Thịnh Thế Trà Hương

Chương 86: Chương 86: Không được chết tử tế




Ads Trang Minh Hỉ thấy tẩu tử Lưu Bích Quân sắc mặt không tốt, biết nàng trong lòng căm tức, Lưu Bích Quân đối với bọn họ rất quan trọng, nàng so với ai khác đều rõ ràng, vì vậy vươn tay ra, cầm tay Lưu Bích Quân đang đặt trên tay vịn run nhè nhẹ.

Lưu Bích Quân cảm giác được, nhìn qua, Trang Minh Hỉ nghiêng mình, nhỏ giọng nói bên tai nàng: “Tẩu tử, ca ca ta đối với tẩu như thế nào tẩu cũng biết, nhất định là do Linh Nhi kia câu dẫn ca ca, tẩu yên tâm, vì một chuyện này, tiện tỳ kia không thể lưu lại!”

Lưu Bích Quân mắt lạnh nhìn Linh Nhi đang quỳ trên mặt đất, tay nắm chặt thành quyền.

Bên này, Đại phu nhân không để ý tới Nhị di thái thái, chỉ nhìn ba người Tần Thiên, nói: “Các ngươi đem sự tình từ đầu đến cuối nói hết một lần đi.”

Tần Thiên tiến lên từng bước, từ việc Thanh Liễu hoài nghi Thu Lan mà nói ra, trong lúc đó Thanh Liễu, Thu Lan cũng nói tất cả việc mình nghe được nhìn thấy, ba người kết hợp, kể lại mọi chuyện rất rõ ràng.

Trang Tín Ngạn ngồi ở vị trí mà Đại phu nhân cố ý an bài, vừa vặn có thể thấy rõ khẩu hình của mỗi người. Hắn nhìn thấy Tần Thiên nói nàng cùng Thanh Liễu nửa đêm theo dõi Thu Lan, nhất thời hiểu ra, tối hôm qua nàng rốt cuộc đã đi đâu. Nhớ tới hắn đối với nàng lạnh lùng và phẫn nộ, Trang Tín Ngạn trong lòng áy náy hối hận không thôi.

Lúc ấy hắn ở trong phòng đợi nàng thật lâu, lại đi ra ngoài tìm nàng, trong viện dù thế nào cũng đều không thấy thân ảnh của nàng, trong lòng vừa vội vừa tức lại hoảng loạn, bất tri bất giác mà bắt đầu miên man suy nghĩ, hắn nhớ tới Lục Bình cùng Tín Xuyên, nhớ tới Tần Thiên cùng Tạ Đình Quân không hề cố kỵ nói giỡn, lúc này nàng lại vụng trộm rời đi là đi đến đâu? Thời gian càng dài, cảm xúc càng loạn, mãi đến khi Tần Thiên trở về, nói dối hắn, trong lòng cảm xúc vẫn đang sôi trào liền không thể khống chế mà bộc phát.

Khi đó hắn nghĩ rằng, trên đời này, trừ bỏ mẫu thân và một số ít người chỉ sợ không còn ai nguyện ý thật tình đối đãi với mình. Hắn không biết nàng sau đó như thế nào, hắn chỉ biết, sau đó hắn đều không ngủ được, ở trên giường lăn qua lộn lại, trong lòng khó chịu đến cực điểm.

Lúc này biết rõ đáp án, không biết vì sao, cảm giác khó chịu này dường như lại càng lan tràn, cũng không giống với khó chịu làn trước. Khi đó khó chịu giống như lửa cháy thiêu đốt, như trong lò nướng, khiến hắn dường như không thể thở. Nhưng mà khó chịu lần này, thật là một loại cảm xúc không cách nào hình dung, cảm xúc này càng ngày càng mãnh liệt, dường như muốn phá vỡ lồng ngực của hắn mà nhảy ra ngoài.

Mỗi người một sắc mặt. Người ở Tam phòng trầm mặc không lên tiếng. Trang Minh Hỉ hơi hơi nhíu mày, Lưu Bích Quân ánh mắt âm lãnh từ trên người Linh Nhi chuyển tới trên người Tần Thiên.

Chờ Tần Thiên ba người nói xong, Đại phu nhân cười lạnh một tiếng, nhìn về phía Nhị di thái thái, nói: “Tú Mai, người ở viện của ngươi thật thú vị, một người cùng nha hoàn tính kế với nha hoàn bên người của Đại ca, một người vì muốn được nâng phòng, không tiếc đi hãm hại một người vô tội. Ngươi bây giờ còn cảm thấy ta đang cố ý khó xử Tín Xuyên, cố tình gây sự nữa hay không?”

