Edit:Anh
TRUYỆN CHỈ ĐĂNG TẢI Ở WATTPAD, NHỮNG NƠI KHÁC LÀ ĂN CẮP
_____________________
Trung tâm thương mại không phải mới mở hai năm gần đây, ngược lại đã mở được vài năm, từ lúc Tảo Tình về đây học tập, đặt mua đồ dùng sinh hoạt, mua đồ ăn vặt, phần lớn sẽ chạy đến nơi này mua.
Chỗ Lý Bình Xuyên ở cách nơi này có chút xa.
Cũng chỉ là tiện đường đi đến nơi này, sẵn tiện dừng lại đây.
Thang cuốn tự động không có bậc thang, kéo dài đến tầng hai, Tảo Tình từ nhỏ đã không thích loại thang cuốn này, luôn cảm thấy không có cảm giác an toàn, một chân bước lên, còn chưa đứng vững, theo phản xạ vịn lấy tay Lý Bình Xuyên.
Anh không tránh, còn đỡ cô.
Thang cuốn đưa lên cao, có thể thấy rõ ràng khu đổi quà tặng ở tầng một, còn có bán vé số đơn giản, có khoảng 30 40 người đàn ông chen chúc nhau.
Thời điểm này, người ra ngoài đi dạo mua đồ ăn khá nhiều.
Đứng ở cửa vào, cũng có thể nhìn thấy vài nhóm người chen chúc lui tới, cùng với âm thanh quảng cáo đẩy mạnh tiêu thụ, tiếng gào hét của mấy bạn nhỏ, tất cả đan xen vào nhau tạo thành một tấm lưới, oi bức khó chịu đến cùng cực.
Lý Bình Xuyên muốn đi lấy xe đẩy.
Tảo Tình sờ sờ túi, một mảnh trống trơn, “Không có tiền xu, tôi đi đổi một cái.”
Lý Bình Xuyên đã nhớ đến chuyện này.
Cái xe đẩy siêu thị này đều phải dùng một đồng tiền xu mới có thể giải khóa sử dụng.
Anh đã sớm chuẩn bị.
“Không cần, có rồi.”
Anh từ trong túi móc ra một đồng xu, đặt vào rãnh tròn trên tay cầm của xe đẩy, ổ khóa mở ra, rút ra một chìa khóa.
Tảo Tình ở một bên nhìn chằm chằm, lại dùng ánh mắt có chút không thể tưởng tượng.
“Anh thường xuyên tới chỗ này sao?”
“Không có.”
Trung tâm thương mại chỗ này, bất luận tính như thế nào, đều cách anh khá xa.
Xe đẩy ở trong tay Lý Bình Xuyên, Tảo Tình đặt tay lên đó một cách tượng trưng, cùng anh cùng nhau đẩy, đi giữa những kệ hàng đầy ắp hàng hóa, chỉ nói là cùng anh cùng nhau đẩy, không nói là cô đang nắm phao cứu sinh.
Dưới hoàn cảnh như vậy, cô không muốn hai người lạc nhau.
Nhớ tới đồng tiền xu kia, Tảo Tình bỗng nhiên vào lúc Lý Bình Xuyên đang chọn chén đũa mới nhắc tới chuyện trước kia, “Anh có nhớ trước kia anh đã giúp tôi nhặt tiền không.”
Lý Bình Xuyên rũ mắt xuống nhìn chén đũa, “Khi nào?”
Cảm thấy không hài lòng.
Lý Bình Xuyên đặt chén xuống, đúng lúc phía sau có người đẩy xe, muốn đi qua từ khe hẹp, anh mang tính tượng trưng dựa sát vào người Tảo Tình một chút, làm cô nhất thời cứng họng, ngây ngẩn đến mức không trả lời được.
Không nghe thấy cô trả lời.
Anh hỏi lại: “Khi nào?”
Tảo Tình liếm liếm môi, đem sắc tâm của chính mình thu hồi lại, “Lúc đi học đó, anh đã quên?”
Lý Bình Xuyên lắc đầu, “Không nhớ rõ.”
Có lẽ là nhớ được một chút, nhưng lại không quá rõ ràng, không giống như khi nhật ký, ngày giờ thời tiết lúc đó ra sao đều chính xác, nhưng nhất định là có hình dáng.
Có lẽ là trong cửa hàng của trường học.
Diện tích nơi đó rất nhỏ, chỉ bán một vài món ăn vặt và nước, cùng với một ít giấy bút, cho nên nơi đây luôn đông đúc không có chỗ ngồi, luôn phải xếp hàng, phần lớn mọi người sẽ chờ thời gian nghỉ trưa mới đến.
Ngày đó Tảo Tình là đi mua sách bài tập mới, bởi vì điểm thi quá thấp, cô giáo cố ý phạt cô chép phạt, nhiều kiến thức như vậy, một quyển sách bài tập cô làm sao làm hết.
Cô vừa tức giận vừa thấy bất bình, đứng xếp hàng lẩm bẩm lầm bầm, một vài người không hiểu cô đang nói gì.
