Thoáng cái đã là nửa năm, Trương Diễn đúng kì hạn mở ra hai mắt, từ giữa hè đã chuyển sang trời đông giá rét. Ba nghìn dặm Thương Lan phủ đầy sương lạnh, nhiều nơi đóng băng, thấp thoáng lại thấy mây mù xen lẫn vách đá cheo leo, khắp nơi chỉ có tuyết trắng và tuyết trắng.
Hắn cất bước ra khỏi động phủ, một cơn giá mang theo khí trời rét buốt đập vào mặt hắn, nhưng hăn không hề thấy lạnh, chỉ là đứng trên đỉnh Mạn Thiên Phi Tuyết, nhìn ra xa chỉ thấy một khoảng rừng rậm trắng toát trông vắng vẻ vô cùng.
“Chân Quân.” Đồng tử đứng hầu ngoài động phủ nhanh nhẹn tiến lên vái chào.
Trương Diễn há to miệng, cố ý muốn hỏi chút tin tức từ hắn, lời nói ra đến môi, rồi lại mắc nghẹn trong cổ họng, chỉ có thể thản nhiên nói: “Tình hình gần đây thế nào, trong điện có phát sinh đại sự gì không?”
Đồng tử thần sắc cẩn thận chú ý lắng nghe, sau đó kính cẩn thưa: “Cũng không phát sinh đại sự gì, đúng rồi...” Hắn bỗng nhiên nhớ đến một chuyện, “Sau khi nghe tin Chân Quân bế quan nửa năm, không muốn gặp bất cứ ai, Diệp sư thúc đã xuống núi chu du khắp nơi.”
Đồng tử cúi đầu, thật lâu sau mới nghe chân quân bình thản nói, âm thanh không hề phập phồng nhưng hữu lực: “Cũng tốt, nên đi đây đi đó, biết thêm nhiều chuyện...” Tự nhiên sẽ nhận thức được nhiều nam tử hán cùng lứa, cũng không cần phải đem tâm khóa chặt vào người lão gia hỏa này, rồi lại xem “tiểu đệ” của hắn như bảo bối trân quý...
Trương Diễn cũng không biết lòng hắn giờ đây tư vị thế nào, hắn đứng nguyên tại chỗ bần thần hồi lâu, mới nói: “Ngươi lui ra sau.”
Đồng tử khẽ giật mình: “Chân Quân, ngài lại muốn bế quan sao?”
Còn chưa chờ Trương Diễn trả lời, chỉ thấy cách đó không xa đột nhiên truyền đến một hồi tiếng bước chân dồn dập, một đạo đồng chạy ra từ Phụng Chân Điện hồng hộc chạy tới: “Nhanh! Nhanh, thông tri Chân Quân. . . Đã, đã xảy ra chuyện!”
“Xảy ra chuyện gì?” Trương Diễn mi tâm nhảy dựng.
Vốn đồng tử còn đang ngẩn người, đã vội vàng trấn tĩnh mà nói: “Không xong rồi, Chân Quân! Diệp sư thúc đã xảy ra chuyện!”
Cả ngày hôm nay, từ lúc sáng sớm, ngọc bài trong Phụng Chân Điện đột nhiên phát sáng, rất nhiều môn đệ phát tín hiệu cầu cứu khắp nơi. Đồng tử thủ trong điện xem xét kĩ lưỡng, dĩ nhiên người phát tín hiệu lại chính là đồng tử đi theo bên người Diệp Huyên. Khắp Thương Lan phái ai ai mà không biết, Diệp sư thúc chính là ái đồ của Chân Quân, nên không một ai dám sơ xuất.
Lúc này, lời hắn vừa thốt ra đã khiến Chân Quân biến sắc, phải biết rằng Chân Quân nổi danh khắp trời đất bốn bể chính là nhờ tâm trí kiên định, dù cho thái sơn có đổ tâm y vẫn vững như bàn thạch. Sau đó, dường như hắn hoa mắt, bóng dáng Chân Quân triệt để biến mất trong tầm mắt hắn và vị đồng đạo đứng cạnh, chẳng lẽ là đi cứu Diệp sư thúc?
