Thịnh Thế Vinh Sủng

Chương 71: Chương 71: Chương 62




Nhưng mà, tạm thời chuyện này bị ném qua đằng sau đầu, toàn bộ lực chú ý của A Nguyên đều bị ngựa con trước mắt này hấp dẫn.

“Muốn lên sao?” A Dung thấy nàng vuốt ve ngựa con đến chảy nước miếng, khôngkhỏi buồn cười, bèn cúi người bế Bé mập đang giương nanh múa vuốt này đặt lên lưng ngựa, thấy A Nguyên sợ hãi giương tay ôm cổ ngựa, lòng liền mềm nhũn, ôn hòa nói: “Đừng sợ, có ta che chở muội.” hắn giang hai tay bảo hộ bên người A Nguyên, thì thấy người Công chúa điện hạ thả lỏng hơn nhiều, mà ngựa con lại không nhúc nhích nữa, lá gan nàng cũng lớn lên, chỉ ngẩng cổ kêu lên:” Bổn cung… Bổn cung không sợ!” nóixong, liền đắc ý nhìn khắp nơi xung quanh.

Ngũ công chúa lớn hơn chút, đã sớm học cưỡi ngựa, khả năng hơn hẳn Đứa mập phía sau rất nhiều, tự mình xoay người nhảy lên ngựa, vững vàng ngồi trên lưng ngựa nhướng mày nói với A Nguyên: “Chạy một vòng không?”

Đôi mắt A Nguyên dao động, cười haha không ngừng.

Chạy một vòng?! đi một bước cũng đủ làm Công chúa béo rơi xuống rồi!

Để dời mục tiêu đi, Công chúa điện hạ gian xảo chỉ vào hai thiếu niên nhà Định Quốc công đứng cách đó không xa cười hì hì nói: “Hoàng tỷ ta khó có được nhã hứng muốn cưỡi ngựa, cơ hội tốt như vậy, hai vị không dạo chơi cùng hoàng tỷ sao?” Mặt hai gã thiếu niên đồng thời đỏ lên, A Nguyên bèn ngẩn ngơ, ai không biết có lẽ còn tưởng rằng Công chúa điện hạ trêu ghẹo hai tiểu cô nương, chợt thấy thiếu niên lớn hơn kia đến lôi kéo yên ngựa Ngũ công chúa nói: “Ngựa này chưa có ai cưỡi qua, điện hạ xuống trước đã, nhỡ cho ngựa nổi chứng làm Người bị thương.”

“Tứ hoàng huynh sẽ không tặng ta ngựa chưa từng được huấn luyện.” Mắt thấy thiếu niên nhỏ tuổi kia mặt sợ như bị đòi mạng, lại đi dắt một con ngựa còn cao hơn hắnmột cái đầu, Ngũ công chúa khẽ nhíu mày, nói: “Chỉ là ta nói chuyện với A Nguyên thôi, huynh đừng cho là thật.”

“Nhiều hạ nhân như vậy, làm sao đệ ngã bị thương được?” Thiếu niên mặt trắng bệch kia kiên cường cười một cái, kêu thái giám đỡ lên ngựa, thật cẩn thận đi tới trước mặt Ngũ công chúa, thấp giọng nói: “không nên làm biểu tỷ mất hứng.” Thấy Ngũ công chúa híp mắt nhìn mình, hắn còn muốn nói thêm gì đó, nhưng sau khi mắt nhìn lướt qua huynh trưởng, nhớ tới lời mẫu thân dặn dò, ánh mặt chợt ảm đạm đi nhiều, chỉ cúi đầu nói: “Đệ chiếm ngựa của huynh trưởng rồi, huynh trưởng nói chuyện cùng biểu tỷđi, đệ… đệ cưỡi ngựa đi trước.”

Dứt lời, bèn lệnh hạ nhân dắt ngựa chậm rãi tiến vào bên trong mã trường.

A Nguyên nhìn dáng vẻ muốn rút lui của thiếu niên này, lại thấy gương mặt trầm mặc của Ngũ công chúa, cảm thấy thật không thú vị.