Nhị di thái thái nghe xong những lời này, trên mặt kiêu ngạo chậm rãi biến mất, ngồi trở lại chỗ của mình. Mặc kệ nàng sau lưng có núi cao dựa vào, nhưng Trang Tín Ngạn dù sao cũng là trưởng tử, là Đại ca của Tín Xuyên, nay vừa vặn bị Đại phu nhân bắt gian, thật đúng là khó mà cãi tội. Nàng nhìn con mình, trong lòng cũng nhịn không được oán trách, trong phủ nhiều nha hoàn như vậy, hắn coi trọng ai không coi trọng, cứ cố tình muốn động đến nha hoàn bên người Trang Tín Ngạn là sao.

Nhưng chuyện này, vạn lần không thể thừa nhận.

Nhị di thái thái bỗng nhiên một cước đá Linh Nhi đang không ngừng phát run quỳ bên cạnh ngã lăn ra, quát mắng: “Ngươi tiện tỳ này, đều là do ngươi cả, Tín Xuyên làm sao có thể làm ra chuyện như thế, ngươi nói mau, chuyện này còn có ‘Ẩn tình’ gì hay không?”

Nhị di thái thái cố ý nhấn mạnh vào hai chữ “Ẩn tình”!

“Ngươi nhanh mau mau nói ra, nếu có nửa phần giấu diếm, ta sẽ bán ngươi cho mấy kẻ hạ lưu hoặc kỹ viện!” Nhị di thái thái chỉ vào Linh Nhi lời nói mau lẹ, thần sắc nghiêm nghị.

Linh Nhi đi theo Nhị di thái thái lâu như vậy, làm sao không rõ trong lời nói nàng ta có hàm ý gì. Nàng lau nước mắt trên mặt, bò lên từ dưới đất, hướng về phía Đại phu nhân dập đầu, khóc nói: “Đại phu nhân, sự tình không phải như thế, bọn họ đều đang nói hươu nói vượn! Là bọn họ liên hợp lại đổ oan cho nô tỳ và thiếu gia!”

“Ngươi còn muốn nói xạo?” Thanh Liễu lập tức kêu lên, nàng chỉ vào Linh Nhi: “Ngươi cùng Nhị thiếu gia ở trong phòng này… Này ghê tởm, Đại phu nhân đều chính tai nghe được!” Nói xong lại nhìn về phía Đại phu nhân: “Phu nhân, Linh Nhi rất giảo hoạt, người đừng tin lời nàng ta!”

“Ngươi câm miệng cho ta!” Nhị di thái thái vỗ tay vịn đứng lên, chỉ vào Thanh Liễu quát chói tai: “Nha đầu chết tiệt kia, ngươi ngăn cản Linh Nhi nói chuyện, rốt cuộc có tâm tư gì, ngươi nếu không thẹn với lương tâm, cần gì phải khẩn trương như vậy?”

Thanh Liễu tức giận mặt trắng bệch, nhưng lúc này, Tần Thiên lại giữ chặt nàng, “Thanh Liễu, để Linh Nhi nói.” Tần Thiên nhìn về phía Linh Nhi, vừa mới lúc này Linh Nhi cũng nhìn về phía nàng, tuy đong đầy nước mắt nhưng ánh mắt vẫn oán độc như vậy.

Tần Thiên nhìn nàng ta chăm chú, gằn từng tiếng nói: “Sự thật còn muốn dối trá, ta thật muốn nhìn xem, một người có thể vô sỉ đến mức nào?”

Linh Nhi nghiến răng nghiến lợi, trong lòng âm thầm hạ quyết tâm, nếu nàng hôm nay thật không có kết quả tốt, cũng sẽ lôi kéo Tần Thiên cùng xuống địa ngục!

“Con người của ta rất công chính, ai cũng đều có cơ hội nói chuyện!” Đại phu nhân lạnh lùng nhìn Linh Nhi, “Nhưng nếu ngươi nói xạo, vu hãm người khác, tội chồng thêm tội, ngươi nghe rõ rồi chứ!”

