Thịnh Thế Tuyệt Sủng

Chương 93: Chương 93: CHƯƠNG 93




Mặc Trúc lên ngôi đã mười năm, mười năm này quốc thái dân an, dân chúng giàu có, trên giang hồ càng cường thịnh, lúc này năm năm tổng tuyển cử minh chủ một lần, đúng hạn tới.

Trong mười năm, hậu cung hoàng đế bỏ trống, liền thị tì cũng không có, bách quan văn võ gấp gáp, vào triều đều đưa ra ý kiến việc này, nhưng hoàng đế lại thờ ơ, thẳng đến gần đây, bách quan liên danh, bức hoàng thượng tuyển chọn, lo lắng cứ thế mãi, giang sơn không người nối nghiệp, nhưng hoàng đế cũng chỉ nhàn nhạt nói, ‘trẫm đều có an bày’. Bách quan tất nhiên biết được bản tính đương nhiệm hoàng đế, tuy rằng trên mặt hiền hoà, nhưng thủ đoạn luôn làm người ta sợ hãi, một khi hắn đã quyết định chuyện gì, không có người dám đưa ra dị nghị, cũng sẽ không thể dễ dàng thay đổi, trong mười năm này, hắn có thể dùng chưa tới một năm thời gian củng cố triều cương, khiến mọi người nhìn thấy mà sợ, càng khiến rất nhiều người tâm sinh e ngại.

Kỳ sơn đỉnh, tiếp qua ba ngày sẽ cử hành tuyển chọn minh chủ, các cao thủ đều tề tụ trên ngọn núi, đến lúc đó sẽ nghênh đón một hồi võ lâm thịnh yến, toàn bộ giang hồ vì việc này mà sôi trào, dưới chân núi, các khách điếm đều đã chật ních, toàn bộ kỳ sơn cũng lục tục tập kết đệ tử các đại môn phái.

“Nương, vì sao nghĩa phụ không theo chúng ta rời núi?” Một thanh âm non nớt vang lên, ngẩng đầu, nhìn nữ tử nắm tay bé, một thân y phục màu vàng, đồng dạng che mạng che mặt màu vàng, búi tóc đơn giản, chỉ đeo một ngân trâm, đôi hạnh mắt hạnh chớp động tỏa sáng mê người, tuyệt mỹ như ẩn như hiện, tăng thêm rất nhiều cảm giác thần bí.

“Nghĩa phụ thích thanh tĩnh, không thích người lạ.” Nữ tử cúi đầu, nhìn tiểu cô nương bên cạnh ước chừng năm sáu tuổi, mắt to linh động, khuôn mặt phấn điêu mày ngọc, cánh môi phấn nộn chu lên, một mặt hoài niệm, bé thật thích Mộc thúc thúc a, thích nhất là hương vị trên người hắn.

“Nương, nghĩa phụ có từng rời núi hay không?” Tiểu cô nương chưa từ bỏ ý định tiếp tục hỏi.

“Đã từng, bất quá, kia đã là chuyện của mười năm trước.” Nữ tử dường như nhớ lại, thanh âm mềm nhẹ, cực kỳ dễ nghe.

“Nương, đêm nay chúng ta sẽ ở nơi nào a?” Tiểu cô nương nhìn trên đường người đến người đi, hiển nhiên có chút không quen, bé rất ít khi gặp qua nhiều như vậy, mà lần này cũng là lần đầu tiên bé xa nhà, tò mò nhưng cũng sợ hãi.

“Chờ cha cùng ca ca trở về con sẽ biết.” Nữ tử ngồi xổm xuống, sủng nịch vuốt ve đầu tiểu nữ hài, nhẹ nhàng đem bé ôm vào trong ngực, ôn nhu nói.

“Ân.” Tiểu nữ hài ôm nữ tử, ngoan ngoãn đáp, nghênh diện nhìn một vị nam tử tuấn mỹ đang đi tới, bên cạnh hắn đi theo tiểu nam hài ước chừng 8-9 tuổi, mặt hơi trầm xuống, bộ dạng cùng nam tử có bảy tám phần tương tự.

Tiểu nữ hài cao hứng kêu, “Nương, cha cùng ca ca đã trở lại.”

Nữ tử nghe xong, xoay người, khóe mắt mang theo ý cười, xem hướng hai người đi tới, ôn nhu hỏi nói, “Tìm được sao?”

Nam tử cười lắc đầu, “Khách sạn đều đầy, không có phòng trống, xem ra chúng ta phải trực tiếp lên núi.”

