Không bao lâu, mọi người liền nhìn thấy Tề Tán bình tĩnh ung dung bước vào đại điện. Y từ tốn hành lễ với Ngao Thịnh trong cái nhìn đầy dò xét của các vị cựu thần. Mặc Tây Nhung đứng một bên, trầm ngâm vuốt chòm râu dài, thầm nhận xét — Đây tuyệt không phải kẻ phàm phu. Nếu y thật tâm quy hàng thì sẽ là phúc của quốc gia.

Ngao Thịnh gật đầu, khách khách khí khí bảo Tề Tán bình thân, sau đó cất tiếng hỏi, “Tề Tán a….Chẳng hay nhà ngươi đã nghĩ ra đối sách gì chưa?”

“Hồi bẩm Hoàng Thượng.” Tề Tán khẽ khom người, cung kính đáp, “Thảo dân đã có đối sách.”

“Được.” Ngao Thịnh vừa lòng gật gật đầu, “Vậy hãy nói thử trẫm nghe.”

Tề Tán cân nhắc một lát, đoạn một lúc mới trả lời, “Khởi bẩm Hoàng Thượng, biện pháp không khó...... Dùng một nhóm binh mã dẫn dụ thủy quân của Tề Soán Thiên đi đến thượng nguồn. Nếu có thể, tốt nhất đưa quân của ông vào sát đất liền. Sau đó chúng ta sẽ vây bắt ông, chặt đứt mọi đường lui. Một khi thủy quân đã lên cạn thì chuyện gì cũng sẽ dễ dàng hơn.”

Tề Tán vừa dứt lời. Các vị đại thần chỉ còn biết im lặng mà liếc nhìn nhau. Kẻ vẫn đứng ở một bên là Quan Khế bỗng bước ra dò hỏi y, “Tề công tử, phương pháp này không tồi...... Nhưng làm thế nào mới dẫn dụ được Tề Soán Thiên lên đất liền?”

Tề Tán nhìn Quan Khế một cái, sau đó lại ngẩng đầu nhìn Ngao Thịnh, tự tin nói, “Hồi bẩm hoàng thượng, tuy biện pháp đã có, nhưng thảo dân không thể nói bây giờ.”

Ngao Thịnh nhướn cao một bên mày, hỏi, “Tại sao?”

“Không dám dối gạt hoàng thượng.” Tề Tán mỉm cười, thẳng thắn nói “Trong triều đình của người có gian tế của Tề Soán Thiên.”

Lời vừa nói ra, quần thần bỗng rơi vào trầm mặc. Khắc sau, ai nấy cũng ồ lên nghị luận.

Ngao Thịnh khẽ nghếch mép cười, liếc nhìn Tương Thanh.

Tương Thanh ngồi ở sau bình phong, nhíu mày quan sát đại điện qua khe hở nhỏ. Thân người y có hơi nghiêng về phía trước, một tay thì nắm chặt cạnh bàn coi nó như là điểm tựa. Dáng người mảnh khảnh hơi chao nghiêng ấy khiến Ngao Thịnh không tự chủ được mà nhớ đến thắt lưng gầy tinh tế đượm màu mật tối qua. Phút chốc, đã dâng lên cảm giác miệng khô lưỡi nóng.

Vừa nghe thấy triều đình có gian tế, Tương Thanh giật mình không nhỏ. Y sắc sảo quan sát từng biểu tình của các vị đại thần. Đương lúc nghi hoặc, muốn quay lại xem thử Ngao Thịnh nghĩ thế nào về chuyện này thì chẳng ngờ hắn lại đang nhìn y chằm chằm.

Tương Thanh ngây ra một lúc, cùng Ngao Thịnh bốn mắt nhìn nhau...... Ngao Thịnh khẽ cười, lòng lại ảo não không thôi —— thật muốn hôn Thanh quá.