Linh Nhi cả người run lên, nhưng nàng ta hiện tại đã không có lựa chọn nào khác, không vu hãm người khác, chính mình chỉ còn đường chết! Nàng ta khẽ cắn môi, hướng về Đại phu nhân dập đầu một cái, khóc nói: “Phu nhân, nô tỳ không dám lừa gạt phu nhân. Tình hình thực tế là như vậy, Tần Thiên tuy rằng trở thành là người bên cạnh Đại thiếu gia, nhưng ghét bỏ Đại thiếu gia, trăm phương nghìn kế muốn trở thành người của Nhị thiếu gia. Nô tỳ còn có vài lần nhìn thấy Tần Thiên câu dẫn Nhị thiếu gia, lúc mới đầu Nhị thiếu gia cũng không muốn trêu chọc Tần Thiên, nhưng Tần Thiên rất thủ đoạn… Sự tình này nô tỳ vốn cũng chưa dám nói ra với ai…”

“Tín Xuyên, chính ngươi nói đi!” Nhị di thái thái vội vàng nói.

Trang Tín Xuyên khóe mắt liếc thấy vạt váy Tần Thiên, vạt váy nguyệt sắc hơi hơi rung động, bên dưới lộ ra hài thêu màu phấn hồng, mặt trên thêu một đóa hoa mai, rất xinh đẹp.

Trang Tín Xuyên trong lòng hơi căng thẳng, hắn cúi xuống, không dám ngẩng đầu lên.

“Chính là như vậy, Đại nương…” Trang Tín Xuyên thanh âm có chút khẽ run, nàng nếu bị bán đi, hắn sẽ mua nàng về, sau đó tìm một chỗ cho nàng ở, nhất định sẽ không ủy khuất nàng, nhưng nếu việc hắn tính kế với nữ nhân của Đại ca, tội danh được xác định, Đại nương sử dụng gia pháp, bản thân muốn tránh cũng không được, loại tư vị này, hắn không muốn lại nếm thử lần nữa.

“Đại nương, nữ nhân của Đại ca Tín Xuyên nào dám động tâm tư? Tín Xuyên đã cưới vợ, thành gia lập thất, cũng không phải chưa thấy qua nữ nhân… Chính là, chính là…” Trang Tín Xuyên hít sâu một hơi, “Chính là Tần Thiên không chỉ một lần dây dưa, còn nói, còn nói Đại ca không thể nói, cũng không thể nghe, là một phế nhân, nàng không muốn cả đời đi theo hắn, vì vậy nàng câu dẫn ta…”

Bên cạnh Tần Thiên cười lạnh một tiếng.

Trang Tín Xuyên nghe được thanh âm của nàng, dừng một chút, lại tiếp tục nói: “Đại nương, ta cũng chỉ là một nam nhân, bị nàng vài lần trêu chọc, khó tránh khỏi phạm phải hồ đồ, nhưng mà ta thật sự không có tâm làm như vậy, ta biết sai lầm rồi, cầu Đại nương cùng Đại ca tha thứ!”

Bởi vì Trang Tín Xuyên vẫn cúi đầu, Trang Tín Ngạn nhìn không thấy lời hắn nói, cho nên bảo Hải Phú viết cho hắn xem, Hải Phú không dám viết rất trắng ra, chỉ viết “Tần Thiên ghét bỏ hắn có tật” nhưng dù là như vậy, cũng khiến tâm của hắn thắt lại.

Nhưng hắn lập tức lại lắc đầu, không phải như thế.

Tần Thiên là nha hoàn bên người hắn, cho tới nay cũng chưa bao giờ nói qua nửa câu thương tổn hắn, cho dù là Bích Liên, Thanh Liễu là người được mẫu thân phái tới, cũng sẽ bắt nạt hắn không nghe thấy, ngầm nói về việc hắn bị câm điếc. Nhưng nàng chưa bao giờ nhắc tới, không chỉ như vậy, nàng còn vì hắn học viết chữ, làm vở cho hắn, giúp hắn cùng với những người khác trao đổi, có khi còn tốn tâm tư dỗ hắn vui vẻ, thời điểm người khác nhục nhã hắn, nàng là người đầu tiên vì hắn đứng ra nói chuyện…

Nhớ tới mỗi một sự việc, tâm của hắn lại mềm đi một phần, nếu Tần Thiên cùng Tín Xuyên bên nào cũng cho là mình đúng, hắn có lý do gì để không tin Tần Thiên chứ?

Trang Tín Xuyên vừa dứt lời, Nhị di thái thái liền chỉ vào Tần Thiên kêu lên, “Ta chỉ biết ngươi là một tiện tỳ không an phận! Loại tiện tỳ không biết xấu hổ này nên dùng loạn côn đánh chết! Đại tỷ…” Nhị di thái thái xoay người nhìn về phía Đại phu nhân cười lạnh, “Đầu tiên là Lục Bình, sau là Tần Thiên, Đại tỷ nhìn trúng nha hoàn như thế nào đều có đức hạnh này vậy?”