“Đã như vậy, chúng ta chuẩn bị một chút lương khô, liền xuất phát đi, có lẽ trên núi có địa phương trụ.” Nữ tử nhàn nhạt nói.

“Tốt.” Nam tử ý cười ôn nhu như cũ, đáp.

Bốn người tới gần chân núi nhìn thấy một tiểu điếm ven đường, chạy một ngày đường, có chút mệt mỏi, vừa vặn nghỉ tạm một lát.

“Các ngươi nghe nói không?” Đột nhiên một thanh âm phát ra, đánh vỡ yên tĩnh.

“Nghe nói cái gì?” Ngay sau đó liền có người phụ hoạ theo.

“Năm nay vị trí minh chủ kỳ thực sớm đã định xuống, hắn chính là đệ tử minh chủ đắc ý nhất _ Mạc Mộ Phong.” Người nọ uống một ngụm rượu, nói.

“Làm sao có thể? Không nói đến Mạc Mộ Phong này như thế nào, hiện tại trên giang hồ xuất hiện cao thủ mới là Tiêu Dao công tử, một thân hồng y, phong lưu phóng khoáng, dùng quạt giết người trong vô hình, luôn cướp của người giàu chia cho người nghèo, người người kính sợ. Mạc Mộ Phong kia thì có là gì? Hơn nữa, võ công cao cường còn có Khúc chưởng môn Thiên Sơn phái, vũ hoa kiếm xuất thần nhập hóa, Thiếu Lâm phái, Võ Đang phái, kia đều là đại môn phái, nhiều võ lâm cao thủ như vậy, đều phải qua luận võ mới có thể định ra, mà ta chưa bao giờ nghe nói qua Mạc Mộ Phong.” Một người khác bất mãn hét lên.

“Đúng vậy, Mạc Mộ Phong kia khi nào thì toát ra, thế nào đột nhiên biến thành đệ tử minh chủ yêu thích nhất, trước chưa bao giờ nghe nói qua a.” Tên còn lại chen vào nói.

“Đúng vậy, ngươi đừng nói bừa.” Có rất nhiều người vẫn không đồng ý tin tưởng lời hán tử kia, liên tiếp phủ định.

“Đúng vậy, đúng vậy.”

“Nhiên Nhi, nàng làm sao vậy?” Mọi người đều nghị luận ào ào, không có chú ý tới bốn người ngồi trong góc, nam tử nhìn nữ tử bên người trong ánh mắt sững sờ, nghi hoặc hỏi.

“Mặc Hàn, Mạc Mộ Phong năm đó hành thích chàng, sau này việc của Quân Mạch Hiên hắn cũng xuất hiện qua, ta thật không ngờ hắn cư nhiên xuất hiện tại nơi này, lúc trước hắn vì sao muốn giết chàng a?” Nữ tử như cũ che mặt, nhìn trước mắt nam tử, “Nếu như chúng ta lên núi, bị hắn phát hiện, hắn có phải đối với chàng xuống tay hay không?”

“Sẽ không, chúng ta ẩn cư mười năm, hơn nữa, hiện tại ta chính là người bình thường, đối với hắn không có uy hiếp gì, vừa vặn, thừa dịp lúc này, nếu như thực đụng tới hắn, cũng có thể hỏi rõ, không phải sao?” Hai người trước mắt chính là Lục Ngưng Nhiên cùng Quân Mặc Hàn, Quân Mặc Hàn nhìn Lục Ngưng Nhiên vẻ mặt lo lắng, nắm chặt tay nàng, cười nói.

“Trời sắp tối rồi, chúng ta ở trong này nghỉ ngơi một đêm, sáng sớm ngày mai lại lên núi.” Quân Mặc Hàn nhìn sắc trời, nếu suốt đêm lên núi, hắn cùng với Lục Ngưng Nhiên cũng không có việc gì, nhưng bây giờ còn có hai tiểu gia hỏa này, vô luận như thế nào cũng không được.

“Được.” Lục Ngưng Nhiên cười đáp.

Đêm dài yên tĩnh, tiểu điếm đã đóng cửa, người đi bộ trên đường có vài người nghỉ tạm tại chỗ, có người tiếp tục đi, Lục Ngưng Nhiên cùng Quân Mặc Hàn tìm được một chỗ an toàn, Lục Ngưng Nhiên dựng một lều trại đơn giản, một nhà lớn nhỏ ở bên trong nghỉ ngơi.

