Ngại là Văn Hành còn đang trước mặt, cho dù trong lòng Dung Khê nghĩ vậy nhưng cũng phải kiềm chế lại. Sau đó, Dung Khê nhìn chằm chằm vào miếng hoành thánh còn chưa kịp ăn ở trong bát, cậu lại gắp lên lần nữa, rồi cẩn thận nghiêm túc mà ăn đi.
Văn Hành nói với Dung Khê: “Đúng rồi, các em tập huấn quân sự mấy ngày?”
“Bảy ngày.” Dung Khê vâng lời đáp lại.
Văn Hành lấy di động ra kiểm tra một chút về thời tiết của tuần sau, thoáng không vui nhíu mày. Đây là cái thời tiết quái quỷ gì thế, nắng càng ngày càng gắt hơn. Tiếp đó, Văn Hành liếc mắt nhìn trộm Dung Khê một cái, làn da mướt như là được làm từ làn nước vậy. Vì thế, tâm tình Văn Hành càng không tốt.
Bên này Dung Khê thấy Văn Hành không nói chuyện nữa, cậu có thể cảm giác được Văn Hành không vui lắm. Khi ở nhà cần nhìn mặt đoán ý nhiều rồi nên Dung Khê đặc biệt có khả năng chú ý đến sự thay đổi cảm xúc của người khác, nhất là cảm xúc không vui này. Dung Khê đoán rằng có phải Văn Hành cảm thấy tập huấn quân sự bảy ngày thì hắn không có thời gian huấn luyện nên mới không vui?
Dung Khê quyết định trong thời gian học quân sự sẽ tìm tài liệu liên quan học tập trước, sau này tránh khỏi cản trở Văn Hành.
Vì thế, hai người với hai mạch suy nghĩ khác nhau yên ổn ăn xong bữa sáng. Văn Hành cũng chưa quên phải cùng Dung Khê đi làm thẻ cơm. Nơi làm thẻ cơm ở bên cạnh căn tin nhưng mà sinh viên mới đi làm thẻ cơm rất đông cho nên Dung Khê cần phải đi xếp hàng ở hàng dài bên kia. Văn Hành nói sẽ ở bên cạnh đợi cậu.
Dung Khê sao mà nỡ được, liền vội khuyên: “Em... em tự mình xếp hàng, anh không cần phải vất vả như vậy đâu.”
“Vậy sao được chứ, anh đã đồng ý làm thẻ cơm cùng em rồi mà, dù hàng có dài thế nào thì em cũng không buồn chán nữa.”
Dung Khê còn muốn từ chối nhưng lại bất giác cảm thấy những lời này của Văn Hành có chút dịu dàng cùng bá đạo, chợt không nỡ đuổi người ta nữa.
Thật sự.... có thể ngăn cản sao.
Thấy lá rơi biết thu tới. Truyện Khác
Từ sáng nay, Văn Hành đã loại ra toàn bộ các thành viên câu lạc bộ đến trễ dù chỉ một phút, hơn nữa còn không ngại khó mà đồng ý cùng cậu xếp hàng. Dung Khê đã cảm nhận được Văn Hành thật sự là một người xem trọng lời hứa. Ngoài ra, hắn biết cậu vì đến quá sớm mà chưa kịp ăn sáng nên cố ý cùng cậu đến đây, có thể thấy Văn Hành cũng là người rất dịu dàng, rất tốt bụng.
Dung Khê nhìn sang người bên cạnh, nghĩ đến trước kia cậu chỉ ngắm từ phía xa xa thôi mà đã thích người ta đến nổi không thoát ra được. Mới gặp gỡ được hai ngày này mà cậu lại càng thêm thích Văn Hành rồi. Phải làm sao, làm sao, làm sao đây?
Sao Văn Hành có thể hòa nhã, thiện lương như vậy chứ? Làm sao cậu thoát khỏi được đây?
Thẻ cơm được làm xong rất nhanh. Trong lòng Dung Khê trào dâng sự vui sướng, lần này cậu có thể cùng Văn Hành làm thẻ cơm, sau khi tốt nghiệp nhất định phải treo lên tường mới được! Tiếp đó, Dung Khê âm thầm muốn tranh thủ thêm một cơ hội cùng Văn Hành gặp gỡ, bèn nhỏ giọng nói một câu, “Nếu em đã làm thẻ cơm xong rồi vậy buổi tối em mời anh ăn cơm nha.”
“Buổi tối?” Văn Hành hiếm khi cau mày.
