Dâm độc đã xâm nhập lục phủ ngũ tạng của Diệp Huyên, nàng nhịn không nổi, cũng không muốn nhẫn nhịn nữa, rốt cuộc âm thanh rên rỉ tuôn ra khỏi miệng. Lúc này, thiếu nữ trương khuôn mặt bạch ngọc phấn nộn, sớm đã nhiễm đóa hoa anh đào đỏ thắm. Nàng lệ quang dịu dàng tựa trước ngực Trương Diễn, thân thể mềm mại không ngừng đốt lửa lên người Trương Diễn.
“Sư phụ, ngứa. . . A Huyên ngứa ngứa. . .” Đôi tay nõn nà không an phận giật giật vạt áo Trương Diễn, không chút do dự cắn mạnh một cái lên cổ Trương Diễn.
Trương Diễn kêu rên một tiếng, lắc mình một cái, đã mang Diệp Huyên trở về động phủ. Diệp Huyên thấy thế, lập tức động tác ngày càng lớn mật. Những nụ hôn dày đặc lướt trên cổ Trương Diễn, khi thì mút máp, khi thì gặm, khi thì cắn nhẹ, rồi đảo đầu lưỡi, ngang ngược xé đạo bào Trương Diễn. Cái gì mà tiến công chiếm đóng nhiệm vụ, trước mắt những thứ này không phải là lĩnh vực Diệp Huyên cân nhắc hay quan tâm nữa, dâm độc phát tác ngày càng lợi hại, giờ khắc này nàng chỉ muốn ăn tươi nuốt sống nam nhân trước mặt này, nếu có thể nuốt ngay xuống bụng thì càng tốt, đỡ phải hành hạ nàng ngày ngày đêm đêm nửa năm qua...
Trương Diễn biết rõ nàng cực kì khó chịu, chỉ là Diệp Huyên vừa tròn 14 tuổi, rốt cuộc vẫn là quá nhỏ. Hắn sợ sẽ làm tổn thương nàng, chỉ có thể kiệt lực áp chế dục hỏa xuống bụng, một tay nhẹ nhàng vỗ về vòng eo nhỏ nhắn, một tay đem nàng đặt lên giường: “A Huyên, ngoan nào, nghe vi sư nói.”
Diệp Huyên lúc này sao có tâm trạng nghe hắn nói nhảm, lửa nóng toàn thân nàng đang có xu hướng thiêu chết nàng, thân hình vặn vẹo cố sức giãy giụa dựa vào người Trương Diễn, hai chân lung tung đá đạp qua phải qua trái, thừa dịp Trương Diễn không để ý, ra sức vòng trụ hai chân siết chặt vòng eo hắn.
Vòng eo nam nhân này rắn chắc hữu lực, tuy hôm nay y vẫn như mọi ngày mặc đạo bào đen tuyền, nhưng Diệp Huyên có thể thấy rất rõ chỗ kia...nhô lên một khối to sụ...Nàng như cá gặp nước, hai má đỏ hồng, thở hổn hển, dạn dĩ rướn người ép hai má nóng hổi lên mặt hắn, chậm rãi, lề mề đung đưa qua lại. Hoa huyệt đã sớm ướt đẫm, hai mảnh thịt ướt át tràn ngập mộng nước, nổi bật là hạt ngọc châu nho nhỏ sung huyết sưng đỏ. Mỗi lần cọ xát, viên ngọc châu kia liền ẩn ẩn, nhịp nhàng qua lại, run run, phấn nộn, nhu nhu lại có chút ướt át, cái miệng nhỏ lại tràn ra hoa dịch trong suốt màu trắng.
Chỉ một lát sau, trường bào Trương Diễn ngay chỗ bụng dưới đã là một mảnh ướt át dâm dục.
