Ads
Thời điểm chạng vạng Phu
nhân mới trở về phủ đã mệt mỏi không chịu nổi.
Thân mệt, tâm còn mệt
hơn.
Trang Tín Xuyên sau khi
rời khỏi, Quản sự phòng thu chi Giang Mộ Vân lại đây báo với bà, trước đó Trang
Tín Xuyên đã lấy đi 50 lạng bạc lấy danh nghĩa mời khách nhân ăn cơm uống rượu.
Ở Dương Thành, một bàn
tiệc rượu cũng chỉ khoảng 20 lạng bạc, hắn lấy đi gấp đôi, chỉ sợ lại cùng đám
bằng hữu xấu ăn chơi đàng điếm. Trước hắn còn không dám làm càn như vậy, vài
năm gần đây, tuổi lớn dần lên, lá gan cũng to hơn, sao có thể tùy ý để hắn sa
đọa như vậy?
Lập tức Đại phu nhân nói
với Giang quản sự, về sau phòng thu chi nếu cấp vượt quá 20 lạng bạc, phải có
bài tử của bà.
Giang quản sự Giang Mộ
Vân là hạ nhân hồi môn của bà, thời điểm ở nhà cùng phụ thân đã đi theo kinh
doanh, biết chữ lại có chút kiến thức, là trợ thủ đắc lực của bà. Gả đến trang
phủ không bao lâu, bà liền đem gả Nguyệt nương cho hắn. Hai vợ chồng đều đối
với bà trung thành và tận tâm, cho nên bà mới giao việc quản lý phòng thu chi
cho hắn.
Cũng chỉ có hắn mới có
thể chỉ nghe theo lệnh của bà, nếu đổi lại là người khác, ai dám đắc tội với
Thịnh Thế gia chủ tương lai?
Chỉ có điều nếu như vậy,
Nhị phòng bên đó sẽ lại gây áp lực.
Nghĩ đến đây, Đại phu
nhân chỉ cảm thấy lòng tràn đầy phiền não, xoay người dặn Nguyệt nương thông
báo, dặn hủy bỏ vấn an tối nay.
Nguyệt nương biết Đại phu
nhân thân thể không khỏe, một bên sai người đi các phòng báo tin, một bên sai
hai nhị đẳng nha hoàn Xuân Lan, Xuân Thảo hầu hạ phu nhân nghỉ ngơi.
Cúc Hương trong viện
truyền lời của Nguyệt nương đến Nhị di thái thái. Lý di nương cười lạnh một
tiếng, quay đầu phân phó nha hoàn: “Thay quần áo cho ta, ta muốn đi Thanh Âm
viện”.
Thanh Âm viện đó là viện
của Đại phu nhân.
Bên cạnh, Phùng ma ma tầm
hơn bốn mươi tuổi đi tới, giúp đỡ Nhị di thái thái ngồi vào trước bàn trang
điểm, một bên kêu Linh Nhi, Lan Hương chọn quần áo, một bên giúp Nhị di thái
thái sửa sang búi tóc.
Bà dùng một cây trâm minh
châu thủy cẩm gài lên tóc của Nhị di thái thái, miệng nói: “Di nương, phu nhân
thân thể không thoải mái, hủy bỏ vấn an. Di nương đây định là…”
Phùng ma ma là người bên
cạnh Lý di nương, là trợ thủ đắc lực của nàng ta.
Nghe được Phùng ma ma nói
như vậy, Lý di nương nhìn mình trong gương hé miệng cười: “Bà ta muốn thoải
mái, muốn nghỉ ngơi, ta chính là muốn đi làm ầm ĩ, quấy nhiễu bà ta, muốn bà ta
ở thời điểm tức giận nhất sẽ đưa ra quyết định”.
Phùng ma ma hơi suy nghĩ
liền hiểu được ý tứ của Lý di nương, bà ta cười cười, nói: “Di nương, thật sự
là hảo mưu kế”. Nói xong, tiếp nhận kiện quần áo màu xanh cẩm tú và đề giày
cùng màu để Lý di nương thay đồ.
Đoàn người chậm rãi tiến
về Thanh Âm viện.
Bên này, Tần Thiên biết
phu nhân đối với chính mình sinh nghi, lúc này nói không chừng giờ nào phút nào
cũng luôn chú ý đến mình, nàng âm thầm tự nhủ, chú ý ngôn hành của bản thân,
không dám lỗ mãng, để phu nhân không xem thường mình, cho rằng bản thân là
người nóng vội, thiếu kiên nhẫn.