Lục Ngưng Nhiên nhìn hai tiểu hài tử, trong lòng vô hạn ngọt ngào, đợi chúng ngủ yên, bản thân mới nhẹ nhàng đi ra lều trại, ngồi bên cạnh đống lửa, xem bầu trời đầy sao, ngẩn người, “Ba mẹ, con hiện tại sống rất tốt, thật hạnh phúc, hai người yên tâm đi, còn có lớp trưởng, cám ơn anh.”

Nàng không khỏi nghĩ đến Quân Mặc Hàn ngày ấy xuất hiện trước mặt nàng, nàng kinh ngạc, kích động, hạnh phúc, tưởng niệm, vô số suy nghĩ mạnh mẽ xuất hiện trong một khắc kia, nàng cho rằng bản thân đang nằm mơ, nhưng khi nàng rơi vào cái ôm quen thuộc của Quân Mặc Hàn, nàng mới biết được, hết thảy không phải mộng, là thật.

Lục Ngưng Nhiên cảm kích Mộc Vân Thanh, cảm thấy hắn một người ở trên núi thật sự cô đơn, hơn nữa, nàng đã thói quen cuộc sống tại Thanh Phong sơn, bình thản hạnh phúc, không có giết hại, không có phân tranh, chỉ có an nhàn.

Quân Mặc Hàn biết ý tưởng của nàng, hắn cảm kích Mộc Vân Thanh cứu Lục Ngưng Nhiên, cũng hiểu được Lục Ngưng Nhiên đã đem Mộc Vân Thanh trở thành người nhà, cho nên quyết định cách nơi Mộc Vân Thanh ở không xa dựng một căn nhà, từ đây bắt đầu cuộc sống ẩn cư.

Rất nhanh, bọn họ có đứa nhỏ đầu tiên của mình, đặt tên Niệm Trúc, bọn họ biết Mặc Trúc khổ tâm, cũng biết những năm gần đây hắn luôn luôn chưa lập gia đình, bọn họ đối với hắn chỉ có áy náy cùng đau lòng, cho nên, đưa đứa nhỏ đầu của mình cho Mặc Trúc, đợi sau năm tuổi, liền đưa hắn đến bên người Mặc Trúc, nhưng Mặc Trúc cố ý nói sau mười tuổi lại đem Niệm Trúc mang vào cung, sau đó sắc phong thái tử, kế thừa đế vị của hắn.

Kỳ quái là, Niệm Trúc so với đứa nhỏ cùng tuổi khác tâm trí thành thục rất nhiều, hắn thuở nhỏ được cha mẹ cùng Mộc Vân Thanh che chở lớn lên, năm tuổi, Mặc Trúc cách một đoạn thời gian sẽ đến thăm hắn, mỗi tháng đều sẽ cho bồ câu truyền tin, cho nên, hắn cũng coi Mặc Trúc là phụ than của mình, tự nhiên sẽ hiểu được sứ mệnh cùng trách nhiệm, hắn tính tình trầm ổn, tuổi còn nhỏ, liền hiểu được lí lẽ, nhưng tính tình lại quá lãnh đạm.

Sau này bọn họ có thêm nữ nhi, đặt tên Vân Vãn, là vì cảm tạ ân Mộc Vân Thanh cứu mạng, Mộc Vân Thanh tính tình thanh lãnh, thuở nhỏ là cô nhi, được sư phụ hắn thu dưỡng ở trong núi, nghiên cứu y thuật, trong thế giới của hắn, chỉ có sư phụ là thân nhân, mỗi ngày hắn cùng với núi rừng làm bạn, chưa bao giờ cùng người xa lạ tiếp xúc, sau này, Mặc Trúc hữu duyên trong lúc du lịch ở đây, vừa vặn tật cũ tái phát, suýt chết, là Mộc Vân Thanh khi hái thuốc về phát hiện hắn, cứu hắn một mạng, sau này, bởi vì Mặc Trúc cùng hắn có một lời hứa, cho nên, cuộc đời lần đầu tiên xuống núi là vì cứu nàng, ở trong núi hắn đối với nàng cẩn thận quan tâm, Lục Ngưng Nhiên lại coi hắn là huynh trưởng, đối với hắn, Lục Ngưng Nhiên cảm kích tự đáy lòng, cho nên, nàng cùng Quân Mặc Hàn thương định, cho nữ nhi của bọn họ nhận Mộc Vân Thanh làm nghĩa phụ, cố ý trong tên bỏ thêm một chữ “Vân”, một khắc kia khi Vân Vãn sinh ra, Mộc Vân Thanh ôm Vân Vãn, cư nhiên khóc.

