Thình Thịch

Chương 33: Chương 33: Bọn họ




Edit:Anh

TRUYỆN CHỈ ĐĂNG TẢI Ở WATTPAD, NHỮNG NƠI KHÁC LÀ ĂN CẮP

_____________________

Lý Bình Xuyên rất sớm đã vô cảm với những lời thả thính như thế này.

Sự giả dối dưới lớp kẹo bọc đường của Tảo Tình là cái gì, anh biết rất rõ, nhìn vào mắt đối phương, tạm thời có thể coi là chân thành. Tảo Tình có lẽ muốn thấy chính là anh giống như thời cao trung, đối với những lời này của cô đón nhận một cách hoảng loạn và khó kiểm soát.

Nhưng dường như đã phản tác dụng.

Lý Bình Xuyên chỉ duỗi tay lướt qua cô, lấy một chai nước tương phía sau cô bỏ vào xe đẩy, sau đó nhàn nhạt nói: “Tôi đã hơn hai mươi, không phải 18 tuổi.”

Không cần phân tích rõ ràng từng chữ một.

Tảo Tình cũng biết, ý của anh bất quá chính là, loại lời nói này đối với anh đã không dùng được nữa rồi.

Thật đúng là... Có chút khó chinh phục.

Không dạo quanh lâu lắm, trước khi đi Tảo Tình lại ôm mấy bao đồ ăn vặt ném vào, đó là mấy thứ cần thiết cô muốn mua.

Khi xếp hàng tính tiền ở quầy thu ngân, cô lại thoáng nhìn qua kệ hàng để áo mưa, còn có mua một tặng một.

Nghe theo lời cảnh báo của Kỳ Hòa.

Không thể lại bị sắc đẹp của Lý Bình Xuyên mê hoặc, nếu làm nữa, phải mang bao.

Cô thẳng thắn đã quen, mua cái này, cũng không cần đi hỏi anh.

Cầm cái hộp mua một tặng một bỏ vào xe đẩy, trong số những món rau củ lộn xộn và những thứ cần thiết hàng ngày, nó nhìn không hài hòa nhất, nhưng lại là thứ không thể thiếu.

Lý Bình Xuyên liếc mắt, lấy lại tinh thần, trong khu vực hoảng loạn và ồn ào, dùng giọng nói rất rõ ràng dứt khoát mà hỏi: “Lấy cái này làm gì?”

Đây là biết rõ còn hỏi.

Tảo Tình bị anh làm cho đỏ mặt.

“...Mua một tặng một đó, tôi chiếm tiện nghi chờ không nổi đến ngày mai.”

Để hợp tình hợp lý hơn, cô vậy mà lại bịa đặt ra cái cớ gì vậy nè, Lý Bình Xuyên không cùng cô lý luận, mua thì mua, không cần phải lấy cớ như vậy. Tảo Tình lại thấp thỏm bất an, muốn nói gì đó giải thích với anh, chung quanh lại quá ồn ào, cần phải tiến sát vào lỗ tai.

Cố gắng rất nhiều lần, cũng không tới gần được bao nhiêu.

Lúc sắp nản lòng, Lý Bình Xuyên lại hạ thấp vai xuống, cử chỉ rất nhỏ lại không nói không rằng, không nhìn kỹ, là sẽ không phát hiện động tác nhỏ này của anh.

Cứ như vậy.

Tảo Tình chỉ cần hướng lên vai anh một chút là được.

Là có thể nói nhỏ.

Lý Bình Xuyên duy trì tư thế này chờ đợi trong chốc lát, Tảo Tình lại không thò qua nói lời cô muốn nói, ánh mắt anh cũng theo đó mà cúi xuống nhìn cô, bỗng nhiên phát giác, cô không có dục vọng trong lời nói.

Anh thấy kỳ lạ, bản thân làm sai chỗ nào vậy.

Anh cái gì cũng không hỏi, cái gì cũng không biểu hiện, đem mấy thứ kia đặt trên quầy thu ngân.

Đáy xe đẩy đè ép áo khoác của anh..

