“Thúc thúc, đây là Niệm Trúc, cháu muốn cho nó đi theo bên cạnh người một
thời gian, sang năm cháu sẽ đưa Niệm Trúc đến bên Mặc Trúc.” Quần Mặc Hàn nhìn về phía Mạc minh chủ, nói ra ý kiến của bản thân.
“Lão nô nhất định sẽ chiếu cố tốt thái tử điện hạ.” Mạc minh chủ kích động nói, cũng đã hiểu được ý tứ Quân Mặc Hàn, khuôn mặt lạnh lùng mà kiên định.
“Niệm Trúc, còn không mau bái kiến gia gia.” Quân Mặc Hàn thấy một bên mặt Niệm Trúc không biểu cảm, nhẹ giọng nói.
“Tôn nhi Niệm Trúc đã gặp qua gia gia.” Niệm Trúc rất thông minh, hắn liền tiến lên, quỳ trên mặt đất nói.
“Tốt, tốt” Mạc minh chủ lệ nóng quanh tròng, nâng Niệm Trúc dậy, “Từ ngày hôm nay, người liền là đồ đệ của thần.”
“Phụ thân, Vãn nhi cũng chưa từng thấy qua gia gia.” Vân Vãn ở một bên thông minh nói, ngay sau đó quỳ gối trên đất, dập đầu, ngọt ngào nói, “Gia gia là bề trên, Vãn nhi dập đầu lạy gia gia.”
“Tốt tốt.” Mạc minh chủ không biết dùng từ ngữ gì để hình dung tâm trạng của bản thân lúc này, nhìn Niệm Trúc cùng Vân Vãn trước mắt,
tươi cười đầy mặt.
“Thúc thúc, về sau gọi ta là Mặc Hàn là được, bây giờ ta đã không còn là hoàng thượng nữa, cũng chỉ là dân thường mà thôi.” Quân Mặc Hàn nhìn lão thúc, lại nhớ tới mấy năm qua, không khỏi cảm thán nói.
“Thần sao dám, lão nô vẫn nên kêu thiếu gia.” Mạc minh chủ cảm thấy kinh hoàng, nhìn Quân Mặc Hàn trước mắt đã thay đổi rất nhiều, trong lòng rất nhiều thương cảm.
“Thúc đừng như thế, Ngưng Nhiên có một chuyện muốn hỏi, ở ngọn núi
phía trước, trong chốn võ lâm đồn đại giới minh chủ tiếp theo là đệ tử
đắc ý nhất của ngài đảm nhiệm, có thật không?” Lục Ngưng Nhiên nhớ tới Mạc Mộ Phong, luôn có lại dự cảm không lành.
“Ngài nói Mộ Phong sao? Hắn là cô nhi, thuở nhỏ liền đi theo ta, bản tính chính trực, ta thường ít khi nhắc tới sự tồn tại của hắn ra bên
ngoài, hiện tại ta quyết định ẩn lui, cho nên, cố ý đem vị trí này để
lại cho hắn.” Mạc minh chủ có chút kinh ngạc, vì sao Lục Ngưng Nhiên lại hỏi về Mạc Mộ Phong
“Nói vậy người biết thân thế của hắn sao?” Lục Ngưng Nhiên ngay sau đó hỏi.
“Chỉ biết mười năm trước, hắn tìm kẻ thù, báo đại thù, mấy năm nay chưa rời khỏi ta, chuyên tâm luyện võ.” Mạc minh chủ thấy biểu cảm của Lục Ngưng Nhiên có chút cố quái, trong lòng nghi hoặc.
“Chuyện đó, thúc có biết kẻ thù của hắn là ai không? Mười năm trước, hắn từng vào cung ám sát Mặc Hàn, nhưng lại được ta cứu, sau lại cứu ta một lần, từ đó ta không còn gặp qua hắn.” Lục Ngưng Nhiên nhìn về phía Mạc minh chủ.
“Cái gì? Ngài nói Mộ Phong dám vào cung ám sát?” Mạc minh chủ
một bên không thể tin, điều này sao có thể? Đúng thế, nó thuở nhỏ đi
theo bên người ông, tuy rằng tính cách tương đối lãnh đạm, nhưng bản
tính cũng không xấu, hơn nữa, tính giác ngộ cực kì cao, ông đối với hắn
như con của mình, cũng chưa từng hỏi qua kẻ thù của hắn là ai?