Đối với khúc mắc của biểu huynh muội này A Dung không hứng thú chút nào, chỉ mộttay đỡ A Nguyên, một tay nắm dây cương hỏi: “Sướng chưa? Xuống nhé?” A Nguyên là chủ nhân có lòng mà không sức, đừng nhìn vẻ kiêu ngạo của nàng lúc ngựa đứng yên, ngựa vừa động đậy, người đầu tiên kêu toáng lên là nàng!

“Xuống sao? không bao giờ!” A Nguyên hừ hừ hai tiếng, mắt liếc cuông nhìn A Dung, thấy trong mắt thiếu niên nàng toàn là hình dáng của mình, còn mở hồ gợn song, mặt liền hơi nóng lên, vặn vẹo trên ngựa, Đứa mập đáng đánh đòn này vẫy vẫy roi ngựa trong tay, vui mừng cười lộ rang sún, bắt chước vẻ phóng khoáng mạnh mẽ giương roi giục ngựa kêu lên: “Giá! Giá! Giá… AAAAAAA!!!” Roi ngựa không cẩn thận đột nhiên trúng vào mông ngựa, ngựa trắng vốn đang ngoan ngoãn, còn đã qua huấn luyện, hiểu được “Mệnh lệnh” rõ ràng như vậy, nghĩa là lúc mình nên đi, chậm rãi động đậy.

một Con nhóc béo mập, ngay lúc ngựa trắng vừa động, đã lăn nhanh xuống dưới đất.

A Dung tay nhanh mắt lẹ, tiến lên ôm lấy đứa nhỏ đang hét toáng này, nén cười nhìn A Nguyên mắt nhắm chặt mồm vẫn cứ “AAAA” này, không khỏi cười hỏi: “Cảm giác cưỡi ngựa như thế nào?” Tuy có yên ngựa, nhưng tay lại không hề nắm lấy dây cương, nếu không bị lăn xuống thì quả thực quá vô lý rồi.

“Vui lắm.” A Nguyên hết hồn, rung rung mỉm cười với thị vệ đại nhân hooj giá đúng lúc.

Ngũ công chúa đã sớm xoay người xuống ngựa chạy đến xem A Nguyên, thấy hoàng muội này không bị thương chút nào, nhưng vẫn nằm sấp trong lòng thiếu niên yếu đuối không chịu đứng lên, khóe miệng giật giật, càng thấy Hoàng muội đang chiếm tiện nghi người ta, chỉ là thấy A Dung cũng không có vẻ bị mạo phạm gì cả, bèn thở phào nhẹ nhõm, kêu biểu đệ phủ Định Quốc công quay lại, mọi người cũng không xem ngựa nữa, lệnh cho trại nuôi ngựa chiếu cô tốt hai bảo bối này, xong xuôi mới lưu luyến quay lại cung, vừa đi, Ngũ công chúa nhìn sang A Nguyên ỷ vào việc vừa mới bị kinh hãi không chịu tự đi, không khỏi cười nói: “Hôm kia vương thúc còn góp lời, bảo Phụ hoàng không thể nuông chiều Hoàng muội, mới có mấy ngày, đã điếc không sợ súng rồi?”

Kẻ muốn cho người muốn nhận, A Nguyên được A Dung ôm đi mà vui sướng khôngthôi, bèn ôm cổ trắng nõn tinh tế của A Dung dùng giọng ngứa đòn nói: “Hoàng tỷ đây là ghen tỵ!” Ngũ công chúa nặng như vậy, hai thiếu niên này bó làm một, cũng khôngôm nổi nàng.

Ngũ công chúa xanh cả mặt, gật gù với A Nguyên, tỏ vẻ ta đây mang thù ngươi rồi.

A Nguyên buông tay, tỏ vẻ không sao cả nha.

A Dung thấy hai đứa nhỏ này nháy mắt đã trêu ghẹo nhau thì mỉm cười, tuy mình là cá trong chậu bị vạ lây, nhưng khi nhìn dáng vẻ cười không biết trời đất của A Nguyên, chợt thấy việc tiến cung này cũng không uổng chút nào.