Sau khi trở về, nên làm
việc gì thì nàng làm việc đó, không nhắc tới việc ngày hôm nay với bất luận
người nào, vẫn là tiểu nha đầu cẩn thận, khuôn mặt tươi cười đáng yêu như ngày
thường.
Thời điểm nàng cùng Đan
Nhi đang quét sân, thì nhìn thấy đoàn người Lý di nương từ xa đi tới.
Tần Thiên biết phu nhân
hủy bỏ vấn an, cũng biết thân thể phu nhân không khỏe, thấy tình cảnh như vậy
không khỏi nhíu mày, vội vàng thông tri cho Lam Sơn, để nàng ta báo với Nguyệt
nương.
Nguyệt nương nghe được
tin tức vừa vặn Lý di nương mang theo hạ nhân tiến vào trong viện.
Nguyệt nương vội ra đón,
che ở trước người Lý di nương, làm lễ, mỉm cười nói: “Nhị di thái thái chẳng lẽ
chưa được nghe được thông báo của nô tỳ truyền đến các phòng, phu nhân hôm nay
mệt mỏi, hủy bỏ vấn an… ”
Lý di nương liếc mắt nhìn
Nguyệt nương một cái, tiến thêm một bước: “Ta hôm nay có chuyện trọng yếu muốn
tìm tỷ tỷ thương nghị, không thể chậm trễ. Nguyệt nương, ngươi nhanh đi thông
báo một tiếng, thương nghị xong, phu nhân có thể sớm nghỉ ngơi”.
Bình thường cũng đành
thôi, nhưng hôm nay phu nhân thân thể không thoải mái, sao có thể để nàng ta
vào chọc giận phu nhân, Nguyệt nương một bước cũng không nhường, vẫn đứng chắn
đường, trên mặt vẫn tươi cười như cũ: “Nhị di thái thái có chuyện gì để ngày
mai lại đến, phu nhân đã đi nghỉ”.
Một bên Lam Sơn cùng nhất
đẳng nha hoàn Ngọc Hoàn cũng hai nhị đẳng nha hoàn Bích Ti và Bích Hà thấy thế
nhất tề đi tới đứng cạnh Nguyệt nương, chặn hết đường vào. Trong viện còn lại
một vài tiểu nha đầu có chút e ngại Lý di nương không dám làm gì, có mấy người
khó xử, các nàng không như Nguyệt nương, Lam Sơn và mấy người kia là nha hoàn
đắc lực bên người Đại phu nhân, Lý di nương không phải dễ chọc, các nàng chỉ là
tiểu nha đầu, Lý di nương muốn thu thập các nàng thật sự rất dễ dàng.
Tần Thiên kỳ thật cũng
rất đồng tình với tình cảnh của Đại phu nhân, không thích Lý di nương kiêu ngạo
lấn lướt. Nhưng thấy các tiểu nha đầu khác không động đậy, lại thấy bên cạnh
Nguyệt nương cũng không ít nha hoàn, nên cũng làm theo như các nha đầu khác,
cùng Đan Nhi cầm cái chổi, đứng ở một bên.
Lý di nương mắt nhìn
Phùng ma ma bên cạnh, Phùng ma ma và Linh Nhi mang theo vài nha hoàn nhất tề
tiến lên, dùng thân mình đẩy Nguyệt nương, lộ ra đường vào, sau đó xoay người
giữ chặt nhóm Nguyệt nương để Lý di nương đi vào.
Nguyệt nương không địch lại,
phẫn nộ nhịn không được nói: “Các ngươi làm gì vậy? Muốn chống đối sao? Các
ngươi trong mắt còn Đại phu nhân hay không?”
Lý di nương cười lạnh một
tiếng: “Xem Nguyệt nương nói này, ta nói rồi, ta có chuyện quan trọng cần
thương nghị với tỷ tỷ. Chúng ta là chủ tử cùng nhau nghị sự, hạ nhân như ngươi
cũng có quyền can thiệp sao? Thật buồn cười, cũng không biết tỷ tỷ quản chế hạ
nhân như thế nào đây?”
Vừa nói vừa nắm chặt khăn
tay tiến vào.
Nguyệt nương cùng Lam Sơn
các nàng muốn ngăn cản lại bị Phùng ma ma mấy người thân hình to béo đẩy lùi,
trong tình thế cấp bách, Nguyệt nương quay đầu phân phó mấy nha hoàn trong
viện: “Các ngươi muốn chết sao? Còn không mau ngăn các nàng lại”
Nhóm tiểu nha đầu lúc này
được phân phó mới chạy đến. Nhưng mấy nha hoàn đi theo Lý di nương bên kia cũng
không phải ngồi không, rất nhanh cùng nhóm tiểu nha đầu loạn thành một đoàn.