Đồng tử kia không khỏi nhanh mồm: “Hình như Chân Quân vẫn chưa biết Diệp sư thúc đang ở đâu?”
Đồng tử canh giữ bên ngoài động phủ cười nói: “Ngươi có chỗ không biết, Chân Quân có lưu pháp ấn bản mệnh trên người Diệp sư thúc, huyết hai người tương liên, tự nhiên sẽ biết Diệp sư thúc ở đâu, tình hình tốt hay xấu...”
Trương Diễn không hề hay biết hai người nói gì, lúc này lòng hắn như lửa đốt, lại tràn ngập lửa giận, nội tâm vừa tức vừa sợ. Tức là khi Diệp Huyên gặp nạn, pháp ấn bản mệnh trên người nàng lại không hề lay động trái tim hắn. Nếu như đồng tử kia thông tri trễ, chẳng phải là muốn nàng ăn nhiều khổ hay sao. Sợ tự nhiên chính là không biết tình cảnh hiện tại của Diệp Huyên, lại lo nghĩ đến tiểu đồ đệ yêu dấu sẽ bị thương, nghĩ đến đây ngực Trương Diễn lại quặn thắt từng cơn...
Men theo trấn động của pháp ấn, tựa như một cơn gió, bỗng nhiên bay vút ngàn dặm. Vừa mới đứng vững trên đám mây, Trương Diễn đã thấy một đám thú rục rịch trên mặt đất. Càng xem kĩ, hắn lại càng sợ hãi...
Trong tu chân giới, có một loại dị thú gọi là Thông U. Loài thú này sống thành quần thể, trời sinh tính tình hung mãnh, đa số tu sĩ khi gặp chúng đều bị ăn tươi nuốt sống. Bộ long trên người Thông U không đáng giá gì, cũng không hề có linh tính, nhưng chúng lại có thể bài tiết ra một loại thuốc dẫn thúc dục tình dục cực mạnh. Nhân loại chỉ cần hít vào, mặc kệ tu vi cao bao nhiêu, sâu thế nào cũng sẽ lập tức động dục, nhất định phải cùng giao hợp khác giới, nếu không sẽ chảy máu cho đến chết.
Mà lúc này đây, vây quanh Diệp Huyên chính là một đám thú Thông U.
Chỉ thấy bóng dáng nhỏ nhắn kia tay phải cầm chắc trường kiếm, đàn thú lại nắm chắc thủ công bên trái. Xiêm y trên người nàng hỗn loạn, mặt đỏ ửng khác thường, hiển nhiên là đã trúng dâm độc.
Trương Diễn trợn to hai mắt, lập tức bấm khẩu quyết, kiếm quang xuyên thẳng...Ầm ầm ầm, bạch quang hiện lên, trong chớp mắt, liền đem mấy trăm Thông U thú chém thành bột mịn...
Kiếm quang vừa ra, hắn đã phi thẳng từ trên mây xuống, tay áo phiêu phiêu trong gió, cánh tay vong lại khép chặt Diệp Huyên vào ngực.
“A Huyên.” Hắn mới mở miệng, đã cảm thấy âm thanh khàn khàn.
Trước mắt Diệp Huyên chỉ là một mảnh sương mù, trước đó nàng đã đem toàn lực tu vi cùng Thông U thú sống mái một phen, bất quá khi dựa vào lồng ngực ấm áp lại vô cùng quen thuộc, lòng nàng lại thanh tỉnh một hai. Trong ý thức hỗn độn, bỗng nhiên nàng ngửi thấy được mùi hương thơm mát. Phảng phất như mùi hương bên gối mỗi ngày nàng ôm ấp, trên đầu truyền đến âm thanh thở dài kèm theo chút bất đắc dĩ, lại hòa trộn sự ôn nhu, sủng nịnh khôn cùng.
“Sư phụ. . .” Diệp Huyên lặng lẽ trợn mắt, trong mắt tựa hồ có một khỏa nước mắt lăn xuống dưới.
