Thỏ Muốn Ăn Cỏ Gần Hang

Chương 3: Chương 3: Wechat




Dung Khê rất muốn nói “Không cần đâu” nhưng đến nơi này rồi thì quả thật cậu cũng không tìm được đường trở về phòng. So với việc lát nữa đi hỏi người khác thì chi bằng đi cùng với Văn Hành vậy.

“Được ạ, vậy vất vả cho đàn anh rồi.”

“Em ở tòa nào?” . Đam Mỹ Sắc

“Hai, tòa hai.”

“Ừm, đi thôi.”

Dung Khê vẫn có chút ngượng ngùng, liền hỏi: “Anh ở tòa nào?”

“Tòa bảy.”

“Dạ.”

Bỗng chốc Dung Khê cảm thấy có chút mất mát, thì ra Văn Hành ở tòa bảy. Ban đầu đã nghĩ rằng nếu Văn Hành cũng ở tòa hai thì tốt rồi, sau này cơ hội gặp nhau sẽ nhiều hơn không phải sao. Nhưng Văn Hành khiến người ta vừa ý lại ở tòa bày, không được ở cùng một nơi rồi....

Cả một đường Dung Khê đều đang tiếc cho chính mình không được ở cùng một tòa ký túc xá với nam thần. May mà tòa hai cách nơi này khá gần nên lát sau liền đến rồi. Sau khi Văn Hành dẫn Dung Khê đến dưới lầu thì lịch sự hỏi một câu, “Em vừa đến thôi, đồ đạc đã thu dọn ổn cả chưa? Có cần anh lên giúp không?”

“Không, không cần đâu. Đã làm phiền đàn anh quá nhiều rồi, sao có thể không biết ngại mà tiếp tục nhờ vả anh chứ!”

“Đã nói đừng gọi anh là đàn anh rồi mà, không nghe lời phải không?” Dọc đường, Văn Hành đối với Dung Khê đều cực kỳ điềm đạm, lúc nói lời này lại đột nhiên lẫn theo chút nghiêm túc.

Dung Khê làm sao chịu được điều này, vội vàng sửa lời, “Xin lỗi nha Văn Hành, em chỉ là, chỉ là trong một lúc nên chưa quen thôi, về sau em sẽ sửa mà.”

“Ừm, tốt lắm, ngày mai gặp.” Văn Hành rất vừa lòng khi nghe thấy Dung Khê gọi tên của mình. Nhưng mà dẫn Dung Khê đi hoa viên Tam Diệp rồi lại đưa về ký túc xá đã lỡ rất nhiều thời gian, là thời gian đi vẽ tranh đó, vậy mà lại không vẽ, thật sự không còn thời gian rồi.

“Dạ được, hôm nay thật sự cảm ơn anh rất nhiều.” Dung Khê vui vẻ nói cảm ơn Văn Hành.

Tâm tình Văn Hành không tệ, “Đừng khách sáo, em nhanh chóng đi đi, anh về trước đây.”

Dung Khê nhìn thấy Văn Hành xoay người rời đi, trong lòng đắc chí khỏi bàn. Mới là ngày đầu tiên thôi mà đã gặp được nam thần rồi, người còn ấm áp thế kia, sao có thể khiến Dung Khê không vui chứ.

Sau khi trở về ký túc xá, Dung Khê bắt đầu dọn dẹp phòng một lần từ trong ra ngoài, lúc này mới thực sự hài lòng. Mãi đến khi tối, ký túc xá vẫn chưa có bạn cùng phòng nào đến cả, Dung Khê liền định tắm rửa rồi đi ngủ.

Thời gian nằm trên giường, Dung Khê cứ luôn nhớ lại những chuyện đã xảy ra ngày hôm nay.

Cậu và Văn Hành đã trở thành bạn cùng trường rồi! Văn Hành còn là Trưởng câu lạc bộ của cậu nữa! Hôm nay Văn Hành còn dẫn cậu đi hoa viên! Văn Hành còn đưa cậu về ký túc xá! Văn Hành còn hứa sau này sẽ dẫn cậu đi ngắm hoa anh đào!

