Ads
Bóng đêm thâm trầm.
Tại một góc hẻo lánh cạnh
phòng giặt trong Trang phủ.
Một nữ tử dáng người yểu
điệu đi ra từ rừng trúc, nhìn thân ảnh trước mặt, oán giận nói: “Thu Lan, sao
trễ như vậy mới đến, hại ta chờ lâu như vậy?”
Thu Lan tới gần nàng ta,
nhẹ giọng nói: “Ta thật không có cách nào, hôm nay Thanh Liễu cùng phòng bỗng
nhiên bị tiêu chảy, một buổi tối cứ chạy ra chạy vào, ta chờ mãi mới có cơ hội
đi ra.”
“Quên đi, không nói
chuyện này nữa, vậy chuyện kia ngươi còn gì lo lắng nữa không?”
Thu Lan trầm mặc một lúc
mới lên tiếng, thanh âm vừa trầm vừa hoãn: “Linh Nhi, ngươi nói đúng, nếu tâm
không ngoan tuyệt, không có kết cục tốt chính là ta. Ta đã hầu hạ Đại thiếu gia
gần ba năm, nàng dựa vào cái gì mà đoạt vị trí của ta? Ta vốn đang do dự, nhưng
ngươi biết không? Tối hôm qua Đại thiếu gia đuổi Tần Thiên ra khỏi phòng, nhưng
sáng nay lúc Bích Liên nói cho Đại phu nhân biết, Đại phu nhân lại không trách
cứ trừng phạt Tần Thiên, xem ra, Đại phu nhân thật sự quyết tâm muốn để Tần
Thiên ở lại bên cạnh Đại thiếu gia.”
Linh Nhi đi đến bên cạnh
nàng ta, âm hiểm cười hai tiếng: “Ngươi cuối cùng cũng đã suy nghĩ cẩn thận.
Ngươi yên tâm, chỉ cần ngươi dựa theo lời ta nói, ta cam đoan qua hai ngày sau
Trang phủ sẽ không còn ai tên Tần Thiên nữa! Đại thiếu gia không giống người
bình thường, đến lúc đó Đại phu nhân nhất định sẽ sắp xếp người quen thuộc nhất
với con nàng để hầu hạ bên cạnh, nói không chừng bởi vì hối hận lúc trước đã
thay người khác, sẽ lập tức nâng phòng cho ngươi!”
“Nâng phòng, ngươi cảm
thấy Đại phu nhân sẽ làm như vậy?” Thu Lan hiển nhiên rất kích động.
“Thu Lan, nâng phòng là
chuyện sớm hay muộn mà thôi!” Linh Nhi cười vỗ bả vai nàng ta, tặng cho nàng ta
một viên thuốc an thần.
***
Hôm sau, ban đêm.
Thu Lan vội vàng đi vào
Cúc Hương viện, tìm Linh Nhi.
Linh Nhi nhìn thấy nàng
ta vội vàng kéo qua một bên, khẩn trương hỏi: “Thế nào, đều làm tốt chưa? Ngươi
nếu đã chuẩn bị tốt, ta sẽ nghĩ biện pháp thông tri cho Nhị thiếu phu nhân
biết. !”
“Không phải, Linh Nhi, sự
tình có biến!” Thu Lan nắm tay nàng, kích động nói: “Ngươi bảo ta nghĩ biện
pháp dẫn Tần Thiên tới sau hoa viện. Vốn Tần Thiên đã định đi theo ta, nhưng
bỗng nhiên người bên viện Đại phu nhân lại sang gọi nàng đi mất rồi, hiện tại
làm sao bây giờ? Có thể để lần khác được không?”
“Một chút sự tình ngươi
cũng làm không xong!” Linh Nhi tức giận dậm chân, tiếp theo sắc mặt lại biến
đổi, “Ai nha, không tốt, Nhị thiếu gia đã ở phía sau hoa viên chờ rồi, nếu Tần
Thiên không tới khiến hắn phải chờ lâu, hắn khẳng định sẽ rất tức giận.” Nói
xong nàng dùng sức lôi kéo cổ tay Thu Lan, “Ngươi đi với ta, hướng Nhị thiếu
gia giải thích rõ ràng!”
Thu Lan co rúm lại, gương
mặt trắng bệch, “Ta sợ, Nhị thiếu gia sẽ không trách phạt ta chứ!”
