Lần này Tang Chỉ rất kiên quyết, ba ngày sau quả thực nói đi là đi.
Thật ra tiểu hồ ly bụng nghĩ một đằng miệng nói một nẻo, khi nàng do dự tiến đến Thanh Ngô cư để giải trừ phong ấn, chỉ cần phượng hoàng xấu xa nói
một câu giữ lại thì nàng liền có cớ để ở lại Bình Nhạc trấn. Nhưng khi
đến Thanh Ngô cư thì đừng nói Tuấn Thúc mà ngay cả bóng dáng tiểu người
hầu Thất Thủy cũng đều không thấy.
Căn phòng từng thật là náo nhiệt
giờ đây chỉ còn lại có tám bức tường vây quanh, Bích Nữ trong trẻo nhưng lạnh lùng nói, phong ấn này nàng ta cũng có thể giải được, phượng hoàng xấu xa cùng ca ca không có lương tâm đã vội vàng đi ra ngoài làm việc,
trước khi đi còn dặn nàng giúp tiểu hồ ly giải trừ phong ấn. Nghe xong
lời này, Tang Chỉ bình tĩnh nhếch môi một cái, xem ra người khác ngại
gặp mình, ngay cả gặp mặt lần cuối mà Tuấn Thúc cũng không muốn gặp.
Trong khi hoảng hốt, nàng có chút không hiểu, rốt cuộc mình với hắn đã
làm sai cái gì khiến cho sự việc trở nên như vậy, nàng tình nguyện trở
lại điểm bắt đầu —— Bản thân vẫn bị hắn lừa gạt, khi làm nữ giúp việc hồ ly thì hận thấu xương phượng hoàng xấu xa, Tuấn Thúc vẫn là cấp trên âm hiểm giả dối…
Đứng một bên, Bích Nữ nhìn thấy Tang Chỉ suy nghĩ đến
xuất thần liền thở dài, sau đó mới châm chén trà mời tiểu hồ ly, nói:
“Tiểu hồ ly, không có ai nói cho ngươi nghe à, khi đang ở trong Thanh
Ngô cư không nên có những suy nghĩ kỳ quái trong đầu? Tỷ tỷ ta có thể
nghe thấy trong lòng ngươi đang nói cái gì đó.” Bích Nữ dùng ngón trỏ
chỉ chỉ vào trái tim của Tang Chỉ, không hề có tí gì ý ly biệt hay đau
xót mà chỉ lên tiếng cười khanh khách.
Tang Chỉ mí mắt chớp chớp,
quay đầu lại nói: “Dù sao đã đi đến bước này ta cũng chẳng còn mặt mũi
gì nữa, chỉ chờ giải trừ phong ấn xong ta lập tức đi ngay.” Dừng một
chút, Tang Chỉ quay người đối diện với Bích Nữ tỷ tỷ rồi mới nói: “Bích
Nữ tỷ tỷ, ta sẽ nhớ ngươi. Hy vọng… Còn có thể có cơ hội gặp lại.”
Nghe vậy, Bích Nữ khoanh hai tay áo có thêu hình hoa lan, bí ẩn nói: “Ta
cũng sẽ không nhớ ngươi. Cái gì hy vọng hay không hy vọng, có ai trói
chân ngươi lại đâu, nếu ngươi muốn gặp ta thì lúc nào lại chả được?”
Tang Chỉ im lặng, cắn môi dưới không nói lời nào. Bích Nữ thấy thế, đưa mắt
nhìn xung quanh một vòng sau đó mới trầm giọng nói: “Nhưng mà, có một
chuyện ta vẫn muốn hỏi ngươi tiểu hồ ly.”
Tang Chỉ ngẩng đầu “Gì mà thần bí vậy, có chuyện gì muốn hỏi riêng ta?”
