Thịnh Thế Vinh Sủng

Chương 70: Chương 70: Chương 61




Thái thường tự Thiếu khanh?! Hoàng thượng đang muốn bức tử con trai ruột của mình sao?!

Phượng Đồng cảm thấy tim lạnh toát, không thể tưởng tượng được,người ra tay chặt đứt mọi đường tiến của mình lại chính là phụ thân. Hôm qua, ý của Hoàng thượng thể hiện rõ trước mắt, bạc đãi với Chính phi, tức bất kính với Hoàng thượng, làm Phượng Đồng không dám bộc lộ ra một chút oán hận nào. Cười miễn cưỡng kính tạ hoàng ân, chợt nghe thấy Nhị tiểu thư Tề gia gả cho Phượng Minh làm Chính phi, nhất thời Phượng Đồng suýt không thể tiếp tục duy trì được nụ cười hoàn mỹ trên mặt, vẻ dữ tợn vừa hiện ra liền thoáng chốc biến mất,chịu đựng oán hận trong lòng tiễn nội giám truyền chỉ rời khỏi vương phủ, nghĩ nghĩ một lúc, quyết định tiến cung.

đi tới chỗ mẹ đẻ Tuệ tần, Phượng Đồng nhận ra cung của Tuệ tần lạnh tanh, mắt híp lại, bước nhanh vào, thấy ngay Tuệ tần đang vui vẻ trò chuyện với tiểu cung nữ bên người, trông thấy hắn không dễ dàng mà tới đây, vội vàng đứng dậy tiến lại đón, vẻ mặt từ ái nói: “Hôm nay sao có thời gian đến đây?” Trong giọng nói có chút cẩn thận, tựa như sợ câu nói kia không đúng, sẽ làm nhi tử không hài lòng xoay người bỏ đi.

“Phụ hoàng tứ hôn cho ta.” Từ khi tiến cung, Tuệ tần chưa lúc nào dám nghĩ đến việc đi tranh sủng với Hoàng hậu, chỉ trốn đi sống cuộc sống của mình, Phượng Đồng chán ghét sự nhát gan của Tuệ tần, châm chọc nói: “Nghe nói hôm qua mẫu phi đi kéo Bát Hoàng muội về?” Từ tần bị thất sủng, hắn chỉ hận không thể phân chia giới hạn rõ rang với bà ta, Tuệ tần còn xen vào việc này, không phải ngu xuẩn thì còn là gì

“Đó vẫn là dì và muội muội của con.” Tuệ tần ngắc ngứ nói xong, ánh mắt chợt sáng lên, vội vàng nói: “Trong cung đã truyền khắp nơi tin đại hôn của con, ta nghe nói là thiên kim nhà Thái thường tự Thiếu khanh? Lại có một đoạn lương duyên.” Chức vị Thiếu khanh của Thái thường tự tuy không có thực quyền, nhưng vẫn thập phần thanh quý. Nữ nhi được nuôi dưỡng trong nhà như vậy, chắc cũng khôngtồi. Tuệ tần niệm thần phật nói: “Trong lòng ta đã buông xuống được một tảng đá lớn rồi.” Cả đời nàng chỉ có một đứa con trai này, tuy không thân thiết với nàng, nhưng vẫn làm nàng lo lắng mãi không thôi, chỉ sợ hôn sự của hắn gặp gian truân, bây giờ biết hắn có được một mối lương duyên như vậy thì càng thêm vui mừng.

“Lương duyên?” Phượng Đồng cười nhạo nói, “một nữ nhi nhà quan tứ phẩm, có thể làm Chính phi của ta, ngươi nói đây là lương duyên?” Thấy Tuệ tần luống cuống nhìn mình, hắn chỉ nhẫn nại một lát rồi nói: “Ngươi có biết Chính phi của lão Tứ là ai không?” không chờ Tuệ tần trả lời, hắn chỉ vào mình nói: “Là Nhị tiểu thư Tề gia! Dòng dõi anh Quốc công cao quý, thế lực lớn đến thế nào, nữ nhi nhà như vậy, mới là cái ta muốn!” Thấy Tuệ tần nôn nóng nhìn mình, hắn dừng lại hỏi: “Ngươi muốn nói gì?”