Linh Nhi trừng mắt nhìn
nàng một cái, “Hiện tại sợ cái rắm gì, ngươi không đi chẳng lẽ muốn ta một mình
nhận lửa giận của Nhị thiếu gia sao? Đi mau!”
Nói xong, không hề phân
trần lôi kéo Thu Lan hướng về phía sau hoa viên mà đi.
Sau hoa viên cỏ cây xanh
um, giả thạch lớp lớp.
Ở một góc có một nhà trệt
nhỏ, mặt sau nhà trệt là rừng cây nhỏ, gieo trồng các loại cây cối, bên cạnh
trồng mấy cây chuối tây, lá xanh biếc dày rộng tầng tầng che lấp, giống như một
tòa tường bao vây xung quanh.
Nhà trệt này bình thường
dùng để chứa các công cụ làm vườn, cũng không phải nơi người ghé tới nghỉ ngơi,
nhưng trong lúc này, trên cửa sổ phòng nhỏ lại có ánh đèn.
Linh Nhi lôi kéo Thu Lan đi
đến gần căn phòng, nhìn quanh trái phải, sau khi xác định không có người, lúc
này mới nhẹ nhàng gõ cửa đè thấp thanh âm hô: “Nhị thiếu gia, Nhị thiếu gia.”
Trong phòng truyền đến
thanh âm kinh hỉ của Nhị thiếu gia, “Linh Nhi, ngươi mang Tần Thiên tới rồi
sao?” Tiếp theo, cửa gỗ “Chi nha” một tiếng mở ra, lộ ra gương mặt đầy mong mỏi
của Trang Tín Xuyên.
Hắn đầu tiên nhìn Linh
Nhi và Thu Lan liếc mắt một cái, sau đó lại nhìn về phía sau các nàng, nhưng
cũng không nhìn thấy người mà hắn muốn gặp, sắc mặt hắn trầm xuống hỏi: “Tần
Thiên đâu? Ngươi không phải nói sẽ mang Tần Thiên lại đây sao?”
Linh Nhi nhìn quanh trái
phải, sau đó đẩy Trang Tín Xuyên đi vào, “Nhị thiếu gia, chúng ta đi vào rồi
nói sau.”
Trong phòng, Thu Lan nhìn
xung quanh, thấy bên trong dọn dẹp khá sạch sẽ, các công cụ làm vườn toàn bộ
được xếp vào các ngóc ngách của căn phòng nhỏ. Ở giữa đặt một bàn tròn, trên
bàn có rượu, bên cạnh bàn có đặt một giường nhỏ, trên giường nhỏ có đệm chăn,
mặt trên của đệm chăn có thêu một chữ”Tùng” ở góc, đó là ký hiệu của Thanh Tùng
viện, mỗi sân đều có ký hiệu khác nhau. Đệm chăn này tất nhiên là nàng lấy ra
từ Thanh Tùng viện đem đến.
Chỉ cần Tần Thiên đi theo
nàng đến nơi đây, nàng sẽ đem nàng ta đẩy vào, đến lúc đó Nhị thiếu gia chặn
cửa, muốn như thế nào thì như thế ấy, nàng ta cho dù kêu cứu, cũng không có ai
nghe thấy. Đến lúc đó Linh Nhi sẽ dẫn Nhị thiếu phu nhân đến bắt gian, nháo
loạn đến tai Đại phu nhân. Nhị thiếu gia chắc chắn sẽ không nói ra việc cùng
với nha hoàn tính kế Tần Thiên, biện pháp duy nhất tự bảo vệ sẽ phải nói là do
Tần Thiên câu dẫn hắn, gọi hắn lại đây. Tần Thiên cho dù nhảy xuống sông Hoàng
Hà cũng rửa không sạch. Nàng ta giải thích ra sao việc đã trễ thế này mà còn ra
sau hoa viên? Đương nhiên nàng cũng sẽ không thừa nhận việc dẫn nàng ta tới
đây.
Không thể không nói, kế
hoạch này của Linh Nhi xem như thiên y vô phùng.
“Ngươi nói kế hoạch đổi
sang lần khác?” Trang Tín Xuyên vẻ mặt mất hứng.
Linh Nhi thanh âm mềm mại
nói: “Thiếu gia, nô tỳ cũng không nghĩ tới điểm mấu chốt bỗng nhiên người bên
viện Đại phu nhân gọi Tần Thiên đi. Nô tỳ cũng không có cách nào a, bất quá
người yên tâm, tâm sự của người, Linh Nhi nhất định sẽ giúp người toại nguyện!”