Tương Thanh biết Ngao Thịnh lại bắt đầu treo ngược tâm hồn lên cành cây, khổ não tự hỏi, hoàng đế kiểu gì mà lại mơ mơ mộng mộng giữa ban ngày ban mặt thế này? Thế là, y bèn nhấc chân đạp hắn một cái.

Bấy giờ, Ngao Thịnh mới lấy lại tinh thần, vờ ho khan một tiếng, điều chỉnh tư thế ngồi. Sau đó mới quay đầu hỏi Tề Tán, “Sao lại thế được? Vậy ngươi nói thử xem, ai là gian tế?”

Tề Tán thành thật lắc đầu, “Thảo dân không biết.”

Một vài vị đại thần tỏ ra vô cùng bất mãn. Có người lớn tiếng mỉa mai, “Không có chứng cứ rõ ràng thì đừng ăn nói sàm ngôn. Chẳng lẽ Tề công tử muốn gây chia rẽ quân thần Thịnh Thanh ta?”

Chúng thần ai nấy đều gật gù tán thành, cảm thấy người kia nói rất có lý. Phút chốc, mọi người đồng loạt quay sang chất vấn Tề Tán, ấy thế mà Tề Tán chỉ cười, không đáp lấy nửa lời.

Tương Thanh lãnh đạm quan sát. Đột nhiên y lại thấy Vương Trung Nghĩa nói rất đúng. Tề Tán đang bị vây trong hoàn cảnh khó khăn. Y tuổi còn trẻ như thế, đã một mình xâm nhập vào hang ổ đối phương. Dù mục đích của y có là gì thì cũng vô cùng nguy hiểm. Ngoại trừ hiểm nguy còn phải chịu cảnh bị người nhục mạ. Một đám quần thần quyền cao chức trọng, toa rập nhau chèn ép một tiểu tử tuổi chỉ hơn đôi mươi một tí..... Hôm nay, nếu kẻ đứng dưới là Tương Thanh y, có lẽ đã xoay người bỏ đi mất rồi. Nhưng Tề Tán thì lại không như vậy. Đứng trước mũi giáo công kích của mọi người mà vẫn ung dung mỉm cười, thần thái vẫn đỉnh đạt như không có gì. Bởi vì người cử y đến đây, là phụ thân y.

Ngao Thịnh liếc nhìn Tương Thanh một cái, bất đắc dĩ cười khổ, sau đó phất tay giải tán đám quần thần đang cao hứng xỏ xiên kia, rồi quay sang hỏi nạn nhân của những lời mai mỉa, “Tề Tán, ngươi có bằng chứng xác minh chứ? Nếu có, trẫm sẽ trọng thưởng. Còn không thì luận tội nghiêm phạt.”

Tề Tán thoáng giật mình, giương mắt nhìn Ngao Thịnh. Ngao Thịnh chỉ nói, không bằng cớ thì luận tội nghiêm phạt chứ chẳng bảo sẽ chém đầu y. Hắn nói vậy là có ý gì? Nghe khẩu khí hắn như thế, tựa như đang chuyện trò với đại thần thân cận vậy.

Chúng thần đều im lặng không dám nghị luận nửa lời. Cả triều văn võ đều là trang tuấn kiệt thức thời, biết tùy mặt gửi lời[1]. Mọi người đều thầm nghĩ Ngao Thịnh tự có suy tính riêng, sớm đã biết ai thẳng ai gian. Vì thế, ai nấy cũng cẩn thận giữ mồm, bằng không miệng làm dạ chịu, ảnh hưởng tài lộc sau này.

“Thảo dân có bằng chứng.” Tề Tán cười đáp, “Tuy rằng thảo dân chưa từng nhìn thấy gian tế ra vào tệ phủ nhưng lại thường xuyên thấy phụ thân dùng bồ câu trao đổi tin tức với người ấy. Tỷ như, một tháng trước, Thanh phu tử áp giải Dã Lũng Kỳ về Lạc Đô. Hay là chuyện hoàng thượng an bài tẩm thất của Thanh phu tử trong hoàng cung. Hoặc là việc Dã Lũng Kỳ cùng Hổ Vương vì thua Vương Hi nên phải đến xin hàng, còn tặng hoàng thượng một con hổ quý. Lúc Thanh phu tử đả hổ đã đánh gãy long án......”

