Nếu phát hiện ra một thói quen xấu, ngươi lại rất muốn cải tạo nó, lại nhận ra đây chính là nhiệm vụ bát khả thi????
Liên tục mấy tháng trời, côn thịt bị tiểu đồ đệ nắm chặt rồi thản nhiên ngủ ngon lành, từ trước đến nay y luôn tự tin với tâm tính kiên định của chính mình, nhưng lúc này Trương Diễn đau khổ nhận ra, hình như hắn dần dần có khuynh hướng “mặc kệ” thói quen “xấu” này của tiểu đồ đệ.
Cũng không phải hắn không muốn tìm ra giải pháp, đáng tiếc, bất kể hắn làm gì, thậm chí đánh thức Diệp Huyên, tay của nàng vẫn khư khư nắm chặt côn thịt, nhất quyết không nới lỏng, những lúc như thế nàng thương nũng nịu nép vào lồng ngực rộng lớn của hắn, bàn tay nhỏ nhắn nõn nà kia vẫn như trước nắm lấy côn thịt, tựa như trân bảo.
Có một đêm hắn thật sự rất buồn rầu, phải thi triển thần thông, ép Diệp Huyên nằm một cách quy củ. Nhưng tiểu cô nương nửa đêm lại giật mình tỉnh giấc, phát hiện “trân bảo” trong tay không cánh mà bay, xúc cảm quen thuộc một chút cũng không cảm nhận được, đột nhiên khóc lớn. Khi đó nàng nửa tỉnh nửa mê, nước mắt bi thống kèm ai oán cứ thế rơi xuống, cái miệng nhỏ nhắn tủi thân phát ra âm thanh nỉ non: “Con muốn...Sư phụ, trả lại cho con...”
Trương Diễn sửng sốt nửa ngày, cuối cùng chỉ có thể cứng ngắc cơ thể, “trả lại” cho nàng...
Chẳng lẽ, Diệp Huyên xem dương vật của hắn là món đồ chơi? Tất nhiên Trương Diễn không thể hỏi thẳng Diệp Huyên “thắc mắc” này, chỉ có thể cam chịu thỏa hiệp “chịu đựng” thói quen xấu này của tiểu đồ đệ.
Bết bát hơn chính là, “thói quen xấu” này lại có khuynh hướng trầm trọng hơn...
Lúc ngủ, nhủ tiêm của Trương Diễn không cẩn thận bị liếm qua liếm lại vài cái... cái này cũng là chuyện nhỏ. Mấy ngày này cũng không biết Diệp Huyên nằm mộng gì, cái miệng nhỏ nhắn cứ tí tách trách móc này nọ, rồi cứ nói mớ, rồi cứ ah ô một tiếng, rồi... cắn núm vú của Trương Diễn. Trương Diễn lập tức cứng đờ, chỉ cảm thấy chiếc lưỡi thơm tho mềm mại liếm láp qua lại nụ hoa hắn, đảo vòng, xoay nhẹ, mút chặt, lại duỗi răng nanh, hung hăng nghiền nát chúng...
Trương Diễn là Nguyên Anh Tu Sĩ, thân thể cường đại, chút khí lực của Diệp Huyên căn bản không thể tổn thương đến hắn. Thế nhưng hai hàm răng trắng đều nhỏ bé cứ lâu lâu lại cắn nhủ tiêm hắn vài lần, cắn đến nỗi ... toàn thân hắn tê dại, bụng dưới thì trướng lại nóng...
Nhưng với khí lực cộng thêm ý chí kinh người, hắn tận lực đè ép tiếng rên rỉ từ cổ họng xuống dưới, Trương Diễn rất muốn dịch đầu Diệp Huyên sang một bên, hơn nữa còn phải hung hăng giáo huấn nàng một phen. Ai ngờ, nàng lại cuốn lưỡi, gọn gàng linh hoạt trở mình, ngủ thật say.
Một bụng lửa nóng chỉ có thể âm thầm chịu đựng đè ép xuống, hắn trơ mắt nhìn người nào đó hồn nhiên ngủ thật say bên cạnh. Phong vân đạo cốt Trương Chân Nhân, chưa bao giờ để bản thân uất ức như thế này, nhưng hắn chỉ có thể chịu đựng.
Về chuyện cả hai phải phân phòng, hắn tự biết đây là chuyện không thể nào!