Không chú ý tới Lý Bình Xuyên đứng ở phía sau cũng là bình thường.
Cứ như vậy, một hàng đi tới, Lý Bình Xuyên may mắn nghe thấy cô mắng mười tám đời tổ tiên của bà cô dạy Tiếng anh.
Anh khi đó thậm chí cảm thấy, Tảo Tình rất thích hợp đi độc tấu một mình.
Chờ đến lúc tính tiền.
Động tác trả tiền của cô cũng mang theo sự tức giận.
Biên độ động tác quá lớn, làm cho hai đồng xu rơi xuống đất, khom lưng tìm một vòng, cũng chỉ tìm được một đồng, một đồng khác, thật ra ở bên chân Lý Bình Xuyên.
Cô lại giống như bị mù, làm sao cũng không thấy.
Nhưng đôi mắt của cô thực sự rất rõ, cũng không có cận thị, ngược lại là Lý Bình Xuyên, cận 0.5 độ, ở trường học ngẫu nhiên sẽ mang kính.
Lần đó anh không mang, cũng có thể nhìn thấy hoa văn và hình dáng mặt trước của đồng xu ở bên chân.
Cuối cùng lại không biết phải làm sao mở miệng nhắc Tảo Tình.
Đành phải tự mình nhặt lên, đưa cho cô.
Cô lại giống như cùng anh đã quen biết nhiều năm, bình thường lại tự nhiên mà nói: “Hóa ra ở chỗ cậu.”
Anh không nói chuyện, tiếp tục chờ tính tiền.
Tảo Tình nhận lấy tiền lẻ đi ra khỏi hàng, ở ngoài cửa hàng chờ anh mua nước ra tới, vốn là muốn nói chuyện, lại bị bạn học kêu một tiếng, thuận thế chạy tới, đập vai cô hỏi: “Nhìn cái gì vậy, bị phạt mua về chép phạt à?”
Cô vô cùng đắc ý mà giơ đồng tiền xu kia lên.
Lớn tiếng nói: “Cậu đoán đây là cái gì?”
Bạn học cho rằng cô ngốc rồi, “Tiền đó.”
Cô lắc đầu, “Đây là tiền được học sinh giỏi sờ qua, có thể cho tớ vận may, nói không chừng còn có thể phù hộ tớ lần sau thi được điểm tuyệt đối.”
Bạn học không tin, nói cô muốn được điểm tuyệt đối, trừ phi gian lận.
Đồng tiền xu đó cô quả thật không coi là thật, không có giữ lại, cùng ngày đó bởi vì muốn mua nước uống mà sài mất, hoàn toàn quên mất chuyện bị Lý Bình Xuyên sờ qua.
Mới đầu là cảm thấy hứng thú, lòng hiếu kỳ, nhưng không khắc sâu. Còn sau này, thành nhất định phải có, lúc xa cách, là chán.
Đang lúc Tảo Tình kể lại chuyện quá khứ.
Lý Bình Xuyên cơ bản đã chọn xong nguyên liệu nấu ăn phải dùng cho buổi tối, chọn đồ so với việc nghe cô nói còn nghiêm túc hơn.
Nhưng Tảo Tình không thích bị xem nhẹ.
Giống như dậm chân, “Anh có nghe tôi nói không?”
Lý Bình Xuyên lại cầm hai túi gia vị mới bỏ vào trong xe đẩy.
Anh có kinh nghiệm sống, là thứ mà anh đã tích lũy được lúc vào đại học, dãy kệ nào có nhiều thứ tiết kiệm chi phí nhất, thứ nào mua vào thời gian nào thì tiện lợi nhất.
Anh đều biết.
Cho nên có thể vừa chọn đồ, vừa nghe Tảo Tình nói chuyện.
“Nghe được.”
Tảo Tình đỡ xe đẩy, nghiêng người về phía Lý Bình Xuyên, xung quanh quá chen chúc, cho nên cô chỉ có thể dán vào anh nói chuyện, “Tôi sau đó còn cùng bạn học nói, anh biết tôi nói như thế nào không?”
“Nói như thế nào?”
“Tôi nói đó là Nguyệt Lão se dây tơ hồng cho tôi, đúng lúc chính là anh, chú định chúng ta phải ở bên nhau.”
Cái ý niệm này quá buồn cười.
Cũng là cho tới hôm nay, Lý Bình Xuyên mới biết được lúc ấy Tảo Tình đã nghĩ như vậy.
“Còn có, tôi đã sớm nhìn thấy đồng tiền xu rơi ở bên chân anh, tôi chính là cố ý để anh nhặt lên đưa cho tôi, muốn cùng anh nói chuyện.”
Nghe thấy cô nói như vậy.
Lý Bình Xuyên mới nhìn cô, “Cho nên chỉ là bởi vì một đồng tiền xu?”
Nếu là như thế này, anh cũng không đáng giá.
Tảo Tình lại phủ nhận.
“Tiền xu là đạo cụ phụ trợ, nó có thể rơi ở bên cạnh anh, mới là một đồng tiền xu đáng giá.”