Trang Tín Xuyên nhìn Thu
Lan bên cạnh đang sợ co rúm người, lại nhìn nhìn Linh Nhi, vừa rồi thời điểm
chờ đợi vốn tâm viên ý mã, cả người lửa nóng, nay nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp
của Linh Nhi, trong lòng bỗng nhiên lại ngứa ngáy.
Hắn phân phó Thu Lan:
“Được rồi, hôm nay việc này cũng không thế trách ngươi, lần sau đừng để xảy ra
sơ sót!”
“Dạ!” Thu Lan vâng lời.
“Ngươi đi ra ngoài trước
đi.”
Thu Lan nhìn Linh Nhi
liếc mắt một cái sau đó xoay người ra khỏi phòng. Đợi cho tiếng bước chân của
Thu Lan xa dần, Trang Tín Xuyên ôm Linh Nhi trước mặt, cười dâm đãng nói: “Linh
Nhi ngoan, đến đây, để gia thương ngươi.”
Nói xong một bên cúi đầu
hôn miệng nàng ta, một bên tay thò vào trong vạt áo, xoa nắn cặp nhũ phong đầy
đặn, Linh Nhi bị hắn khiêu khích, vẻ mặt đỏ bừng, ngâm ra tiếng yêu kiều.
“Thiếu gia, thiếu gia…”
Một đôi tay đã ở trên người Trang Tín Xuyên sờ loạn, như trêu chọc hắn.
Trang Tín Xuyên xoẹt một
tiếng thoát quần áo của Linh Nhi, lại kéo cái yếm hồng của nàng ta xuống, cúi
đầu ngậm nụ hoa đã cứng lên trước sự khiêu khích của hắn. Linh Nhi cả người run
rẩy, miệng ngâm nga không ngừng.
Nàng ôm đầu hắn, mảnh mai
vô lực nói: “Thiếu gia, người đừng quên người đã đáp ứng chuyện của Linh Nhi!”
Trang Tín Xuyên ngẩng
đầu, khóe miệng cười cợt, hắn vuốt mặt nàng cười nói: “Gia đã nói qua, chỉ cần
ngươi thật sự có thể giúp ta có được nha đầu Tần Thiên kia, ta sẽ nâng phòng!
Gia cũng không phải người không giữ chứ tín.” Thời điểm nói chuyện tay cũng
không nhàn rỗi, trượt xuống dưới váy nàng ta, không ngừng vỗ về chơi đùa.
Chỉ chốc lát, Linh Nhi vẻ
mặt xuân sắc, rốt cuộc nói không nên lời.
Trang Tín Xuyên nhìn thấy
bộ dạng này của nàng ta rốt cuộc nhịn không được, đem nàng ôm đi đến giường,
cởi quần của mình, hung hăng áp lên thân mình nàng ta, Linh Nhi kích động gắt
gao ôm lấy hắn.
Thời điểm hai người đang
liều chết triền miên, bỗng nhiên cửa gỗ bị bị ai đó một cước đá văng ra.
Trang Tín Xuyên bị dọa
nhất thời giật mình, hắn mặt trắng bạch quay đầu lại, đã thấy Đại phu nhân, Tần
Thiên, Thu Lan mang theo ma ma và gia đinh đứng ở cửa.
Trừ bỏ gia đinh dùng chân
đá cửa nhìn mà thấy choáng váng ngại ngùng, còn lại mọi người vẻ mặt đều chán
ghét quay đầu đi.
Trang Tín Xuyên toàn thân
lập tức đổ mồ hôi lạnh, gió đêm thổi vào, một thân lạnh lẽo, mà Linh Nhi ở dưới
thân hắn cả người lõa thể cũng sợ tới mức kêu to lên.
“Bảo bọn họ mặc quần áo,
sau đó lôi đến Thanh Âm viện!” Đại phu nhân lạnh lùng nói, lại nói với người
bên cạnh: “Đi thông tri những người khác nhanh đến Thanh Âm viện, nói ta muốn
chỉnh đốn gia phong!”
Trang Tín Xuyên nhìn Đại
phu nhân gương mặt âm trầm, toàn thân trong nháy mắt như bị mất hết khí lực,
mềm nhũn ngồi xuống giường.