Tần Thiên không vội vã đi
lên làm mấy việc vô dụng này, mắt thấy Lý di nương sẽ xông vào phòng, linh cơ
vừa động, tiến lên vài bước, chổi cầm trong tay đang nằm trên mặt đất dùng sức
vung lên, mấy ngày nay thời tiết khô ráo, tro bụi rất nhiều, bị Tần Thiên một
nhát vung lên như vậy, rất nhanh bay đầy trong không khí, bám vào nhóm mấy
người Lý di nương.
Bên cạnh Đan Nhi cũng làm
theo, bụi bay ra càng nhiều, mọi người đều nhịn không được đưa tay che miệng
làm sao còn để ý ngăn cản nhau, trong nhất thời dùng tay lau, dùng khăn chùi,
che miệng ho khan, dụi dụi mắt, xì cái mũi, kêu ầm ĩ, ngươi ngươi ta ta loạn
thành một đoàn.
Nhưng cũng thành công
ngăn trở cước bộ Lý di nương. Bởi vì Tần Thiên hướng tới phía Lý di nương vung
chổi mạnh nhất, nàng ta gặp nạn nhiều nhất, toàn thân bám bụi, nước mắt nước
mũi chảy ròng ròng, ho khan liên tục.
“Trở về, trở về”. Lý di
nương lấy được hơi, thật vất vả dắt cổ họng hô một câu, đang nói lại bị sặc, ho
sù sụ, Phùng ma ma vội đỡ nàng ta, mang theo hạ nhân chạy trối chết. Nhiều
người như vậy cơ hồ một đường ho khan chạy trở về.
Nguyệt nương nhìn thân
ảnh chật vật của các nàng, nhớ tới nhiều năm qua đây là lần đầu tiên thắng một
cách sảng khoái như vậy, cũng bất chấp sân đầy bụi, ôm bụng cười ha hả. Lam Sơn
Ngọc Hoàn các nàng cũng nhịn không được cười rộ theo.
Nguyệt nương cùng mọi
người cười một trận, mới nhớ ra Đại phu nhân còn đang nghỉ ngơi, vội vàng phân
phó mọi người im tiếng.
“Phu nhân chỉ sợ lúc này
đã thức dậy”. Lam Sơn nhỏ giọng nói.
Nguyệt nương nhớ tới vừa
rồi gây ra động tĩnh lớn như vậy, hẳn đã ầm ĩ phu nhân. Nàng vỗ vỗ bụi trên
người, xoay người đi vào nội thất, đi được hai bước, lại nhớ tới công thần hôm
nay, xoay người đi đến bên cạnh Tần Thiên, vỗ bả vai của nàng khen: “Hảo nha
đầu, giỏi lắm”.
Lam Sơn cùng Ngọc Hoàn
cũng vui mừng xoa đầu Tần Thiên cùng Đan Nhi, bọn nha hoàn bên cạnh vì e ngại
Lý di nướng nên không dám làm gì, lúc này Tần Thiên hành động coi như đại diện
cho mấy người, cho nên cũng không có bất cứ kẻ nào ghen tị khó chịu, đều thật
tình khen ngợi Tần Thiên.
Bọn nha hoàn tụ lại một
chỗ, một bên vỗ bụi cho nhau, một bên nhỏ giọng kể lại một hồi thống khoái vừa
rồi.
Mà Nguyệt nương lo lắng
cho phu nhân, lặng lẽ tiến vào nội thất.
Trở vào, nhìn thấy phu
nhân vẫn đang nằm ở trên giường, đã chìm sâu vào giấc ngủ.
Nguyệt nương hỏi hai nha
hoàn Xuân Thảo, Xuân Hương đang hầu hạ bên cạnh: “Phu nhân có bị tỉnh giấc
không?”
Xuân Thảo nhìn phu nhân
mắt nhắm nghiền, đè thấp thanh âm nói: “Không có, chúng tôi cũng lo lắng vô
cùng, nào biết phu nhân ngủ rất say, không hề bị đánh thức”.
Nguyệt nương đi đến bên
cạnh giường, nhìn phu nhân trong lúc ngủ say mày vẫn luôn nhíu lại, có chút đau
lòng, thở dài nói: “Phu nhân thật sự đã quá mệt mỏi…”