Lúc Phụ thân hỏi hắn có nguyện ý tiến cung hộ vệ Hoàng thượng hay không, hắn liền nghĩ, nếu được vậy, cũng không có gì không tốt cả.

hắn là trưởng tử Bá phủ, đáng lý nên giữ trách nhiệm trong phủ. Nếu thi khoa cử, tiến quan trường, chỉ sợ mười năm vòng đi vòng lại cũng được một chức Quan tứ phẩm, muốn lấy kinh nghiệm quan trường cũng tốn vài chục năm, không bằng bước sang lối rẽ khác.

Hoàng thượng triệu tập mấy thanh thiếu niên nhà dòng dõi vào cung, mỗi người đều là thống lĩnh cấm vệ quân tước ngũ phẩm, dựa vào đế sủng, chỉ cần đầu óc không tàn, trong mấy năm tăng mấy cấp cũng là chuyện bình thường, khởi đầu còn cao hơn người khác nhiều. Tuy rằng người thông minh bên cạnh Hoàng thượng nhiều vô số, tầm thường một chút cũng sẽ bị xa lánh, chỉ là bằng sự linh hoạt của A Dung, cũng sẽkhông gặp hại gì. đã có chuyện tốt như vậy, hà tất phải rối rắm? Huống chi Hoàng thượng tự mình hỏi ý, thể diện lớn đến vậy, hắn cũng sẽ không từ chối.

Hơn nữa ở trong cung còn có thể gặp được A Nguyên, cuộc mua bán này hắn khôngthiệt chút nào.

A Nguyên và Ngũ công chúa đã cách xa A Dung, nháo loạn đùa giỡn với nhau, bèn thấy A Dung tiến đến cung Thái hậu, Ngũ công chúa cười nói: “Hôm trước mẫu phi ta có được vài chất vải khá đẹp mắt, nói là muốn làm xiêm y cho A Nguyên, chúng ta cùng đi xem đi?”

A Nguyên mấy ngày rồi không gặp Đức phi, liền gật đầu, ưỡn bụng nhỏ chỉ huy A Dung đi về phía cung Đức phi.

Ngũ công chúa thấy thiếu niên tuấn tú kia nghe theo chỉ huy của A Nguyên, mỉm cười đồng ý lại không chút hèn mọn, còn có chút tình ý, ánh mắt nhìn A Nguyên cũng ôn hòa, liền thở dài trong lòng.

hiện tại nàng cũng gần đến tuổi tứ hôn, chỉ là nhân duyên tốt đẹp đang ở đâu đây? Biểu cả biểu đệ cũng làm lòng nàng thật phiền muộn, cảm thấy không bằng vô tư khoái hoạt như trước đây.

Mọi người tới cung Đức phi, liền cùng đi thỉnh an Đức phi. không nói đến người khác, A Nguyên thường xuyên tới, chỉ bò xuống như bay từ ngực A Dung, lại hòa hảo với Ngũ công chúa cung kéo tay nhau chạy vào cung Đức phi, vào trong, liền thấy Đức phiđang ngồi trên cao, gương mặt hơi trầm tĩnh, một phụ nhân mang vẻ lấy lòng ngồi cạnh đang nói gì đó, thấy hai đứa nhỏ chạy vào, lập tức đứng dậy, mắt thấy Đức phi ôm cả hai đứa nhỏ vào lòng, thì vội vàng cười nói: “Đây là công chúa của nương nương?” Thấy Ngũ công chúa và Nguyên đều tò mò nhìn nàng, đành bật cười tiến lên.

“Hôm nay không còn sớm nữa, nếu không còn việc gì, phu nhân trở về đi.” Đức phi lạnh nhạt cất lời, thấy cả người hai đứa nhỏ toàn là mồ hôi, không khỏi sẵng giọng: “Hai đứa nghịch ngợm ở đâu vậy? Mồ hôi mồ kê như này, gió lớn lại sinh bệnh bây giờ!”,nhưng vẫn lấy khan tay trong ngực lau mặt cho A Nguyên, rồi lau lau cho Ngũ công chúa, thấy đại cung nữ bên người đã bưng trà tới, liền để hai đứa nhỏ xuống,không khỏi cười bất đắc dĩ nhẹ nhàng nói: “ Uống chút trà nóng cho ấm người đi con.”

