Thỏ Muốn Ăn Cỏ Gần Hang

Chương 4: Chương 4: Bữa sáng




Khi Văn Hành nói chuyện ở trước mặt mọi người không giống như lúc nói chuyện nhỏ nhẹ với Dung Khê, ngược lại còn có chút khí chất lạnh lùng. Nếu bình thường là người có khí chất như vậy, chắc chắn sẽ tỏa ra một luồng khí người lạ chớ gần. Thế nhưng Văn Hành đẹp trai như vậy, lại chính là loại đẹp trai nhìn vào là thấy, cộng thêm tính hướng nội nên nhìn có vẻ chín chắn không phù hợp với tuổi lắm.

Sau khi Văn Hành nói xong, mọi người vô cùng phối hợp mà nhiệt liệt vỗ tay đáp lại. Dung Khê ở bên dưới cũng hết sức phối hợp với lời phát biểu của Văn Hành mà ra sức vỗ tay. Sau đó, Văn Hành bắt đầu giới thiệu các quản lý hiện tại của Câu lạc bộ Tranh luận, Đường Linh Ngọc là Phó trưởng câu lạc bộ, Tô Tầm là Trưởng ban tuyên truyền, Lăng Tử Dự là Trưởng ban tài vụ, Vu Kì là Trưởng ban biên tập.

Tiếp đó chính là Đường Linh Ngọc, Lăng Tử Dự còn có Vu Kì chia ra tự mình giới thiệu. Số người trong hoa viên tính cả Dung Khê nữa tổng cộng là 18 người nên Văn Hành đã chia 18 người này ra, xếp mỗi người về bên mấy người quản lý, mỗi người quản lý sẽ dẫn dắt 4 người mới.

Lúc Văn Hành đọc tên, trong lòng Dung Khê âm thầm tính toán, nếu tính như vậy thì mỗi người quản lý dẫn 4 người rồi sẽ còn dư ra 2 người nữa, Văn Hành sẽ không tự mình dẫn người chứ? Nếu Văn Hành tự mình dẫn, có thể sẽ dẫn cậu không? Nếu như có thể được chính Văn Hành dẫn thì tốt rồi, nhưng cậu sẽ có vận may như vậy sao?

Đọc đến cuối, quả nhiên không có tên của Dung Khê. Lúc này, mấy người trưởng ban nhìn Trưởng câu lạc bộ của mình như nhìn quái vật vậy. Đúng thế thật, ngay sau đó Văn Hành liền tuyên bố hắn muốn dẫn 2 người mới, một người là Thầm Trạch, một người khác chính là Dung Khê.

Nghe Văn Hành đọc lên tên của mình, biết Văn Hành mong muốn dẫn mình, trong lòng Dung Khê tràn ngập vô số pháo hoa rực rỡ. Dung Khê hớn hở ra mặt, nghĩ thầm lần này thật sự gặp may rồi. Văn Hành thế mà bằng lòng tự mình dẫn cậu, cậu tuyệt đối sẽ không để Văn Hành thất vọng đâu!

Mà các trưởng ban đều bắt đầu 'lòng có phiền muộn'. Ngày thường, Trưởng câu lạc bộ này thấy phiền phức nhất chính là dẫn người mới, để hắn dẫn một người thôi là như muốn mạng của hắn rồi, sao học kỳ này lại khác thường như vậy? Không chỉ chủ động dẫn người mà còn một lần dẫn hai người, thật khiến người ta mở rộng tầm mắt.

Dung Khê đâu biết đến điều này, cứ tưởng rằng hôm phỏng vấn kia mình biểu hiện quá tốt nên Văn Hành mới chọn cậu, trong đầu còn đang khen Văn Hành thật có mắt nhìn!

Mà nhóm người mới vào, nhất là các 'êm gái' đều cảm thấy Thầm Trạch và Dung Khê gặp được vận may rồi, vậy mà có thể được Trưởng câu lạc bộ tự mình dẫn hai người họ. Sau đó, mọi người liền đi theo các đàn anh đàn chị của mình để trao đổi thời gian học tập.

Hiển nhiên, Văn Hành cũng vẫy vẫy tay kêu Dung Khê cùng Thầm Trạch qua đó. Lúc này, Dung Khê mới nhìn thấy Thầm Trạch. Thầm Trạch cười hì hì đi tới, vô cùng lễ phép nói: “Chào Trưởng câu lạc bộ!”

