Thịt Văn Chi Lữ

Chương 7: Q.1 - Chương 7: Sư phụ cấm dục 6




Lúc này, thần thông định trụ Diệp Huyên đã được giải, thiếu nữ kiều khiếp, e sợ ngẩng đầu, mở đôi môi kiều nộn, ướt át ra hai bên, đem côn thịt của Trương Diễn ngậm vào.

Lúc đầu, nàng chỉ ngậm chặt, quy đầu to như trứng vịt chặt chẽ chống đỡ trong miệng Diệp Huyên, hơn nữa càng lúc càng theo khynh hướng phình to ra, chiếc cưỡi đinh hương nhuyễn hoặc đưa đẩy hai bên côn thịt, nàng chỉ có thể lung tung quấy đảo nó.

Trương Diễn đẩy eo, khoái cảm cực đại cơ hồ muốn hắn lập tức bắn. Hắn mạnh mẽ cố trụ, thở gấp một tiếng, tay nắm chặt cái cằm xinh xắn của Diệp Huyên: “A HUyên, đừng... không được...đừng...không...nhanh một chút...a...tiểu yêu tinh...muốn giết vi sư ... ưm...giết vi sư...ưm...nhanh...nhanh...”

Diệp Huyên có thể khống chế được bản thân, nhưng dương vật của hắn cứ lớn rồi lớn, phình to, khiến cái miệng nhỏ nhắn không thể hàm trụ nổi...

Diệp Huyên ô ô, nỉ non ra tiếng, vô ý thức dùng đầu lưỡi liếm múp côn thịt, ai ngờ nàng đột nhiên thè lưỡi ra ngoài, tập trung liếm múp quy đầu côn thịt, dưới háng Trương Diễn tê rần, quỳ xuống, hai chân kẹp lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Diệp Huyên. Nguyên bản côn thịt hơn phân nữa lỏa lồ trước không khí giờ đây thẳng tiến xông vào tận họng Diệp Huyên, nam căn thô thô, thật dài, hơn nữa như bàn ủi được nung nóng, bỏng đến mức khiến cổ Diệp Huyên run run...

Thiếu nữ trong mắt tràn đầy nước, Trương Diễn rút côn thịt ra, nắm chặt lấy cái miệng nhỏ nhắn của Diệp Huyên xem xét trái phải, trong mắt là sự đau lòng, tiếc thương, không khống chế được hắn tự trách mình: “Vi sư càn rỡ thô lỗ quá rồi!”

“Sư phụ.” Diệp Huyên không thuận theo, “Không phải người đã nói sẽ giải độc cho A HUyên ư, A HUyên, A Huyê còn muốn...ưm...”

Trong mắt Trương Diễn là một thâm trầm: “Thật sự muốn?”

“Ân.” Tiểu cô nương xấu hổ gật đầu, thanh âm vừa nhẹ vừa mềm, “Côn thịt của sư phụ ăn thật ngon. . .”

Cũng không phải là Diệp Huyên nói dối, côn thịt của Trương Diễn thật sự không có hương vị gì kỳ quái, ngược lại cũng như con người hắn, nó có mùi thơm mát tựa như mùi vị thảo mộc trên người hắn.

“Tiểu yêu tinh, con có biết con đang nói gì không?” Trương Diễn vươn tay đánh nhẹ lên cánh mông kiều nộn một cái, “Ân?”

Hoa huyệt Diệp Huyên lập tức nhả ra một ngụm ngọc dịch sáng trong, âm thanh từ trong cổ phát ra, “Ân”, quả thực tiếng kêu mèo cào này càng khiến đáy lòng ai kia như bị gõ nhẹ, cả người ngưa ngứa, “Sư phụ...” Nàng yêu kiều ai oán một tiếng, duỗi tay nắm chặt côn thịt Trương Diễn, “A HUyên biết rõ.” Lập tức, đem côn thịt TRương Diễn ngậm vào miệng.