Đôi mắt xanh của Bích Nữ chuyển động sau đó mới kéo tiểu hồ ly lại hỏi nhỏ, “Ngày ấy ngươi kể lại cảnh trong mơ cho chúng ta nhưng không có kể toàn bộ phải không?” Tang Chỉ giật mình, còn chưa kịp nghĩ ra biện pháp giải thích thì Bích Nữ lại nói tiếp, “Người khác không nhìn thấy nhưng ta
lại thấy được. Bên ngoài cơ thể ngươi vẫn có một cỗ ánh sáng màu xanh ảm đạm gắt gao bao xung quanh, phải chính là nhờ ánh sáng này cứu ngươi
đúng không?”
Tiểu hồ ly cắn môi dưới, không biết trả lời như thế nào. Đúng vậy, lúc ở trong mộng đúng là cô gái áo xanh kia ra tay mới bảo
trụ nàng không mở ra kết giới, mà trước khi rời đi cảnh trong mơ, cô gái áo xanh bị yêu quái phong ấn nắm lấy cổ họng nhưng vẫn thống khổ nhìn
nàng, miệng chỉ nói ra một câu:
Đừng nói cho bất cứ ai.
Đừng nói
cho bất cứ ai. Không biết vì sao, nhưng trong lòng Tang Chỉ chắc chắn
rằng những lời này hàm ý là cô gái áo xanh không hy vọng có bất cứ kẻ
nào biết được cô ấy đi vào cảnh trong mơ của mình, lúc nàng kể lại cảnh
trong mơ cho mọi người đương nhiên sẽ không kể sự tồn tại của người này. Nhưng không ngờ là vẫn bị Bích Nữ tinh tế phát hiện được.
Tang Chỉ vùi đầu “Thực xin lỗi, Bích Nữ tỷ tỷ…”
Bích Nữ thấy thế, cũng không muốn làm Tang Chỉ khó xử liền nói sang chuyện
khác: “Không muốn nói thì thôi, ta giúp ngươi thực hiện.” Nói chuyện
phiếm xong, phong ấn cũng đã được giải trừ, đêm đó tiểu hồ ly thu thập
hành lý, cáo biệt Khế Nhạc sau đó mang theo A Ly yên lặng rời đi.
Tuy rằng thương thế của A Ly chưa lành nhưng dựa vào tác dụng kỳ diệu của
Đông hải thần châu, cộng với lúc trước Tuấn Thúc mỗi ngày đều giúp chữa
thương cũng đã khỏe hơn nhiều, hai người đi về hướng Long cốc, cứ đi đợc một chút lại ngừng để nghỉ nên cũng không mệt nhọc gì lắm. Chỉ sau ba
ngày rời khỏi phạm vi Bình Nhạc trấn thì đến Hoa Rơi cốc.
Hoa Rơi cốc này là phạm vi của nhân giới nên để không quấy nhiễu người phàm, Tang
Chỉ với A Ly hóa trang thành thiếu niên mặc quần áo giống người bình
thường, như hai huynh muội cùng đi đường. Buổi trưa hôm nay, hai người
đang đứng dưới một gốc cây nghỉ chân bỗng nhiên cảm giác được có một làn yêu khí mỏng manh đang hướng đến bên này, hai người không khỏi nhìn
nhau nhíu mi.
Tang Chỉ chớp mắt, “A Ly cũng cảm giác được sao?”
Ly Vẫn gật đầu, Tang Chỉ nhìn trời chu miệng “Chẳng lẽ là yêu quái quanh
vùng? Cảm giác được chúng ta đi đến khu này, cho rằng chúng ta muốn xâm
lấn lãnh thổ cho nên phái tiểu yêu đến thử?”
