Ads
Bên kia, Tần Thiên cùng
Phạm Thiên đi theo Lam Sơn tới phòng thu chi để lĩnh thưởng.
Phong thu chi cách phòng
của phu nhân không xa, chỉ đi qua một hành lang dài.
Trên đường, Lam Sơn mỉm
cười nói với Tần Thiên: “Tần Thiên ngươi làm sao nghĩ ra ý tưởng như vậy? Ta
lúc trước cũng chưa từng nghe qua”. Bên cạnh Phạm Thiên cũng thốt ra ngữ khí
sùng bái nói: “Đúng vậy, nghe qua có vẻ như đơn giản, nhưng quả thật khiến
người khác không thể tưởng được”.
Lam Sơn lại sờ sờ đầu Tần
Thiên: “Trong cái đầu nhỏ này còn chứa những thứ gì đây? Tiểu nha đầu thật làm
cho người khác ngoài ý muốn”.
Lam Sơn tuy rằng ngữ khí
nói giỡn, nhưng lại khiến Tần Thiên trong lòng hơi rùng mình, bỗng nhiên hiểu
được vì sao phu nhân lại có phản ứng như vậy.
Đơn giản là vì biểu hiện
của nàng quá khác thường. Thân là một nha đầu mới chỉ mười lăm mười sáu tuổi
lại nói ra những lời đó, Đại phu nhân không nghi ngờ mới là lạ.
Đại phu nhân nếu muốn
dùng nàng, có lẽ bây giờ sẽ tìm cách tra ra thân thế của nàng cho rõ ràng.
Bất quá Tần Thiên cũng
không sợ hãi điểm này, vì Tiểu Mai từng nói qua với nàng, các nàng đều là nạn
dân đang lẩn trốn thì bị một đám người lừa gạt lên xe. Tiểu Mai là một thôn dân
ở một thôn trang nhỏ cạnh sông Trường Giang, gặp phải nạn hồng thủy, cả thôn
đều bị phá hủy. Người nhà Tiểu Mai vì tai họa này mà qua đời, chỉ có nàng ta
một mình may mắn sống sót, nàng ta cùng khối thân thể này bởi vì cùng nhau bị
lừa lên xe ngựa mà quen biết.
Cho nên khi đó nàng mới
có thể không hề băn khoăn nói với phu nhân tên của nàng. Bởi vì nàng biết, phu
nhân sẽ không thể tra ra chân tướng, ngay cả chính nàng cũng không biết người
nhà của khối thân thể này ở đâu, rốt cuộc có thân thế như thế nào.
Tuy rằng thân là tiểu nha
đầu biểu hiện này cũng có chút khác thường, nhưng ai dám đảm bảo về phương diện
này nàng không có thiên phú, không có tài hoa kinh doanh?
Tuy rằng nói như vậy có
chút vô sỉ…
Nhưng mà ngoài lý do đó
ra, còn có thể giải thích như thế nào.
Có lẽ cứ như vậy sẽ dẫn
đến phiền toái, nhưng mà mọi việc đều có hai mặt, nàng không muốn là kẻ ti
tiện, nhất định phải phiêu lưu, càng không thể chờ mong lão thiên gia cho nàng
xuyên không gặp được duyên kỳ ngộ, ví như được quý công tử nhà nào đó nhìn
trúng, liều chết giúp nàng thoát khỏi thân phận nha hoàn, cưới nàng làm chính
thê.
Tần Thiên cả người giật
mình, lắc lắc đầu.
Có vẻ YY quá…
Vẫn nên dựa vào chính
mình nghĩ ra biện pháp kinh doanh thì hơn.
“Thời điểm lúc nhìn ngắm
liền nghĩ ra ý tưởng này…” Tần Thiên da mặt dày nói.
Lam Sơn cùng Phạm Thiên
đều khen ngợi nàng thông minh.
Tần Thiên đỏ mặt khiêm
tốn vài câu, hai người đó cứ như vậy mà tin, thật là may mắn.