Vân Vãn sinh ra đến nay, năm năm thời gian, Mộc Vân Thanh dùng hết tâm huyết hắn có ở trên người Vân Vãn, mà hắn cũng dần dần cười nhiều hơn, Vân Vãn cũng rất thích hắn, cơ hồ mỗi ngày đều không rời khỏi hắn.

Mười năm qua, lần đầu tiên xuống núi, không chỉ vì tham gia tuyển chọn minh chủ, càng vì muốn giúp Niệm Trúc có cơ hội lịch lãm một phen, cho Vân Vãn ra xem thế giới bên ngoài, đối bọn nhỏ đều là việc tốt.

“Đang suy nghĩ cái gì?” Suy nghĩ bị Quân Mặc Hàn cắt ngang, ngẩng đầu, nhìn Quân Mặc Hàn mỉm cười ngồi bên cạnh, Lục Ngưng Nhiên tự nhiên tựa vào lòng hắn.

“Suy nghĩ chàng, ta thật sự may mắn có chàng ở bên người, ta cảm thấy thật hạnh phúc.” Lục Ngưng Nhiên ngửi hương vị trên người Quân Mặc Hàn, ngọt ngào hạnh phúc, nàng hiện tại thật sự thật thỏa mãn.

“Ta cũng vậy, đời này có thể có được nàng, ta cảm thấy cả đời này không sống uổng phí.” Quân Mặc Hàn cảm thán nói, tất cả đau khổ đã là quá khứ, cuộc sống hiện tại là từ thuở nhỏ hắn sở cầu, có thể cùng người mình yêu giúp nhau lúc hoạn nạn cả đời, hơn nữa, bọn họ còn có một đôi nhi tử, nhi nữ, như vậy đủ rồi.

“Mặc Hàn, chờ lần này võ Lâm Đại hội chấm dứt, chúng ta trở về Thanh Phong sơn đi, ta tưởng niệm nơi đó.” Lục Ngưng Nhiên rúc vào trong lòng Quân Mặc Hàn, nói, chỉ có nơi đó, mới chân chính thuộc cuộc sống an nhàn của hai người bọn họ, hiện tại, nàng thật sự không quen tiếp xúc nhiều như vậy, bên ngoài hiểm ác.

“Được.” Quân Mặc Hàn cũng nghĩ như thế, chỉ cần nàng bên người, đi nơi nào đều hạnh phúc.

Sớm tinh mơ hôm sau, Lục Ngưng Nhiên cùng Quân Mặc Hàn liền chạy lên núi, dọc theo đường đi còn có rất nhiều võ lâm nhân sĩ cùng nhau tiến về phía trước, cho nên, thẳng đến đến đỉnh núi đều là một mảnh náo nhiệt, Vân Vãn tò mò nhìn chăm chú vào chuyện mới mẻ bản thân chưa bao giờ gặp qua.

“Nương, nơi này thật náo nhiệt a, nhưng mà, con vẫn muốn sớm về nhà một chút.” Vân Vãn tránh ở trong lòng Lục Ngưng Nhiên, tuy rằng nơi này có rất nhiều thứ bé chưa bao giờ gặp qua, nhưng không có nghĩa phụ bên người, nơi nào cũng không tốt.

“Mấy ngày nữa, chúng ta liền trở về.” Lục Ngưng Nhiên nhéo gò má phấn nộn của Vân Vãn, “Con có phải nhớ nghĩa phụ hay không?”

“Dạ.” Vân Vãn gật đầu như đảo tỏi, biểu đạt bản thân thật rất nhớ rất nhớ, Lục Ngưng Nhiên cười ra tiếng.

“Vân Vãn chính là không thích phụ thân, kia phụ thân thật thương tâm.” Quân Mặc Hàn ở một bên nhìn hình ảnh ấm áp, cố ý ẩn ẩn nói.

“Vân Vãn cũng thích phụ thân a, nhưng Vân Vãn thật sự thật lâu không có nhìn thấy nghĩa phụ.” Vân Vãn quay tròn hai mắt tròn xoe, lập tức, nhào vào trong lòng Quân Mặc Hàn, nói.