“Tứ hoàng tử được nuôi dưỡng dưới gối Đức phi nương nương, tự nhiên có tôn quý hơn chút.” Tuệ tần lấy hết can đảm tiếp tục nói: “Huống chi, có xui gia như vậy, con muốn có để làm gì?” Thấy nhi tử hừ lạnh một tiếng, nàng tức khắc run lên, thấp giọng nói: “Ta tuy ngu dốt, nhưng cũng biết tình hình trong cung, chỉ cần con nguyện ý làm một Vương gia nhàn tản, Hoàng hậu nương nương nhân từ, sẽ khônglàm khó dễ con, tội gì phải đi theo con đường kia?” Nàng khuyên nhủ, “hiện tại, con là hoàng tử, là Vương gia, đây đã là tôn quý cực hạn, Hoàng thượng cho con thể diện, con cũng đừng phản kháng nữa.” Nếu không có Hoàng hậu, Thái tử, nàng có lẽ sẽ không cản bước nhi tử, chỉ là nàng cũng ý thức được một chút tranh đấu giành ngai Đế sẽ tàn khốc đến bực nào, Phúc vương năm đó, không phải là bị Hoàng thượng ban chết sao? Nghĩ tới chuyện này, Tuệ tần liền cảm thấy lạnh lòng.

“Ta cũng là hoàng tử, vì sao không thể tranh đoạt?!” Phượng Đồng vốn bực bội, thấy Tuệ Tần chỉ biết trốn tránh, tức khắc giận dữ, xoay người bỏ đi không màng Tuệ Tần giữ hắn lại.

Vừa đi lại trong cung chốc lát, Phượng Đồng thấy xa xa bên kia hồ nước, là đứa béo đang hi hi ha ha chạy đuổi theo một thiếu niên tuấn tú, thấy thiếu niên kia mỉm cười lùi lại, đôi mắt chỉ chăm chú nhìn con nhóc béo kia. Trong lòng Phượng Đồng cực kỳ khó chịu, vẻ tươi cười lộ ra vài phần ác ý, nhướng mày tiến lại gần, cười hỏi: “A, là ai đây? không phải là Vinh Thọ muội muội sao? Sao hôm nay khôngnịnh hót Hoàng tổ mẫu, chạy ra đây chơi đùa với nam hài vậy?” một câu hàm nghĩa thực nhiều, vừa ám chỉ A Nguyên là vua nịnh nọt, vừa nói A Nguyên vì nam nhân mà đến Tổ mẫu cũng không hiếu thuận.

Gặp thằng nhãi này A Nguyên liền cảm thấy phiền, thấy hắn vậy mà còn dám bày trò vô nghĩa trước mặt mình, niềm vui mừng vì A Dung vào cung bay biến mất, dừng chân lại, vừa lòng thấy A Dung tiến đến che chở cho mình, cũng nhướng mày lúc lắc chân nhỏ, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “A, đây không phải là Tam hoàng huynh sao, sao không đến tạ ơn Hoàng bá phụ ban hôn đi, sao lại nổi giận đùng đùng, rồi đến chỗ Hoàng muội trút giận thế?” Câu này cũng thật thâm,tức khắc làm Phượng Đồng trắng mặt, càng cảm thấy không hợp với Hoàng muội này.”

“Ngươi ngậm máu phun người!” Phượng Đồng tức giận nói.