Tất cả những chuyện đã xảy ra cứ như một giấc mơ vậy, người mà cậu đã nhung nhớ mấy năm cứ như vậy mà bước vào cuộc sống của cậu. Trong thoáng chốc, Dung Khê không cách nào bình tĩnh trở lại, phấn khích đến nổi không ngủ được.

Lúc này, di động vang lên, là chị gửi tin nhắn đến hỏi tình hình hôm nay. Sau khi Dung Khê gõ chữ trả lời tin nhắn cho chị liền suy ngẫm lại rồi hối hận không thôi. Sao hôm nay không nhân cơ hội thêm Wechat của Văn Hành chứ?

Thêm Wechat rồi thì ít nhất còn có thể xem vòng bạn bè gì đó một chút mà, còn tiện thể biết được số điện thoại của Văn Hành nữa, càng nghĩ càng thấy hối hận. Ngày mai dù có mặt dày mày dạn thì cũng phải thêm cho được Wechat, Dung Khê nghĩ vậy.

Để không đến muộn nên ngày hôm sau Dung Khê đã dậy từ 5 giờ rồi. Rửa mặt xong xuôi thì định sẽ đi ăn sáng, nhưng lúc này cậu mới phát hiện ra căn tin cách nơi này VÔ! CÙNG! XA!

Nếu cậu chạy đi ăn sáng rồi trở về thì căn bản sẽ không kịp đến hoa viên Tam Diệp. Đắn đo một lúc, Dung Khê vẫn quyết định bỏ bữa sáng, đi hoa viên Tam Diệp trước vậy.

Bữa sáng thì lúc nào ăn mà chẳng được, nhưng lỡ như đến muộn rồi sẽ khiến Văn Hành có ấn tượng không tốt, như vậy thì không cách nào cứu vãn được nữa. Đói một lần cũng có sao đâu, nghĩ như vậy xong Dung Khê liền chầm chậm đi về hướng hoa viên Tam Diệp.

Khi đến cổng, Dung Khê nhìn thoáng qua di động, vừa đúng 5 giờ 45 phút. Dung Khê nghĩ, may là không đi ăn sáng đó, nếu không 15 phút này sẽ không đủ để cậu đi căn tin rồi trở về đâu.

Dung Khê vừa mới đi vào hoa viên thì sau lưng cũng có người đến, cậu nghe thấy người kia gọi tên của mình. Tuy rằng chỉ kêu một tiếng nhưng Dung Khê vẫn nghe ra được đó là giọng của Văn Hành!

Cậu không chút nghĩ ngợi liền xoay người lại. Hôm nay, Văn Hành mặc áo màu xanh nhạt, quần màu đen tôn lên đôi chân đặc biệt thon dài của hắn. Trong trường hiếm thấy người ăn mặc nghiêm chỉnh vậy lắm, đặc biệt là mùa hè thế này đây, mọi người đều mặc mát mẻ thế nào thì mặc. Không thể không nói rằng nhìn Văn Hành như vậy rất đẹp trai.

Văn Hành vừa thấy Dung Khê liền lộ ra ý cười, “Dung Khê, sao lại đến sớm như vậy?”

Văn Hành nở nụ cười với cậu...

Trong hoa viên trống trải chỉ có hai người cậu và Văn Hành, lồng ngực Dung Khê liền ấm áp, “À... Lần trước khi em đi đăng ký thì thấy có tên rất nhiều người, nên em muốn đến sớm một chút, xem xem có thể giúp gì không.”

“Sớm như vậy, đã ăn sáng chưa?” Văn Hành tiến lên từng bước, rút ngắn lại khoảng cách giữa hai người, quan tâm mà hỏi cậu.

Bản năng cậu muốn nói dối, nhưng đối mặt với người mình thích thì nói dối là một chuyện cậu không cách nào làm được. Dung Khê chỉ có thể ngoan ngoãn đáp lời: “Vẫn chưa ăn, nhưng cũng không đói lắm.”

Văn Hành ngẩn ra, nghĩ rằng Dung Khê hẳn đã rất vội vàng mới chưa kịp ăn bữa sáng, liền có chút áy náy, “Em có gì không thích ăn không?”

“Không có, em không kén ăn đâu.” Dung Khê không biết sao Văn Hành lại hỏi vậy, nhưng cũng thành thật trả lời.