Dù cho đã cách hai tầng xiêm y dày, Trương Diễn vẫn có thể rành mạch cảm giác được lửa nóng phát ra từ nơi mềm mại nhất của Diệp Huyên. Nhưng cái tiểu yêu tinh này vẫn cứ mài mài, cọ cọ...ngay cả khi hắn có là thánh nhân cũng không thể chịu đựng được. Huống chi hai người lưỡng tình tương duyệt, Trương Diễn cũng không muốn nhẫn nại nữa, chỉ là dâm độc của Diệp Huyên trước tiên vẫn cứ nên giải!
Dâm độc của Thông U thú, nhất định phải là nam nữ giao hợp mới có thể giải, bất quá nam tử phải mang thân thể nguyên dương, nữ tử phải là nguyên âm. Hôm nay người trúng độc lại là Diệp Huyên, tất nhiên nam tử giao hợp với nàng phải mang thân thể nguyên dương!
Trương Diễn âm thầm cân nhắc lợi hại, dùng chú thuật đè hai chân đang đạp loạn xạ của Diệp Huyên xuống, tay bấm pháp quyết, Diệp Huyên được cố định trên giường.
“Sư phụ.” Thiếu nữ lập tức bất mãn, nàng còn chưa cọ thoải mái, đã bị sư phụ cố trụ thân thể, hoa huyệt lại ngứa cực kì, dâm huyệt ướt át lầy lội khiến nàng rất khó chịu. Cái miệng nhỏ nhắn lầm bầm, bẹt bẹt vài tiếng, khóc thút thít ra tiếng: “Sư phụ xấu, sư phụ xấu, chỉ biết khi dễ người ta huhu...”
Một tiếng này vừa ra, cả người Trương Diễn như sụn xuống, nửa người dưới nhũn ra, chỉ có bộ phận nào đó là càng thêm cứng rắn, ngóc đầu dậy...
Tiếng kêu kiều mị tận xương...
“Chớ làm loạn, vi sư phải giải độc cho con.” Trương Diễn thò tay cởi bỏ đai lưng của Diệp Huyên, động tác của hắn nhẹ nhàng, chậm chạp, ôn nhu, thế nhưng hai mắt đỏ rực vẫn nhìn chằm chằm thiếu nữ, đè nén kịch liệt hỏa diễm ngập trời.
Rất nhanh, thân thể trắng nõn mềm mại hiện ra trần trụi trước mắt Trương Diễn, Diệp Huyên nhận ra ánh mắt nhìn không chớp mắt của Trương Diễn, không khỏi xấu hổ đỏ mặt: “Sư phụ, đừng nhìn. . .” Đáng thương lúc này nàng không thể động đậy, ngay cả việc vươn tay che chắn nơi nào đó cũng không thể làm được.
“Sư phụ không nhìn.” Trương Diễn mỉm cười, cúi đầu, ngậm lấy khỏa anh đào hồng rực trước ngực của Diệp Huyên.
Thiếu nữ thở gấp “ưm” một tiếng, đầu lưỡi thô ráp liếm qua liếm lại nụ hoa nhỏ xinh, tay phải cũng không buông tha nhũ tiêm còn lại, năm ngón tay thon daifsieets chặt nụ hoa tựa như cố gắng vắt ra dòng sữa tuyết trắng, lúc đầu chỉ là cái vuốt ve nhẹ nhàng, về sau khí lực càng ngày càng lớn. Đã không còn là những cái bóp nhẹ thưở ban đầu, ngón tay duỗi thẳng, móng tay khiêu khích, chọc ghẹo nhũ tiêm đáng thương, chỉ chốc lát núm vú đã săn chắc dựng thẳng, dọc theo viền vú lòng bàn tay nam nhân đảo quanh qua lại.
Diệp Huyên bị nam nhân trên người tra tấn, thủ pháp điêu luyện khiến nàng rên rỉ không ngừng, âm thanh mềm nhũn không xương vang lên: “Sư phụ, đừng...không được... Đau quá...Ân...Ưm...”