“Xin lỗi, ta chưa bao giờ phun ‘người’.” A Nguyên chẳng hề để ý mà ngoáy ngoáy tai, vừa lòng trông thấy Phượng Đồng tức giận không nhẹ, cảm thấy tố chất tâm lý của thằng nhãi này quá kém, mới nóicâu đầu tiên đã game over, liếc sang A Dung đang chăm chú nhìn mình miệng lưỡi sắc bén, cũng khôngthấy mình ác độc một chút nào, thì không tự chủ được mà cười rộ lên, thu vẻ mặt bực bội của Phượng Đồng vào trong mắt. Biểu hiện này giống như Hoàng muội này xem thường hắn, nghĩ tới A Nguyên được sủng ái, tranh chấp vào lúc này, mặc kệ có lý hay không, chỉ sợ Hoàng thượng cũng sẽ mắng mình trước tiên, Phượng Đồng lẩm bẩm một tiếng đen đủi, cảm thấy vừa rồi đã quá xúc độnh, chỉ lạnh lùng nói: “Miệng lưỡi Hoàng muội thật tốt, chỉ mong sau này vẫn được như vậy!”

“Nếu là vì chuyện này của Hoàng muội, vẫn thỉnh Hoàng huynh quản việc bản thân cho tốt đã.” Bé mập trợn mắt, cảm thấy thằng nhãi này đúng là bắt chó đi cày xen vào việc của người khác.

Thấy con nhóc này làm vướng chân mình như vậy, Phượng Đồng không khỏi nhớ đến hôm qua gặp Hoàng thượng, mơ hồ nghe thấy hai chữ ‘Hoàng hậu’, nghĩ kỹ lại, hôn sự của mình không thuận lơi, có thể do Hoàng hậu ở phía sau thổi gió bên tai Hoàng thượng, hận Hoàng hậu đến nghiến răng nghiến lợi, hắn không nhiều lời nữa, chỉ phất tay áo bỏ đi.

“Người kiểu gì thế không biết...” thật ra hôm nay A Nguyên rất sung sướng, tự nhiên Phượng Đồng ở đâu ra đến châm chọc mình, liền hừ hừ nói với A Dung: “Ta nói này, Tam Hoàng huynh thật đáng ghét!”

“trên triều Từ gia nhiều lần bị buộc tội, hiện giờ nghe nói Chính phi của Thuận vương cũng rơi vào tay người khác, cũng không kỳ quái lắm.” A Dung sờ sờ đầu A Nguyên, chế nhạo nói: “hắn khổ sở trong lòng, muội thương hại hắn một chút cũng được.”

Nghe hắn nói như vậy, A Nguyên liền tưởng tượng ra dáng vẻ nghèo túng tội nghiệp của Thuận vương điện hạ, cười trộm hai tiếng, rồi mới ra vẻ trầm ổn nói: “Đàng hoàng một chút coi! nói!” Nàng ngửa cổ vênh mặt hất hàm nói: “Vì sao tiến cung?” Trạm gia tuy có chút tiếng tăm, nhưng cũng không thể để A Dung tiến cung đi lung tung như thế?

“Muội không biết sao?” A Dung nhướng mày, đến khi A Nguyên có vẻ buồn bực mới cười nói, “Hoàng thượng lệnh mấy thiếu gia nhà dòng dõi vào cung học tập làm thị vệ, sau này ở trong cung còn phải nhờ công chúa điện hạ chiếu cố tại hạ đó.”

A Nguyên chợt hiểu ra.

Hoàng thượng gọi A Dung tiến cung học tập, chắc hẳn không phải là để đứng gác, chỉ sợ đây là tuyển tâm phúc của mấy nhà Người tin tưởng, giữ lại dạy dỗ bên người, về sau có lúc trọng dụng. Lòng vui mừng vì Hoàng thượng coi trọng A Dung, nhưng nàng nhớ tới dáng vẻ đọc sách hồi trước của A Dung, thì có chút ảm đạm nói: “Huynh không thi khoa cử nữa sao?” Trước đây, nàng thấy A Dung đọc sách viết chữ, còn nghiên cứu thơ ca, thì đã biết được là A Dung muốn dùng sức mình đạt được công danh rồi. hiện giờ Hoàng thượng bảo hắn tiến cung làm thị vệ, chẳng phải là chặt đứt đường thi cử, lòng A Nguyên chợt cảm thấy mất mát vì người này.