Quần thần nghe xong chỉ còn biết hoảng sợ hít từng hơi lạnh. Tiểu tử Tề Tán này là vô tình hay cố ý mà mỗi chữ mỗi câu đều đề cập đến Thanh phu tử? Chẳng khác gì đang đánh thẳng vào tâm can hoàng thượng cả. Quả nhiên, chẳng mấy chốc, sắc mặt hoàng thượng của bọn họ đã âm trầm đến đáng sợ.

“Tóm lại là còn rất nhiều tin tức khác nữa.” Tề Tán khôn khéo biết dừng lại đúng lúc. Sau đó lại ngẩng đầu nhìn Ngao Thịnh, sắc sảo nói, “Thảo dân không thể cứ liệt kê hết ra được.”

Ngao Thịnh chậm rãi gật gật đầu, nhíu mày hỏi, “Biện pháp cụ thể, ta sẽ không truy hỏi bây giờ. Nói đi, ngươi muốn bao nhiêu người?”

“Hồi bẩm hoàng thượng, theo như những gì hôm qua người đã nói với thảo dân...... chỉ cần ba vạn nhân mã là đủ rồi.” Tề Tán thi lễ trả lời.

Nguyệt Vương đứng ở một bên, có chút giật mình, xoay mặt nhìn Ngao Thịnh. Nếu dựa theo những gì Tề Tán vừa nói......nghĩa là Ngao Thịnh đã sớm nhớ ra ba vạn nhân mã từ lâu bị bỏ quên kia?

Ngao Thịnh âm thầm trao đổi ánh nhìn với Tương Thanh. Tề Tán nói rất hợp ý hắn. Song, những lời này của y nhằm mục đích gì? Muốn nhắc nhở Ngao Thịnh hắn hay ngầm ám chỉ Quan Khế? Đúng là làm cho người ta phải đau đầu mà.

Hôm nay, Ngao Thịnh đã thu được kết quả chẳng ngờ. Hắn cảm thấy mọi chuyện cũng không tệ lắm nên liền gật đầu ân thuận, “Ngươi còn cần gì nữa không?”

Tề Tán suy nghĩ một lát mới e dè đáp, “Thảo dân muốn mượn một người bên cạnh hoàng thượng.”

Ngao Thịnh cười nhát gừng, hỏi “Người bên cạnh trẫm không nhiều. Chẳng hay ngươi muốn mượn ai?”

“Thanh phu tử.” Tề Tán vừa dứt lời thì mọi người lại bỗng ồ lên một tiếng. Ai nấy cũng thầm lo sợ thay y, —— Tề Tán a Tề Tán, cuồng dân mi thật to gan a!

Ngao Thịnh mặt không hề biến sắc, xoáy nhìn Tề Tán, “Ngươi cần Thanh phu tử của trẫm để làm gì?”

Tương Thanh mặt khẽ ửng đỏ, lén liếc nhìn Ngao Thịnh một cái. Cái tên lưu manh này, làm gì mà lại nhấn mạnh từ của trẫm đến thế cơ chứ!?

Tề Tán vừa định phân trần thì Ngao Thịnh đã lạnh giọng nói, “Ai ngươi cũng đều có thể mượn đi. Chỉ riêng mỗi Thanh phu tử là không được. Muốn mượn người cũng chính là đang mạo hiểm phiêu lưu. Nếu lý do của ngươi khiến trẫm chẳng vừa lòng thì hình phạt sẽ không chỉ là hình trượng[2] mà là chém đầu.”

