Thỏ Muốn Ăn Cỏ Gần Hang

Chương 6: Chương 6: Hôn




Thông tin này giống như liều thuốc kích thích vậy, nghe ra cả phòng đều ồn ào hẳn lên, ngay cả hai người Lăng Tử Dự và Vu Kỳ cũng không ngoại lệ. Dung Khê cứ thế ngây ngốc nhìn cả phòng bọn họ hưng phấn khác thường, sau đó mới phản ứng lại, nhỏ tuổi nhất... không phải là cậu sao?

Cậu đây là... đụng phải vận may gì thế?

Không không không, không được biểu hiện hưng phấn quá, như vậy sẽ lộ ra mục đích không đơn thuần của mình, vẫn nên bình tĩnh quan sát trước rồi nói tiếp. Dù sao người có quyền quyết định là ở Văn Hành, trước mắt cậu chỉ cần giả ngu là được rồi.

Nhưng chỉ vừa giả ngu, cậu liền căng thẳng (hưng phấn) không kiềm lại được, ngay cả tai cũng đều đỏ rồi.

Chú ý thấy Dung Khê có vài phần mất tự nhiên, Văn Hành vẫn không nỡ lòng làm khó người ta. Vì thế hắn nhìn mọi người đang nhốn nháo, ra hiệu cho bọn họ yên lặng một chút. Sau đó, hắn lên tiếng, “Việc này không ổn lắm đâu, người ta vừa mới vào trường mà mọi người đã chơi lớn như vậy rồi?”

Nghe Văn Hành nói như vậy, nét mặt Dung Khê thoáng cái càng đỏ hơn. Nghe ra ý của Văn Hành là đang bảo vệ mình sao? Tuy rằng cậu cũng rất muốn nụ hôn kia, nhưng được nam thần cẩn thận bảo vệ cũng làm Dung Khê rất hưởng thụ.

“Trên sòng bạc không có cha con gì hết, nếu đã ở trên địa bàn của bà đây thì đừng nghĩ đến chuyện lôi thôi gì nữa.” Đường Linh Ngọc rất ngang ngược ở bên cạnh nói ra một câu như thế.

Dung Khê ở trong lòng âm thầm bày tỏ sự khâm phục đối với đối Đường Linh Ngọc, đây mới là nữ trung hào kiệt, nữ anh hùng nha!

Lời này của Phó trưởng câu lạc bộ như tiếp thêm dũng khí cho mọi người càng sôi nổi hơn, “Đúng vậy đúng vậy, so với lần trước chơi đùa với mấy bạn nhỏ thì thế này vẫn chưa đâu vào đâu cả.”

Văn Hành gần như cũng không còn cách nào, vẫn là tiến lên từng bước từng bước về phía trước, nghiêm túc đến lạ thường. Trong lòng Dung Khê càng thêm sốt ruột không yên.

Người bên cạnh tự động nhường một vị trí cho Văn Hành, Văn Hành vẫn cứ đứng ở trước mặt Dung Khê. Bởi vì Văn Hành đến quá gần nên Dung Khê khó thấy được gương mặt đỏ ửng của hắn, giọng điệu cũng có chút áy náy, “Thật có lỗi quá, làm phiền em phối hợp một chút. Yên tâm, anh chỉ chạm nhẹ một cái thôi, tuyệt đối không chiếm tiện nghi của em đâu.”

Trong lòng Dung Khê đang kêu gào: Đừng như vậy mà, anh chiếm đi, em để cho anh chiếm không được sao?

“Không sao mà, anh không cần để ý em đâu.” Dung Khê cố gắng hết sức để giọng điệu của bình thường hết mức có thể, để tránh Văn Hành nghe ra gì đó.

Văn Hành mỉm cười, thầm nghĩ bạn nhỏ này thật sự rất đáng yêu. Ngay sau đó, giữa tiếng reo hò của mọi người, hắn liền ghé lại bên má phải của Dung Khê, dịu dàng mà chạm nhẹ một cái.

Trước khi Văn Hành ghé đến, Dung Khê lại theo bản năng mà nhắm hai mắt lại. Sau đó mới phát hiện ra Văn Hành hôn má, cái phát hiện này khiến Dung Khê xấu hổ đến nổi muốn tự vẫn tại chỗ.

Cậu vừa nãy còn tưởng rằng phải hôn...phải hôn môi... Lại còn nhắm hai mắt lại...

Ngốc chết mất...