Lúc này đây thiếu nữ quỳ gối giữa hai chân Trương Diễn, cho nên không cần như trước cố hết sức lấy lòng hắn. Nàng từng ngụm từng ngụm nuốt lấy nam căn thô to cứng rắn như cây gậy bỏng, chiếc lưỡi thơm tho tươi trẻ nóng bỏng liếm láp mọi ngóc ngách của côn thịt. Bàn tay trắng nõn nhỏ bé kia cũng không nhàn rỗi chút nào, cẩn thận xoa nắn hai hòn bi để lộ ra ngoài kia, nàng chiếu cố chúng cũng tỉ mỉ như côn thịt phía trên.

Trương Diễn khép hờ lấy hai mắt, một tay vịn chặt cái đầu nhỏ của Diệp Huyên, trong cổ tràn ra nhiều tiếng than nhẹ. Khuôn mặt tuấn tú ửng đỏ, đắm chìm trong tình dục chi sắc, Diệp Huyên thấy thế, càng không ngừng nịnh nọt hắn, cẩn thận từng li từng tí nuốt trọn côn thịt thô to cứng rắn, càng nuốt lại càng muốn sâu sâu thêm một chút, âm thanh xì xì xụp xụp vang lên, cái miệng nhỏ nhắn vẫn cứ hấp hấp hấp mút mút mút...

Trong tầm mắt Trương Diễn, chỉ thấy thiếu nữ đáng yêu xinh đẹp như ăn được món gì thơm ngon, vẻ mặt thỏa mãn say mê, vẻ mặt tràn đầy dục sắc, cái miệng nhỏ nhắn không ngừng nổ lực cắn nuốt hắn, khóe môi không khống chế được chảy ra nước đọng trong suốt, lập tức không khí biến đổi, hình ảnh dâm mỹ khiến xung quanh ái muội dâm dục vô cùng.

Dưới sự kích thích của khoái cảm cực hạn, Trương Diễn không kìm lòng được đè chặt Diệp Huyên, bắt đầu co rút trong miệng nàng.

Diệp Huyên, “A... A... Ừ” hừ nhẹ, tay kia càng ra sức bắt lấy hai khỏa viên cầu căng phồng, theo từng tiết tấu đút ra đút vào, nhu hòa vuốt ve chúng. Trương Diễn đút ra đút vào càng lúc càng nhanh, côn thịt cũng theo đó tiến vào càng sâu. Về sau, trong mắt Diệp Huyên đã là một mảnh lệ quang, chỉ cảm thấy nam căn thô to cứng rắn cơ hồ mố xé toạt, đâm xuyên cổ họng nàng.

Bàn tay nhỏ bé vịn bên hông Trương Diễn, tuy nhiên Trương Diễn vẫn mặc đạo bào nghiêm chỉnh, chỉ có dưới háng là để lộ côn thịt ra ngoài. Diệp Huyên chặt chẽ mà chế trụ bắp đùi cứng rắn đầy cơ của hắn, đáng tiếc độ mạnh yếu của nàng chỉ là đang gãi ngứa cho hắn, hơn nữa càng thêm khiến hắn ngưa ngứa, kích thích hắn ngày càng ra vào kịch liệt.

Diệp Huyên nức nở nghẹn ngào một tiếng, trả thù hắn, vươn tay kéo lấy đám lông [bad word] đậm đặc đen xì của hắn, hun hăng giật mạnh xuống, đứt đến mấy lông.

Vẻ mặt Trương Diễn khó nhịn được sắc dục, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tiểu bại hoại, có phải ngươi muốn giết vi sư không...xem ra vi sư phải giáo huấn ngươi thật...thật tốt...”

“A.... . . Ân. . . Đừng ...Không được...” Diệp Huyên thật sự không chịu nổi nữa, sư phụ đại nhân ơi, đây là lần đầu của con đấy, tại sao “yêu” lại phải mãnh liệt thế này? Nàng chỉ thấy bản thân không thể thở nổi...