Là một màu đen tuyền với những đường viền trắng, khá giống với đồng phục bóng chày, mặc cái này so với tây trang trẻ hơn rất nhiều, cùng Tảo Tình ở bên nhau, anh sẽ tự động chú ý rất nhiều, từ quần áo, đến lời nói.

Nếu không phải vừa rồi cái động tác nhỏ kia.

Tảo Tình cũng sẽ không phát hiện ra.

Lý Bình Xuyên không có một chút chủ nghĩa đàn ông, cũng không tự phụ, thời đi học anh rất khiêm tốn, đối với chuyện đại biểu hay thay mặt học sinh lên sân khấu diễn thuyết, anh có thể từ chối liền từ chối, không thích nổi bật, nhưng tướng mạo và thành tích, lại xuất chúng.

Loại người này, ôn hòa khiêm tốn, phẩm hạnh đoan trang.

Tầm thường nhưng đáng quý.

Tảo Tình từ tâm mà sinh áy náy, thế nhưng là bởi vì cảm thấy không xứng với anh.

Mấy lần trước Triệu Nguyên Trình nói cô là thiếu nữ phản nghịch.

Dựa vào cái gì sợ hãi Lý Bình Xuyên sẽ đối với cô làm cái gì, khi đó cô không phục, hiện tại, có chút tán thành.

Lý Bình Xuyên mua không ít đồ.

Tảo Tình sẽ không nấu cơm, chỉ có thể ở bên cạnh trợ giúp, cô đối với việc này có bóng ma, trước kia làm móng tay, lại bị Triệu Nguyên Trình cưỡng bách đi lột tỏi lặt rau, sợ móng tay rớt, nói cái gì cũng không đi.

Đã bị mắng một trận.

Hôm nay không có làm móng tay.

Lột tỏi rất tiện.

Mỗi một tép tỏi đều lột rất sạch sẽ, mấy tép tỏi mập mạp trắng trẻo nằm trong lòng bàn tay cô, đi đến trước mặt Lý Bình Xuyên, cô vừa cười vừa mở ra, “Nhìn đi, tôi lột đó.”

Đây thật sự là chuyện vô cùng vô cùng bình thường.

Lý Bình Xuyên lễ phép nói cảm ơn, liền nhận lấy.

Nước trong nồi sữa nhỏ đã sôi, khói nghi ngút tỏa ra mù mịt, căn nhà này có chút cũ, máy hút khói dầu hoạt động hơi khó khăn, tiếng vang ồn ào, khiến không gian nhỏ vài mét vuông chật chội tràn ngập khói lửa.

Tảo Tình quét mắt, thấy trên đầu có để một vài lọ gia vị, còn trong góc tủ có nửa chai nước tương chưa dùng đến, một số chai và lon được đặt một cách ngăn nắp.

Lý Bình Xuyên tập trung cắt tỏi, lưỡi dao chạm đến mép ngón tay, cũng không có bất kỳ cảm giác nguy hiểm gì, giống như mấy cái này anh rất là thuần thục.

Cho nên có thể vừa làm vừa nhìn số tỏi còn lại trong tay Tảo Tình.

“Tốt lắm, cứ để đó đi.”

Tảo Tình làm theo, thuận tay ở trên tạp dề anh xoa xoa tay, “Còn có cái gì phải làm?”

Lý Bình Xuyên: “Hết rồi, cô ngồi đi.”

“Tôi ở chỗ này học không được sao?”

“Học không đâu, đi đi.”

Đây thật đúng là lời nói thật.

Anh hiểu Tảo Tình nhiều hơn Triệu Nguyên Trình rất nhiều.

Tảo Tình trở lại phòng khách, ngửi ngủi hương thơm trong bếp, thuận tay cầm lấy hai hộp áo mưa đã mua, mua một tặng một, ngược lại khiến cô không chắc là có an toàn hay không.

Mở ra, móc ra mấy cái, phân phát ở mọi góc.

Tuy bản thân cô cũng không biết, chính mình tại sao muốn ở ban công cũng để, nhưng phòng ngủ và khe hở ở sô pha, là chắc chắn không thể thiếu.