Dung Khê thấy Văn Hành lộ ra vẻ hơi khó xử, cậu lo rằng có phải mình đã ảnh hưởng đến sắp xếp gì đó của Văn Hành rồi. Nhưng cậu lại không muốn từ bỏ cơ hội ăn cơm với Văn Hành, liền vội nói tiếp, “Nếu tối nay anh có việc rồi vậy thì ngày mai cũng được, hoặc đợi đến khi nào anh có thời gian đều được cả.”
“À, cũng không phải chuyện lớn gì đâu. Hôm nay là sinh nhật của anh, câu lạc bộ dự định cùng ra ngoài ăn uống, hát hò thôi. Em có thời gian thì cùng đến đi. Dù sao đều là người trong Câu lạc bộ Tranh luận, vừa hay để em và mọi người cùng làm quen với nhau.”
Á á á!!!
Sinh nhật Văn Hành! Hôm nay chính là sinh nhật của Văn Hành! Dung Khê cảm giác trái tim mình đập nhanh điên cuồng, sắp nảy ra luôn rồi, đây là đụng phải vận may gì chứ? Thế mà còn có thể tham gia tiệc sinh nhật của Văn Hành!
“Có thời gian mà, lúc nào cũng có thời gian cả. Vậy, thời gian là khi nào?”
“6 giờ chiều, có thời gian không?”
“Có có có, đương nhiên là có, vậy em đi chuẩn bị quà cho anh!”
Văn Hành không phật ý nhưng vẫn nói: “Đơn giản chút là được, vậy 6 giờ chúng ta tập hợp ở cổng trường, thế nào?”
“Không vấn đề ạ.”
Sau khi Dung Khê đồng ý xong, tâm tình cả người cậu tốt đến nổi sắp bay lên. Sau đó, cậu trở lại phòng mình bắt đầu suy nghĩ nên tặng quà gì cho Văn Hành. Vừa mới quen biết nhau nên không thể tặng món quà quá lớn được, nếu không sẽ khiến người ta chịu áp lực. Bởi vì tấm lòng mới là điều quan trọng nhất. Dung Khê nghĩ rồi lại nghĩ, cuối cùng nghĩ ra được một món quà “có tâm ý“. Tiếp đó, cậu tự nhốt mình ở trong phòng cả buổi trưa mà không hề ra ngoài.
Rất nhanh đã tới thời gian 6 giờ chiều, rốt cuộc Dung Khê cũng cầm lên món quà mà mình đã dày công chuẩn bị gói lại xong, rồi đi về hướng cổng trường. Đến nơi, cậu phát hiện Văn Hành quả nhiên đã ở đó. Dung Khê lo lắng lát nữa những người khác đến thì mình sẽ ngại ngùng không dám tặng, thừa dịp chưa có ai nên lén tặng quà cho Văn Hành trước. Cậu nói với Văn Hành: “Chúc anh sinh nhật vui vẻ!”
“Cảm ơn Dung Khê.”
Văn Hành lúc này đã thay một bộ quần áo thoải mái hơn, nói một câu cảm ơn đơn giản kèm thêm tên cậu. Dung Khê cảm giác câu này là câu nói duy nhất trên thế giới và chỉ dành riêng cho cậu vậy. Cậu hận không thể ghi âm nó lại rồi đem về nên cứ hối tiếc không thôi, bèn bắt chước theo giọng điệu của Văn Hành, ở trong lòng nhẩm đi nhẩm lại mấy lần.
“Không cần khách sáo đâu.”
“Ấy chà, sao lần nào cũng là hai người đến sớm nhất thế?” Tô Tầm cùng vài người khác đều đang đi tới. Bởi vì sáng nay đã gặp qua nên Dung Khê đều quen cả, tất cả đều là quản lý của câu lạc bộ. Vừa thấy thế này, Dung Khê nghĩ có phải mình đã vượt quá giới hạn rồi không?
Suy cho cùng thì ngay từ đầu Văn Hành không có ý định mời cậu, là cậu cứ muốn mời hắn ăn cơm nên Văn Hành mới nói ra hôm nay là sinh nhật hắn. Vì thế cậu mới tình cờ có được cơ hội tham gia tiệc sinh nhật.
Thôi bỏ đi, quá giới hạn thì quá giới hạn vậy. Cậu có thể biết sinh nhật của Văn Hành, lại còn có thể tham gia tiệc sinh nhật là được lời to rồi.
“Dạo gần đây tôi tan học sớm mà, còn Dung Khê là sinh viên mới nên chưa có giờ học, đến sớm cũng là điều bình thường mà.” Văn Hành rất bình tĩnh mà phân tích nguyên nhân, nghe ra cũng rất hợp tình hợp lý.
Trái lại, Đường Linh Ngọc không nói lời thừa thãi, “Nếu đã đến đông đủ rồi vậy thì chúng ta đi thôi.”