A Dung nhìn gương mặt nhỏ nhắn mập mạp của A Nguyên đầy vẻ khổ sở, lo lắng, thì lòng mềm nhũn, cúi người nắm lấy tay A Nguyên, mỉm cười khuyên nàng: “Ta là con trai trưởng của phụ thân, nếu thi khoa cử, vốn sẽ không giống những người khác. Huống chi…” hắn chớp chớp mắt nói, “Đó là không đikhảo thí, chỉ tự mình nghiên cứu học vấn, cũng có gì không giống chứ?” Thấy khuôn mặt nhỏ của A Nguyên hòa hoãn đi, mắt hắn gợn song, cười nói: “Đa tạ công chúa lo lắng cho ta.

“nói bậy! Bổn cung, bổn cung là vì thấy ngươi ở trong cung thật phiền phức!” A Nguyên không thèm thừa nhận đâu, tức khắc dậm chân.

“ Vậy làm thế nào đây?” A Dung thấy đứa nhỏ này hung hổ nhảy qua nhảy lại trước mặt mình, nghĩ đến nha đầu vậy mà đã quên ước định lúc trước với mình, nếu sau này cưới vào cửa, chẳng phải sẽ khó dạy sao, lập tức quyết định cho đứa nhỏ hung dữ này biết thế nào là lợi hại, cười nhẹ nói: “Hoàng thượng, thật khéo phân công tại hạ tới cung của Thái hậu, chuyên mông bầu bạn bên cạnh Công chúa và Thái hậu.”

Người A Nguyên cứng đờ, hoảng sợ che mặt lại!

A Dung cười, vẻ giảo hoạt lóe sáng trong đáy mắt.

“Thảo nào, thảo nào hôm qua huynh cười với ta, hóa ra là chờ sẵn ở đây rồi!” A Nguyên cảm thấy bản thân như bị A Dung theo dõi, hoảng đến độ hét lên, mà A Dung còn chẳng thèm để ý chút nào nắm lấy tay mình, miệng nói: “Chúng ta về cung Thái hậu đi.” Tức khắc cả người khó chịu, rút tay ra hỏi, “Về?” Dám dùng từ ‘về’, còn muốn Công chúa điện hạ vui vẻ mà trưởng thành trong cung nữa không?!

Nhìn A Dung quay đầu lại cười cười mà lòng phát lạnh, A Nguyên đành thất bại gục đầu xuống.

Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng ở trong cung có thể gặp được A Dung xấu xa, nàng, trong lòng nàng quả thật cao hứng. Chỉ là không thể nói ra, bằng không A Dung xấu xa sẽ kiêu ngạo, cần phải khẩu thị tâm phi.

Khẩu thị tâm phi: nói một đằng nghĩ một nẻo.

Cùng đi về cung Thái hậu, A Nguyên trộm ngẩng đầu, thấy trên mặt A Dung đều là vẻ tươi cười, thì khụ một tiếng nói: “Hôm qua, Tứ hoàng huynh đồng ý cho ta một con bạch mã nhỏ, chốc nữa, huynh cùng bổn cung đi xem đi.” nói xong liền cười híp cả mắt, rất có dáng vẻ đang phát tài.

A Dung thực thích nhìn nàng không có việc gì làm chui vào một góc ngồi đếm tiền, lúc này thấy tâm trạng nàng tốt, thì mỉm cười theo nàng nói: “Nếu là ngựa trắng, thì đặt tên thế nào?”

A Nguyên ngẩn ra, bây giờ mới nhớ ra vấn đề này, nghĩ nghĩ, liền thử hỏi: “Gọi là Bạch Vân?” Nàng rất muốn gọi còn ngựa trắng là “Bạc”, nhưng cứ như vậy có chút quá hung tàn, A Nguyên cảm thấy vì phu thê Túc vương hãy còn khỏe mạnh, vẫn nên nhu hòa hơn chút.