Nhiều lần Trương Diễn đều làm mặt lạnh cự tuyệt Diệp Huyên bám víu đòi ngủ cùng, cuối cùng hắn lại không thể chịu đựng nổi khi tiểu đồ đệ mặt mũi giàn giụa nước mắt, hắn chán nản chỉ có thể “thuận theo tự nhiên“.
Tự đáy lòng, hắn đã nhiều lần tự vấn lương tâm mình, nhưng trăm điều trăn trở lại hóa thành sự bất đắc dĩ mỗi đêm...
Hằng đêm chung chăn chung gối, Trương Diễn đã hình thành nên thói quen với Diệp Huyên. Hắn không cần phải ngủ, trước đây vô số đêm hắn đều một mình, một ánh đèn khổ công tu luyện nhưng những đêm này, khi màn đêm buông xuống, vô ý thức hắn sẽ nằm trên giường, ôm thân thể ấm áp, mềm mại nhỏ nhắn kia vào lồng ngực.
Người tu đạo, chính là muốn tâm tịnh, nhất định phải tịnh tâm. Tự vấn mỗi giờ mỗi khắc chính bản thân mình, Trương Diễn chỉ có thể dũng cảm thừa nhận, hắn... đã ... yêu tiểu đồ đệ của chính hắn...
Không cách nào đối mặt với thứ tình cảm lạ lẫm này, nếu thật sự hắn..., Trương Diễn biết hắn không thể làm “Trương Diễn” nữa rồi!
Nhưng phần tình cảm này hắn lại không thể nói ra, không phải chỉ vì thân phận của cả hai... Tu chân giới, trùng tu vi chứ không coi trọng bối phận, chỉ cần tình đầu ý hợp, là có thể kết thành đạo lữ dù cho họ có là thầy trò của nhau cũng không ai dám phản đối. Chuyện Trương Diễn phân vân, lo lắng đến mất ăn mất ngủ chính là Diệp Huyên vẫn chỉ là một đứa nhỏ, tâm tính của nàng lại quá ngây thơ, quá thiện lương...
Đứa nhỏ này không hề biết gian tình nam nữ là gì, vào lúc này hắn lại dụ dỗ nàng, nghĩ cũng đã thấy quả thật quá sức “cầm thú“...Hắn chỉ có thể kịch liệt cố gắng nè nén, dùng ánh mắt từ ái (DMC: có nghĩa là nhân từ và ưu ái) chăm chú nhìn Diệp Huyên, cố gắng không để nàng phát hiện ra đây chính là ánh mắt mà một người nam nhân nhìn nữ nhân hắn yêu thương.
Nếu như Diệp Huyên biết những suy nghĩ này của Trương Diễn, sợ là đã hối hận khôn cùng, có khi còn đập đầu xuống đất. Nàng vẫn ngây thơ ngày ngày sắm vai nữ hài thiên chân vô tà thuận buồm xuôi gió, dần dần cũng đánh lừa luôn cả bản thân.
Chỉ là dạo gần đây nàng quá trầm mê đùa giỡn trong trò chơi cấm kỵ sư trò này rồi, mỗi đêm cứ đúng giờ là nàng lại sỗ sàng có mặt trên giường Trương Diễn, tất nhiên là mọi việc đều được tiến hành “bất diệc nhạc hồ“. Diệp Huyên không khỏi thận trong cân nhắc, rốt cuộc đâu mới là giới hạn tột cùng của sư phụ? Nàng là người của phái hành động, nghĩ là phải làm ngay, tối nay nhất định nàng phải liều một phen.
Vì vậy, đêm nay khi Trương Diễn trở về phòng, còn chưa bước vào phòng hắn đã thấy khí huyết toàn thân sắp sửa không thể khống chế được nữa...
Chỉ thấy Diệp Huyên cởi bỏ xiêm y để lộ ra hai cái đùi trắng nõn, phía sau là mông nhỏ nâng cao mân mê qua lại, cũng không biết nàng đang làm gì mà cứ nằm lỳ một chỗ trên giường, hai bên mông kiều nộn uốn éo qua lại, động một chút liền lộ ra một chút hồng nhạt , đây chính là khe hở của tiểu hoa...
“Sư phụ!” Nghe được tiếng bước chân của Trương Diễn, Diệp Huyên lập tức hoan hô một tiếng, chân nhỏ trần trụi chạy đến trước mặt hắn, ôm lấy thân hình đang ngây ra như phỗng của sư phụ.