Ly Vẫn suy nghĩ, “Nhưng
nơi này là địa phận của người phàm, thổ thần nơi đây sẽ không dung túng
cho yêu quái đi ra quấy phá lung tung, xem ra lai giả bất thiện*.” (đến
không có ý tốt)
Tiểu hồ ly nghe vậy cũng có chút khẩn trương vuốt
cằm, yêu khí này mặc dù không mạnh nhưng cũng không nên khinh địch, nhỡ
đâu là kẻ địch cố ý giấu đi hơi thở trên người hoặc chính là một đội
tiểu yêu không lớn đi tiên phong xem xét. Hơn nữa, hiện tại không có
phượng hoàng xấu xa ở bên cạnh giúp đỡ, A Ly lại bệnh, nếu chỉ với hai
ba phần công phu của một mình nàng…
Tang Chỉ bắt đầu suy nghĩ, nếu có thể tìm được Thổ thần của vùng này là tốt nhất, ít nhất cũng có thể
hiểu được tình huống hiện tại, nhưng phải tìm ở đâu bây giờ? Nếu phượng
hoàng xấu xa có ở đây thì tốt rồi, ít nhất cũng không cần sợ hãi như
vậy. Tang Chỉ đan xen các ngón tay, lần đầu tiên bắt đầu lo lắng không
biết lúc trước do tính tình công chúa ham vui của nàng nên quyết định
đơn thương độc mã mang A Ly rời khỏi Bình Nhạc trấn như vậy rốt cuộc là
đúng hay sai, trong chặng đường dài này, nếu thực có cái gì xấu xảy ra
thì làm sao bây giờ? Nếu sớm biết vậy thì nên gửi thư cho cha, bảo lão
hồ ly tới đón bọn họ mới đúng a! Sao lại vì giận dỗi phượng hoàng xấu xa mà bỏ đi? Phượng hoàng xấu xa cũng chẳng phải tốt lành gì, ngày xưa mà
gặp mấy chuyện như vầy thì hắn đã sớm nghĩ cách giúp mình chuẩn bị cho
tốt, lần này bọn họ rời Bình Nhạc trấn hắn cũng cố tình không đến tiễn
——
Tang Chỉ một mặt suy nghĩ một mặt cảnh giác vịn thân cây đứng lên, vì đầu tạm dừng nửa giây cho động tác này nên mới nhận ra nãy giờ nàng
càng nghĩ thì trong đầu lại toàn xoay quanh bốn chữ “Phượng hoàng xấu
xa”. Vừa tức vừa vội Tang Chỉ cắn răng, dậm chân muốn mắng chính mình
hai câu, thì thấy A Ly híp lại ánh mắt nói:
“Yêu khí đến gần, càng ngày càng mạnh.”
Đúng thật!
Tang Chỉ tạm thời vứt bỏ tạp niệm, một thanh âm run rẩy lộp bộp vang lên
trong lòng, nếu thật sự là đại yêu quái lợi hại thì phải làm sao bây
giờ? Có cần báo ra danh tiếng của lão cha để dọa bọn họ chạy không?
Không được… Bọn họ một người là Thất hoàng tử của Long tộc, một người là công chúa Thanh Khâu quốc, nếu dễ dàng bị bắt bởi một con rắn đầu đất
như vậy lại còn kêu lão cha tới cứu thì mai mốt trở về Thiên cung mà
không bị nhóm lão nhân râu bạc cười đến rụng răng mới là lạ.
Tiểu hồ
ly càng suy nghĩ càng xa xôi, đang cắn môi không biết xử lí như thế nào
bỗng nhiên thoáng nhìn dưới chân thấy có một túm lông trắng đang túm lấy cái tay nải nặng nặng của nàng xấp xấp ngửa ngửa kéo đi. Tang Chỉ chớp
chớp mắt tưởng mình nhìn lầm nên định thần nhìn kĩ lại —— đúng là một
tên tiểu hồ ly cả người trắng như tuyết cùng với chiếc đuôi xù thật lớn
đang cố gắng dùng hai chân vuốt nhỏ xíu kéo tay nải của nàng cùng A Ly
phía sau lưng.