A Dung nghiêng đầu, thấy đôi mắt A Nguyên sáng lấp lánh, đầy vẻ” Cầu khen ngợi, cầu khích lệ”, trong lòng không khỏi vui vẻ, nhưng chỉ nhẹ nhàng nói: “Tên không tồi.”

A Nguyên thấy mình thật tài hoa xuất chúng, hai cái chân ngắn vênh váo đi nhanh hơn.

Sau lưng hai người, một đám cung nữ che miệng cười trộm, nhắm mắt theo đuôi.

Dưới ánh mặt trời chói chang, A Nguyên cảm thấy cả người đều nóng, liền bảo A Dung đi thẳng đến mộttrại nuôi ngựa nhỏ trong cung, đi vào, thì thấy hướng cửa chính có vài người đứng đó, hóa ra là Ngũ công chúa cùng với hai thiếu niên nàng không quen biết, chỉ vào chuồng ngựa nói chuyện với nhau, thấy A Nguyên tiến vào, đầu tiên Ngũ công chúa bị mỹ mạo của A Dung làm cho chấn động một chút, rồi tầm mắt dời xuống bàn tay A Dung đang nắm lấy tay A Nguyên, chỉ xấu xa cười cười, kêu lên: “Đây là hai con ngựa con Tứ hoàng huynh đã nói kia sao?” Nhìn A Nguyên đối với ai cũng tốt, thật ra lại không thích thân cận với người bình thường, có thể thản nhiên để cho thiếu niên kia nắm tay, Ngũ công chúa cũng hiểu được đôi phần.

“Đây là A Dung nhà Thành Dương bá.” A Nguyên giới thiệu thân phận A Dung cho Ngũ công chúa trước, rồi mới cười ha hả nói: “Ta đến xem Bạch Vân có ngoan ngoãn làm người ta thích không.”

“Bạch Vân là ai?” Ngũ công chúa tò mò hỏi, hoàn toàn không quan tâm đường muội nhà mình ngựa chưa thấy đã đặt tên luôn rồi.

A Nguyên dung ánh mắt “Ngươi thực nghịch ngợm” nhìn nàng.

“Hai vị này là chiểu ca biểu đệ nhà ngoại ta.” Ngũ công chúa bị A Nguyên nhìn đến lạnh cả người, run lên, vội vàng nói sang chuyện khác, gọi hai thiếu niên lộ vẻ mặt tò mò lại bên người.

Mọi người chào hỏi nhau, A Nguyên tò mò nhìn hai thiếu niên có chút ngượng ngùng này.

Lúc trước ở phủ anh Quốc công, nàng nghe qua một ít chuyện nhà mẹ đẻ của Đức phi. Nghe nói Đức phi xuất thân từ phủ Định Quốc công, con trai phần lớn yếu đuối không nên thân, phủ Định Quốc công phú quý hiển hách, nếu có được nỗ lực cố gắng của Định Quốc công hiện nay, cùng với Đức phi và muội muội của bà, thì năm xưa đã không có huyết lệ của Chính phi Phúc vương. Đức phi may mắn hơn, còn có thể ở trong cung an tĩnh qua ngày, vị Phúc Vương phi kia nghe nói sau khi Phúc vương thất bại đãđụng cột tự vẫn, hồn tiêu phách tán. Dựa vào hai nữ nhân, phủ Định Quốc công mới có vinh hoa hiệntại, lúc đầu A Nguyên còn không tin tưởng lắm, chỉ là nhìn hai người tuấn tú văn nhã trước mắt này, còn dánh vẻ ngại ngùng kia nữa, nàng liền than nhẹ trong lòng.

Nếu đây là con cháu phủ Định Quốc công, chỉ sợ không đến ba đời, phủ Định Quốc công sẽ suy tàn.

Ngũ Công chúa cũng nghĩ đến điều này, ánh mắt ảm đạm, không biết đang nghĩ cái gì.