Rốt cuộc Trương Diễn vẫn không thể ... hắn thương tiếc nàng, thở hổn hển vài ngụm lại tiếp tục trút lửa nóng vào khuôn miệng ướt át nhục dục kia thêm mấy chục cái, đến tận khi tinh dịch sền sệt xuất ra trong cổ họng nàng.

Tinh dịch Trương Diễn rất đậm đặc, Diệp Huyên phồng to trợn má, ra sức nuốt xuống hết, nuốt hơn vài ngụm, mới có thể đem toàn bộ nguyên dương của sư phụ đại nhân nuốt xuống bụng,. Chất lỏng nóng hổi vừa vào cổ, cơ thể nàng lập tức dâng lên khoái cảm, thân thể trở nên ấm áp, vô ý thức nàng lại ra sức mút máp nam căn thô to, cái miệng nhỏ nhăn lại mở rộng, giữa hai chân Trương Diễn vang lên tiếng thở dốc ồ ồ...

Ngay lúc nàng ra sức mút máp dương vật thô to, đột nhiên dương vật lại càng thêm cứng rắn, có xu hướng cường ngạnh đứng thẳng. Nhưng động tác của hắn cũng không dư thừa, hắn bế Diệp Huyên lên, ôm chặt vào lồng ngực săn chắc rộng lớn, bàn tay to lớn đặt lên vùng bụng phẳng lì của thiếu nữ: “Thế nào, tốt hơn chưa?”

Diệp Huyên gật gật đầu, nguyên dương của sư phụ quả nhiên hữu hiệu, cảm giác ngưa ngứa khó chịu khi nãy đã dần dần biến mất, hiển nhiên là dâm độc đã được giải.

“Sư phụ.” Tựa vào lồng ngực nam nhân mình yêu thương nhung nhớ, Diệp Huyên ai oán, “A Huyên mệt!”

Trương Diễn ngắm nhìn thiếu nữ trong ngực, chỉ thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng, cặp môi thơm kiều diễm ướt át, sắc mặt mệt mỏi, tái nhợt, đích thật là không thể chịu thêm nhiều ân trạch. Bất quá...

Trương Diễn nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên ngang hàng hắn, bên tai thấp giọng nỉ non: “Sao vậy, độc vừa giải đã muốn vứt bỏ sư phụ?”

“Đúng vậy.” Diệp Huyên dịu dàng nói, “Lần sau nha.” Nói xong lại nũng nịu ôm chặt cổ Trương Diễn, trên người hắn cọ qua cọ lại.

Trương Diễn vốn cũng định buông tha nàng, nhưng thấy mị thái này của nàng, sao còn có thể cầm giữ nổi. Dương vật giữa hai chân hắn đã ngang nhiên dựng thẳng, tuy Trương Diễn cũng là lần đầu phá thân xử nam, nhưng thân thể đã thoát ly phàm tục trở thành Nguyên Anh Chân Quân, sao có thể như những mao đầu tử, mới một chút đã không thể kiên nhẫn trường kì kháng chiến, vừa ra trận đã buông xuôi đầu hàng...

Trương Diễn cũng không nhiều lời nữa, từ nơi nào đó trên người Diệp Huyên tiếp tục châm lửa, một tay còn lại bắt đầu cởi bỏ xiêm y trên người mình. Đạo bào tầng tầng lớp lớp rơi xuống giường, lộ ra đường cong cơ bắp đối xứng, lồng ngực bóng loáng lại kiên cố kết hợp cùng thân eo hữu lực. Về phần giữa hai chân ngay thân dưới chính là đại gia hỏa nãy giờ gây ra khoái cảm cực hạn cho Diệp Huyên, “hắn” hừng hực, khí phách hiên ngang, hung hăng lại càn quấy.

