Thịt Văn Chi Lữ

Chương 3: Q.1 - Chương 3: Sư phụ cấm dục 3




Bàn tay nhỏ nhắn, nắm chặt đại nhục bổng thô to, nắm từ ngọn lại xoa xuống tận gốc rễ, giữa hai chân Trương Diễn truyền tới một loạt khoái cảm mơ hồ, hắn rất khó mở miệng hình dung cảm giác đó là gì, chỉ biết là rất thoải mái, rất sung sướng...và rất khác lạ. Càng chết tiệt là, Diệp Huyên không biết đang nằm mơ thấy cái gì, mà cả khuôn mặt như đắm chìm trong mật ngọt, cái miệng nhỏ nhắn cười tủm tỉm, tiểu nha đầu còn vô ý thức vỗ về, xoa xoa nắn nắn dương vật của hắn.

Trương Diễn chưa bao giờ thấy kinh hoàng hoảng loạn như lúc này, tranh thủ Diệp Huyên đang mơ mơ màng màng, hắn nhanh tay lẹ mắt giật giật bàn tay bé nhỏ. Chỉ là kéo một chút phía dưới, nhưng bởi vì quá mức sốt ruột nên lực đạo hơi lớn, Diệp Huyên ưm một tiếng, cứ vậy mà tỉnh dậy.

Tiểu cô nương vẫn còn ngái ngủ, dụi dụi con ngươi không dậy nổi: “Sư phụ, trời đã sáng rồi ư?”

Trước mắt mà màn đêm đen kịt không chút ánh sáng, đã thế nhìn đâu cũng mờ mờ mịt mịt, nàng thật sự rất buồn ngủ, nhập nhèm một hồi đã chìm vào mộng đẹp, hai bên má đỏ hồng tựa như bông sen sau màn mưa xuân, cái miệng nhỏ nhắn chu chu lại mím mím môi, hơi thở như lan dịu dàng chòng chọc sau gáy Trương Diễn. Sau đó Trương Diễn tâm loạn như ma phát hiện, dương vật của hắn nằm trong tay nàng hình như lại phồng lớn thêm một vòng.

Đại khái là nhận ra ngoài cửa sổ màn đêm vẫn nặng nề buông xuống, Diệp Huyên lầu bầu ra tiếng: “Sư phụ bại hoại, A Huyên vẫn đang nằm mơ nha!” Mặc kệ sắc mặt cứng ngắc lại khó coi của Trương Diễn, tiểu nha đầu “lưu manh” trực tiếp nhảy vào lồng ngực ấm áp của Trương Diễn, tựa như là bạch tuột quấn chặt lấy hắn, đem Trương Diễn thít chặt một khe hở cũng không có.

Trương Diễn lấy lại tinh thần, cũng là lúc tiểu đồ nhi ngủ say mất rồi, bàn tay nhỏ bé lần này vẫn không chút an phận đặt trước ngực hắn, mà bàn tay thứ hai vẫn thít chặt dương vật cứng ngắc của hắn, có thế nào cũng không chịu buông ra.

Bụng dưới truyền tới hỏa diễm thiêu đốt toàn thân hắn, Trương Diễn đờ đẫn nằm cứng ngắc trên giường lớn, trong lúc nhất thời đáy lòng dâng lên nỗi niềm khó nói thành lời...

Có lẽ, chính hắn nên tìm cho mình một đạo lữ? Hắn không khỏi nghĩ đến. Tu vi cao cỡ nào thì vẫn không thể quên đi chính mình, rốt cuộc hắn vẫn là một nam nhân phàm tục! Đã là nam nhân bình thường thì tự nhiên sẽ có “phản ứng” mỗi sáng sớm, Trương Diễn hắn hôm nay cũng có! Cái kia chỉ là phản ứng sinh lý tự nhiên của thân thể, không “tình” thì nó cũng phải “dựng“. Một khi đọc chú quyết Thanh Tâm xuống, lập tức sẽ biến mất...

Nhưng mà tình hình trước mắt... Trương Diễn đã niệm hơn mười lần “đạo pháp thanh tâm minh thần thư” vậy mà côn thịt thẳng đứng cứ hiên ngang chọc xuyên qua nội khố mãi vẫn chưa có dấu hiệu “nhũn” xuống.