Ba người vừa đi vừa nói
giỡn, rất nhanh đã tới phòng thu chi. Vừa định đi vào, đã thấy một gã nam tử
cao lớn từ trong phòng thu chi đi ra, vừa đi vừa nhét thứ gì đó vào lòng.
Lam Sơn nhìn thấy hắn vội
dừng cước bộ, thu liễm nét mặt, cung kính làm lễ: “Nhị thiếu gia”.
Tần Thiên nhìn đối
phương, chỉ thấy hắn một kiện áo bào ngăn nắp, tề chỉnh, cả người tuấn mỹ bất
phàm.
Chính là Nhị thiếu gia
Trang Tín Xuyên.
Tần Thiên cùng Phạm Thiên
đều hướng về phía hắn hành lễ.
Trang Tìn Xuyên nhìn phục
sức liền biết là hạ nhân thấp kém, trong ánh mắt không khỏi toát ra tia hèn
mọn, hắn nhìn Lam Sơn nói: “Ngươi dẫn bọn hắn tới phòng thu chi làm cái gì?”
“Đại phu nhân lệnh cho nô
tỳ dẫn bọn họ tới lĩnh thưởng”. Lam Sơn đáp.
“Lĩnh thưởng? ” Trang Tín
Xuyên ánh mắt quét trên hai người một lúc, “Lĩnh bao nhiêu?”
“100 quan tiền”.
Tần Thiên cùng Phạm Thiên
đều cúi đầu không dám lên tiếng.
Trang Tín Xuyên hừ một
tiếng, lướt qua bên cạnh hai người, trong miệng lầu bầu một câu: “Đại nương
cũng thật là, a miêu a cẩu sao lại thưởng nhiều như vậy?” Nói xong vung tay áo
lập tức rời đi.
A miêu a cẩu?
Phạm Thiên mặc dù mất
hứng, nhưng cũng không dám tỏ thái độ gì. Tần Thiên thì tức giận nghiến răng,
nhưng mà làm thế nào được, ai bảo nàng địa vị hèn mọn?
Nàng quay đầu trừng mắt
nhìn Trang Tín Xuyên một cái.
Tính tình cùng khí độ như
vậy sao có thể trở thành gia chủ Thịnh Thế trong tương lai.
Lam Sơn đi vào nói chuyện
với người ở trong phòng, sau đó xoay người đưa bọn họ tiền lĩnh thưởng.
Bên này, Trang Tín Xuyên
đi qua hành lang, tới phòng nghỉ của Đại phu nhân. Trên đường đi, Lý Phúc Nhị
chưởng quầy thấy hắn từ xa đi tới, đã vội xoay người chắp tay, cười nói: “Nhị
gia”.
Trang Tín Xuyên dừng cước
bộ, chờ hắn ta tới gần.
Lý Phúc đi đến bên cạnh
hắn, nhìn quanh trái phải, sau đó đè thấp thanh âm nói: “Nhị thiếu gia mấy việc
người nhờ, ta đã làm thỏa đáng”.
Trang Tín Xuyên khuôn mặt
trầm xuống, khoát tay ý bảo hắn không cần nói thêm gì nữa, sau đó nói: “Nơi này
không nên nói chuyện, buổi tối ngươi một mình tới chỗ ta rồi nói sau”.
Lý Phúc vội vàng vâng dạ.
Thời điểm hai người nói
chuyện, Tần Thiên cùng Phạm Thiên đang rất cao hứng lĩnh tiền thưởng đi ra,
theo đường cũ trở về, rất nhanh đã thấy Trang Tín Xuyên cùng Lý Phúc đang đứng
đó.
Tuy rằng đối với Trang
Tín Xuyên có vài phần chán ghét, nhưng Tần Thiên vẫn cùng Phạm Thiên hướng hắn
và Lý Phúc thi lễ, sau đó cúi đầu đi lướt qua hai người.
Trang Tín Xuyên nhìn bóng
dáng hai người họ, thuận miệng hỏi một câu: “Hôm nay lúc ta không có ở Trà Hành,
đã xảy ra chuyện gì? Vì sao Đại nương ban thưởng hai kẻ nô tài này?”