A Nguyên uống ừng ực chén trà táo đỏ này, quẹt miệng cười hì hì nói: “Tứ Hoàng huynh tặng con và hoàng tỷ hai con ngựa nhỏ trắng như tuyết, đẹp lắm, con và hoàng tỷ cùng đi cưỡi ngựa.”

Phụ nhân kia nghe thấy “Tứ hoàng huynh”, ánh mắt toát ra vẻ khác thường.

Dáng vẻ này có chút kích động, thêm chút ghen ghét, làm A Dung vừa tiến vào khẽ nhíu mày, ghi tạc dáng vẻ phụ nhân này vào lòng.

“Con chớ lại khi dễ hoàng huynh con.” Phượng Minh chiều chuộng hai nha đầu này hết mực, Đức phi đương nhiên cũng muốn huynh muội thân thiết, chỉ là hiện giờ lại thương nhi tử, chỉ điểm nhẹ vào đầu hai đứa nhỏ đang cười hì hì nói: “ Hai nha đầu như ma tinh này, làm người khác thật đau đầu, sau này, chắc chỉ có hoàng tẩu các con mới trị được.”

“Nhị biểu tỷ thương bọn con lắm, làm sao có thể vì hoàng huynh mà không cần bọn con chứ?” A Nguyen hợp tình hợp lý nháy mắt với Ngũ công chúa, cười xấu xa nói: “không đúng, nhị biểu tỷ còn thích bọn con hơn.”

“Cưỡi ngựa thấy thế nào?” Đức phi không đấu lại hai nha đầu nghịch ngợm này, bèn tỉnh bơ chuyển đề tài.

A Nguyên lập tức ngồi không yên.

“Vui lắm.” Lúc lâu sau nhóc mập mới nói nhỏ nhẹ nói.

“Tư thế lăn xuống cũng thực đjep!” Ngũ công chúa cười haha nhào vào ngực Đức phi, quay đầu lại là chọc cho A Nguyên một đao. Đức phi trách cứ nhìn nàng một cái, xoay qua xoay lại A Nguyên, nhẹ giọng hỏi: “Có bị thương không?”

“Có người che chở mà.” Ngũ công chúa ở một bên cười chỉ chỉ về phía A Dung đứng dưới cùng thiếu nhà Định Quốc công, thì thấy Đức phi nhìn A Dung cũng lộ vẻ ngạc nhiên, bèn cười nói: “Đây là đại công tử nhà Thành Dương bá, Phụ hoàng gọi tiến cung làm thị vệ trong cung Hoàng tổ mẫu, quan hệ rất tốt với A Nguyên.” Thấy Đức phi gật đầu, nàng liền nghiêng đầu cười nói: “Hơn nữa còn đặt A Nguyên trong lòng, lúc ngã ngựa lập tức đỡ được ngay, không để ai nhúng tay vào.”

“Thế mới gọi là sứ giả hộ hoa!” A Nguyên mặt dày dương dương tự đắc, nghĩ bản thân chính là mẫu đơn, là hoa hồng, là thược dược, không nghĩ tới Công chúa điện hạ vốn là đóa hoa Đại ma vương.

Đức phi che miệng nhìn hai đứa nhỏ muốn làm mình vui vẻ, bọn nhỏ đùa giỡn, khiến cung điện lạnh thấu nhân tâm bắt đầu trở nên ấm áp, cùng nói đùa với A Nguyên và Ngũ công chúa một hồi, lòng thương tiếc, không muốn hai nha đầu quá hao tâm tốn sức nữa, bèn cười một trận, rồi gọi A Dung đến trước mặt nói chuyện, thấy hắn cử chỉ văn nhã lễ nghĩa, ôn tồn lễ độ, trưởng thành cũng rất tuấn tú, xuất thân thế gia, chợt có suy nghĩ, nhưng mắt thấy dáng vẻ thiếu niên này híp mắt nhìn A Nguyên cười, cuối cùng thầm thở dài tiếc nuối.