Biểu tình trên mặt Tề Tán thoáng cứng đờ đi. Y khẽ hít sâu một hơi, mất một lúc mới khôi phục lại vẻ mặt như lúc đầu. Đã sớm biết Ngao Thịnh sẽ phản ứng như thế. Nhưng biết làm sao hơn được, dẫu có thế nào thì cũng phải mạo hiểm một phen. Tề Tán cẩn trọng đáp, “Lý do rất đơn giản, mượn Thanh phu tử là vì muốn có lợi cho chiến sự, có lợi cho hoàng thượng, có lợi cho thảo dân...... Hơn nữa bản thân Thanh phu tử hẳn cũng muốn cùng đi.”

Nói xong, y chỉ đứng bất động tại chỗ, chờ Ngao Thịnh trả lời.

Ngao Thịnh nhìn Tề Tán một chốc rồi lại quay sang dò ý Tương Thanh. Tương Thanh cũng đang nhìn hắn, nhẹ nhàng gật đầu.

Ngao Thịnh bất đắc dĩ thở dài, phân vân đắn đo một lát mới cất giọng ủ ê, “Được rồi, mỗi ngày cho ngươi mượn một canh giờ.”

Tề Tán dở khóc dở cười, giương mắt nhìn Ngao Thịnh. Đúng là đồ hoàng đế keo kiệt mà.

Ngao Thịnh nghĩ nghĩ, lại nói, “Trẫm cũng rất có hứng thú với chuyện dợt binh..... Chi bằng như vậy đi, mỗi ngày trẫm cũng sẽ đến chỗ ngươi một canh giờ.”

Chúng thần cúi mặt, cố gắng nhịn cười. Hoàng thượng của bọn họ không phải là đang rành rành bảo, Thanh của ta ở đâu thì ta ở đấy sao? Như vậy thì còn mượn miết gì nữa đây a.

Ngao Thịnh nói xong liền phất tay áo ra hiệu cho Văn Đạt.

Văn Đạt hiểu ý, cao giọng hô, “Bãi triều.”

Ngao Thịnh lập tức đứng dậy, kéo Tương Thanh ra khỏi điện. Quần thần cũng lần lượt tản đi. Lúc này, Tề Tán mới có thể nhẹ nhõm thở ra, lau lau mồ hôi. Ngao Thịnh đúng là giỏi dọa người mà.

Đương lúc nghĩ ngợi thì đột nhiên bị ai đó vỗ vai. Y cả kinh nhìn lên, hóa ra là Vương Trung Nghĩa đến để chào hỏi.

“Này, có phải chúng ta cùng nhau huấn luyện thủy quân không?” Vương Trung Nghĩa lớn tiếng hỏi Tề Tán sau đó lại quay sang nhìn Nguyệt Vương Quan Khế.

Quan Khế mỉm cười, nói, “Vương tướng quân, không phải chúng ta, mà là Tề công tử thao quân, bày trận. Còn ta và tướng quân chỉ đứng xem thôi.”

“Là sao?” Vương Trung Nghĩa bất mãn, nói, “Mấy chuyện này phải tham gia vào thì mới có ý nghĩa chứ.” Đương nói chuyện thì gã nhác thấy bóng dáng Tống Hiểu, bèn nhanh chân đuổi theo ông. Lúc đi còn không quên ngoảnh đầu lại nói, “Ta về nhà ăn cơm. Gặp lại ở Lạc Hà khẩu sau nhé.” Nói xong, liền theo đuôi Tống Hiểu mà đi mất.

“Trung nghĩa.” Vương Trung Nghĩa vừa bước chân ra khỏi cửa điện thì đã bị Diệp Vô Quy gọi lại.

“Đại ca!” Vương Trung Nghĩa và Tống Hiểu cùng đi về phía Diệp Vô Quy. Sau đó cả ba rẽ vào một thư phòng bí mật.

“Diệp học sĩ, có việc gì sao?” Tống Hiểu tinh tường hỏi.