“Về sau hai người gọi tên của anh là được rồi, anh tên Văn Hành, sau này mong được chỉ giáo nhiều hơn.” Văn Hành không thất lễ nói, nhưng thoạt nhìn cũng không có bao nhiêu hứng thú muốn tiếp tục trò chuyện.

Thầm Trạch không nhìn ra điểm này, trái lại cứ chậm rãi mà nói, muốn nhiều lời với Văn Hành thêm vài câu, “Em nghe mọi người nói đại học E ba năm nay mỗi năm cử người đi tham gia cuộc thi biện luận đều nhất định là cử Trưởng câu lạc bộ là anh đi. Anh đã là người tranh luận tốt nhất trong ba năm nay của các trường đại học toàn thành phố rồi. Em không ngờ rằng Trưởng câu lạc bộ lại là người thân thiện như vậy, trước kia em còn nghe mọi người nói anh khá lạnh lùng đó, xem ra là các cô ấy hiểu lầm rồi.”

Văn Hành không nghĩ tới Thầm Trạch này lại là người có tính tình thẳng thắn, nói chuyện với người như vậy là không tốn sức nhất. Có điều là Văn Hành đang lo Dung Khê còn chưa ăn sáng nên muốn kết thúc sớm cuộc nói chuyện này. Sau đó bèn nói với Thầm Trạch: “Hôm nay anh còn có chút việc. Thế này, ngày mai 6 giờ sau khi xong tiết học cuối, ba người chúng ta tập hợp tại giảng đường đa truyền thông của khoa Nghệ thuật, anh sẽ giao cho các em một ít nhiệm vụ, thế nào?”

“Dạ, anh Văn Hành cứ yên tâm đi, em nhất định sẽ đến đúng giờ. Vậy em có cần phải chuẩn bị gì không?”

“Không cần đặc biệt chuẩn bị gì đâu, người đến là được rồi.”

“Dạ được, nếu anh đã có việc vậy thì em đi trước đây.” Thầm Trạch nói xong liền vui vẻ cất bước rồi.

Dung Khê nhìn thấy Thầm Trạch có thể đối đáp trôi chảy với Văn Hành như vậy, trong lòng thực sự ngưỡng mộ. Trong lòng Dung Khê ít nhiều gì cũng hi vọng lúc nói chuyện với Văn Hành có thể không hồi hộp nữa, nhưng lại không tự chủ được. Đối diện với người mình thích chưa bao giờ thả lỏng cả.

Thậm chí, ngay cả lúc nói chuyện với Văn Hành, Dung Khê còn có chút lo sợ. Lo sợ bản thân không cẩn thận sẽ nói sai gì đó, khiến Văn Hành chán ghét, nên lúc nói chuyện đa phần đều cẩn trọng dè dặt.

“Sao không nói gì thế? Không muốn để anh dẫn em sao?” Văn Hành thấy Dung Khê từ nãy giờ vẫn luôn không nói gì nên trong lòng khó tránh nghĩ nhiều. Không phải Văn Hành tự khen đâu, nhưng với thành tích kia của hắn thì có thể nói rằng những người trong Câu lạc bộ Tranh luận đều mong muốn được hắn tự mình dẫn. Nhưng chút vẻ mặt này của Dung Khê là có ý gì đây, còn cảm thấy rất không tình nguyện nữa?

“Không phải không phải, thật xin lỗi, vừa nãy là em lơ đãng rồi.” Dung Khê luôn miệng giải thích, không mong Văn Hành sẽ hiểu lầm mình.

Văn Hành thấy thái độ thành khẩn của Dung Khê liền cho rằng có lẽ cậu thật sự đang suy nghĩ chuyện gì đó. Vị trí này của hắn cũng không tiện hỏi người ta đang suy nghĩ chuyện gì, vẫn là lo lắng Dung Khê bị đói, “Em không phải còn chưa ăn sáng sao? Anh cũng chưa ăn. Mình cùng đi đi.”

“Dạ, được.”