Ngày mai, hắn âm thầm cắn chặt răng, tuyệt không để Diệp Huyên ngủ cùng hắn nữa...

#

Ngủ một giấc thật no nê, lúc tỉnh dậy sắc trời đã sáng rõ. Ánh sáng mặt trì ấm áp xuyên thẳng qua khung cửa sổ, đắm mình trong ánh dương hai mắt Diệp Huyên mở ra, đệm chăn bên cạnh lộ rõ từng có người qua đêm ở đây. Chỉ là cảnh còn người đã rời đi, chỉ để lại một mùi hương nhàn nhạt thoang thoảng quanh người nàng.

Diệp Huyên lưu luyến hít sâu, đáy lòng cảm thấy cực kỳ thỏa mãn. Trương Diễn thích sạch sẽ, lại không thích đốt huân hương trong phòng, nên y phục của hắn quanh năm suốt tháng có mùi rất đặc trưng, đó chính là mùi cơ thể hắn, đối với nàng đây chính là báu vật, cả người hắn luôn được ủ trong hương lan dịu nhẹ, vừa ngửi được đã khiến người khác tâm thần lắng đọng, sự ỷ lại theo đó mà nảy sinh.

Nam nhân này thật sự là cực phẩm trong cực phẩm, lần đầu tiên gặp hắn, nàng đã nhận ra trái tim này không còn là của nàng nữa, càng nghĩ càng không thể “nhịn” nổi. Tối hôm qua, Diệp Huyên cố ý giả bộ ngủ say, thẳng tay đùa giỡn tiểu Trương Diễn, cái bộ dạng cấm dục lâu năm kia của sư phụ nàng nhìn đã không thể nhịn nổi, vẻ mặt xoắn xuýt, bối rối lại xấu hổ của hắn khiến nàng mê mẩn.

Trong lòng âm thầm đắc ý, vốn định tiến hành từng bước từng bước một, nhưng nàng sợ nhanh quá Trương Diễn lại nảy sinh nghi ngờ. Chỉ có thể dằn lòng cố gắng kiềm nén ý nghĩ lập tức nhảy bổ lên người Trương Diễn, sắc tâm này “nhịn” thật sự rất khó chịu a! Trương Diễn cả đêm trằn trọc không ngủ được, mà nàng thì cứ “ngây thơ” ngoan ngoan ngoãn ngoãn nằm ngủ, không biết Trương Diễn làm cách gì để vượt qua “trận hỏa thiêu” ấy.

Càng nghĩ càng cao hứng, chợt tiếng bước chân từ xa truyền tới, hình như Trương Diễn đã trở về.

Hiển nhiên hắn vừa tắm nước lạnh, một thân trường bào màu xanh, mái tóc đen tuyền xõa tự do, ngày xưa thì trong trẻo, lạnh lùng hôm nay khí chất ấy dường như giảm đi một ít, một cỗ nhu hòa kỳ lạ xuất hiện.

Vừa thấy hắn, Diệp Huyên lập tức mặt mày cong cong, cả người nhảy dựng lên, đôi chân trần trụi bạch bạch chạy đến trước mặt Trương Diễn, cũng không biết trâm cài tóc từ đâu mà có, lập tức như báu vật vội vã hiến dâng: “Sư phụ, sư phụ a, A Huyên buộc tóc cho người a!”

Trương Diễn thấy nàng chưa mặc xong y phục, áo lót lỏng loẹt lụp xụp đọng trên người, đang muốn mở miệng trách cứ, chỉ thấy tiểu đồ nhi chạy tới trước mặt hắn, ánh mắt long lanh, âm thanh ôn nhuận, trâm ngọc thanh nhã cằm chặt trong tay, vẻ mặt tha thiết đầy chờ mong.

Hắn lập tức mềm lòng rồi, Diệp Huyên chớp lấy thời cơ kéo hắn ngồi xuống ghế trước mặt. Diệp Huyên “dẫm đạp” một cái ghế khác lấy đà đứng thẳng người, tay ngọc nắm chặt đám tóc đen của Trương Diễn, chóp mũi kề sát hít hà: “Sư phụ, tóc người thơm quá!”