“Tống nguyên soái.” Diệp Vô Quy khom người hành lễ với Tống Hiểu rồi nói, “Hạ quan muốn dặn dò Trung Nghĩa một việc. Mong đệ ấy cẩn thận đề phòng Tề Tán và Nguyệt Vương.”

“Đúng vậy.” Tống hiểu cũng gật gật đầu, quay sang nói với Vương Trung Nghĩa, “Hoàng thượng cho ngươi đi theo, là bởi vì nghĩ hai người kia sẽ không nghi ngờ ngươi. Ngươi nhất định phải cẩn thận dè chừng họ. Âm thầm quan sát xem hai người đó có biểu hiện gì đáng lo không...... Mặt khác, chúng ta đều đã có tâm nghi ngờ, tốt nhất ngươi nên khôn khéo mà giữ bí mật, không được nói với bất kì ai. Nếu không, ta sẽ tuân theo quân pháp mà xử trí ngươi.”

Vương Trung Nghĩa sờ sờ cổ, nói, “Hai người làm như là ta ngu ngốc lắm vậy. Yên tâm đi. Ta sẽ đi theo sau Thanh phu tử, nghe nhiều nói ít. Như thế thì làm sao ta ăn nói bậy bạ gì được nữa, phải không nào?”

Tống Hiểu và Diệp Vô Quy lúc này mới vừa lòng gật đầu.

......

“Tại sao Quan Khế lại muốn chen chân vào chuyện lần này chứ?” Sau khi ra khỏi đại điện, Ngao Thịnh vừa đi vừa hỏi Tương Thanh.

Tương Thanh suy nghĩ một chốc mới hỏi hắn, “Năm đó, khi ngươi tranh ngôi vị, Quan Khế chưa từng có ý hỗ trợ chúng ta. Ta còn nghĩ quan hệ giữa các ngươi không tốt nữa đấy.”

Ngao Thịnh thoáng gật gù, “Không phải không tốt, mà là không có bất kì quan hệ gì..... Khi ta còn là thái tử, hắn chỉ là một tiểu vương gia. Sau đó, cả nhà hắn dọn ra khỏi Lạc Đô. Rồi khi hắn lớn, hắn lại quay về tham dự Võ khoa. Tiếp đến thì hắn đóng đô ở Lạc Hà khẩu. Suốt một đoạn thời gian hắn cứ như bốc hơi đi mất. Ta chẳng nghe chút tin tức gì của hắn cả. Sau khi ta đăng cơ, chỉ còn mỗi hắn là thân thích nên mới bèn phong hào Nguyệt Vương cho hắn. Tuy thế danh hào đó cũng chỉ là hữu danh vô thực mà thôi.”

“Hắn năm nay bao nhiêu tuổi?” Tương Thanh nghi ngờ hỏi.

“Hình như lớn hơn ta bốn năm tuổi thì phải.” Ngao Thịnh nghĩ một lúc mới đáp, “Bất quá, trước đây ta từng nhìn thấy hắn chơi đùa với Thần Quý[3].”

“Thần Quý?” Tương Thanh kinh hãi hỏi, “Thật sao?”

Ngao Thịnh cười khổ một chút, nói, “Lúc ấy, ta đang ở lãnh cung. Có một lần ta leo lên mái nhà chơi thì vô tình nhìn thấy. Hai người bọn họ kẻ trước người sau, ngươi chạy ta đuổi, phía sau là một đám hạ nhân. Sau này, mẫu thân có nói cho ta biết, đứa thấp bé gầy yếu chạy trước là Thần Quý còn đứa phía sau là Quan Khế. ..... Bất quá, ta cũng không nhớ rõ ràng lắm.”

Tương Thanh khẽ nhíu mày, nói, “Ta đi theo Tề Tán cũng tốt, vừa hay có thể quan sát Quan Khế thật ra đang có âm mưu gì.”

Ngao Thịnh bỗng nghiêm mặt, nói với giọng hết sức khẩn thiết “Thanh, ta cũng đi nữa.”