“Thiếu gia, thiếu gia làm
sao bây giờ?” Linh Nhi tránh ra dưới thân Trang Tín Xuyên càng không ngừng run
rẩy, khóc nói: “Thiếu gia, người phải cứu ta, người không thể không giúp Linh
Nhi…”
“Câm miệng…” Trang Tín
Xuyên gương mặt trắng bệch, vô lực nói.
“Thiếu gia…”
“Ta bảo ngươi câm miệng!”
Trang Tín Xuyên i đột nhiên rít gào, một cái tát sượt qua, đánh cho Linh Nhi
hôn mê bất tỉnh.
Đại phu nhân lắc lắc đầu,
xoay người ra khỏi phòng.
Sau khi rời khỏi đây, Đại
phu nhân nhìn thoáng qua Tần Thiên, Thanh Liễu và Thu Lan ba người đứng ở bên
cạnh, nhẹ giọng nói: “Các ngươi cũng lại đây.”
“Vâng” ba người đáp ứng,
trong đó Thu Lan thanh âm có chút run run.
Tần Thiên cảm giác được,
cầm tay nàng nói: “Đừng sợ, Đại phu nhân là người biết lí lẽ.”
“Nhưng mà ta lúc trước
thật sự có phản bội Đại thiếu gia…” Thu Lan tay trở nên lạnh lẽo.
“Cho dù ngươi trước kia
có làm sai, nhưng ai mà không có sai lầm? Dù sao ngươi cũng không gây thương
tổn cho ai, lần này cũng không muốn thương tổn ta. Đại phu nhân đã biết hết.”
Thu Lan nắm chặt tay
nàng, run giọng nói: “Tần Thiên…”
Thanh Liễu cũng đi tới
kéo cánh tay Thu Lan, an ủi nói: “Đi thôi, đừng lo lắng, chúng ta đều đã hướng
Đại phu nhân cầu tình cho ngươi rồi.”
Thu Lan trong lòng ấm áp,
gật gật đầu, ba người tay nắm đi theo phía sau Đại phu nhân.
***
Thanh Âm viện
Đại phu nhân ngồi ngay
ngắn ở chính vị, sắc mặt âm trầm nhìn Trang Tín Xuyên và Linh Nhi đã mặc quần
áo tử tế đang quỳ trên mặt đất trong sảnh. Lúc này Linh Nhi đã tỉnh lại, nhưng
gương mặt bị Trang Tín Xuyên tát mạnh đỏ ửng, hơn nữa vẻ mặt nàng ta thất kinh,
khiến cho gương mặt nhìn qua có chút vặn vẹo.
Tần Thiên, Thanh Liễu và
Thu Lan cúi đầu đứng phía sau bọn họ.
Đại phu nhân sai người
sắp xếp hai ghế trên, bên trái Trang Tín Ngạn ngồi vẻ mặt mờ mịt đang không
biết chuyện gì vừa phát sinh, mấy người Tam di thái thái cũng có vẻ rất kinh
ngạc. Bên phải là Nhị di thái thái sắc mặt tức giận, Lưu Bích Quân thì tái
nhợt, cùng Trang Minh Hỉ vẫn duy trì vẻ bình tĩnh.
Trừ bỏ nha hoàn bên cạnh
Đại phu nhân, cùng với mười mấy gia đinh tay cầm trường côn, đại sảnh cũng
không có các hạ nhân khác.
Nhìn nhi tử đang quỳ trên
mặt đất mặt xanh mét, Nhị di thái thái không nhịn được, đứng lên hướng về phía
Đại phu nhân lớn tiếng nói: “Ngươi lại đang làm cái quỷ gì, lúc nào cũng nhằm
vào Tín Xuyên, ngươi rốt cuộc có tâm tư gì? Không đem con ta chỉnh đến chết,
ngươi sẽ không cảm thấy thoải mái có đúng hay không!”
Trước khi đến, lúc bọn hạ
nhân thông tri đã lộ ra một ít tình huống, bởi vì lời nói cũng không rõ ràng,
mấy người Nhị di thái thái cũng không biết tình huống cụ thể, còn tưởng rằng
chỉ là Trang Tín Xuyên và Linh Nhi yêu đương vụng trộm bị Đại phu nhân vừa vặn
bắt gặp.
Đối với quan niệm của Nhị
di thái thái, chủ tử có gì đó với nha hoàn thì đâu phải chuyện to tát, cần gì
phải làm lớn chuyện nháo loạn mọi người? Cho nên nàng ta cảm thấy hẳn là Đại
phu nhân cố ý muốn xét nét.