“Đau ở đâu?” Trương Diễn ngóc đầu, rướn người về phía cổ Diệp Huyên, tay kia vẫn không quên yêu thương nhung nhớ nụ hoa đáng thương, trên núm vú đã ướt át nước bọt của hắn, xuyên qua ánh sáng le lói có thể thấy rõ chúng sáng lóng lánh, vết nước không khác gì dâm dịch bên dưới hoa huyệt....
Diệp Huyên trong miệng mơ hồ không rõ: “Núm vú. . . Đau quá, sư phụ xấu, dùng hàm răng cắn A Huyên, cắn núm vú A Huyên. . .”
“Vi sư không cắn nữa.” Trương Diễn nghe theo lẽ phải, buông tha cho núm vú đáng thương của tiểu đồ đệ, hắn rải rác hôn ngân càng ngày càng theo khuynh hướng xuống phía dưới, dọc theo đường cong linh lung hấp dẫn của thiếu nữ, lướt qua xương quai xanh gợi cảm, lại hôn qua ngực, lưu luyến giây lát, mới bỏ ra rồi lướt tiếp xuống dưới. Đầu lưỡi dọc theo viền xắn rốn vẽ lên mấy vòng tròn, rốt cuộc dừng chân dưới hộ khẩu đang mở toạt ra trước không khí.
Trương Diễn đứng thẳng người dậy, dương vật giữa hai chân đã sớm cứng rắn như bàn ủi, hắn ồ ồ thở hổn hển, một lần nữa cúi đầu xuống, nhẹ nhàng tách hai chân thiếu nữ ra hai bên, cánh môi không chút do dự hôn lên chỗ mềm mại ướt lại tỏa mật hương kia.
“Ah! ——” Diệp Huyên hét ầm lên: “Sư...sư phụ... đừng ... không được... không thể được...” Nàng khóc nức nở khẩn cầu y, âm thanh tràn đầy hổ thẹn tự trách...
Nhưng Trương Diễn vẫn bất vi sở động, hắn lại kéo hai chân thiếu nữ ra xa hai bên, hai tay nắm chặt bắp đùi Diệp Huyên, cả khuôn mặt chôn sâu vào hai phiến hoa ướt át dâm huyệt.
Tựa như vừa nãy nâng niu núm vú Diệp Huyên, Trương Diễn cũng ngậm chặt hai mảnh hoa trong miệng, đầu lưỡi linh hoạt liếm láp qua lai khi thì lướt nhẹ, khi thì đảo vòng, lúc lại hút mạnh, lúc lại hướng sâu vào khe [bad word] đưa đẩy qua lại, khiên dâm dịch ào ào chảy ra, mật dịch đều bị hắn nuốt trọn xuống họng.
Trong không khí quanh quẩn âm thanh xì xụp của tiếng hút nước dâm mỹ, Diệp Huyên đã kêu khóc đến khàn cả cổ họng, khí lực gần như cạn kiệt. Khó có thể tưởng tượng khoái cảm mãnh liệt đã xâm chiếm toàn bộ giác quan nàng như thế nào, chỉ thấy trước mắt sương mù vây dày đặc, một mảnh ánh sáng cũng không lọt vào nổi.
Trương Diễn tiếp tục liếm láp lỗ thịt của Diệp Huyên, mặt khác lại vuốt ve bắp đùi nàng. Sóng mũi anh tuấn thỉnh thoảng cọ đến huyết châu sưng tấy, toàn thân Diệp Huyên co rút hồi lâu, cửa huyệt hồng nhạt lập tức tràn ra hoa dịch trong suốt...
Trương Diễn có chút nhíu nhíu mày, trực giác cho hắn biết Diệp Huyên sắp tiết ra nguyên âm rồi. Nhưng nếu vẫn chưa tiết ra, lúc này vẫn chưa phải lúc giải độc cho nàng, nhưng nếu như đã tiết, nhất định sẽ ảnh hưởng đến tu vi của nàng.
Lúc này, hắn ngẩng đầu lên, ôn nhu kêu: “A Huyên.”