Nếu đứa nhỏ này vẫn chưa có quan hệ tốt đến thế với A Nguyên, hẳn sẽ để làm con rể nàng, hiện giờ chỉ còn có thể tiếc nuối thôi.

Trong lòng tiếc hận, Đức phi lịa nhìn hai cháu ngoại trai nhà mẹ đẻ, điều kiện khôngtốt lắm, nhưng nghĩ đến Ngũ công chúa quật cường, hai cháu ngoại trai này tính tình cũng hiền lành cẩn thận, chỉ có thể cắn rang nhận, ôn thanh nói vài câu, bèn cười nói: “Thôi thôi, hôm nay ta cũng mệt mỏi, không giữ các con lại nữa, đừng chỉ biết ầm ĩ mỗi chỗ ta, còn không mau đi thỉnh an Hoàng tổ mẫu?” Rồi cẩn thận dặn dò: “Hoàng hậu nương nương hiện giờ đang bận rộn chuyện tứ hôn của Thuận vương, Thành vương, đừng đến quấy nhiễu nàng, xong xuôi hẵng đi thỉnh an nương nương.” Trông thấy hai đứa nhỏ đều đồng ý, mới lấy đồ trên tay cung nữ đứng sau ra, cười nói: “Tứ hoàng huynh các con hiếu kính ta, chỉ là ta đã có tuổi như này, trang điểm nhiều làm gì đâu? không bằng đưa cho các con mặc, ta cũng vui vẻ.”

“Mẫu phi xinh đẹp không tuổi, mặc gì cũng đẹp.” Ngũ công chúa biết Đức phi khônghứng thú tranh sủng, cũng không nói nhiều, chỉ là vẫn hy vọng thường ngày Đức phi có thêm chút mới lạ sống vui vẻ trong cung.

A Nguyên cũng liên tục gật đầu.

Tuổi tác Đức phi cũng chỉ lớn hơn Túc vương phi một ít, mẫu thân nàng hiện giờ vẫn là dáng vẻ tiểu cô nương, Đức phi dường như đã bắt đầu ăn chay niệm Phật, quả thực khiến A Nguyên có chút đau lòng.

“Là cầu được ước thấy thôi.” Đức phi sờ sờ đầu hai đứa nhỏ.

Năm xưa nàng vào cung Thái tử, lập chí làm cảnh, không cần được sủng ái, chỉ cần đại diện cho gia tộc, có thể đứng vững trong hậu cung, là được rồi. hiện tại Hoàng thượng Hoàng hậu đều cho nàng thể diện, bên gối có trai có gái, còn có không thỏa mãn chứ?

Đức phi thực thỏa mãn, nhưng khắp nơi đều có người sẽ không vui vẻ gì. Mắt thấy cung nữ dâng mấy tấm vải hoa lệ thêu chỉ vàng tiến lên, A Nguyên ôm cổ Đức phi cảm tạ, phụ nhân ngồi dưới mấy lần muốn xen mồm mà không thành công, lúc này tìm thấy cơ hội, cười làm lành nói: “Vẫn là Thành vương điện hạ có bản lĩnh, vải vóc tốt như vậy cũng có thể tìm thấy, thiếp thân ở ngoài, đã bao giờ nhìn thấy một mảnh đâu. Là Thành vương điện hạ hiếu thuận, tặng cho nương nương, bằng không, mấy nữ nhi nhà ta kia, chỉ ngày ngày ngóng trông biểu ca đến chiếu cố, lại không gặp được lúc nào.”

Thấy A Nguyên tò mò quay đầu, nàng liền nhanh mồm nói: “Mấy cô nương nhà ta,không tôn quý bằng điện hạ, chỉ là tấm lòng vì Thành vương điện hạ, không khác biệt chút nào.”