Diệp Huyên không khỏi nuốt nuốt nước miếng, lỗ [bad word] lại ướt át.

“Muốn hay không?” Trương Diễn kéo thân thể trắng nõn của thiếu nữ lại gần hắn, hay tay cố trụ hai bàn tay nhỏ nhắn của thiếu nữ lên đỉnh đầu, thân hình cao lớn áp bách tiếp cận thiếu nữ, cực kì kề sát cọ cọ..

“Muốn ~~ “

Diệp Huyên chủ động nâng cái đầu nhỏ, hôn lên hai cánh môi mỏng của hắn. Vốn định thè lưỡi liếm láp hai cánh môi Trương Diễn rồi mới xông vào liếm mút lưỡi hắn, lại duỗi chiếc lưỡi thơm tho ra như xà tinh tiến thẳng vào miệng hắn. Trương Diễn cũng không phản kháng, chiếc lưỡi thơm tho trong miệng hắn như cá gặp nước, dễ dàng cạy mở hai hàm răng hắn, tìm được đầu lưỡi của hắn, bắt đầu cùng nhau quấn quýt , mút máp lẫn nhau. Chiếc lưỡi nhỏ nhắn trơn trượt đi vòng quanh chiếc lưỡi to bên trên, lại ôm lấy lưỡi to, dùng sức hút.

Tiểu gia hỏa nào đó một tấc lại thêm một tấc công thành chiếm đất, ngay tại trong miệng Trương Diễn càn quét qua lại, vậy mà còn ngả ngớn muốn tiến sâu xuống cổ họng hắn. Trương Diễn hung hăng quấn lấy chiếc lưỡi thơm tho không an phận kia, kéo hắn trở lại cùng nhau quấn quýt trong miệng Diệp Huyên, khuôn miệng nhỏ nhắn của thiếu nữ bắt chước làm theo hắn.

Hai người vong tình ăn nằm quấn quýt lấy nhau, cơ hồ cả người Diệp Huyên đều bám chặt lên người Trương Diễn. Da thịt dán chặt lấy da thịt, hô hấp khi nhẹ khi mạnh, đôi thỏ ngọc hồng nhạt trước mặt thiếu nữ liếm láp núm vú Trương Diễn, khiến hắn toàn thân run rẩy.

Rốt cuộc hắn không cách nào nhẫn nhịn thêm được nữa, đưa tay sờ sờ cấm địa giữa hai chân Diệp Huyên, chỗ đó, cũng đã là một mảnh trơn ướt.

“A Huyên.” Giọng Trương Diễn khàn khàn, “Qua hôm nay, mỗi một người ở Đông Dương Châu đều sẽ biết, ngươi chính là đạo lữ của Trương Diễn này!”

Tu Chân giới thỉnh thoảng cũng có vài chuyện giống trần gian, phàm là có tu sĩ kết làm đạo lữ, chỉ cần thông truyền cho các môn nhân đệ tử, tuyên cáo đồng đạo đã là đủ rồi. Lời này của Trương Diễn, chính là muốn cùng Diệp Huyên kết làm phu thê.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Diệp Huyên ngay lập tức đỏ lựng, gật gật đầu, bỗng nhiên lại lắc lắc đầu, “Sư phụ, hay là.. không nên làm vậy... những người đó có thể sẽ lên án người...”

Trương Diễn nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy thần sắc lo âu của Diệp Huyên: “Bọn họ không dám lắm mồm.”

Đáy lòng hắn thở dài, thế gian đồn đãi nhiều chuyện nhảm nhí, chỉ là hơn phân nửa bọn họ sẽ dồn hết những lời hóa mạ, khinh bỉ lên người Diệp Huyên, chứ không phải hắn - Trương Chân Quân. Hắn không muốn tiểu đồ đệ yêu dấu chịu chút ủy khuất nào, lại càng không muốn buông tha nàng. Nếu thật sự có kẻ quá lắm mồm, trong mắt Trương Diễn xẹt qua hắc ám âm lãnh, tất nhiên sẽ phải để người nọ thọ giáo thần thông của hắn!