Ngoại trừ tỏi và hành không đáng nói ra là được Tảo Tình lột, mấy cái khác đều là công lao Lý Bình Xuyên.

Cô không phải nói quá, khi nhìn thấy con cá nướng cay xè giữa đống rau, cô đã nuốt nước miếng ừng ực.

Không cần quá nhiều nghệ thuật.

Ánh mắt nhìn Lý Bình Xuyên đã mang theo chút gì đó sùng bái.

“Anh làm vậy là cố tình khoe khoang đúng không?”

Anh lúc này đặc biệt giống bạch liên hoa, “Khoe khoang cái gì?”

“Khoe anh tay nghề tốt đó.” Tảo Tình tự oán trách bản thân, “Mấy tép tỏi kia của tôi, chả có nghĩa lý gì.”

Lý Bình Xuyên nhẹ nhàng bâng quơ, “Có gì tốt đâu mà khoe, bỏ vào lò nướng là xong rồi, không có mấy tép tỏi kia, cũng sẽ làm không ngon.”

Đây không phải là một bữa tối lãng mạn dưới ánh nến, vì để Tảo Tình ăn no, cô quả thật chả khách khí gì, cũng quên mất chú ý hình tượng,

Trái tim có bị câu đi không thì không chắc.

Chứ dạ dày thì bị câu đi mất rồi.

Bọn họ vốn dĩ cũng không phải nam nữ mới quen mập mờ.

Đang mập mờ, nhưng không phải mới quen.

Tảo Tình cắn cắn chiếc đũa, gắp đồ ăn làm như vô tình hỏi: “Anh đã làm cho người khác ăn qua rồi à?”

“Cô chỉ ai?”

Ngón tay Lý Bình Xuyên nâng chén, thân chén màu trắng, cùng màu móng tay anh có chút giống nhau, không giống như chén Tảo Tình, đũa và chén vừa mới chọn, vành bát được trang trí bằng vài đường viền màu hồng, chỉ cần nhìn thoáng qua là đã biết đó là đồ con gái hay dùng rồi.

“Người.... con gái khác đó.”

Cô tò mò nhìn anh.

Lý Bình Xuyên đem nước trái cây đặt bên tay cô, không có theo cô nói, mà là hỏi lại cô, “Còn cô, cô đã ăn qua đồ người khác làm rồi à?”

“Anh tôi đó, anh ấy làm rất khó ăn.”

Anh không cười, bình tĩnh mà nghiêm túc, “Cô biết mà, tôi nói không phải anh ta.”

Tảo Tình đình trệ nửa giây, “... Bọn họ à, sao có thể, bọn họ đối với tôi rất kém.”

Còn không chỉ một người, là một đám.

Cổ họng Lý Bình Xuyên phảng phất giống như ăn phải đồ ôi thiu, “Tại sao đối với cô rất kém?”

Ngoại trừ Lý Bình Xuyên, giống như không có ai bao dung cô, lại thật tâm thực ý mà thích người như cô, cô không có ưu điểm gì, nghĩ kỹ lại thì, cô có một chút ham hư vinh phù phiếm không nặng không nhẹ, tùy hứng, còn biết nói tục, đầu óc cũng không linh hoạt, mở miệng nói chuyện đả kích người khác, làm không ít.

Nhớ lại người chia tay lần trước, đối phương còn mắng cô là người điên.

Cô rất ít khi cười khổ, làm trước mặt Lý Bình Xuyên, càng mất mặt, “Bọn họ không quá thích tôi.”

Nghe vậy.

Con ngươi màu nâu nhạt của Lý Bình Xuyên tập trung trong chốc lát.

Tập trung ngắm nhìn gương mặt cô.

“Là cô không quá thích bọn họ.”

____________________

Tui có nên đổi xưng hô thành “Anh-em” không nhỉ?, mà tui thấy hai người họ cứ thiếu thiếu gì đấy, luôn kiềm nén bản thân lại nên đổi xưng hô thấy nó cấn cấn sao á....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.