Tang Chỉ sờ sờ cằm, đôi mắt lóe sáng nhìn nhìn sang
bên cạnh, thấy A Ly vẫn còn đang tập trung tinh thần chú ý vào yêu khí
nồng đậm phía trước. Tang Chỉ lắc lắc đầu, cũng không thèm để ý A Ly nữa mà hướng xuống đất quát lên một tiếng. Lập tức, cục lông trắng kia
hoảng sợ liền quăng đồ lại lũn cũn bỏ chạy, Tang Chỉ là một cao thủ đi
săn làm sao có thể để cho tiểu tử kia dễ dàng chạy thoát như vậy được,
móng vuốt vung lên trên mặt đất chụp lấy cái thân kia dễ như trở bàn
tay.
Nói thì chậm nhưng việc xảy ra thì nhanh, bên này A Ly còn chưa
rõ tình huống ra sao thì đã thấy lớp sương mù yêu khí ở phía trước tan
đi, lúc quay lại nhìn qua Tang Chỉ ở bên này thì thấy nàng đã một tay
túm lấy một tiểu hồ ly tuyết trắng. Tang Chỉ cầm lấy gáy của tiểu hồ ly
lắc lắc trong không trung, chớp chớp mắt nhìn A Ly cười:
“Chúng ta bị lừa !”
Thì ra hồ ly trời sinh tính giả dối giảo hoạt, khi đi săn thường dương đông kích tây. Hễ một đám hồ ly ra khỏi hang để kiếm thức ăn thì thường là
một đám vây quanh hoặc đứng ở phía trước con mồi tỏ thị uy và hấp dẫn
toàn bộ lực chú ý của con mồi, còn thủ lĩnh của nhóm này lẻn đến phía
sau con mồi, một kích trúng đích, thừa dịp con mồi bị phân tâm liền nhảy đến cắn một phát vào tử huyệt ngay gáy của con mồi, lúc này toàn bộ hồ
ly sẽ đồng loạt xông lên tập kích.
Thân là hồ tiên, tuy pháp thuật
của Tang Chỉ chỉ thường thường nhưng đối với việc đi săn này thì lại rõ
như lòng bàn tay, vừa rồi bỗng nhiên nhìn thoáng thấy túm lông ngắn đang lặng lẽ di chuyển tay nải của nàng thì hiểu ngay được sự việc này.
“Tiểu tặc này chính là kẻ tội phạm đây, nó cố ý phóng yêu khí mê hoặc
chúng ta, làm cho lực chú ý của chúng ta toàn bộ tập trung ở phía trước, lúc này nó mới lẻn đến phía sau trộm bao đồ của chúng ta!”
Túm lông
kia bị Tang Chỉ tóm lấy gáy không thể động đậy được, kêu to ra tiếng vẻ
đáng thương vô cùng, chớp chớp đôi mắt ngập nước nhìn về phía Ly Vẫn ý
đồ cầu xin tha thứ. Tang Chỉ thấy thế, cười khanh khách ra tiếng, “A Ly, ngươi xem ánh mắt của nó thật giống ánh mắt của ngươi lúc ta nhặt được
ngươi phải không?”
A Ly nghe vậy, gãi gãi đầu không biết trả lời làm
sao, cục lông kia hình như rất thích Ly Vẫn, lỗ tai hồ ly tuyết trắng
run lên, móng vuốt nhỏ quơ quào muốn nắm lấy Ly Vẫn, đôi mắt cũng trong
suốt nhìn hắn. Ly Vẫn nói: “Nó trộm tay nải làm cái gì? Đói bụng? Hay
tìm thức ăn?”
Nghe vậy, tiểu tử kia có vẻ như có thể hiểu được lời
nói gật gật đầu. Tang Chỉ liếc mắt, “Xem ra là tiểu hồ ly đã thành tinh, bằng không cũng sẽ không sử dụng yêu khí.” Sờ sờ chiếc đuôi của tiểu hồ ly, Tang Chỉ nói rõ thân phận: “Ta là hồ tiên, công chúa Tang Chỉ của
Thanh Khâu quốc, ngươi có nghe hiểu không?”
Túm lông chớp chớp mắt, ngoan ngoãn gật đầu.