Nàng “ngây thơ” giả dạng bộ dáng chú chó nhỏ hít hà hít hà, Trương Diễn bị nàng trêu chọc lập tức mỉm cười, nhưng nụ cười vẫn có chút công thức hóa, nụ cười này không hề lan đến khóe mắt, thường ngày hắn luôn một bộ khiêm cẩn, thâm trầm, giờ thì hay rồi, mỗi lần cười là lông mi theo thói quen vẫn cứng lại rồi rũ xuống.

Không khí trong phòng tựa như nước chảy, từng giọt từng giọt lặng lẽ chảy xuôi...

Cuối cùng Diệp Huyên cũng đem trâm ngọc cắm xuyên qua búi tóc Trương Diễn, nàng nhìn trái ngắm phải cảm thấy thật hài lòng mới chịu buông tay, bỗng nhiên nàng đột kích một phát thật mạnh, “bẹp” một cái hôn lên mặt Trương Diễn.

Trương Diễn sững sờ, lập tức nhíu mày nói: “Ẩu tả!”

Nhưng Diệp Huyên tỉnh bơ không hề sợ hắn, ngược lại lôi lôi kéo kéo ôm chặt cổ Trương Diễn khanh khách nở nụ cười: “Sư phụ, con đã xem rất nhiều sách, trong đó tất cả đều từng nhắc qua, mỗi buổi sáng nương tử sẽ buộc tóc cho trượng phu. Như vậy, con chính là nương tử của sư phụ, và người tất nhiên sẽ là trượng phu của con!”

Trương Diễn dở khóc dở cười, “Con xem loạn thất bát tao gì đó, nhóc quỷ bướng bỉnh, con thì biết gì gọi là nương tử, rồi lại trượng phu này nọ?”

Từ nhỏ Diệp Huyên đã ở Thương Lan phái, xung quanh đều là đồng môn một lòng hướng đạo, Trương Diễn nhất định không cho phép nàng đọc tiểu thuyết, cho nên hắn vẫn nghĩ rằng nàng không biết những từ ngữ xưng hô thân mật này.

“Con đương nhiên biết.” Diệp Huyên vểnh vểnh cái miệng nhỏ nhắn, “Trượng phu và nương tử chính là hai người vĩnh viễn cột chung một chỗ, giống như con và sư phụ nha.” Nói đến đây, nàng còn cố ý “ngây thơ” dùng ánh mắt chân thành tha thiết nhìn chằm chằm Trương Diễn.

Chỉ thấy Trương Diễn giật mình, thần sắc tựa hồ chấn kinh, có chút mất tự nhiên, rồi lập tức giấu đi biểu hiện luống cuống kia, hắn xoay người: “Nếu con đã dậy, thì mau đem gối đầu trở về phòng con.”

Diệp Huyên trừng to hai mắt: “Tại sao phải cầm về?”

Trương Diễn thấy nàng vẫn không hiểu, đáy lòng âm thầm có chút không đành lòng, nhưng vẫn cố gắng thản nhiên nói: “Đêm nay con về phòng mình ngủ đi.”

Diệp Huyên nhất thời giật mình, thật lâu sau mới mở to hai mắt, nhỏ giọng nói: “Sư phụ, con lại chọc giận người?”

Câu này nàng nói hai lần rồi a, trong lòng Trương Diễn âm thầm cảm thán, nàng lúc nào cũng ỷ lại hắn, lúc nào cũng lo sợ hắn tức giận, lại không biết rằng hắn căn bản chẳng còn mặt mũi đối diện với nàng.

Trương Diễn trầm mặc không nói gì, chỉ là hình như có chút khó xử.

Diệp Huyên thấy thế, hai tròng mắt lập tức lăn xuống hai hàng nước mắt. Nàng khóc rất có kĩ thuật riêng, khóc nhưng không thành tiếng, nước mắt thì cứ như vòi nước đã vặn khóa, một giọt lại một giọt nối đuôi nhau rơi xuống, đã rơi lại rơi “tí tách” xuống đất, dấu vết lõa lồ ai ai cũng có thể thấy rất rõ.