“Qủa thật có việc này.” Quân Mặc Hàn gật đầu đáp, hắn cũng muốn biết Mạc Mộ Phong đến cùng là ai? Có mối thù gì với hắn, hơn nữa, hiện
tại y sắp thành minh chủ đời tiếp theo, vì an toàn của Ngưng nhi cùng
hài tử bên người hắn, nên cũng muốn hỏi rõ, huống hồ, hắn hiện tại lại
là thúc-đồ đệ.
“Thúc, không thì để cháu cùng Mộ Phong một mình nói chuyện.” Lục Ngưng Nhiên quyết định hỏi rõ ràng, xem ra thúc cũng không biết, nàng cảm giác thân thế Mạc Mộ Phong có chút bất thường.
“Cái này….” Mạc minh chủ có chút khó xử nhìn Quân Mặc Hàn.
“Mặc Hàn, yên tâm, thiếp tin tưởng Mộ Phong sẽ không làm khó chúng ta.” Lục Ngưng Nhiên biết bọn họ băn khoăn, liền hướng Quân Mặc Hàn nói.
“Được.” Quân Mặc Hàn gật đầu, cho tới bây giờ, nếu Ngưng nhi có thể cởi bỏ khúc mắc của bản thân, cũng coi như một chuyện tốt.
Mạc Mộ Phong vừa trở lại, liền bị sư phụ gọi đến, nói rằng có một vị cố
nhân muốn gặp hắn, Mạc Mộ Phong một bên hoài nghi, hắn làm gì còn cố
nhân? Không khỏi đoán mò người này là ai?
Lúc hắn thấy Lục Ngưng Nhiên, đầu tiên là kinh ngạc, ngay sau đó là kinh hỉ, không nghĩ tới nhiều năm sau, hắn thế nhưng lại thấy được người hắn tâm tâm niệm niệm. Mười năm trước, khi hắn biết hoàng hậu chết ở biên
giới, lúc đó thương tâm muốn chết, vì sao lại không đi cùng nàng, không
khỏi cảm thấy tiếc hận, không nghĩ tới mười năm sau, nàng ấy lại đứng
trước mặt mình.
“Nàng chưa chết?” Hiện tại Mạc Mộ Phong hào khí, một thân nghĩa khí dũng sĩ, khí chất đại hiệp mười phần, nhưng nhìn thấy Lục Ngưng
Nhiên vẫn là lệ nóng quanh tròng, tiến tới một bước, cẩn thận xem xét
Lục Ngưng Nhiên.
“Ta vẫn đang đứng trước mặt ngươi.” Lục Ngưng Nhiên thản nhiên tươi cười, “Không nghĩ tới sẽ gặp ngươi trong này, lúc ở dưới chân núi, nghe thấy tên
ngươi, ta liền biết là ngươi, liền lên núi xác nhận xem có phải không,
không nghĩ tới lại là thật.”
“Nếu nàng đã tới, như vậy chắc hắn cũng tới?” Mạc Mộ Phong cười hỏi, khóe mắt lộ tia chờ đợi.
“À, đúng vậy, còn có con của chúng ta.” Lục Ngưng Nhiên vẻ mặt hạnh phúc đáp, “Ngươi vẫn định trả thù sao?”
“Nàng làm sao mà biết?” Mạc Mộ Phong kinh ngạc hỏi.
“Mạc minh chủ nói ngươi từ nhỏ đã thành đồ đệ của ông ấy, mười năm
trước đi báo thù, nhưng vì sao ngươi lại xuất hiện ở hoàng cung? Kẻ thù
của ngươi là ai?” Lục Ngưng Nhiên trực tiếp hỏi.
“Nàng vì hắn mà đến?” Mạc Mộ Phong cười khổ nói.
“Ta thầm mong người thân của ta đều có thể sống tốt, bao gồm cả ngươi.” Lục Ngưng Nhiên nhìn mặt Mạc Mộ Phong thất sắc, xem ra hắn chính xác không thể cho ai biết thân thế.