Có điều mọi người không chú ý nhiều đến phản ứng của Dung Khê, ngược lại họ có chút không hài lòng đối với biểu hiện của Văn Hành. Nhưng quả thực là đề mục kia không nói phải hôn ở đâu cả, cũng không tính là Văn Hành phạm quy được. Vì vậy, dù mọi người vẫn chưa hài lòng, còn chưa trêu chọc đủ cũng chỉ có thể thu tay lại.

Sau đó, mọi người chơi đùa chưa được bao lâu cũng đã thấm mệt rồi. Dù gì mọi người vẫn phải trở lại phòng ngủ, cho nên sau khi Văn Hành hôn Dung Khê một lúc liền tan cuộc rồi.

Văn Hành còn bày tỏ sự cảm ơn với mọi người, sau đó từng người trở về phòng ngủ của mình. Trên đường, Văn Hành tiễn từng người từng người về đến dưới lầu ký túc xá rồi mới trở lại tòa ký túc kia của mình.

Lúc chơi đùa, Văn Hành cũng điên cuồng như một đứa trẻ vậy, ngoại trừ lúc hôn cậu ra, hắn thậm chí còn không buông tha cho bất cứ người nào. Nhưng khi trở về, Văn Hành chín chắn và cẩn thận đến nổi khiến người ta đau lòng. Dung Khê nghĩ rằng có thể làm bạn với Văn Hành là một điều vô cùng hạnh phúc.

Vậy hiện tại, cậu được xem là bạn của Văn Hành chưa?

“Nghĩ gì thế?” Chỉ còn lại hai người Văn Hành cùng Dung Khê, Văn Hành thấy Dung Khê không nói gì liền chủ động hỏi.

Dung Khê à lên một tiếng, sau đó nói với hắn lời thật lòng, “Em thấy anh tiễn mọi người trở về trước, cảm thấy anh vô cùng dịu dàng.”

Không nghĩ tới Văn Hành nghe thấy những lời này lập tức bật cười thành tiếng, “Nếu để đối thủ của anh nghe thấy lời này, đoán chừng họ sẽ nghĩ rằng anh đã cho em uống bùa mê thuốc lú rồi, lần nào bọn họ cũng cảm thấy anh rất ác đó.”

Dung Khê thầm nghĩ đúng là anh đã cho em uống bùa mê thuốc lú mà, nhưng lại không dám nói ra, “Vậy thì không giống, anh đối xử với bạn bè thật sự rất hòa nhã.”

“Hôm nay, việc kia.... em không để ý chứ?”

Văn Hành hỏi một cách mơ hồ, Dung Khê sao có thể không biết Văn Hành nói gì chứ. Cậu nhớ lại nụ hôn nhẹ nhàng kia, trái tim cũng trở nên ngọt ngào, “Không không không, em sao có thể để ý chứ, ngược lại là anh đó, anh để ý không?”

“Này rõ ràng là anh chiếm lợi mà, em lại còn làm ra vẻ không sao nữa. Khi đó anh thấy em đỏ mặt rồi, xem ra rất là xấu hổ. Ban đầu muốn khuyên bọn họ hay là bỏ đi, không ngờ rằng bọn họ lại kiên trì như thế. Có phải đã khiến em khó xử không?” Văn Hành vừa nói vừa tự trách mình, “Sớm biết vậy thì không đưa em qua đó rồi, rõ ràng biết bọn họ chơi đùa điên rồ, còn liên lụy đến em như thế.”

“Không sao mà, mọi người đều rất tốt.” Dung Khê sợ Văn Hành nghĩ nhiều, cho rằng mình ít nhiều sẽ tính toán đến chuyện kia, liền vội vàng giải thích, “Em thật sự không sao mà, cũng đâu phải em gái õng ẹo gì, yên tâm đi.”

Văn Hành nhìn thấy dáng vẻ Dung Khê lật đật cuống cuồng giải thích, trong tim chợt ấm áp lạ thường. Việc này nếu mà đụng trúng người khác thì có tám chín phần mười tức giận rồi. Mà Dung Khê lại còn có ý tốt an ủi hắn như vậy, khiến cho trong lòng Văn Hành thêm một hồi dễ chịu, “Ừm, ngày mai có huấn luyện quân sự phải không?”

“Phải.”

“Cố lên.”