Văn Hành vừa muốn nói tiếp, Dung Khê liền nhớ lại hôm qua mình muốn nhân cơ hội thêm Wechat. Cậu âm thầm cổ vũ mình một cái, sau đó hỏi: “Văn Hành, em có thể thêm Wechat của anh không?”

Văn Hành vừa định nói thì lấy điện thoại của mình ra, mở mã QR lên rồi đưa tới trước mặt Dung Khê, “Thêm đi, hôm qua cũng muốn thêm em đó, rồi lại quên mất.”

Dung Khê mừng như mở cờ trong bụng, cũng lấy điện thoại của mình ra, chuẩn bị quét mã QR của Văn Hành. Tiếp đó, để thuận lợi quét được mã QR, Dung Khê không thể không chủ động nhích lại gần Văn Hành một chút. Cái khoảng cách này khiến hai má Dung Khê sắp dán tới người kia rồi. Dung Khê càng không tập trung được, đôi mắt len lén nhìn trộm Văn Hành một chút.

Lần đầu tiên nhìn Văn Hành ở khoảng cách gần như vây, Dung Khê phát hiện đôi mắt Văn Hành đặc biệt xinh đẹp. Đôi mắt tựa như ngọc lưu ly chìm trong đáy nước, phía trên là từng sợi từng sợi lông mi cong cong, hàng mi thật dày giống như được chải qua một lớp mascara vậy. Đẹp đẽ đến nổi khiến cho kẻ khác muốn phải hôn lên.

Dung Khê cảm giác được từng tế bào trên cơ thể đều đang gào lên: Đừng sợ nữa! Hôn đi!

“Tít!” Âm thanh quét mã thành công kéo Dung Khê từ trong tưởng tượng trở về thực tại, Dung Khê cảm thấy buồn bực vì mình chưa làm ra hành động gì khiến bản thân hối hận.

Sau khi thêm Wechat thành công, bên ngoài hoa viên đã có người đến rồi, chính là đàn chị ngày hôm qua cho Dung Khê ghi tên lúc ở ngoài. Cô vừa đến liền thấy hai người Văn Hành và Dung Khê ở sát gần nhau, chẳng biết đang làm gì, chỉ cảm thấy mình bị hai anh chàng đẹp trai này làm cho mờ cả mắt rồi.

“Chà, hai người hẹn hò vào sớm tinh mơ như này sao?”

Văn Hành nghe thấy những lời này thì sắc mặt lập tức không tốt lắm Hắn nhớ rõ Dung Khê da mặt mỏng, sợ rằng câu nói đùa này làm Dung Khê không vui. Vì thế, hắn nghiêm túc nói: “Tô Tầm, đừng đùa.”

“Vâng vâng vâng, ông lớn Trưởng câu lạc bộ của tôi ơi.” Tô Tầm xin lỗi chẳng chút thành ý nào, sau đó nhìn về phía Dung Khê, “Ô, đây không phải bé đẹp trai đến ghi tên hôm qua sao? Tới sớm thật đó!”

“Chào đàn chị.”

“Không cần gọi chị là đàn chị đâu, cứ như Văn Hành gọi chị Tô Tầm là được rồi.”

Văn Hành nhìn giờ một chút, hỏi: “Mấy người họ đâu rồi?”

Cái này đương nhiên là hỏi những quản lý của Câu lạc bộ Tranh luận, Tô Tầm cười cười, “Cậu còn không biết sao, bọn họ chịu điều tra và nghiên cứu địa hình là đã nể mặt lắm rồi. Trưởng câu lạc bộ cậu đây yêu cầu nghiêm khắc thế mà họ có thể không tới sao, thật sự yêu thương Câu lạc bộ Tranh luận nha!”

Còn 3 phút, 3 phút cuối cùng, trong hoa viên đã có vài người lục tục kéo đến, thế nhưng cũng không nhiều quá 20 người. May mà các quản lý đều đến đông đủ, Văn Hành nhích lại bên này hạ giọng nói nhỏ với Dung Khê.