“Ý phu nhân Ta hiểu, sau này, sẽ nói với Thành vương.” Đức phi lãnh đạm nói: “Nhân việc tứ hôn của Thành vương, đây là đại sự, vì tình cảm trước kia, tuy phu nhân khôngquy củ thỉnh an, vì thể diện của Thành vương, bổn cung cũng bỏ qua, chỉ là nói tới đây, bổn cung cũng muốn nói với phu nhân một câu thật lòng.” Thấy vẻ mặt phụ nhân kia ẩn giấu bất mãn, nàng nhàn nhạt nói: “Năm đó, tỷ tỷ Dương gia bệnh nặng qua đời, Thành vương được ta nuôi lớn, từ lúc đó, Thành vương là con trai của ta, cháu ngoại của phủ Định Quốc công, sau này phu nhân cũng không cần nhắc lại biểu tỷ biểu muội Dương gia, biết chưa?”

“Ân nuôi dưỡng quan trọng, ân sinh ra thì không quan trọng?” Phụ nhân nghe thấy vậy, nước mắt liền rơi xuống, che mặt lại nói: “Nương nương nói, thần thiếp nghe hiểu, chỉ là, đây cũng là ý Thành vương sao? Chỉ nhận phủ Định Quốc công, khôngnhận mẫu tộc của Ngài ấy sao?”

Đức phi cũng không phải thánh mẫu nhi tử tự mình nuôi nấng lại phải nghẹn uất trả lại cho người khác, lúc này cười nhạo một tiếng nói: “Lời này, ngươi nghe không rõ sao?” Thấy phụ nhân ngẩng đầu, nàng châm chọc nói: “Mấy năm trước, Thành vương khôngcho nhà các ngươi tòa nhà sao? nói thật cho ngươi biết, khoản bạc này, đều là bổn cung cho các ngươi, chính là để cho các ngươi thành thật một chút, đừng rước phiền toái đến chỗ bổn cung.” Thấy Phụ nhân kia hoảng sợ đứng dậy, nàng bèn cười lạnhnói: “Hay là, ngươi quả thật cho rằng bổn cung không biết, mấy năm trước các ngươi tìm đến tước mặt Thành vương, nói không ít cái gì mà ta không phải mẹ đẻ, tình cảm cũng không thể bằng Dương phi hả?”

Dương phi, đó là mẹ đẻ Phượng Minh, Phượng Minhcòn quấn tỏng tã lót, Dương phi bệnh qua đời. Dương gia cũng không phải nhà giàu, không quá hai năm thì suy tàn.

“Đây là… đây là…” Phụ nhân này không nghĩ đến, “Lời nói thật tâm” với Phượng Minh có thể nghe lại được từ miệng Đức phi. “Thành vương đã nói lại với Bổn cung từ lâu rồi, chỉ là thấy các ngươi cũng khó khan, bổn cũng vẫn chưa so đo, ai biết được, ngươi lại còn dám đề cử người nhà ngươi đến trước mặt bổn cung.” Đức phi vuốt ve mặt Ngũ công chúa, giọng nói càng thêm lãnh đạm: “Biết vì sao bổn cung cho ngươi tiến cung nghe những lời này không? Là Thành vương, đến cầu ta, làm thế nào để các ngươi yên tĩnh một chút!” Phụ nhân kia kêu lên: “không thể nào!” Nàng chỉ cười lạnh nói: “khôngphải là ý Thành vương, bổn cung cũng lười nói chuyện với ngươi, huống chi, Thành vương nói, hắn địa hôn, là chuyện vui, nhưng ai ngờ chuyện vui này lại khiến có ngườikhông vui vẻ gì, hắn chỉ sợ sẽ phải không màng đếm tình cảm trước kia. nói đến đây, ngươi chưa hiểu sao?!”

Nàng cúi người, khí thế phi tần giữ địa vị cao đã lâu lập tức áp đảo phụ nhân lúng ta lúng túng kia, lạnh lùng nói: “Cái này, cũng đúng ý bổn cung!”