Dung Khê vội vàng ngoan ngoãn trả lời, chỉ lo mình lại lơ đãng làm Văn Hành không vui. Cậu cũng không biết hôm nay gặp phải vận may gì tốt thế này, lại có thể được Văn Hành bằng lòng dẫn cậu. Vậy chẳng phải là sau này có rất nhiều cơ hội có thể gặp mặt rồi sao? Vừa nghĩ đến điều này, Dung Khê liền như được sạc đầy pin, bước chân cũng nhẹ nhàng như bay vậy.

Hai người khó khăn lắm mới đến được căn tin, lúc này mới phát hiện ra đang là giờ cao điểm đi lấy cơm ở căn tin, người xếp hàng rất dài. Mà bây giờ Văn Hành mới lắm miệng hỏi câu, “Em có đem thẻ cơm theo chưa?”

“Hả? Thẻ cơm? Em chưa có thẻ cơm.” Vẻ mặt Dung Khê mờ mịt, tôi là ai? Tôi đang ở đâu? Tôi phải làm gì đây?

Văn Hành nhìn thấy Dung Khê ngơ ngơ ngác ngác liền cảm thấy biểu cảm này thật dễ thương không chịu nổi, Văn Hành cố nhịn xuống, “Căn tin không nhận tiền mặt cũng không nhận thanh toán bằng Wechat đâu, đợi lát bữa sáng nguội rồi sẽ ăn không ngon nữa. Thế này, em đợi anh ở đây, dùng thẻ cơm của anh lấy đồ ăn cho em trước, lát sau cùng em đi làm một tấm thẻ là được rồi.”

Dung Khê không ngờ là sẽ làm phiền Văn Hành như vậy, vừa định nói không cần đâu nhưng Văn Hành vừa dặn dò xong không đợi Dung Khê trả lời thì đã đi xếp hàng rồi. Lúc này mà còn già mồm nữa thì thật không còn gì để nói nên Dung Khê chỉ có thể tìm một chỗ ngồi chờ Văn Hành trước. Sau khi ngồi xuống, ánh mắt Dung Khê không kiềm được mà nhìn về phía Văn Hành ở bên kia. Thế nhưng người quá đông, trong một lúc không thể tìm thấy Văn Hành bên kia được, Dung Khê chỉ còn cách thu lại tầm mắt, ngoan ngoãn ngồi chờ.

Lúc Văn Hành bưng khay đồ ăn đi tới liền thấy hai chân Dung Khê khép sát lại, tay đặt trên đầu gối, vẫn không nhúc nhích mà ngoan ngoãn ngồi, dáng vẻ thật sự đáng yêu. Hắn cũng không biết Dung Khê lớn lên thế nào mà ngay cả lúc ngồi cũng ung dung, quy củ như thế. Trong chốc lát tâm tình Văn Hành rất tốt, muốn nhìn dáng vẻ dễ thương của Dung Khê nhiều hơn chút nữa. Đương nhiên Văn Hành vô cùng xem nhẹ mà bỏ qua rằng tại sao bản thân lại có cách nghĩ như vậy.

Cuối cùng Dung Khê cũng đợi được Văn Hành đi tới, khi Văn Hành đặt khay đồ ăn lên trên bàn, Dung Khê rất lễ phép nói cảm ơn. Sau đó cậu liền giúp Văn Hành bưng bữa sáng từ trên khay đặt lên bàn. Văn Hành đã mua một phần hoành thánh và một phần cháo, hắn cũng rất lịch thiệp mà hỏi cậu, “Anh không biết em thích ăn gì nữa, em cứ chọn trước đi, anh không kén ăn đâu.”

Thật ra Dung Khê cũng không kén ăn lắm, muốn để Văn Hành chọn trước, nhưng nghĩ rằng Văn Hành đã nói như vậy rồi mà mình còn từ chối thì có vẻ giả vờ quá. Vì vậy, cậu tiện tay bưng lấy cháo trên bàn, “Em ăn cháo là được rồi.”

“Ừm.” Văn Hành rất tự nhiên mà lấy hoành thánh trước mặt cho vào miệng thử một miếng.

Dung Khê vừa ăn vừa nhịn không được mà nhìn Văn Hành. Người rơi vào ái tình thường không nói lý lẽ, bất kể là dáng vẻ lúc bước đi, vẻ mặt khi nói chuyện hay tư thế khi ăn của người kia đều khiến người ta muốn ngắm cho thỏa thích. Dung Khê không kiềm chế được nên một mặt vừa ăn, một mặt lại len lén nhìn trộm Văn Hành.