Trương Diễn lòng đau như cắt: “Chớ khóc, vi sư ở chỗ này.”
Thanh âm của thiếu nữ nũng nịu như mèo nhỏ: “Sư phụ, con nghĩ người sẽ chẳng bao giờ để ý đến con nữa.” Nàng duỗi bàn tay nhỏ bé ra, nắm chặt lấy vạt áo Trương Diễn, “Sư phụ, con khó chịu.”
Trương Diễn tất nhiên hiểu rõ, Diệp Huyên vì sao lại khó chịu, hắn ôm chặt lấy thiếu nữ, hai tay run run. Nếu như hắn không cứu Diệp Huyên, Diệp Huyên sẽ chết. Nếu như hắn cứu nàng, chính là tiểu nhân lợi dụng người ta khi khó khăn, không bằng cầm thú. Nếu hắn giao Diệp Huyên cho nam tử khác, chính là gián tiếp giết chết hắn, hắn làm không được, tuyệt đối không thể làm vậy...
“A Huyên.” Trương Diễn cố gắng giữ chặt thân thể vặn vẹo không ngừng của thiếu nữ, “Con nghe vi sư nói một chút, con đã trúng dâm độc của Thông U thú, nếu không...” Hắn dừng lại một chút, âm thanh có chút khô khốc mà nói: “Nếu không cùng nam tử giao hợp, con sẽ chết...”
Diệp Huyên hai mắt mê mang nhìn qua mặt hắn, “Sư phụ. . . Sư phụ, người là muốn giải độc cho con sao?”
“Nếu như con không muốn...” Trương Diễn dùng hết khí lực toàn thân, mới rặng qua kẽ răng những lời nói âm độc này...”Vi sư có thể tìm cho con một nam tử thật tốt để giao hợp.”
“Không!” Diệp Huyên lập tức ôm chặt cổ Trương Diễn, nước mắt rơi như mưa: “Sao người có thể nhẫn tâm ném con cho nam tử khác, không, con không muốn, ai cũng không được, con chỉ muốn sư phụ, chỉ mình người, sư phụ!”
Trương Diễn toàn thân chấn động, “A HUyên, con có biết con đang nói cái gì không?”
“Con biết rất rõ...” Diệp Huyên nghẹn ngào nức nở không thành tiếng, “Sư phụ, dù cho người có chán ghét con thế nào, hận con cũng được, con cũng không bao giờ ...muốn che giấu tình cảm này nữa...” Khuôn mặt nàng giàn dụa nước mắt, “Con yêu người.” Nàng nói khẽ, “Con yêu người, sư phụ.”
Trong nháy mắt đó, đầu óc Trương Diễn choáng váng hoàn toàn, não hắn như trướng lên và phình to ra, hạnh phúc đến quá đột ngột. Hắn gắt gao giữ chặt lấy Diệp Huyên, từng chữ từng chữ nói trong niềm sung sướng bất tận, “Con nói cái gì? A Huyên, con nói lại lần nữa xem.”
“Con yêu người, sư phụ!” Diệp Huyên kiên định lại khẩn thiết giữ chặt tay hắn, “Tiên nhân phủ ngã đính, kết phát thụ trường sinh. Con không cần Trường Sinh bất tử, con chỉ muốn người, sư phụ!”
Ngàn năm tuế nguyệt, hồng trần vạn dặm, Trương Diễn đã từng nghe qua vô số chúng sinh nói ra câu ấy, nhưng câu nói ngày hôm nay của Diệp Huyên, giờ phút này chính là câu nói hắn muốn nghe nhất trong cuộc đời, dù nghe bao nhiêu lần đi nữa vẫn khiến hắn hạnh phúc tột cùng...
Hắn chặt chẽ ôm lấy Diệp Huyên, ép nàng dính chặt lồng ngực hắn, lúc này Diệp Huyên không nhìn thấy sắc mặt hắn, chỉ nghe âm thanh than thở trầm trầm bên tai: “Sư phụ cũng muốn con!”