Hai nữ hài đều trầm mặc, A Dung thấy A Nguyên cũng không phải trong lòng khổ sở, thì yên lòng, chỉ tiến đến xem trại nuôi ngựa. Hai thiếu niên kia, người lớn tuổi hơn, tâm động động, lén kéo vạt áo Ngũ công chúa, tựa như làm vậy có them dung khí, nhẹ giọng nói với A Nguyên: “Thường ngày nghe biểu muội nhắc tới điện hạ, hiện giờ mới gặp được người thật, chỉ cảm thấy thật quen thuộc, giống như đãgặp nơi nào, tâm sinh thân cận.” hắn cất lời vừa ôn nhu vừa đẹp đẽ, chỉ là A Nguyên nhạy bén nhìn thấy, thiếu niên nhỏ tuổi hơn hắn, ánh mắt có chút ảm đạm rút lại bàn tay đang định chạm vào vạt áo Ngũ công chúa.

Tuy rằng ánh mắt thiếu niên đang nói chuyện này trong trẻo lương thiện, lời nói cất lên cũng khiến người khác thích, nhưng mà A Nguyên vẫn thích dáng vẻ A Dung nói chuyện với mình hơn.

Lòng rung động nhìn qua A Dung, liền thấy thiếu niên này tựa như cảm giác được mình nhìn chăm chú, chợ quay đầu lại cười với mình, A Nguyên hốt hoảng, sau đó vội quay đầu đi, nghiêng đầu hỏi: “Ngựa con đâu? Bạch Vân của ta đâu?”

“Ngươi yên tâm, Tứ hoàng huynh không dám không đưa tới!” Ngũ công chúa không thấy song ngầm mãnh liệt giữa hai thiếu niên bên cạnh, chỉ đằng đằng sát khí nói: “Nếu dám không cho, hắn còn chưa có cưới vợ đâu!” Đến lúc đó, vào nháo động phòng, nàng sẽ làm cho Tứ hoàng huynh muốn đi thắt cổ! Phượng Minh chỉ sợ đang ôm thánh chỉ trốn ở trong phòng khóc, A Nguyên tưởng tượng ra dáng vẻ Tứ hoàng huynh khổ tận cam lai mà khóc lóc, thịt mỡ trên người run lên, cười xấu xa nói: “Tứ hoàng huynh thế nào ta không biết, chỉ là ta thấy, tâm tình Tam hoàng huynh quả thực không đẹp đẽ gì.”

“Nếu là ta, ta cũng sẽ không cao hứng.” Ngũ công chúa tựa hồ vì Phượng Đồng nói một câu, sau lại đột nhiên biến sắc nói, “Xứng đáng!” Đáng đời lão Tam luôn chèn ép Tứ hoàng huynh nàng, đáng đời Từ tần năm xưa ngang ngược, coi thường Đức phi.

Hung hăng dậm dậm chân, ngũ công chúa lạnh nhạt nói, “hắn không phải người tốt, xứng đáng cưới vợ cũng không tốt!” Thấy A Nguyên không rõ nguyên do, thì nhỏ giọng nói, “Ngươi chỉ ở trong cung, khôngbiết chuyện bên ngoài. Thiên kim Thái Thường tự Thiếu Khanh kia, thật ra không phải là cho khôngđâu.”

“Là xuất thân Văn nhân mà.” A Nguyên liền nhíu mày nói.

Người xuất thân từ những nhà này, đều thật có tri thức hiểu lễ nghĩa. Loại não tàn như tám thái thái Trạm gia, quả thực là số ít.