Văn Hành cao hơn Dung Khê một chút, lúc nhích lại bên này ghé sát bên tai Dung Khê. Giọng nói Văn Hành êm dịu, nhẹ nhàng lướt qua vành tai Dung Khê. Làm cậu thấy ngưa ngứa muốn tránh đi nhưng lại lo lắng Văn Hành nghĩ rằng mình muốn tránh hắn, vì vậy cố chịu đựng không tránh đi. Cậu nghe thấy Văn Hành gần như đè giọng xuống, “Các quản lý đều đã đến rồi, anh đi bố trí một chút, em đợi anh huấn luyện xong rồi chúng ta cùng đi ăn sáng nha.”

Cái sân rộng có nhiều người như vậy nhưng mọi người đều không chú ý tới Văn Hành và Dung Khê ở bên này. Có thể cùng Văn Hành ăn sáng chung, đương nhiên Dung Khê vui vẻ, gật đầu nói “Được“.

Dung Khê gật đầu một cái cũng không vấn đề gì, chỉ là Văn Hành vốn đã kề sát cậu quá gần nên Dung Khê gật đầu một cái liền cảm giác trên tai đụng phải một xúc cảm vừa nóng mềm vừa lành lạnh!

Cái chạm nhẹ lướt qua rất nhanh, nếu không chú ý căn bản không cảm nhận được. Trong lòng Dung Khê lập tức ngạc nhiên, đây, đây sợ là đụng phải môi Văn Hành rồi!

Dung Khê căng thẳng mà nhìn ngó xung quanh, vẫn may là mọi người không chú ý đến. Dung Khê ngược lại hít vào một hơi, trong lòng như bị móng vuốt cào trúng, ngứa ngứa, muốn gãi một cái lại không biết bắt đầu từ đâu. Cậu cảm thấy hơi thở nghẹn lại, dường như sắp ngất đi rồi. Dung Khê càng lo lắng Văn Hành sẽ có gì đó không vui, vội vàng đưa mắt nhìn theo. Chỉ thấy Văn Hành chậm rãi đi qua, sắp xếp các việc liên quan đâu vào đấy.

Dung Khê không kiềm chế được mà đỏ mặt rồi, vừa rồi Văn Hành.... thật sự không cố ý trêu cậu sao...

Lúc này Tô Tầm đã ra cổng chặn người, bên ngoài bỗng nhiên ồn ào hẳn lên. Hóa ra Tô Tầm đứng chốt ở cửa rồi, miễn là sau 6 giờ, cho dù là trễ một phút thì cũng không cho phép đi vào nữa. Những người bên ngoài đương nhiên không chịu nhưng phần đông cũng chỉ oán trách vài câu liền rời đi.

Văn Hành và mấy người quản lý ở bên này đã chuẩn bị cùng mọi người gặp mặt. Tuy là Dung Khê vừa nãy còn rất ngượng ngùng nhưng lúc này cũng nhanh trí ra đứng giữa mọi người, không sợ bị mọi người chú ý đến nữa.

Văn Hành là Trưởng câu lạc bộ, đương nhiên là hắn phát biểu trước. Hắn đứng trước mặt mọi người, lúc nói chuyện thì không mỉm cười như lúc nói chuyện với cậu khi nãy, nhìn có vẻ hơi nghiêm túc nhưng giọng nói vẫn êm tai như thế.

“Chào các bạn, vô cùng biết ơn các bạn có thể đến đây đúng giờ, vất vả cho các bạn rồi. Tuy Câu lạc bộ Tranh luận là một nhóm về sở thích nhưng trong tất cả câu lạc bộ thì đây là câu lạc bộ có số người ít nhất. Bởi vì chúng ta yêu cầu tất cả các thành viên đều phải đến đúng giờ. Còn về thời gian họp mặt, nếu như sau này các bạn có tình huống đặc biệt có lẽ đến trễ thì nói trước một tiếng cũng được rồi. Và chúng tôi không chấp nhận việc không báo trước, vì đó là hành vi không tôn trọng thời gian của người khác...”

Dung Khê nghe Văn Hành nói rõ ràng những lời nghiêm túc, trong lòng thấy may mắn vì không đi mua bữa sáng làm lỡ thời gian. Mà nghĩ đến vừa nãy bị đôi môi đẹp đẽ như vậy chạm phải, tâm trí cậu liền loạn cào cào thêm một trận.

Editor: Lục Lạp

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.