Quân Mặc Hàn cười lớn một tiếng, nhìn về phía Lục Ngưng Nhiên ý cười trong suốt, cúi đầu, nhìn Niệm Trúc tuổi còn nhỏ, lại bày một khuôn mặt nhỏ nhắn lãnh đạm, bất cẩu ngôn tiếu yên tĩnh ở một bên, vuốt ve đầu của hắn, “Niệm Trúc, một đường này có mệt không?”

Bất cẩu ngôn tiếu: kẻ trầm mặc ít nói cười, kẻ nghiêm túc

“Không phiền lụy.” Niệm Trúc ngửa đầu, nhìn Lục Ngưng Nhiên hai tròng mắt ôn nhu, rốt cục tràn ra một nụ cười tươi, dứt lời, lại khôi phục biểu cảm lạnh lùng.

Lục Ngưng Nhiên lắc đầu thở dài, chẳng lẽ tính tình này là tự bản thân sao? Thật sự là một bộ dáng chớ gần, lập tức, nắm tay hắn, mới phát hiện rất lạnh lẽo, không khỏi nhướng mày, đau lòng nắm tay hắn càng chặt, Niệm Trúc thuở nhỏ thể hàn, loại thể chất này là trăm năm khó gặp, liền ngay cả Mộc Vân Thanh cũng nói, hắn tính tình lãnh, là vì nguyên nhân thân thể, chỉ là, hắn may mắn không có di truyền tật cũ như Mặc Trúc.

Niệm Trúc cảm nhận được tình yêu của Lục Ngưng Nhiên, ôn nhu nói, “Nương, con không sao.”

“Nương biết, Niệm Trúc là tuyệt nhất.” Lục Ngưng Nhiên đột nhiên nhớ đến bây giờ Niệm Trúc đã chín tuổi, chỉ còn một năm, hắn liền phải rời khỏi mình, nghĩ như vậy, trong lòng nàng hiện lên bi thương, nhưng nàng biết việc này Niệm Trúc phải trải qua, nhưng vì làm mẹ, trong lòng nàng thực không nỡ.

Quân Mặc Hàn quay đầu, nhìn Lục Ngưng Nhiên ánh mắt ảm đạm, lo lắng hỏi, “Nhiên Nhi, nàng làm sao vậy?”

“Không có việc gì, có chút mệt mỏi mà thôi.” Lục Ngưng Nhiên thu liễm tâm thần, cười nói.

“Lập tức liền đến, đến lúc đó liền có chỗ ở.” Quân Mặc Hàn lo lắng nói, dọc theo đường đi xóc nảy, cũng rất mệt, nhưng hắn biết tính tình Lục Ngưng Nhiên, lại nhìn nàng nắm chặt tay Niệm Trúc, cảm thấy sáng tỏ, không khỏi lắc đầu, hắn làm sao bỏ được, nhưng hắn nợ Mặc Trúc quá nhiều.

Rốt cục đi tới Kỳ Sơn, nơi này là môn hạ minh chủ đương nhiệm Kỳ Sơn phái, tiến vào môn phái đều cần thiệp mời, nhưng Quân Mặc Hàn bọn họ nhưng không có, Lục Ngưng Nhiên lúc trước hỏi Quân Mặc Hàn không có thiệp mời thế nào đi vào, nhưng Quân Mặc Hàn một mặt thần bí, nói, đến lúc đó liền sẽ biết.

Quả nhiên, khi Quân Mặc Hàn đứng trước đại môn Kỳ Sơn phái, đem một khối ngọc bội xuất ra, “Đem này giao cho minh chủ của các ngươi, nhìn thấy nó, liền biết ta là ai.”

Đệ tử kia nhìn thấy Quân Mặc Hàn diện mạo bất phàm, quanh thân tản ra uy ấp, hơn nữa, trên ngọc bội này cư nhiên có khắc ký hiệu Kỳ Sơn phái, càng không dám chậm trễ, vội vã đi vào.

Chỉ chốc lát, liền nhìn thấy một vị lão giả tuổi chừng bốn năm mươi tuổi hai tay nâng ngọc, cung kính nghênh tiến lên, nhìn thấy Quân Mặc Hàn liền xoay người hành lễ, để cho đệ tử môn phái khác đang lục tục tiến vào kinh ngạc không thôi.

“Không biết tôn giá tiến đến, lão phu không có từ xa tiếp đón, mong rằng tôn giá thứ tội!” Lão giả ngữ khí kính cẩn nghe theo, liền ngay cả người đi theo bên người hắn cũng một mặt mờ mịt, nhưng nhìn thấy lão giả như thế, tất nhiên biết người này thân phận phi phàm, càng không dám chậm trễ.