Diệp Huyên cảm giác được quanh người sư phụ tràn ngập khí tức âm lãnh, không khỏi có chút lo sợ, nàng mở to hai mắt: “Sư phụ.”

Trương Diễn cẩn thận ôm chặt nàng, trên miệng ngậm chặt thỏ ngọc hồng thuận, tinh tế mút máp, lại đem lửa nóng chỉa thẳng chân tâm nàng: “Ngoan A Huyên, nhanh để sư phụ đi vào.”

“Vậy người... chính người đi vào nha..” Thanh âm thiếu nữ mềm mại nhuyễn hoặc cơ hồ muốn chảy ra nước.

Nhưng Trương Diễn vẫn như cũ đùa giỡn với nàng, côn thịt đứng thẳng trước mặt hoa huyệt ướt đẫm cọ rồi cọ, rồi đỉnh đỉnh tâm hoa huyệt, thỉnh thoảng đẩy ra cánh hoa nhuyễn nị, quy đầu cực đại mài tới mài lui bên trên hoa châu sưng huyết.

“Sư phụ!” Diệp Huyên thật sự ủy khuất, thời điểm này nàng đã là tình dục khó nhịn, lửa nóng như muốn thiêu thân, trên trán Trương Diễn là một mảnh mồ hôi, hiển nhiên hắn đã đùa quá mức hung ác, nhưng hắn vẫn không nhanh không chậm tra tấn chính mình. Nam nhân này quả thật đáng hận, rõ ràng là hắn đang muốn nàng cầu xin hắn.

Hừ, cái miệng nhỏ nhắn bẹt bẹt ra tiếng, ngươi không đến, ta chính mình đến! Bàn tay nhỏ bé duỗi thẳng, bắt lấy đại nhục bổng nóng hầm hập, chính mình đưa nó lấp đầy hoa huyệt.

Hai người không hẹn mà cùng phát ra âm thanh rên rỉ cực đại, Trương Diễn là do khoái cảm đánh úp quá nhanh, Diệp Huyên là do quá đau!

Quá nóng vội Diệp Huyên đã quên đi một điều vô cùng quan trọng, một năm nữa nàng cũng chỉ là xử nữ mười bốn tuổi, dương vật sư phụ lại to lớn kinh người, Trương Diễn vẫn một mực không cắm vào, ngoại trừ một nửa là muốn trêu chọc nàng, nửa còn lại chính là do quá yêu nàng.

Thiếu nữ trước mắt nước mắt lưng tròng, nức nở nghẹn ngào ra tiếng: “Sư phụ, đau...” Khe [bad word] vô ý thức co rút, nam căn thô to ngay lúc nàng kịch liệt đau đớn thuận thế trượt thẳng vào trong, chen chúc vách ngăn một đường tuột xuống...

Trương Diễn sao có thể để Diệp Huyên toại nguyện, lúc đầu hắn thật sự thương tiếc nàng tuổi còn nhỏ, nhưng lúc này đã là tình huống không tên cũng phải vung dây, một phát thẳng tiến.

“Ngoan A HUyên, đừng sợ!” Trương Diễn thở hổn hển, kịch liệt áp chế bản thân lập tức xổng thẳng vào, “Sư phụ, nhẹ một chút, nhẹ một chút...”

Lời còn chưa dứt, hắn đã nhanh tay đẩy hai chân thiếu nữ ra hai bên, thò tay lấy một chút hoa dịch trắng nõn bôi trơn cây gậy nóng, sau đó tức khắc xông vào, hung hăng đâm chọt hoa huyệt.

“Ah! ——” đau đớn kịch liệt cơ hồ khiến Diệp Huyên run rẩy dữ dội...nàng liều mạng giãy dụa, mặt khóc hu hu hàm hồ nói, “Sư phụ xấu! Sư phụ gạt con, đau qúa.... Ô ô ô đau quá. . .”