Đa số những người này Dung Khê mới quen biết hôm nay thôi nên cũng không thân lắm, không có chủ đề gì để nói cùng họ cả. Cũng may có Văn Hành chu đáo, lúc cùng họ nói chuyện hay không đều quay sang nói nhỏ với Dung Khê cả, không để Dung Khê ở đây bị lạnh nhạt. Trong lòng Dung Khê cảm động, lại vừa hâm mộ bọn họ có thể nói chuyện thoải mái với Văn Hành.
Dung Khê cảm giác được khi Văn Hành cùng bọn họ ở cùng một chỗ thì cả người hắn đều rất thả lỏng. Không có loại cảm giác bức người lúc nói chuyện trước mặt mọi người, hắn nhìn có vẻ thoải mái hơn nhiều, nhưng lại không quên chăm sóc cho cậu.
Dung Khê phát hiện càng ở một chỗ với Văn Hành thì càng nhận ra con người hắn tốt. Dung Khê cảm giác mỗi ngày lại thích Văn Hành nhiều hơn một chút, thích một người cực kỳ cực kỳ tốt thật sự là một việc vô cùng hạnh phúc.
***
Sau khi ngồi xuống dãy ghế, mọi người bắt đầu ca hát. Lúc này, các cậu con trai càng tự nhiên hơn. Có thể nói phạm vi lựa chọn bài hát của bọn họ vô cùng rộng, không giới hạn âm vực, không giới hạn ngôn ngữ, không giới hạn phong cách, không giới hạn thời đại... Từ Đặng Lệ Quân đến Eminem, từ “Trên đời chỉ có mẹ là tốt nhất” đến “Đàn ông phương Bắc”, Dung Khê coi như được mở rộng tầm mắt về trí tưởng tượng phong phú và sự bùng nổ của bọn họ rồi.
Tiệc tùng tất nhiên không thể thiếu trò chơi được, vì vậy Đường Linh Ngọc nhanh chóng bắt đầu tổ chức cho mọi người chơi một trò chơi.
Trò chơi tên là “đoán số”, tức là một người sẽ nghĩ đến một số trong các số từ 1 đến 20, sau đó những người khác sẽ vây lại thành một vòng, lần lượt đoán con số đó là số nào, người đoán đúng sẽ phải lựa chọn “thử thách“.
Đúng vậy, không phải “lời thật lòng” hay “thử thách” mà là bắt buộc lựa chọn “thử thách“. Cuối cùng, Dung Khê cũng cảm giác có một tia nguy cơ rồi.
Tô Tầm và Đường Linh Ngọc là hai con người có biểu hiện phấn khởi nhất. Lăng Tử Dự kêu gào phản đối, “Hai bà cô của tôi ơi, trông hai người hưng phấn thế, lần trước các người chỉnh bọn tôi đến kêu cha gọi mẹ mà còn chưa đủ hay sao?”
“Ơ kìa kìa, hôm nay là sinh nhật của ngài Trưởng câu lạc bộ đó, cậu muốn làm vai chính à? Bọn tôi cũng không cho phép đâu.” Tô Tầm phản bác lại.
Đường Linh Ngọc cười cười, “Cậu là cái người đàn anh đấy, đừng có mà mất mặt trước mặt đàn em nữa, Dung Khê còn chưa nói gì, cậu ồn ào gì chứ?”
“Được, vậy giờ bắt đầu đi, đừng có dài dòng nữa.” Vu Kỳ ở bên cạnh rất bình tĩnh, dù sao thì mỗi lần chơi cậu đều có thể không tổn hại gì mà đối mặt với bất cứ “thử thách” nào.
Vì vậy mọi người nhao nhao đặt micro và đồ ăn vặt trong tay xuống, bắt đầu vây lại thành một vòng tròn. Người đầu tiên tất nhiên phải là Văn Hành rồi, Văn Hành mỉm cười, viết một số lên giấy rồi che lại, “Viết xong rồi, mọi người đoán đi.”
Mọi người thuận theo chiều kim đồng hồ bắt đầu đoán, người thứ nhất là Vu Kỳ, hắn ta khá là thận trọng nên đoán số 1, Văn Hành lắc lắc đầu.
Người thứ hai là Lăng Tử Dự, hắn ta đoán 2, Văn Hành vẫn lắc đầu.
Dung Khê quyết định không ra vẻ nữa, trực tiếp đoán 3. Quả nhiên, Văn Hành vẫn nói là không đúng.