Người xung quanh đều dừng bước chân lại, ngẩng đầu, bắt đầu đánh giá Quân Mặc Hàn, một thân trường bào nâu, tuấn mỹ phi phàm, khí vũ hiên ngang, phi phú tức quý, lại nhìn nữ tử bên cạnh hắn, tuy rằng che mạng sa, nhưng dáng người xinh đẹp, khí chất thanh nhã, định là một nữ tử xinh đẹp động lòng người. Nhưng bọn hắn càng kỳ quái, đường đường là võ lâm minh chủ cư nhiên đối hắn khúm núm, người này lai lịch nhất định không nhỏ, nhưng người này đến cùng là người phương nào?

“Minh chủ không cần đa lễ, vốn ta đến đột nhiên, cũng không dám quấy rầy, minh chủ sẽ không ghét bỏ tại hạ đi?” Quân Mặc Hàn không cho là đúng, cười mặt như cũ nói.

“Không dám không dám, tôn giá có thể đến, lão phu tam sinh hữu hạnh. Thỉnh!” Lão giả xoay người đứng một bên, chìa tay nói.

“Ân.” Quân Mặc Hàn tươi cười ấm áp, nắm tay Lục Ngưng Nhiên, chậm rãi đi vào, phía sau, Niệm Trúc nắm tay Vân Vãn theo vào, mà minh chủ càng một mặt cung kính.

Quân Mặc Hàn đến, càng khiến người khác tò mò, xem ra nhân tuyển minh chủ lại sẽ có thay đổi, càng thêm thắc thỏm.

Quân Mặc Hàn được minh chủ thỉnh đến trong phòng khách quý, bên trong bố trí mặc dù không xa hoa bằng trong hoàng cung, nhưng cũng coi như lịch sự tao nhã, Quân Mặc Hàn tọa cùng chủ vị, minh chủ lui thân, trong phòng chỉ còn lại minh chủ cùng bốn người Quân Mặc Hàn.

Vị minh chủ vội vàng quỳ trên mặt đất, “Lão nô không biết thánh thượng giá lâm, tội đáng chết vạn lần!”

“Mạc thúc nghiêm trọng quá rồi, lần này tiến đến là muốn cho con ta mở mang chút kiến thức thôi, những năm gần đây, ta đã lâu không gặp qua Khương thúc, thập phần tưởng niệm, không biết, Mạc thúc gần đây tốt không?” Quân Mặc Hàn đứng dậy, tiến lên một bước đem minh chủ nâng lên, một mặt ấm áp.

“Hết thảy đều tốt.” Mạc minh chủ cười mỉm chi trả lời, cẩn thận đánh giá Quân Mặc Hàn, “Nhìn thấy thánh thượng hiện tại hết thảy mạnh khỏe, lão nô cũng an tâm, dưới cửu tuyền, cũng an tâm đi gặp nương nương.”

“Mạc thúc, đừng nói như vậy, nếu lúc trước không phải ngươi, cũng liền không có Mặc Hàn hôm nay, ta cảm tạ ngươi còn không kịp.” Quân Mặc Hàn như nghĩ đến dĩ vãng, hắn nhìn Mạc minh chủ trước mắt, liền giống như nhìn phụ thân của mình.

“Nói vậy vị này là hoàng hậu nương nương.” Mạc minh chủ nhìn về phía Lục Ngưng Nhiên, mâu quang lóe ánh sáng, “Kia vị này chính là hoàng tử cùng công chúa?”

“Ngưng Nhiên gặp qua minh chủ.” Lục Ngưng Nhiên tất nhiên hiểu được quan hệ giữa Quân Mặc Hàn cùng minh chủ này, hơn nữa, thái độ Mặc Hàn đối với hắn, Lục Ngưng Nhiên hiểu được, người này trong lòng Quân Mặc Hàn có vị trí, cho nên tiến lên cúi đầu, ôn nhu nói.

“Nương nương thật sự khiến lão nô kinh hoảng a.” Mạc minh chủ kinh hoảng lui về phía sau, không biết làm sao.

“Mạc thúc, ngài trong lòng ta chính là trưởng bối, trừ bỏ mẫu phi, ngài liền là thân nhân của ta.” Quân Mặc Hàn tiến lên đỡ Mạc minh chủ, một mặt tươi cười.

“Thánh thượng…” Mạc minh chủ một mặt động dung.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.