Hơn nửa ngày, Trương Diễn một chút động tĩnh cũng không có, nhịn không nổi hắn quét mắt qua, chỉ thấy Diệp Huyên lặng lẽ rơi lệ, cả khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu dầm dề nước mắt.

Tâm Trương Diễn đột nhiên thít chặt, ngoài mặt hắn vẫn bình tĩnh đạm mạc như nước lã, những câu nói cố ý trách móc nặng nề tự nhiên bị nghẹn trong cổ họng, cuối cùng hắn vẫn thương tiếc nàng, cố gắng trầm giọng nói nhỏ: “Con về phòng mình ngủ, chẳng lẽ vi sư lại để con chịu ủy khuất?”

Diệp Huyên muốn nói chuyện, nhưng vừa mở miệng lập tức tiếng nức nở lại truyền ra. Nàng cứ vậy khóc không ngừng nghỉ, đến cùng chỉ còn lộ ra tiếng khóc thút thít, còn tiếng nức nở kia lại nghẹn trong cổ họng, bộ dạng hoa lê đái vũ kết hợp với khuôn mặt nhỏ nhắn góc cạnh đỏ bừng trông cực kỳ ủy khuất.

Tim Trương Diễn thít chặt lần nữa, chính hắn cũng không ngờ thanh âm của hắn đã trở nên cực kì mềm nhũn: “Đừng khóc nữa, nếu con không muốn, cứ nói thẳng với vi sư, sao cứ không nói không rằng đứng đây mà khóc?”

Lời vừa dứt, Diệp Huyên lập tức khóc càng lớn tiếng hơn, bàn tay tuyết trắng nhỏ nhắn quẹt quẹt lung tung trên mặt, giọng nói hàm hồ lại càng thêm ủy khuất: “Sư phụ, sư phụ không quan tâm con nữa ư? Các sư điệp ai ai cũng nói người không thương con, nên đuổi con rời khỏi Phụng Chân Điện.... Còn nói, con cái gì cũng không biết, tu luyện hơn mười năm, vẫn mãi là Trúc Cơ Kỳ, căn bản không xứng làm đồ đệ của người... Còn nói, còn nói..., người ghét bỏ con, cho nên muốn đuổi con đi.”

Nàng khóc đến “bừa bãi”, nói năng ngày càng lộn xộn, nhưng Trương Diễn là hạng người gì, lập tức đã minh bạch ý tứ của Diệp Huyên.

Tức thì sắc mặt hắn lạnh đi, xem ra mấy năm nay hắn làm trưởng lão của Phụng Chân Điện quá lâu rồi, âm trầm cũng quá “kĩ” rồi, thậm chí trong môn có người đánh chủ ý lên đầu đồ nhi bảo bối hắn cũng không biết gì, cứ như vậy...có ngày Phụng Chân Điện cũng phải dâng hai tay cho kẻ khác...đáng trách nhất là ...dám khi dễ bảo bối Diệp Huyên của hắn!

Nếu hắn cứ tiếp tục ép Diệp Huyên rời khỏi Phụng Chân Điện, những tiểu tử không an phận kia sẽ lại đánh chủ ý “xấu xa” lên người Diệp Huyên. Mà Diệp Huyên thì lại quá ngây thơ, nàng rất sợ khi nhắc đến hắn, cho nên suốt ngày ỷ lại đeo bám hắn. Trương Diễn cũng không nhẫn tâm để nàng ngủ một mình, tiểu cô nương bé nhỏ này sợ là sẽ tổn thương thấu tận tâm can.

Mà thôi mà thôi, Trương Diễn âm thầm than một tiếng: “Con lại khóc, vi sư thật sự không trách con.”

Diệp Huyên nghe vậy, lập tức ngừng khóc. Đôi mắt lo sợ, lại nghi hoặc, lại đáng thương hề hề nhìn thẳng Trương Diễn, nhìn Trương Diễn lòng lại như nhũn ra. Hắn vẫy vẫy tay với Diệp Huyên: “Đi rửa mặt đi!”