Diệp Huyên vẫn đang kịch liệt thở hổn hển, nghe vậy kinh ngạc mở to hai mắt nhìn chằm chằm Trương Diễn, chỉ thấy cặp mắt thường ngày trong trẻo lạnh lùng giờ đây đậm đặc dục sắc tựa như vừa khai mở hồ sâu dục vọng hồng trần. Môi mỏng của hắn hé mở, trên cánh môi vẫn còn đọng chút dâm dịch. Phát giác ánh nhìn chăm chú của Diệp Huyên, hắn thích thú lè lười liếm láp một vòng, tựa hồ như đem vệt dâm dịch kia liếm qua liếm lại, dư vị lắng đọng khiến hắn xém chút nữa muốn nếm lại tư vị mất hồn kia.
Trong đầu Diệp Huyên ầm ầm nổ đôn đốt, dù cho nàng tưởng tượng dâm mỹ cỡ nào cũng không thể nghĩ đến cảnh tượng sư phụ tiên phong đạo cốt có thể liếm láp dâm dịch của nàng trên đầu lưỡi, hơn nữa còn thích thú đung đưa qua lại, liếm tới liếm lui, tâm thần nàng gần như hỏng đến nơi.
“Sư phụ...” Toàn thân nàng ướt át, hoa huyệt ngứa ngáy cực kì.
“A Huyên, vi sư sẽ giải độc cho con.” Trương Diễn anh ách nói thêm, “Nếu con không muốn...”
“Cứ theo ý sư phụ.” Diệp Huyên căn bản không muốn nghe những lời thoái thác của Trương Diễn...chỉ có thể đáng thương hề hề, tủi thân đáp lại y...
Sau đó, nàng chỉ thấy trước mắt tối sầm, Trương Diễn vén cao đạo bào đen tuyền, giạng chân lên người nàng. Vân...vân...đợi một chút, Diệp Huyên trừng to hai mắt, sư phụ nói giải độc, chẳng lẽ không phải là cắm vào, mà là...
Trương Diễn đảo mắt, hiểu rõ bối rối trong lòng nàng: “Trước giải độc đã, sau đó vi sư sẽ làm chuyện vợ chồng với con.”
Đón lấy, côn thịt cứng rắn nóng hồng hộc được đưa đến bên môi Diệp Huyên. Đại gia hỏa ẩn ẩn lấp ló bên trong đạo bào, hắn lớn lên tuyệt không trong trẻo lạnh lùng lại cấm dục như sư phụ, cán thô lại dài, đường gân đen tím hằn lên, nhô ra ngoài là một mảnh thịt hồng nhạt, bên trên lại là gân xanh. Quy đầu cực lớn thẳng tắp cúi chào trước mắt Diệp Huyên, bên trên tiết ra thanh dịch, không ngừng chảy xuống, Diệp Huyên thoáng ngẩng đầu, là có thể cọ xát căn cơ của dương vật.
Một màn dâm sắc này tựa như hắc bạch phân minh, Trương Diễn xiêm y chỉnh tề, mũ miện đoan chính. Chỉ là khuôn mặt như ngọc kia, đã bị tình dục hun húc từng cơn. Nguyên Anh Chân Quân nghiêm nghị không thể xâm phạm, rốt cục thời khắc này đã rút đi đạo bào đen tuyền, từ trên mây ngã xuống phàm trần dung tục.
Diệp Huyên nghĩ thầm, có thể thấy được màn này, dù cho có bắt nàng chết đi ngay lúc này, nàng cũng thấy rất đáng.
Trương Diễn không hề áp lực gì, dục vọng căng trướng, đứng ngang hàng với ánh mắt trong suốt thánh thiện của Diệp Huyên, khiến hắn càng nhìn càng thấy bản thân quá cầm thú, hắn đem côn thịt chỉa thẳng, không chút do dự áp lên đôi môi kiều nộn, ướt át, đỏ rực kia.
“Ngoan, A Huyên, ngậm lấy hắn.”