Tương Thanh liếc hắn một cái, chán nản nói “Ngươi đi theo thì bọn họ lại càng thêm cẩn thận mà đề phòng. Đến lúc ấy còn thám thính được gì nữa?”

“Nhưng......” Ngao Thịnh bỗng sấn lên ôm chầm lấy Tương Thanh, “Ta không muốn xa ngươi. Dẫu chỉ là một canh giờ cũng không được. Biết thế lúc nãy ta chỉ đáp ứng với Tề Tán nửa canh giờ mà thôi.”

Tương Thanh bị hắn ôm siết đến chẳng thở được, bất đắc dĩ đẩy hắn ra, “Ngươi còn muốn hồ nháo đến khi nào nữa. Những ngày nay ngươi hãy đến chỗ Tống Hiểu mà học hỏi chuyện duyệt binh. Vả lại, phải cùng Quý tướng nghiên cứu chiến thuật nữa. Đừng có mà đợi đến khi ta về lại chẳng thu được kết quả gì.”

Ngao Thịnh ngắm Tương Thanh một lúc, bỗng chân thành nói, “Thanh à, ngươi rất có tố chất của một hoàng hậu đó.”

Tương Thanh vừa nghe liền giận, trừng mắt nhìn Ngao Thịnh. Ngao Thịnh vội nắm lấy tay y, tỉ tê nói, “Thanh...... tối nay, ngươi hãy để ta làm cho xong chuyện tối qua nhé?”

Tương Thanh thoáng chốc đỏ mặt, cắn răng nén cơn giận, sau đó vung tay đẩy Ngao Thịnh ra rồi xoay người bước đi.

Ngao Thịnh đứng ở phía sau hô to, “Thanh à, cùng nhau dùng bữa đã!”

Mắt thấy Tương Thanh không thèm để ý, Ngao Thịnh liền gào to hơn, “Ta sẽ canh giờ. Tính từ lúc này. Đúng một canh giờ thôi đó. Sau một canh giờ mà ngươi vẫn chưa trở lại thì ta sẽ phái người đến đón ngươi.”

Tương Thanh lập tức bịt tai lại, chạy lấy người.

Ngao Thịnh liền phân phó bốn ảnh vệ đuổi theo y. Lúc này, hắn mới yên tâm rẽ hướng đến thư phòng mà duyệt tấu chương. Nhưng vừa đến trước cửa thì đã thấy bọn người Diệp Vô Quy đã đứng chờ sẵn. Ngao Thịnh gật gật đầu, “Tới đúng lúc lắm, mau mau tính giờ cho trẫm!”

Mọi người bất đắc dĩ mà lắc đầu.

......

Tương Thanh chỉ qua loa dùng bữa sau đó đã tức tốc dẫn đầu đội kỵ mã chạy đến Lạc Hà khẩu. Lạc Hà khẩu nằm ở phía đông Lạc Đô, sát gần Nha châu phủ, khách thương(người làm ăn buôn bán) thường xuyên lui tới là những diêm thương (thương gia bán muối). Trước đây, nơi này luôn bị hải khấu (cướp biển) hoành hành. Song, về sau Viên Lạc đã thiết lập một đội quân, tiêu diệt hết bọn hải khấu, lập lại trị an cho vùng này. Nên những năm gần đây, sinh ý (chuyện làm ăn) ở đây trở nên phồn thịnh hơn trước.

Tương Thanh vừa đến Lạc Hà khẩu thì đã bị những binh lính ở đây nhìn đầy dè chừng. Nhưng vì quân bài y đeo ở bên hông khiến chẳng ai dám ngăn cản. Thậm chí còn kính cẩn mời y vào thủy trại.

Thủy trại này đương nhiên chẳng thể sánh bằng căn cứ quân bí mật mà Ngao Thịnh vất vả xây dựng ở phía sau núi kia. Ở đây, chỉ có vỏn vẹn vài chục chiến thuyền cùng một số ít thủy quân. Binh lính thì chẳng chút tinh thần, chỉ hời hợt thao luyện cho xong một buổi duyệt binh.