“Sư phụ, người làm sao thế?” Tiểu cô nương mở to đôi mắt đen tuyền, ngây thơ hỏi, nàng nhạy cảm phát hiện ra thần sắc của sư phụ có gì đó không đúng. Gặp Trương Diễn lại không đáp lời nàng, nàng liền thuận thế ôm chặt vòng eo Trương Diễn, hai chân nhỏ kẹp chặt lấy hắn, bám víu người hắn.
Đây cũng chính là “công việc” nàng thích làm nhất, nàng muốn sư phụ ôm chặt lấy nàng, nhưng nàng lại nhẹ nhàng kẹp chặt sư phụ, những lúc thế này Trương Diễn đều bất đắc dĩ kéo nàng lên, cẩn thận ôm lấy nàng.
Lần này cũng không ngoại lệ, phát giác được Diệp Huyên mở rộng hai chân, tiểu huyệt lỏa lồ dán chặt ngang hông hắn, Trương Diễn lập tức luống cuống tay chân.
Hắn cố gắng tranh thủ nhắc nhở Diệp Huyên, tay phải nâng eo nhỏ của nàng.
Diệp Huyên cảm thấy có chút ngứa, vô ý thức vặn vẹo uốn éo thân thể, chính lúc này, Trương Diễn vừa vặn đưa tay vào giữa hai chân nàng.
Bàn tay như lửa nóng thoáng chốc đã chạm đến tiểu huyệt, nơi mềm mại nhất của thiếu nữ bao trọn trong lòng bàn tay Trương Diễn, tay hắn có chút thô ráp, cực kỳ chặt chẽ dán chặt lên cánh hoa mềm mại yếu ớt, nhẹ nhàng khẽ động, cảm giác khác thường lập tức xâm nhập tâm khảm hai người, ngứa cùng khoái cảm...
Diệp Huyên ưm một tiếng, cả người như hóa thành vũng nước, yếu ớt nép vào lồng ngực Trương Diễn. May mà nàng vẫn còn nhớ rõ, lúc này nàng vẫn phải diễn trọn vai “nữ hài thiên chân vô tà”, chỉ có thể cố nén lòng xuân, sắc mặt ửng hồng nhìn Trương Diễn: “Sư phụ, ngứa. . .”
Thần sắc trong mắt Trương Diễn lập tức thay đổi, ánh mắt hắn sắc bén như mãnh thú, gắt gao nhìn chằm chằm Diệp Huyên, tựa hồ chỉ cần một khoảng khắc bất kỳ hắn cũng có thể bạo lên, thẳng tay đem cả người Diệp Huyên nuốt xuống bụng.
Chẳng lẽ nàng phải dũng cảm đẩy ngã sư phụ? Diệp Huyên kích động khó nhịn nổi...
Sau đó, chỉ thấy sắc mặt Trương Diễn tái xanh, hắn ẩn nhẫn ôn nhu đặt nàng xuống mặt ghế bên cạnh, lạnh giọng trách mắng: “Ẩu tả!” Lập tức không chút do dự xoay người rời khỏi phòng.
Chuyện này, chuyện này...hình như có gì đó không đúng a...a..
Ngày thứ hai, Trương Diễn tới cửa tìm Diệp Huyên, lại một lần nữa đồ đạc của Diệp Huyên phải chuyển ra Phụng Chân Điện.
Diệp Huyên lập tức há hốc miệng, chẳng lẽ tối hôm qua nàng bị hệ thống cắn trả?
Đáng lẽ ra kích tình phải là sư phụ hóa sói ăn sạch sẽ thỏ trắng ngây thơ, sao hiện tại lại là cái tình tiết cẩu huyết này?
Bất luận thế nào, nàng cũng tuyệt đối không thể rời khỏi Phụng Chân Điện.
Diệp Huyên vểnh vểnh cái miệng nhỏ, tức tốc đi tìm Trương Diễn. Một đêm không gặp, hình như sư phụ đã thay đổi hoàn toàn.
Trương Diễn ngồi bên cửa sổ, trên người vẫn là bộ y phục vừa gặp Diệp Huyên, đạo bào đen tuyền bay bay. Bởi vì hắn nghiêng lưng một bên, nên Diệp Huyên có thể dễ dàng thấy rõ thần sắc lúc này của hắn. Ngón tay thon dài cầm chặt gáy sách, đầu ngón tay có chút trắng bệch.