Trương Diễn cố gắng áp chế thân thể đang ra sức vặn vẹo của Diệp Huyên, côn thịt cũng đứng lại trên hành lang bất động. Lòng hắn rất đau, rất thương nàng, chỉ hận không thể ngay lập tức rút côn thịt ra, rồi lại không nỡ rời xa khe [bad word] ướt át chặt chẽ của thiếu nữ, khoái cảm quá lớn, hàng ngàn cái miệng nhỏ nhắn mút chặt lấy côn thịt hắn. Nếu không phải là từ trước đến nay tự chủ của hắn kinh người, sợ là đã lập tức muốn hung hăng xé nát động khẩu bên dưới.

“Hết đau nhanh thôi...nhanh thôi...” Trương Diễn hôn hít, an ủi Diệp Huyên, lưỡi thò ra nuốt xuống những giọt nước mắt tủi thân của nàng, bàn tay lớn không ngừng xoa nắn đôi thỏ ngọc hồng nhạt, tay kia lại vuốt ve xuống bụng nàng.

Sau một lát, vẻ mặt đau đớn tái nhợt tựa như người chết của Diệp Huyên dần dần có chút khí sắc. Trán Trương Diễn đồng dạng cũng đầm đìa mồ hôi, một giọt một giọt chảy xuống, rơi xuống ngực Diệp Huyên, ngón tay thon dài ẩn ẩn lại quen đường cũ trượt xuống háng Diệp Huyên.

Nội tâm Diệp Huyên không khỏi vừa chua xót vừa mềm mại, nam nhân này thật sự rất thương tiếc nàng, tình nguyện để bản thân nghẹn đến mức nổ tung cũng không muốn để nàng chịu chút thương tổn hay ủy khuất nào. Nàng duỗi hai cánh tay, áp trước ngực Trương Diễn, “Sư phụ, a Huyên đã hết đau, người. . . Động đi.”

Nam căn thô to nóng bỏng lập tức bắt đầu chuyển động, Trương Diễn cũng không dám buông thả tốc độ, bắt đầu từng chút từng chút tiến về phía trước ngay trên hành lang tiến hành tinh tế nghiền nát... Thật tình cũng không biết rốt cuộc là khoái cảm hay đau đớn, rất nhanh Diệp Huyên đã lọt vào sương mù, khoái cảm dần dần đánh úp nàng. Sư tê dại truyền hết toàn thân, khuôn mặt nhỏ nhắn giờ đây là một mảnh ửng hồng, trong miệng y y nha nha mà rên rỉ: “Ân. . . Sư phụ, ngưa ngứa. . . Nhanh một chút. . .”

Trương Diễn biết nghe theo lời hay lẽ phải, nhanh chóng bắt kịp tốc độ, khiến Diệp Huyên ngày càng rên rỉ lớn tiếng hơn. Phảng phất kêu to, đôi lúc lại nũng nịu ngâm nga như mèo con khiến tai Trương Diễn nhũn ra, tiếng khóc thút tha thút thít nỉ non kèm tiếng thở dốc dần dần khiến lí trí Trương Diễn trở thành số âm.

Động tác hắn càng lúc càng nhanh, vật giữa hai chân hai người quấn quýt lấy nhau, dâm thủy phốc phốc vẩy ra không ngừng. Phần hông nam nhân ngày càng càn quấy hung hăng đâm chọt hộ khẩu thiếu nữ, thân thể hai người va chạm phát ra âm thanh vang dội. Diệp Huyên giờ khắc này tựa như chiếc thuyền nhỏ trên mặt sông, lúc chìm lúc nổi đung đưa qua lại, nam căn cứng như thép đâm chọt đến đỉnh hoa huyệt trong bụng nàng. Hai chân vô lực mở ra, rủ xuống không ngừng nhún lên nhún xuống bên cạnh eo Trương Diễn. Tầm mắt mê mang, chỉ thấy côn thịt dữ tợn ngay ngắn cắm ra cắm vào hoa huyệt đáng thương đã sưng đỏ như huyết, lại cắm lại cắm...Hai khỏa cực đại to như trứng vịt vỗ vỗ hai bên cánh hoa, chèn qua khe hở...Diệp Huyên vẫn tiếp tục co rút liên tục...