Tương Thanh đi đi lại lại quan sát đúng một vòng, không phát hiện chuyện gì dị thường, nhưng lòng vẫn buồn bực chẳng yên. Tên Quan Khế này chẳng hề có chút quan tâm nào đến đội quân của mình cả.

Đang nghĩ ngợi thì chợt nghe thấy tiếng nói từ phía xa xa, “Đã khiến Thanh phu tử chê cười rồi.”

Tương Thanh quay đầu lại nhìn. Quan Khế chậm rãi từ xa tiến đến, cúi đầu chào y một cái rồi cất giọng phân bua, “Ta là chỉ là một kẻ vô dụng nên chẳng thể quản nổi nhóm thủy quân này. Lâu ngày họ cũng trở nên vô dụng giống ta.”

Tương Thanh chỉ lãnh đạm nhìn gã, “Những năm gần đây không có chiến sự nên có hơi lơi lỏng một chút cũng là chuyện thường. Dù sao chức nghiệp chính của họ là chưởng quản thủy vận chứ chẳng phải là thủy binh chiến trận.”

Quan Khế khẽ nhíu mày. Gã từng nhìn thấy Tương Thanh vài lần, hơn nữa lần nào cũng đi bên cạnh Ngao Thịnh. Tuy chưa từng có dịp cùng y trò chuyện nhưng gã đã sớm nghe người khác nói qua, thái độ làm người của y vốn lạnh nhạt lãnh đạm, chẳng gần gũi với bất kì ai. Hôm nay gặp mặt, đúng là lời đồn chẳng sai.

“Phu tử đã dùng bữa chưa?” Quan Khế hỏi.

“Đã dùng.” Tương Thanh hời hợt gật đầu, sau đó xoay người đến cạnh một thủy binh đang ngồi bện hài rơm[4], nhẹ giọng hỏi, “Hài ở đây đều là do huynh bện ư?”

“Thưa, đúng vậy.” Thuỷ binh kia tuy chẳng biết nam tử tuấn tú này là ai nhưng thầm đoán thân phận của y cũng chẳng phải tầm thường nên liền cung kính trả lời.

Tương Thanh cúi người cầm lấy một chiếc hài, khó hiểu hỏi, “Hài này tại sao lại bện lạ thế? Lúc đi đường không phải sẽ rất đau chân sao?”

“Hài mang trên thuyền khác với hài đi trên đất.” Lúc này, bỗng có tiếng nói vang lên từ phía sau. Tương Thanh cùng Quan Khế quay đầu lại nhìn. Không biết từ lúc nào, Tề Tán đã sóng bước cùng Vương Trung Nghĩa đi đến. Người vừa nói chính là Tề Tán.

Y đi tới, cũng cúi người cầm lấy một chiếc hài, sau đó quay sang cười với Tương Thanh, “Phu tử, loại hài này lúc đi trên truyền sẽ không bị trượt.”

Tương Thanh gật gật đầu tỏ ý đã biết. Đúng là thủy binh và bộ binh hoàn toàn khác xa nhau mà.

Vương Trung Nghĩa vốn có hảo cảm với Tương Thanh, vừa nhìn thấy y thì đã đến gần, ân cần hỏi han, “Phu tử, huynh đã ăn cơm chưa? Ta có mang theo một con gà nướng này, lát nữa chúng ta nhắm rượu nhé?”

Tương Thanh khẽ cười, gật gật đầu.

Quan Khế và Tề Tán thoáng giật mình. Đây là lần đầu hai người họ thấy Tương Thanh cười..... Bỗng chốc lại hiểu ra. Cũng khó trách vì sao Ngao Thịnh lại si mê nam nhân này đến vậy. Một người lúc thường luôn lạnh lùng, ấy vậy khi cười lại khiến người ta ấm lòng đến thế. Ở y tỏa ra một cảm giác ôn hòa đến khó tả.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.