“Cha là quan văn, mẹ…” Ngũ công chúa thấy hai con ngựa con giống nhau như đúc trắng như tuyết được dắt tới đây, tức khắc hưng phấn, chỉ kéo đến trước mặt mình, liền thấy hai con ngực con này thực dịu ngoan đáng yêu, cả người tuyết trắng, long bóng mượt, thì thích không chịu được, chỉ nghiêng đầu với A Nguyên còn đang bị nghẹn chết vì mới nghe được một nửa nói: “Ngươi gọi là Bạch Vân, ta gọi Bạch Tuyết, hai ta là một đôi!” Dứt lời, hai đứ nhỏ đều cười rộ lên hi hi ha ha, cùng nhau duỗi tay sờ lông ngựa nhỏ. Lời vừa nói ra, A Dung khóe miệng hơi nhếch, quay đầu nhìn đứa nhỏ hung dữ vừa đitheo Ngũ công chúa vừa vỗ tay còn dùng sức trừng mắt với hắn, liếc mắt một cái.

Trong mắt hai thiếu niên đi sau Ngũ công chúa cũng lộ ra vẻ hâm mộ.

A Nguyên bị A Dung liếc nhìn sau lưng, rùng mình một cái, thì thấy vẻ ỷ lại vào Ngũ công chúa của hai thiếu niên kia, cảm thấy Ngũ công chúa thật cường hãn, lập tức đã chinh phục được hai thiếu niên đanghoài xuân, trong lòng cười xấu xa, nghe thấy Ngũ công chúa đứng bên cạnh đang vuốt con ngựa trắng tiếp tục nói: “Mẫu thân cô nương kia, là con gái duy nhất của Trung Võ tướng quân đã qua đời, tuy Trung Võ tướng quân này quân hàm không cao, nhưng vũ lực cường hãn, vị cô nương nhà Thái Thượng tự Thiếu Khanh này, di truyền vũ lực thủ đoạn của ông ngoại nàng, cho nên…” nàng nhịn không được lộ ra nụ cười vui sướng khi thấy người gặp họa, nhỏ giọng nói với A Nguyên, “Ngươi hiểu mà.”

“Cho dù hung dữ nữa, cũng không dám rat ay với hoàng tử chứ?” A Nguyên nhớ tới thân hình Phượng Đồng, liền nghĩ nếu Hoàng thượng biết nội tình tỏng này, mà vẫn tứ hôn, hẳn là rất hận nhi tử này.

Quả thực sống không bằng chết.

“Nàng đến quận chúa còn dám đánh, nói gì đến một hoàng tử không được sủng ái?” Ngũ công chúa không để bụng nói: “Chỉ là người này rất sảng khoái, cũng không khắc nghiệt, làm người cũng công bằng, chỉ cần Tam hoàng huynh không làm chuyện gì xấu, có Vương phi cai quản hậu viện như vậy cũng là việc tốt.” Dứt lời, cười lạnh nói tiếp: “Hậu viện Tam hoàng huynh lộn xộn như nào, ta ở trong cung cũng nghe nói, nếu là ta, cũng muốn có một vị Chính phi áp chế yêu tinh đó!”

“Nếu ngươi nói như vậy, ta lại cảm thấy đáng tiếc.” cô nương tốt như vậy lại gả cho Phượng Đồng, A Nguyên thấy đúng là phí của.

“Nếu sau này nàng có con trai, thì có thể kế thừa tước hiệu Vương gia, người khác cầu còn khôngđược.” Ngũ công chúa mặc kệ, chỉ nhìn vào điểm tốt trong thực tế, chợt nho giọng nói với A Nguyên, “Chỉ là Tam hoàng huynh có thứ trưởng tử, sau này lớn lên không tốt, chính là phiền toái.”

“Dù sao cũng không phải chúng ta quản, sau này cứ xem thế nào là được.” A Nguyên không để tỏng lòng, dừng một chút, mắt nhìn hai thiếu niên nấp phía sau Ngũ công chúa, chỉ cười hì hì nói: “Đây là biểu ca biểu đệ của hoàng tỷ?” Đầu năm nay nha, biểu ca biểu muội, biểu tỷ biểu đê, quả thực là tuyệt phối.

“Ngươi nhìn ra rồi.” Mặt Ngũ công chúa không có nửa phần ngượng ngùng, trầm mặc một lát, thấp giọng nói: “Sau này Phò mã… sẽ là một trong hai người đó.”