“Sư hụ...Đừng...Không được...A ... Ân...Đừng...Không được...Thật nhanh...Ah...Quá Lớn...A HUyên, A Huyên thật sự chịu không nổi...Ưm...Ưm...” Cái miệng nhỏ nhắn của thiếu nữ khẽ nhếch, nước miếng trắng trong, trong suốt như tơ bạc không khống chế nổi mà tràn ra hai bên môi, thuận theo cánh môi kiều diềm mà chảy xuống...

“Muốn hay không?” Trương Diễn hung hăng cắn vành tai thiếu nữ, âm thanh thở gấp ồ ồ lọt vào tai nàng. Phảng phất như sói đói, lúc kinh diễm lại cuống quýt không tha cho cái miệng nhỏ nhắn của nàng.

“Ân...Sư phụ xấu...Sư phụ bại hoại...” Diệp Huyên nức nở kêu to, ai ngờ Trương Diễn không những ngừng lại, ngược lại động tác ngày càng lớn mật hơn nữa.

Hắn thỏa sức rong đuổi cày cấy trên người thiếu nữ, mặt khác miệng vẫn cắn nuốt vành tai non nớt của nàng, tiếng nói đè ép sự hưng phấn: “Ngoan, A Huyên, kêu một tiếng sư phụ nào!”

Quá biến thái!

Diệp Huyên cắn môi không gọi, hai hàng lông mày Trương Diễn biến thành một đường thẳng, bên trong hành lang côn thịt bắt đầu điều chỉnh góc độ, ngay tại nơi mẫn cảm nhất của hoa huyệt đỉnh mạnh một cái.

“Ah! ——” bỗng nhiên tập kích một cái cơ hồ trước mắt Diệp Huyên là một mảnh trắng xóa, hai chân nàng thẳng băng, Trương Diễn tàn khốc hung hăng đỉnh mạnh thêm một lần nữa khiến sự yêu kiều của thiếu nữ sụp đổ ngay tức khắc, “Sư phụ...đừng...không được...cầu xin người...đừng...đừng đỉnh chỗ đó...ah...”

“Gọi hay không, ân?” Âm thanh khàn khàn của nam nhân càng thêm kiên định, vừa tà ma vừa thánh thiện, lại hấp dẫn đến trí mạng.

“Bại hoại...” Diệp HUyên thỏa hiệp khóc lớn, Trương Diễn vẫn không tha cho nàng, tiếp tục ngay tại chỗ đó đỉnh thêm một cái nữa, quy đầu nghiền nát một vòng, côn thịt rút ra..Diệp Huyên run rẩy tiết ra chất lỏng trong suốt màu trắng đục. Lúc này lưng và eo thiếu nữ mới tiếp xuống giường, nàng vẫn phiêu phiêu tận chín tầng mây, chỉ có thể kinh ngạc nhìn nam nhân kia vươn cánh tay, đem hoa dịch bôi đầy lòng bàn tay hắn, sau đó côn thịt bắn ngay trên bụng nàng, hắn đưa tay đến bên miệng từng chút từng chút thè lưỡi ra liếm láp rồi nuốt thẳng xuống bụng.

“ân...” Nàng không thể khống chế nổi rên rỉ một tiếng, trong nội tâm chỉ có duy nhất một ý niệm ------ sư phụ cấm dục mấy ngàn năm quả nhiên là cầm thú 100%

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.