Vừa rồi chuyện xảy ra ở
đại sảnh, Lý Phúc tận mắt trông thấy, lập tức đem ngọn nguồn sự tình kể ra.
“Kết quả vị Tạ công tử
kia mua về không ít lá trà, có lẽ vì vậy mà hai người kia được thưởng”
Trang Tín Xuyên nghe Lý
Phúc kể, ánh mắt lại nhìn về phía bóng dáng gầy nhỏ của Tần Thiên, thì thào một
câu: “Nhìn không ra nha đầu này lại lanh lợi như vậy”.
Trang Tín Xuyên thu hồi
ánh mắt, nói với Lý Phúc hai ba câu rồi đi đến phòng Đại phu nhân báo cáo công
việc.
Đi vào phòng của Đại phu
nhân, Trang Tín Xuyên báo cáo, nói đã dựa theo ý muốn của bà đem ngân lượng trả
lại cho trà nông, hướng trà nông xin lỗi. Đại phu nhân trong lòng hiểu rõ,
nhưng cũng không nói ra, bà quay đầu ý bảo Nguyệt nương đi ra làm chút chuyện
đã dặn dò. Những lời Tần Thiên nói lúc nãy, bà cũng không muốn có ai biết, dặn
Nguyệt nương ra ngoài nói với Lam Sơn không được để truyền ra ngoài.
Chờ Nguyệt nương sau khi
rời khỏi, mới quay đầu nói với Trang Tín Xuyên: “Tín Xuyên, ngươi đến nhà các
trà nông có phải họ lấy trà mới năm nay chiêu đãi ngươi hay không?”
Trang Tín Xuyên đứng ở
cạnh Đại phu nhân, trong lòng có chút chột dạ, trà nông đều là những kẻ nghèo
khó ti tiện, hắn vào nhà họ quả thật tự làm nhục thân phận mình, hết thảy mọi
việc đều do Trang Tín Trung ra mặt. Nhưng mà chuyện này tuyệt đối không thể để
phu nhân biết được.
“Đại nương nói không sai,
quả thật là trà mới của năm nay, mùi thơm ngát mũi, vị rất ngon”
Nghe xong những lời này,
Đại phu nhân trong lòng rất thất vọng. Trà nông vì cuộc sống đã đem những lá
trà tốt nhất mới nhất đi bán, chỉ sợ để lại mấy lá trà thô để uống, làm sao
uống ngon cho được? Xem ra, chỉ sợ hắn đem tất cả mọi chuyện giao cho Tín Trung
xử lý, bản thân không hề ra mặt. Khổ tâm của bà vậy là hoàn toàn uổng phí.
Bỗng nhiên cảm thấy đầu
từng đợt choáng váng đau.
Đại phu nhân vuốt vuốt
trán, lại nhìn Trang Tín Xuyên trước mặt, thấm thía nói: “Tín Xuyên, ngươi có
biết vì sao phụ thân ngươi chỉ trong một thời gian ngắn có thể phát triển đại
gia nghiệp như thế này không? Chính là ở một chữ “Tín”, thành tín là gốc rễ của
kinh thương, không trọng danh dự, dù là thương nhân thông minh khôn khéo cũng
không làm được việc lớn. Gian thương có lẽ nhất thời kiếm được lời, quyết không
thể lâu dài, lừa lừa gạt gạt người khác đến một lúc nào đó chính mình cũng có
thể bị lừa gạt lại. Điều này cũng là lý do vì sao trong tên ba huynh đệ các
ngươi đều có một chữ “Tín””.
Trang Tín Xuyên cúi đầu
không nói một lời, mặt ngoài ra vẻ cung kính, trong lòng lại không cho là đúng,
ngược lại nghĩ rằng Đại nương thủ đoạn kinh doanh quá mức bảo thủ, mất đi rất
nhiều cơ hội kiếm tiền.
“Con ghi nhớ lời phụ thân
và Đại nương dạy bảo”.
Đại phu nhân thấy hắn chỉ
đáp cho có lệ, biết hắn nửa câu cũng không nghe vào tai, lập tức thở dài, phất
phất tay: “Ngươi đi lo việc của ngươi đi”.