A Nguyên thấy nàng cũng không quá vui mừng, thì lộ ra vẻ lo lắng.

Ngũ công chúa thấy thế thì chỉ cười cười, thấp giọng nói: “Thế hệ này của Phủ Định Quốc công, khôngcó nữ nhi vào hầu hạ trong cung Thái tử.” Trông thấy A Nguyên nghĩ nghĩ cẩn thận gì đó, rồi lộ vẻ hoảng sợ, nàng liền thở dài nói: “Thế hệ này có thể dựa vào mẫu phi ta, đợ sau làm thế nào đây? Nếu ocfn cho người vào cung, khó tránh Phụ hoàng sinh lòng kiêng kỵ, không bằng gả ta đi, một công chúa, ít nhất có thể bảo đẩm nhà ngoại ba đời phú quý.” Thấy A Nguyên tỏ vẻ không tán đống, nàng cười nói: “ Người giống mẫu phi ta, lo lắng sau này ta không tốt, thật ra việc hôn sự này, vốn là chủ ý của ta.”

“Chỉ sợ không xứng.” A Nguyên nghẹn nửa ngày, chỉ nhỏ giọng nói.

“Ngươi có thể nói với ta như vậy, có thể thấy được là thật sự tốt với ta.” Ngũ công chúa thất thần chốc lát, rồi lắc đầu cười nói: “Chỉ là, ta khác với ngươi. Nhìn xem…” nàng vẫy vẫy roi ngựa trong tay, nói: “Tính tình của ta có chút nói môt không hai, nếu gặp gỡ Phò mã cũng cường ngạnh, chỉ sợ ngày ngày đánh nhau, không bằng tìm một người ôn nhu nghe lời, trong lòng còn có ta, chỉ cần một lòng với ta, không sinh ý khác, ta liền dùng cái danh Công chúa này, bảo hộ phủ Định Quốc công một đời.” Huống hồ con trai Công chúa, đều sẽ được ban cho tước vị, giữ vững tước vị này, phủ Định Quốc công muốn lật cũng không lật được. Mẫu thân nàng xuất thân từ phủ Định Quốc công, nàng cũng nên giữu cho dòng họ không suy sụp.

“Chọn ai?” Bản thân Ngũ công chúa đã quyết định, Đức phi khuyên cũng không được, A Nguyên cũng thấy thất bại, liền thấp giọng hỏi.

“không tốt lắm.” Ngũ công chúa lại buồn rầu, dừng một chút, nhỏ giọng nói: “Biểu ca ôn nhu, còn là trưởng tử, ta hẳn nên gả cho hắn. Chỉ là…” nàng thở dài nói: “Ta thích biểu đệ hơn.” Ít nhất, biểu đệ sẽkhông nói với nữ nhi vừa gặp mặt lần đầu là lòng sinh ra thân cận. Huống hồ nhớ đến trong viện biểu ca còn một đống nha đầu xinh đẹp “Thương hoa tiếc ngọc”, Ngũ công chúa liền khẽ nhíu mày.

Nàng muốn dùng hôn sự của mình dìu dắt phủ Định Quốc công, chỉ là, không có nghĩa phải chịu ủy khuất vì chuyện hôn sự này.

“Hôm nay ta thấy một vị phu nhân tiến cung thỉnh an mẫu phi.” nói đến đây, trên mặt Ngũ công chúa lộ vẻ nghi hoặc, thấp giọng nói: “Phu nhân này thực xa lạ, hơn nữa, dáng vẻ mẫu thân…” Nhớ tới khi Đức phi thấy vẻ cười lành lành của nữ nhân kia, thì mày nhăn lại, Ngũ công chúa cảm thấy thật kỳ lạ.

Editor: Chưng cầu dân ý loa loa

Các nàng muốn xưng hô giữa A Nguyên và 5 Công chúa như thế nào?

“Ngươi-ta” hay “Tỷ-muội” hay “Ta-tỷ”, “Ta-muội”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.