Nghe thấy Văn Hành khích lệ, trái tim Dung Khê tràn ngập ấm áp. Trước kia, dù cậu có bao nhiêu khó khăn, chỉ cần nghĩ đến Văn Hành cậu đều có thể cố gắng vượt qua. Dung Khê chưa bao giờ dám hi vọng xa vời rằng được nghe chính miệng Văn Hành nói ra câu khích lệ với cậu. Cậu đã đợi câu này rất lâu rồi, lúc thật sự nghe được lại không kiềm được dòng nước mắt sắp rơi xuống.

Không thể để Văn Hành nhìn ra gì khác thường được, Dung Khê vội vàng nói với Văn Hành, “Em đã tới rồi, anh cũng nghỉ ngơi sớm đi, ngủ ngon.”

“Được, ngủ ngon, ngày mai gặp.”

“Ngày mai gặp.”

Sau khi cùng Văn Hành chúc ngủ ngon, Dung Khê trở về phòng. Sau cả một ngày bận bịu, cậu liền vọt vào tắm rửa, rồi nhanh chóng đi vào giấc ngủ. Trong mơ cứ luôn lặp đi lặp lại, tới tới lui lui cùng một cảnh tượng - Văn Hành hôn cậu.

Nụ hôn ở trong mơ không giống kiểu nhẹ nhàng như ở KTV*, nụ hôn không lẫn theo một tia dục vọng nào. Mà chính là bị Văn Hành phủ phục lên trên mặt đất, ngang ngược ôm cậu vào lòng hôn thắm thiết. Dung Khê cũng vô cùng phối hợp mà hôn lại hắn, vuốt ve mái tóc mềm mại của hắn, muốn càng nhiều càng nhiều sự nóng bỏng cuồng nhiệt.

(*KTV: phòng karaoke, là một câu lạc bộ, nơi người dân Trung Quốc đi hát và vui chơi với bạn bè.)

Một hồi chung báo thức vang lên kéo Dung Khê từ trong giấc mộng có Văn Hành thoát ra ngoài. Cậu nhìn thời gian rồi chạy đi tắm rửa một cái, sau đó vội vàng chạy đi huấn luyện quân sự.

Bởi vì được quen biết với nam thần, Dung Khê mang theo tâm tình phơi phới mà đến, cả buổi huấn luyện cũng không có chút mệt mỏi nào. Ngay cả khi mọi người đều mặt ủ mày chau, Dung Khê vẫn cứ cười hì hì, vui tươi hớn hở.

Mà điều Dung Khê nghĩ chính là hôm qua đã được gặp mặt Văn Hành rồi, chiều nay lại có thể gặp được Văn Hành nữa, thật sự quá tốt rồi! Đúng 6 giờ, Dung Khê lập tức có mặt ngay điểm hẹn, bọn họ đều đã đến cả rồi.

Khi nhìn thấy Văn Hành, Dung Khê cực kỳ xấu hổ. Cậu nhớ đến tối qua mình cùng người ta hôn thế này thế kia, giờ đây thấy dáng vẻ nghiêm chỉnh của Văn Hành ngồi trong kia, Dung Khê cũng không dám nhìn vào mắt Văn Hành nữa. Cảm giác giống như cậu đã làm sai chuyện gì đó. Ngay cả lúc đi vào giảng đường, cậu đều cẩn thận từng chút, không dám gấp gáp, chỉ lo không cẩn thận một cái thì ánh mắt sẽ bán đứng dục vọng đáng xấu hổ của mình.

Thầm Trạch và Dung Khê đều đến đông đủ rồi, Văn Hàng liền bắt đầu. Trong tay hắn cầm theo một xấp tài liệu đưa cho bọn họ, mỗi người một phần. “Trên này anh đã liệt kê một số tên sách cho các em rồi, các em có huấn luyện quân sự 7 ngày, như vậy thì sau khi huấn luyện xong các em có thể đi phòng sách mượn những sách này đọc thử. Cũng là cho hai em thời gian 7 ngày, sau khi đọc xong những quyển sách này thì 7 ngày sau chúng ta sẽ hẹn thêm lần nữa, trao đổi một chút về cảm nghĩ sau khi đọc.”

Thầm Trạch nhìn thấy điệu bộ của Văn Hành cảm giác như hắn đã nói xong rồi, liền vội vã nói, “Bọn em đọc những quyển sách này là đã được rồi?”