Tang Chỉ thấy thế nhìn A Ly cùng cười, trong nháy mắt nhìn thấy đồng loại
tâm tình liền vui vẻ che lấp hết lo lắng trong lòng, thả tiểu tử kia
xuống mặt đất rồi chống má lại hỏi: “Ngươi tên là gì? Không phải là tiểu hồ ly chứ?”
Túm lông đứng thẳng lên lộ vẻ nghĩ nghĩ rồi lung tung
quẹt hai ba cái trên mặt đất, Tang Chỉ với Ly Vẫn cúi đầu nhìn xuống thì thấy hai chữ “Lai Thước” méo mó. Tang Chỉ liền vỗ tay: “Vui thật, bộ
dạng nó đáng yêu như vậy, tên cũng đáng yêu như vậy.”
A Ly vẫn ngây ngốc ngơ ngác, sờ sờ cái mũi nói: “Nhưng hiện tại nên làm cái gì bây giờ? Thả nó đi hay là —— “
“Thu——” Nói chưa xong, Lai Thước đã phát ra tiếng rồi nhiệt tình chạy về hướng
bên hồ. Tang Chỉ nghĩ rằng Lai Thước sợ bị bắt nên mới nhanh chân chạy
đi, nhưng chỉ trong chốc lát đã thấy tiểu tử kia hóa ra lại túm một bao
đồ lớn chạy đến bọn họ bên này. Thấy tình cảnh này, A Ly cũng hiểu được.
“Nó là muốn đem đồ trộm đến hiếu kính chúng ta? Báo đáp chi ân không giết hắn?”
Tang Chỉ vô cùng vui mừng, gật đầu ừ nói: “Hồ tộc chúng ta vẫn còn có thói
quen báo ân, nó tuy rằng tuổi còn nhỏ không thể thay đổi được thành hình người cũng không nói ra tiếng được, nhưng còn nhỏ mà đã làm được như
vậy có thể thấy được tộc của ta dạy dỗ hậu bối thật tốt.”
A Ly thấy
trong thời gian này Tang Chỉ vẫn buồn bực không vui nhưng hôm nay lại vì tiểu hồ ly mà cao hứng như vậy nên cũng đâm ra vui mừng theo, thản
nhiên cong môi chạy đi giúp lấy bao đồ rồi mở ra, nhưng khi nhìn thấy
cái gì đó bên trong thì lại ngay lập tức trợn tròn mắt.
Tang Chỉ thấy A Ly liên tục vò đầu bứt tai liền tò mò đưa mắt nhìn vào trong bao đồ,
trong nháy mắt nàng cũng ngẩn ra —— Bên trong bao đồ đều là kẹo hồ lô,
lục lạc, kiếm nhỏ bằng gỗ đồ chơi của trẻ con, hiển nhiên, mấy thứ này
đều là trộm của người phàm.
A Ly nói: “Ăn vụng cũng không đủ, nhưng mấy cái này thì có lợi gì?”
Lai Thước nghe vậy liền dựng lỗ tai lên lắng nghe, tưởng rằng nhóm Tang Chỉ không rõ cách sử dụng kỳ diệu của bảo bối này thì liền chạy nhanh đến
đưa móng vuốt chạm nhẹ vào con lật đật, trong nháy mắt con lật đật bắt
đầu lắc lư theo quy luật, trái phải trái phải nhưng là không hề có ngã
xuống. Thấy thế, Lai Thước vui vẻ kêu to ra tiếng, con ngươi chăm chú
ngạc nhiên nhìn con lật đật, đầu cũng lắc lư theo.
Tang Chỉ xì cười ra tiếng, “Xem ra Lai Thước thực thích món đồ chơi này nha!”
Lai Thước nghe xong lời này, làm nũng lăn vài cái trên mặt đất rồi lại duỗi thân đưa đầu lưỡi hồng nhạt ra liếm liếm kẹo hồ lô. Tang Chỉ vỗ vỗ đầu
tiểu bạch hồ ly như thể đang khen thưởng, bên này A Ly lại nhíu mi thì
thào: “Tại sao lại cảm thấy mấy thứ này nhìn thật quen mắt vậy nhỉ?”