Liên tục hết một vòng mà mọi người đoán được từ 1 đến 5, đều không đúng. Lúc này Tô Tầm không mặc kệ nữa, “Các người có thể cho người ta trải nghiệm trò chơi một chút không hả? Như thế này thì còn gì thú vị nữa? Trong một vòng không được đoán như vậy nữa, ai còn như vậy thì trực tiếp “thử thách.”
“Đúng đó đúng đó, các người cũng nghiêm túc chút đi.” Văn Hành phụ họa.
Trưởng câu lạc bộ đại nhân đã lên tiếng rồi, mọi người tự nhiên ngoan ngoan nghe theo. Lúc này Vu Kỳ đoán 11, không đúng.
Lăng Tử Dự đoán 16, vẫn là không đúng.
Đến lượt Dung Khê, Dung Khê đoán 18.
Sau đó liền thấy vẻ mặt Văn Hành có chút sai sai, ngay sau đó hắn cầm tờ giấy lên, con số “18” sáng chói xuất hiện trước mặt mọi người.
“Ồ! Không ngờ rằng bé Dung Khê và ngài Trưởng câu lạc bộ của chúng ta tâm linh tương thông như vậy nha. Nào nào nào, thử thách gì đây?”
Trước khi mọi người lên tiếng đã bị Văn Hành giành nói trước rồi, “Gọi một tiếng “anh Văn Hành” nghe xem nào.”
Vừa nghe thấy yêu cầu này của Văn Hành, Dung Khê không biết sao lại càng ngượng ngùng hơn.
“Chà, Trưởng câu lạc bộ bao che nha, thế này chỉ có một xíu thử thách thôi.”
“Đừng có vừa mở màn đã quá trớn như vậy, sẽ dọa đến bạn nhỏ đó.” Văn Hành vừa cười vừa nhìn Dung Khê, “Em mau mau gọi đi, bằng không bọn họ đổi ý thì không đơn giản như vậy nữa đâu.”
Dung Khê cũng không biết ba chữ này có gì mà khó mở miệng như vậy, rõ ràng là gọi “đàn anh đàn anh” rất tự nhiên mà. Nhưng cậu lại sợ yêu cầu “càng quá trớn” theo lời của Văn Hành, Dung Khê vẫn nghe lời gọi một câu, “Anh Văn Hành.”
Văn Hành nghe câu “anh Văn Hành” này đặc biệt hưởng thụ, nụ cười cũng tươi rói thêm vài phần. Chỉ đáng thương cho Dung Khê vừa gọi xong, hai bên tai đều có chút đỏ rồi, ánh sáng bên trong cũng tối đi hẳn, nhưng không ai chú ý đến cả.
Sau khi có người mở đầu xong thì dễ xử lý rồi, có thể nhìn ra được trò đùa bình thường bọn họ. Cái gì mà “hôn không khí đắm đuối trong 10 giây”, “lấy cây đàn ghi-ta đi qua phòng bên cạnh hát bài Mua bán tình yêu”, “trực tiếp gọi điện cho người bạn thứ 20 trong Wechat hát một bài tình ca”,... Quả thật là bày ra tất cả sự vui đùa ầm ĩ, ai cũng không có chút ngại ngùng nào.
Vòng tiếp theo, cuối cùng cũng đến phiên Dung Khê nghĩ ra con số rồi. Dung Khê viết ra số 7, sau đó xếp lại. Người thứ nhất, Đường Linh Ngọc đoán số 20 chưa đúng, Tô Tầm đoán 13 cũng chưa đúng. Khi đến lượt Văn Hành, hắn không chớp mắt mà nhìn Dung Khê chằm chằm, tiếp đó nói ra số 7.
Dung Khê cảm thấy thật có lỗi với Văn Hành, tay cầm tờ giấy kia có chút run run. Ngay lúc mọi người nhìn thấy con số 7 lại là một trận gào thét chói tai.
Ngược lại Văn Hành rất bình tĩnh, “Có chơi có chịu, mấy người nói xem phải làm gì đây?”
Tô Tầm vô cùng lễ phép mà đặt lên một xấp thẻ bài đại thử thách, ngoài cười nhưng trong không cười, “Ngài Trưởng câu lạc bộ, vì tránh cho cậu nói bọn tôi cố ý chỉnh cậu nên là mời rút thăm nào.”
Văn Hành đành chịu mà lắc lắc đầu, tùy ý rút ra nhìn một cái, trong lòng thầm mắng một câu: Vãi! Chi bằng cố ý chỉnh tôi đi!
Tô Tầm nhanh tay lẹ mắt, vội vàng tiến đến nhìn xem rồi lớn tiếng đọc lên, “Hôn một người nhỏ tuổi nhất ngay tại đây.”
Editor: Lục Lạp