“Quân Mặc Hàn, ta nên gọi hắn một tiếng hoàng thúc.” Mạc Mộ Phong mở miệng, “Ta nguyên danh tên là Quân Mộ Phong, nhi tử của Quân Mặc Phi, hai mươi năm trước, đại hoàng tử chịu án diệt môn, ta là người duy nhất sống
sót.”
“Nhưng khi đó Mặc Hàn cũng chỉ là một hoàng tử, có liên quan gì đến án diệt môn của đại hoàng tử?” Lục Ngưng Nhiên không hiểu hỏi.
“Là Quân Mặc Hàn hãm hại phụ vương, ý đồ mưu phản, nên hoàng thượng mới hạ chỉ xét diệt môn.” Mạc Mộ Phong oán hận nói, hai tay nắm chặt.
“Ngươi sao lại khẳng định do Mặc Hàn gây nên?” Lục Ngưng Nhiên nhìn về phía Mạc Mộ Phong, năm đó, hắn cũng chỉ là trẻ con, sao lại biết Mặc Hàn gây nên?
“Lúc đó, ta đã đi tìm thị vệ thân cận của hoàng thượng, còn có xét nhà, bọn họ khẳng định là do Quân Mặc Hàn làm.” Mạc Mộ Phong đập tay trên bàn, ánh mắt thù hận không giảm.
“Ta tuyệt đối không làm việc đó.” Đột nhiên, một thanh âm vang
lên, làm cắt ngang suy nghĩ của Mạc Mộ Phong, Quân Mặc Hàn mặt nghiêm
nghị đi đến, nhìn Mạc Mộ Phong, “Chẳng lẽ ngươi chính là con của Đại hoàng huynh.”
“Không phải ngươi thì ai?” Mạc Mộ Phong không che giấu được hận ý, hướng thẳng Quân Mặc Hàn.
“Tính tình tiên hoàng chắc các ngươi không biết, ông ấy hi vọng bản
thân có thể trường sinh bất lão, đối với uy tín của Đại hoàng tử trong
triều vẫn kiêng kị, lúc đó, Đại hoàng tử nhiều lần dâng tấu khuyên bảo,
hi vọng hoàng thượng chớ hoang phế triều chính, hoàng thượng đối với hắn sớm có sát tâm. Mà ta lúc đó không ở kinh thành, làm sao tới báo tin
được, chờ đến khi ta trở lại, cả một nhà Đại hoàng huynh đã bị trảm.” Quân Mặc Hàn lại nghĩ tới thời kì vượt qua đoạn u tối kia, không khỏi thương tâm.
“Vậy tại sao mọi người đồng thời đều chỉ do ngươi làm?” Mạc Mộ Phong hiển nhiên không tin, chất vấn nói.
“Quân Mặc Hàn ta đối với những việc bản thân làm cho tới bây giờ đều không giấu diếm, ta nói không có liền không có, ngươi có thể một lần
nữa đi điều tra.” Quân Mặc Hàn lạnh lùng nói, trong lòng suy nghĩ, đến cùng là ai muốn hãm hại hắn?
“Mộ Phong, lúc đó ngươi có qua lại với Quân Mạch Hiên không?” Lục Ngưng Nhiên đột nhiên hỏi.
“Là hắn.” Mạc Mộ Phong nghĩ đến Quân Mạch Hiên, liền bừng tỉnh đại ngộ, “Chẳng lẽ những người đó đều do Quân Mạch Hiên sắp xếp?”
“Ngươi hoài nghi, hẳn là phải.” Quân Mặc Hàn gật đầu, xem ra Quân Mặc Hiên lúc đó muốn mượn Mạc Mộ Phong ra tay giết hắn, lại bị Nhiên Nhi phá hủy.
Thân thể Mạc Mộ Phong run lên, hắn đau khổ lâu như vậy, kết quả lại bị
người khác lợi dụng. Lại ngước mắt nhìn về phía Lục Ngưng Nhiên, một mặt xin lỗi, hiện tại hắn không biết đối mặt với nàng như thế nào, xoay
người, hướng cửa mà đi.