“Lời nương nương nói, thần thiếp nghe không rõ.” Phụ nhân kia cười gượng một tiếng, rồi nhào đến trước mặt Đức phi kêu lên: “Thần biết nhà thần nghèo túng, phủ An Quốc công càng thân cận thì càng có thể trợ giúp điện hạ, chỉ là, chỉ là cũng không thể dẫm mợ ruột cậu ruột vào trong đống bùn chứ!” Nàng ta khóc đến nước mắt nước mũi đầy mặt, oán giận than: “Tòa nhà có thì có, cũng chỉ đủ song miễn cưỡng, sau này có gì tốt? Thành vương điện hạ nay là thân vương cao quý, dìu dắt cậu hắn, dìu dắt biểu ca biểu đệ hắn, co gì khó khan đâu? Qua nhân tâm rồi!”

“Cậu nó, là thế tử Định Quốc công, vẫn còn rất khỏe mạnh, ngươi không cần lo lắng.” Đức phi lạnh nhạt trả lời, thấy phụ nhâ nhìn nàng như nhìn thấy quỷ, nàng liền trầm giọng nói: “Xuất thân năm xưa của Thành vương,ta không hề giấu diếm nó, mẹ đẻ là ai, nó cũng biết. Hện giờ nó càng thân thiết với ta, là nhờ tình cảm mẫu tử mười mấy năm đổi lại! Thành vương, là con trai Bổn cung!” Nàng vỗ mạnh vào mặt bàn, dọa phụ nhân kia nhảy dựng lên, khóe mắt nàng lóe ra sát khí nói: “Nửa đời sau của bổn cung, đều trông cậy vào Thành vương! Ai dám làm hỏng tình cảm mẫu tử ta, Bổn cung lấy mạng người đó!”

“Còn ngươi…” Đức phi cười lạnh nói: “Dám tơ tưởng đưa khuê nữ vào phủ Thành vương làm thiếp, làm vướng mắt vợ của con ta, ly gián vợ chồng chúng nó, ta nói cho ngươi biết, Mơ Mộng Hão Huyền!”

“Chỉ làm thiếp thôi, thế này cũng không được sao?” Đây mới là mục đích chính mà phụ nhân này tiếng cung, nhưng mới vừa rồi khuyên can mãi cũng không được, hiện tại Đức phi cự tuyệt như chém đinh chặt sắt, đã làm phụ nhân không nhịn được nói: “Nương nương không muốn bên người Thành vương có một người khôn khéo hầu hạ sao?”

“Nó đã có chính thế rồi, còn cần người khác làm gì?” Đức phi thấy vẻ mặt A Nguyên khó chịu, mặt mày ôn hòa hơn nhiều, giọng như chứa hàn băng nói: “Ta nói thật với ngươi, việc nạp thiếp cho Thành vương, trước nay ta chưa bao giờ nghĩa tới, hỡn nữa…” nàng cười nhạo một tiếng nói: “Lấy biểu muội làm thiếp, khổ cho ngươi nghĩ ra được, cho rằng bổn cung ngu ngốc sao?” Thiếp thất như vậy, mặc kệ có tình cảm haykhông, chỉ bằng huyết thống, đã có thể làm Thành ương phi sinh lòng xa cách, kết thân vốn là hai họ thêm gắn bó, phủ anh Quốc công hùng mạnh, để giúp đỡ nhi tử của mình, Đức phi cũng sẽ không làm Phượng Minh và Tề Thiện nảy sinh khúc mắc.

“Cứ như vậy đi.” Đức phi cũng lười nhiều lời với phụ nhân này, nếu không phải Phượng Minh gặp nàng cầu cạnh, nàng xác thật không muốn trên lưng Phượng Minh gánh ác danh không tình nhà mẹ đẻ, cứ thấy người Dương gia một lần lại khiến nàng ghê tởmmột lần, lúc này chỉ phất phất tay lạnh lùng nói: “Nhớ kỹ cho Bổn cung! Nếu bên ngoài có lời bóng tiếng gió về Thành vương,” bàn tay nàng giơ lên không trung, nắm chặt lại, chiếc nhẫn bảo thạch quanh ngón út phát ra tia sáng lạnh như bang, “Phủ Định Quốc công, cũng không phải ngồi không đâu!”