Diệp Huyên thút tha thút thít một tiếng: “Cái kia, cái gối đầu...”

“Không cần cầm theo.”

Diệp Huyên lập tức ngừng khóc, cầm tay áo cọ xát mặt, mỉm cười vui sướng, hớn hở đáp lại: “Ân.”

Trương Diễn búng trán nàng: “Quỷ thích khóc!”

“Sư phụ bại hoại, thích đặt biệt danh cho con.”

Trương Diễn nắm chặt tay nàng, không nói gì, chỉ là cánh môi theo thói quen mím chặt lại lộ ra vòng cung kín đáo, trong giây lát đều bị hắn nhanh chóng xóa sạch, một chút dấu vết cũng không để lại.

#

Đến tối, Trương Diễn kìm lòng không được mà hối hận thúi ruột thúi gan vì chính hắn đã quá mềm lòng lúc ban ngày.

Diệp Huyên nghiêng người nằm gọn trong lồng ngực hắn, đêm nay nàng mặc một kiện áo lót màu hồng nhạt, da thịt tuyết trắng lộ ra trước ngực hắn, tựa như bạch ngọc trong sen sớm trên núi, hết sức lay động lòng người.

Y phục phập phồng lên xuống theo nhịp điệu trước ngực, ở đó đã có độ cong lên, hai hạt đậu đỏ hồng ngạo nghễ ưỡn lên. Tuy cách một tầng tơ lụa mỏng manh, nhưng thị lực của Trương Diễn là bực nào cơ chứ, áo mỏng ngày hè vốn trong suốt, tầm mắt hắn khóa chặt hai khỏa nho nhỏ anh đào hồng thắm, căn bản muốn quên muốn không nhìn cũng không thể được rồi.

Mà cái này cũng không khẩn cấp lắm!

Hắn cũng không biết hắn đây là thế nào? Trong bóng đêm, bàn tay tuyết trắng nhỏ bé lại đặt giữa hai chân hắn. Diệp Huyên vô ý thức mà bóp chặt, nguyên bản côn thịt thường ngày an phận nay lại càng ngày càng lớn, càng ngày càng cứng rắn, rất nhanh, dường như côn thịt thô to đã “chọc trời”, cơ hồ đem nội khố đâm phá từng tầng vải.

Diệp Huyên vô tư sờ nắn, côn thịt bắt đầu run lên có tiết tấu, nhịp nhàng nhịp nhàng, cứ thế mà rung động. Khí huyết Trương Diễn dâng lên, cổ họng khô khốc, dùng hết toàn bộ khí lực, mới kiềm chế đem cái tay nhỏ bé mềm mại không xương kia chặt chẽ kéo xuống phần hông đang rất khẩn cấp.

Hắn hít sâu một hơi, cẩn thận từng li từng tí mà ngồi nửa người dậy, ý định lấy tay Diệp Huyên ra vẫn chưa từ bỏ. Ai ngờ, Diệp Huyên giật giật, càng xiết chặt côn thịt hắn, nhân thể đem côn thịt thô to giữ chặt trong ngực.

Trương Diễn kêu rên một tiếng, chỉ cảm thấy quy đầu nhơn nhớt, thiếu chút nữa đem nguyên dương bắn ra ngoài. Hắn vội vàng bảo vệ tinh quan, tiếng thở dốc ngày càng dồn dập, mới dần dần bình tĩnh một chút.

Chỉ là toàn thân như bị luộc chín, lúc này Diệp Huyên lại bất động, bàn tay nhỏ bé kia cũng yên tĩnh lại nhưng vẫn cầm thật chặt côn thịt hắn, cách một tầng vải vóc mỏng manh, Trương Diễn có thể tinh tường cảm thấy lòng bàn tay nàng non mềm trắng nõn.

Hắn không khỏi buồn rầu mà giữ nguyên tư thế này cả đêm, rốt cuộc tại sao đồ nhi bảo bối của hắn lại có thói quen “xấu xa” này, vì sao cứ ngủ say là lại muốn sờ sờ nắn nắn chỗ đó của hắn...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.