Thật sự là vậy, ngay cả lúc nam thần ăn uống cũng rất đẹp trai. Thoạt nhìn hắn không giống như đang ăn, ngược lại giống như đang nghiêm túc làm một mục nghiên cứu khoa học vậy, đẹp đến ngỡ ngàng.

Còn Văn Hành là người đã lăn lộn nhiều năm trong các cuộc thi biện luận nên mỗi một cử chỉ, mỗi một ánh mắt của người ngồi đối diện hắn đều có thể nhạy bén mà nhận biết được. Đương nhiên, hắn cũng cảm nhận được ánh mắt của Dung Khê. Văn Hành nghĩ thầm, chẳng lẽ là Dung Khê muốn ăn bát hoành thánh này, nhưng mà lúc đó hoành thánh lại cách mình khá gần nên cậu tưởng là mình thích ăn hoành thánh, vì vậy cậu mới ăn cháo?

Hắn càng nghĩ càng cảm thấy mình suy đoán rất có đạo lý. Vì thế ngay sau đó, Văn Hành đã làm một động tác mà ngay cả bản thân hắn cũng ngờ tới. Văn Hành dùng cái thìa múc hoành thánh trong bát mình cho vào trong bát của Dung Khê. Để Dung Khê khỏi cảm thấy ngại nên Văn Hành cố ý nói: “Hoành thánh ở căn tin này rất ngon đó, em thử một miếng xem?”

Dung Khê vốn đang nhìn trộm người ta lập tức phấn chấn ngay, đây đây đây... Văn Hành dùng cái thìa mới vừa ngậm trong miệng múc một miếng hoành thánh cho cậu! Một miếng hoành thánh trong bát hắn!

Ánh mắt nhìn thấy miếng hoành thánh kia, trái tim Dung Khê bỗng nhiên đập loạn điên cuồng, nhưng trên mặt vẫn tỉnh bơ mà muốn dùng đôi đũa gắp hoành thánh lên ăn ngay. Thế nhưng muốn dùng đũa gắp hoành thánh là một việc thật không dễ dàng, Dung Khê cố gắp rất lâu mà vẫn không gắp được hoành thánh kia lên. Dung Khê cảm thấy khó chịu lắm rồi, cơ hội hôn môi gián tiếp với Văn Hành sao lại làm khổ người ta vậy chứ?

Dung Khê còn đang kẹp cái miếng Hoành thánh nọ, nhưng loại chuyện dùng đũa gắp này nếu càng nôn nóng thì càng không cách nào gắp lên được. Lúc Dung Khê còn đang khó khăn vật lộn với hoành thánh, cậu bỗng nghe Văn Hành phì cười một tiếng. Ngay sau đó, cậu nghe Văn Hành nói một câu, “Há miệng.”

Dung Khê theo bản năng mà nghe lời mở miệng ra, tiếp đó không kịp phòng bị mà bất ngờ cắn phải một miếng hoàng thánh. Lớp vỏ hoành thánh mềm dẻo ở trong miệng, rõ ràng không có vị ngọt nhưng Dung Khê lại cảm giác bản thân bị ngọt sắp chết rồi, cũng không nỡ cắn xuống nữa.

Lúc sau, mắt thấy Văn Hành lấy thìa ra, hắn hết sức tự nhiên nhìn cậu, hỏi: “Ngon không?”

Tuy là không nỡ nhưng Dung Khê cũng vội vàng ăn đi hoành thánh trong miệng, gần như nhai ngấu nghiến, ngay sau đó đáp lời, “Ngon lắm.”

Nói xong câu này, Dung Khê thấy Văn Hành hài lòng cười một cái. Tiếp đó, hắn rất tự nhiên mà dùng thìa múc một miếng hoành thánh đưa vào trong miệng mình.

Dung Khê cảm giác mình và cả cái thìa đó cùng được hôn một cái thật thân mật, lập tức cúi đầu ăn cháo, không dám nhìn hắn nữa. Thật ra trái tim đã điên cuồng không ngớt rồi, mà từng dây thần kinh đều đang kêu gào nữa, Dung Khê thật muốn đứng lên ngay tại chỗ này mà xoay vài vòng!

Editor: Lục Lạp

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.