Phụ nhân kia không nghĩ tới, Đức phi sẽ kiên quyết đến như thế, chỉ dám sợ hãi nhìn nàng một cái, thấy tỏng mắt vị phi tần này tràn ngập băng tuyết, cả người run lên,không dám nói thêm gì nữa bị người xách ra ngoài. Mắt thấy nàng ta đi rồi, Đức phi mệt mỏi dựa vào một bên ghế, thấp giọng nói: “Tứ hoàng huynh các con còn muốn trở mặt với Dương gia này, nếu không nhờ nhờ ta phân tích lợi, hại, chỉ sợ chẳng bao lâu nữa sẽ cho người tiến công tiêu diệt.”

“Hay là nhà bọn họ muốn trực tiếp đưa thiếp vào phủ Tứ hoàng huynh?” sự tình liên quan đến Tề Thiện, A Nguyên vộ vàng hỏi.

“Bằng không sao Tứ hoàng huynh con phải trở mặt? Còn không biết xấu hổ muốn áp chế vợ nó, Tứ hoàng huynh con đang tức giận thay biểu tỷ con!” trên mặt Đức phi phảng phất ý cười, còn có chút kiêu ngạo nói: “Đây mới là con ta!” Người chỉ biết phong lưu khoái hoạt, đứng núi này trông núi nọ, sẽ không thành con trai nàng.

“Hoàng huynh đã có Hoàng tẩu, vì sao còn muốn nạp thiếp?” Ngũ công chúa cứng rắnnói: “Từ xưa đến nay, chỉ nhìn nam tử phong lưu khoái hoạt, sao không thấy bao đau khổ của không ít nữ tử phía sau?” Lời này quả thực siêu việt so với thời đại này, đúng là một đấu sĩ kiên cường theo chủ nghĩa nữ quyền! A Nguyên nghe được hai mắt liền trợn tròn, không nghĩ tới Ngũ công chúa còn hiện đại hơn cả người hiện đại, liền nghe thấy Ngũ công chúa nói: “một vợ một chồng thì đã làm sao? Còn không phải phân đích thứ, cầm sắt hòa minh, khoái hoạt bực nào? Nữ tử cả đời chỉ vì một người nam nhân, vì sao nam nhân không thể thủ trinh tiết của mình chứ?!”

A Nguyên yên lặng lau mồ hôi.

Còn “trinh tiết” nữa…

Đức phi thật sự bất đắc dĩ, cũng không biết tột cùng đã dạy sai chỗ nào rồi, Ngũ công chúa tự quyết việc hôn sự, nhưng mà loại nguyện vọng trong lòng nàng đó, sao lại nóira chứ, thấy hai cháu ngoại trai đứng kia, đứa lớn tuổi khẽ nhíu mày, ẩn ý không ủng hộ, hiển nhiên cảm thấy bản tính Ngũ công chúa quá mức cương liệt. Nhưng đứa nhỏcòn lại…

Đức phi vậy mà suýt không màng dáng vẻ dụi dụi hai mắt mình.

Đứa nhỏ kia lại có thể gật đầu, hơn nữa, còn là thật lòng gật đầu đồng tình với Ngũ công chúa.

Mắt thấy Ngũ công chúa vừa nói, vừa nhìn xuống dưới, ánh mắt lại ở khuôn mặt tươi cười của biểu đệ kia, trong lòng Đức phi, cũng đã có cân nhắc.

Còn có một Đứa mập nhảy cẫng lên kêu to: “Ngũ hoàng tỷ nói quá đúng!”

Nhưng mà, ngay trong khi Ngũ công chúa phát biểu tuyên ngôn động trời của mình,thì Phượng Minh vốn phải đang cảm tạ trời xanh trong vương phủ của hắn, lại mặt xám mày tro bị phạt đứng trước mặt một ông lão râu tóc bạc phơ, thành thành thậtthật mà kêu: “Nhị ngoại tổ phụ!” Thấy ông lão này ngửa đầu cười Ha Hả, tức khắc nước mắt ngắn nước mắt dài, hận không thể lập tức ôm lấy đùi ông lão, chỉ chịu đựng vừa đứng chịu phạt một bên vừa gào khóc nói: “Chuyện… chuyện…nạp thiếp đó, con bị oan mà!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.