Nghe nàng ta nhắc tới Lục Bình, Đại phu nhân sắc mặt khẽ biến.

Ngồi ở một bên Lưu Bích Quân thấy nha hoàn người người đều có chủ ý với phu quân của mình, đã sớm tức giận, nàng ta đứng lên đầu tiên là oán hận nhìn Tần Thiên, sau đó mặt hướng Đại phu nhân, lớn tiếng nói: “Tiện tỳ không biết xấu hổ này là người của Đại nương, thỉnh Đại nương trừng phạt thẳng tay!”

Ai quen biết với Tần Thiên đều không tin tưởng Tần Thiên sẽ làm ra sự tình này. Trong lúc nhất thời, mọi người đều rất tức giận. Phương Nghiên Hạnh cùng Trang Tín Trung đều vì Tần Thiên nói chuyện, lại chọc giận Nhị di thái thái. Song phương cãi nhau ầm ĩ, Tam di thái thái lòng như lửa đốt muốn ngăn nhi tử và nhi tức lại, nhưng dù thế nào cũng không cản được.

Thời điểm đang loạn thành một đoàn, bỗng nhiên, Tần Thiên xoay người, lạnh lùng nhìn Trang Tín Xuyên quỳ trên mặt đất, tinh tường phun ra hai chữ.

“Đồi bại!”

Trang Tín Xuyên sửng sốt, ngẩng đầu nhìn nàng, Nhị di thái thái cũng ngưng tranh cãi với Tam phòng, mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm Tần Thiên, “Ngươi… Ngươi vừa rồi nói cái gì?”

Tần Thiên chỉ nhìn chằm chằm Trang Tín Xuyên, gương mặt ngày thường luôn cười hì hì hiện tại lại lạnh lẽo giống như hàn băng.

“Ta nói ngươi là kẻ đồi bại! Đồi bại dám làm không dám chịu!”

Nàng một chữ một chữ nói ra, mỗi một chữ giống như một cái đinh, không chút lưu tình đâm vào ngực Trang Tín Xuyên!

Trang Tín Xuyên sắc mặt nhăn nhó ngẩng lên.

Nhị di thái thái chỉ vào Tần Thiên, ngón tay khẽ run, quả thực không thể tin được lỗ tai của mình, “Ngươi… Ngươi tiện tỳ này, ngươi dám chửi con ta!”

Tần Thiên dường như không nghe thấy, xoay người lại, thẳng tắp nhìn về phía Đại phu nhân, cất cao giọng nói.

“Đại phu nhân, cảm nhận của Tần Thiên về nam nhi hẳn phải là quang minh lỗi lạc, bao dung, chính trực thiện lương mới là một nam nhi tốt! Những kẻ đồi bại giống như Trang Tín Xuyên, âm hiểm, giả dối, ti bỉ vô sỉ, dâm tà hạ lưu, Tần Thiên cho dù thân phận thấp kém, cũng không để vào mắt!”

Trang Tín Xuyên kìm lòng không được đứng dậy, gắt gao nhìn chằm chằm Tần Thiên, các cơ trên mặt co giật, hai tay nắm chặt, sắc mặt khó coi đáng sợ, hắn như muốn nói gì đó nhưng dù thế nào cũng đều nói không nên lời.

Tần Thiên cảm giác được, quay đầu lại, không hề úy kỵ nhìn thẳng ánh mắt hắn, gằn từng tiếng nói: “Tần Thiên ta có thể chỉ lên trời mà thề, mặc kệ là quá khứ, hiện tại, hay là tương lai, ta nếu đối với Trang Tín Xuyên người này từng có nửa điểm tâm tư…”

Nàng bỗng nhiên vọt tới trước mặt Lưu Bích Quân cầm lên cái chén, dùng hết toàn lực ném xuống mặt đất, “Cheng” một tiếng thanh thúy, chén sứ ập tức vỡ nát.

Tất cả mọi người đều ngây dại.

“Nếu ta có nửa câu dối trá, liền giống như chén này, tan xương nát thịt, không được chết tử tế!”

Tần Thiên ngẩng đầu lên, trên mặt ửng hồng kỳ dị, hai mắt như lửa cháy thiêu đốt, minh ám luân phiên, biến đổi, khiến người khác kinh tâm động phách!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.