“Đúng vậy, đây là nhiệm vụ đầu tiên của các em, đọc sách xong vẫn còn tiếp phía sau nữa. Chỉ là anh muốn biết tình hình đọc sách của các em thôi.” Văn Hành suy nghĩ một chút, giải thích thêm, “Việc này không thể nóng vội được, cứ từ từ thôi, làm đến đâu chắc đến đấy.”

Rõ ràng Thầm Trạch còn muốn nói gì đó, nhưng ngại là Văn Hành đã giao việc thế này rồi, hắn ta cũng không lên tiếng nữa, chỉ đành nuốt xuống lời định nói.

Trái lại Dung Khê không hề có ý kiến gì với sắp xếp của Văn Hành. Văn Hành nói gì cũng đúng cả, cậu đều vui lòng nghe theo Văn Hành để học hỏi. Dung Khê nhìn thoáng qua danh sách, muôn màu muôn vẻ, thể loại nào cũng có. Cái phong cách này cực kỳ giống phong cách lúc bọn họ chọn bài hát ở KTV vậy.

Chỉ là trong đó có loại phải đọc và loại chọn đọc, loại chọn đọc thì tương đối nhiều thể loại. Dung Khê lập tức hiểu được ý Văn Hành, đây là muốn cho bọn cậu đọc nhiều sách rồi tự mình lĩnh hội.

“Em nhất định sẽ chăm chỉ đọc sách, cảm ơn Trưởng câu lạc bộ.” Dung Khê nói tiếng cảm ơn trước một bước, hi vọng Thầm Trạch đừng hụt hẫng quá. Dù sao đây cũng là danh sách mà Văn Hành nghiêm túc viết ra mà, nếu Thầm Trạch còn tiếp tục nói chỉ sợ Văn Hành sẽ không vui.

Sau khi cầm lấy danh sách, Dung Khê lễ phép nói cảm ơn Văn Hành rồi đi ra. Đến bên ngoài, Thầm Trạch vội vã kéo Dung Khê đến một góc khuất, nói nhỏ.

“Cậu có cảm thấy Văn Hành đang đùa giỡn bọn mình không?”

Lời Thầm Trạch vừa nói ra chính là lời khó nghe như vậy, khiến Dung Khê không vui, “Sao có thể chứ? Cậu nghĩ nhiều thôi.”

“Trong những người Đường Linh Ngọc dẫn có anh em của tôi đó, người ta ở bên kia vừa bắt đầu đã trực tiếp quan sát trận đấu để học hỏi rồi. Chúng ta thế này... đây xem là gì chứ?”

“Video trận đấu ở đó sẽ không chạy mất nhưng sách cậu không mượn thì đã bị người khác mượn đi rồi.” Dung Khê không hài lòng Thầm Trạch như vậy, “Nói chung đọc nhiều sách một chút cũng đâu hại gì, đừng đoán mò nữa.”

“Cậu thật sự không cảm thấy... Văn Hành đang treo chúng ta lên đùa sao?”

“Chắc hẳn trước đây cậu cũng nghe nói rồi? Văn Hành trước nay chưa từng dẫn người mới. Trước kia anh ấy không muốn dẫn người thì liền không dẫn. Treo chúng ta lên đùa? Anh ấy rảnh lắm chắc?” Dung Khê nói xong cũng thấy rằng giọng điệu của mình không được tốt lắm, vậy mà lại dám nói xấu Văn Hành ngay trước mặt cậu, đây không phải 'ngứa đòn' sao?

Nhìn thấy vẻ mặt của bạn học, giọng điệu Dung Khê cũng dịu đi một chút, “Cậu đừng nghĩ nhiều, phương pháp của lão làng khiến người khác không đoán được mà. Tiểu hòa thượng đi Thiếu Lâm tự không được quét rác, gánh nước trước à!”

Thầm Trạch hiểu ra: “Cậu nói cũng rất có lý. Được, nghe cậu một lần vậy!”

Nhìn Thầm Trạch rời đi, Dung Khê chỉ đành lắc lắc đầu.

Mà ở trên lầu, Văn Hành đem tất cả thu vào tầm mắt vô cùng rõ ràng, không thể không mỉm cười.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Văn Hành: Khuôn mặt nhỏ thật non mềm~

Dung Khê: Văn Hành hôn em đi, hôn em đi, hôn em đi, ưmmmm!~

Tác giả: Biết rồi biết rồi, sau này mà hắn 'làm cậu' thì đừng tìm tôi khóc lóc - cuộc sống luôn thăng trầm mà.

Editor: Lục Lạp

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.