“Sư phụ.” Diệp Huyên đáng thương, tủi thân mở miệng.
“Con không cần nói gì cả.” Không thèm bận tâm gì đến nàng, Trương Diễn lạnh nhạt nói: “Ngoan, nghe lời ta, chuyển qua Tin Phong Điện đi, mỗi tháng cứ cách năm ngày mười ngày, vi sư tự nhiên sẽ sai người gọi con đi nghe đạo.”
Ngữ khí không quá khiêm khắc nhưng Diệp Huyên nghe xong, lòng như chìm xuống đáy cốc.
Trương Diễn không phải là người có thể thể hiện tất cả hỉ nộ ái ố lên trên mặt, ngay cả thời điểm hắn cực kì tức giận, vẻ mặt hắn cũng chính là bộ dạng này, nhàn nhạt, thanh cao lại không vướng chút bụi trần, bộ dáng hết sức bình tĩnh.
Hiển nhiên, nàng biết đây chính là thời điểm hắn cực kì tức giận.
Lúc này, hắn làm ra quyết định gì, cũng chắc chắn không thể lay chuyển.
Rốt cuộc vấn đề là ở đâu? Diệp Huyên trăm mối rối như tơ vò, không cách nào giải đáp, nàng một bên khóc, một bên nháo, trong lòng thì âm thầm phỉ nhổ bản thân, đang yên đang lành tự nhiên lại lao đầu vô chỗ chết...Đáng tiếc mặc kệ nàng khóc nháo thế nào, thê thảm đến đâu, Trương Diễn vẫn bất vi sở động.
Phảng phất nhìn lại hắn đã trở lại dáng vẻ Nguyên Anh Chân Quân vững như bàn thạch, cao cao tại thượng mà bao quát chúng sinh, giữa lông mày lại có chút khí chất lạnh lùng tuyệt không thể xâm pham.
Ngày xưa, nhu tình mật ý, thời khắc này lại như một đạo sét xé nát bọt biển, dù cho nàng có làm cách gì cũng không thể lay chuyển nổi hắn.
Diệp Huyên khóc khóc, trong nội tâm lại sinh ra vô hạn ủy khuất. Cũng không biết là chuyện gì xảy ra, hay là do chính nàng đã thật sự nảy sinh cảm tình với y, người nam nhân luôn mang dáng vẻ ngọc thụ lâm phong này.
Không biết đã khóc bao lâu, Diệp Huyên cảm thấy đầu choáng váng, não như phình to ra, xuyên qua những giọt nước mắt, nàng mông lung nhìn thấy được gương mặt lạnh lẽo trong trẻo của Trương Diễn, nàng thương tâm, tuyệt vọng dậm chân thiệt mạnh, oán hận vứt lại một câu: “Sư phụ, người xấu lắm!”, tiểu cô nương không quay đầu lại, hoảng loạn bỏ chạy.
Thân ảnh xinh đẹp nhỏ nhắn vừa rời khỏi, Trương Diễn bủn rủn toàn thân thở mạnh một hơi. Nếu như Diệp Huyên vẫn kiên trì không đi, hắn thật sự sợ hãi, sợ chính hắn không thể tâm ngoan thủ lạt, sợ bản thân sẽ không thể kìm lòng ôm chặt lấy nàng...
Không thể tiếp tcuj như vậy, tuyệt đối không thể lặp lại chuyện tối hôm qua, đêm hôm qua Trương Diễn đã phải dùng hết khí lực toàn thân mới có thể kìm chế xúc động không hôn môi Diệp Huyên. Cứ tùy ý sớm chiều ở chung với Diệp Huyên thế này, cuối cùng sẽ có một ngày, hắn sẽ làm ra những chuyện không bằng cầm thú với chính đồ đệ của mình.
Chính là như vậy... nên là như vậy...hắn thở dài, lúc này phải thẳng tay chặt đứt, về sau chắc chắn hắn có thể bỏ xuống được...
“Trăng sáng.” Hắn vươn người đứng thẳng dậy, lớn tiếng gọi đạo đồng ngoài cửa tiến vào, “Lập tức truyền tin tức đến Phụng Chân Điện, ta sẽ bế quan nửa năm, ai cũng không gặp!”