Sau đó hai ngày, Mạc Mộ Phong tự nhốt mình trong phòng, tới tận ngày đại hội hắn mới xuất hiện, phảng phất trên người có sự thay đổi, mâu quang
thanh minh, hai ngày này, hắn suy nghĩ rất nhiều, hiện tại hung thủ đã
chết nhiều năm, quốc thái dân an, hắn cần gì phải sống trong đau khổ,
thù hận nữa, phụ vương cũng nhất định hi vọng hắn có thể sống tốt.
Đại Hội võ lâm đúng thời hạn diễn ra, cao thủ các phái quyết đấu, trước
nay chưa bao giờ có, Niệm Trúc tuổi trẻ mà lại thành thạo ngồi bên cạnh
Mạc minh chủ, khiến cho tất cả mọi người ở đây đều tò mò không biết đứa
trẻ này là ai, Mạc minh chủ tuyên bố, đây là cháu trai của hắn.
Vân Vãn luôn luôn đứng cạnh Lục Ngưng Nhiên, cũng ở Đại Hội võ lâm, nàng gặp một người, là Quý Như Phong.
Quý Như Phong thật không ngờ một ngày này còn có thể nhìn thấy Lục Ngưng Nhiên, hắn cho rằng bản thân đang trong mộng, bất khả tư nghị (khó có
thể tin được) nhìn Lục Ngưng Nhiên, kích động không biết nói cái gi.
Những năm gần đây, hắn sống trong mơ mơ màng màng, du lịch giang hồ, vì
muốn quên Lục Ngưng Nhiên, trong vẻn vẹn mười năm, hình bóng Lục Ngưng
Nhiên ở trong lòng hắn không những không giảm, mà ngược lại ngày thêm
nhiều, dần dần lấp đầy tâm trí hắn, hắn cho rằng đời này sẽ như vậy mà
trôi qua, không nghĩ tới, trời cao vẫn chiếu cố hắn, cho hắn có thể một
lần nữa được nhìn lại Lục Ngưng Nhiên.
“Có phải nàng không? Nàng có tốt không?” Quý Phong Nhiên run run hỏi, sợ bản thân lớn tiếng, Lục Ngưng Nhiên sẽ biến mất.
“Là ta, ta rất khỏe, ngươi thế nào?” Lục Ngưng Nhiên nhìn Quý Phong Nhiên vẫn như trong dĩ vãng, nhưng mâu quang tinh thần sa sút lại khiến nàng đau lòng.
“Ta cũng rất khỏe.” Quý Như Phong cười như gió xuân, đúng vậy, hiện tại, hắn rất khỏe, thấy Lục Ngưng Nhiên bình yên vô sự, hắn liền rất khỏe.
“Như Phong, hãy chăm sóc tốt cho bản thân, có rảnh thì đến núi Thanh Phong, chúng ta sẽ đem rượu đãi ngươi.” Lục Ngưng Nhiên nhìn Quý Như Phong trang phục tung bay, tiêu sái bay
lên, mấy năm nay hắn nhất định đã trải qua rất nhiều chuyện.
“Được, nhất định.” Quý Như Phong cảm thấy rất vui mừng, núi
Thanh Phong sao? Hắn đi qua muôn nghìn sông núi, vì sao lại không nghĩ
đến núi Thanh Sơn? Nếu như đến sớm một chút, thì có thể nhìn thấy Ngưng
Nhiên sớm một chút không?
Năm ngày sau, Đại Hội võ lâm kết thúc, đã tuyển ra được tân võ lâm minh
chủ _ Mạc Mộ Phong. Quý Như Phong sau ngày gặp mặt ấy, liền biến mất,
hắn chính là “Tiêu dao công tử” trong miệng người khác, chỉ để lại bốn
chữ “Hữu duyên sẽ gặp”.
Quân Mặc Hàn trong lòng hiểu, Lục Ngưng Nhiên ở trong lòng Quý Như
Phong, Mạc Mộ Phong, Mộc Vân Thanh đều là đặc biệt, bọn họ đối với Lục
Ngưng Nhiên đều là tình cảm vô tư, mà Quân Mặc Hàn hắn lại dùng cả một
đời bảo vệ Lục Ngưng Nhiên.
Niệm Trúc đứng ở kỳ sơn phái, trước khi đi, hắn không có lấy một tia bi
thương khổ sở, chỉ nhàn nhạt nói, hắn sẽ tự chăm sóc tốt cho bản thân.