“Nhìn quen mắt?” Tang Chỉ quay đầu nhìn Ly Vẫn, “Đương nhiên là nhìn quen mắt rồi, ngươi mới đây cũng chơi đùa chúng đó thôi?”
Ly Vẫn trầm mặc sau đó mới khom người hỏi Lai Thước, “Mấy thứ này ngươi trộm từ đâu?”
Lai Thước tính tình vui vẻ nên cũng chả quan tâm Ly Vẫn nói mấy thứ bảo bối này là “trộm”, lắc lắc cái đuôi, móng vuốt không một chút do dự chỉ về
hướng Tây. Tang Chỉ quay đầu nhìn hướng được chỉ rồi theo bản năng hít
sâu một hơi, những ký ức không vui lại bắt đầu trỗi dậy trong đầu.
Ly Vẫn khoanh tay trước ngực lắc đầu, “Lai Thước nói bậy, phía kia là Bình Nhạc trấn, một tiểu hồ yêu như ngươi làm sao có thể vào được?” Ai chẳng biết Bình Nhạc trấn có kết giới, ngoại trừ hai tộc thần tiên và phàm
nhân là có thể đi qua, ngoài ra không có ai khác có thể qua lại kết giới được.
Lai Thước nghe vậy, lại lần nữa đưa đưa móng vuốt, nhưng
phương hướng vẫn không thay đổi, vẫn là Bình Nhạc trấn. Tang Chỉ và Ly
Vẫn hai mặt nhìn nhau, ồ lên: “Thật sự ngươi trộm đồ từ Bình Nhạc trấn?
Vậy ta hỏi ngươi, con lật đật này là tìm được ở đâu?”
Lai Thước không cần nghĩ ngợi, liền trực tiếp vẽ một cái nhà tranh thật to trên mặt
đất, bên cạnh đúng là dòng suối nhỏ hùng vĩ của Bình Nhạc trấn, mà bảng
hiệu của căn nhà tranh này rõ ràng viết chữ “Trương”. Tang Chỉ nhíu mi
lại, căn nhà tranh này đúng là nơi ở của Trương bà bà, nếu Lai Thước
không từng đi qua thì làm sao lại vẽ thật chính xác?
Thoáng chốc, hai người đều không nói gì. Lai Thước tâm tử trẻ con, đương nhiên không hề
biết hai người bị làm sao, vẫn ôm kẹo hồ lô tiếp tục liếm liếm. Thật lâu sau, Tang Chỉ môi run rẩy nhìn về phía Ly Vẫn nói: “Ngươi nói xem… Có
phải kết giới Bình Nhạc trấn bị công phá hay không? Phượng hoàng xấu xa
hắn…”
Tang Chỉ nói chưa tròn câu, chỉ thấy Ly Vẫn ôm ngực ánh mắt
thâm thúy chăm chú nhìn lại mình, ánh mắt này tuyệt đối không phải là
của A Ly của mình, đôi mắt của của A Ly sẽ không sắc bén bức người như
vậy. Môi bắt đầu run rẩy, Tang Chỉ né tránh theo bản năng, “Nếu không…
Chúng ta trở về xem đi?”
“… …” Ly Vẫn không trả lời, vẫn nhìn chăm chú vàoTang Chỉ như trước.
Tang Chỉ ôm lấy Lai Thước, vẫn tránh không dám nhìn ánh mắt Ly Vẫn, “Ngươi
xem, pháp lực của ta thấp như vậy, nếu tùy tiện mang ngươi trở về Long
cốc không biết có thể gặp nguy hiểm hay không, tốt nhất là nên trở về —— “
“Tang Chỉ.” Nói chưa xong, Ly Vẫn đã chặn ngang câu nói, ngữ khí trấn định:
“Nàng đã biết trước là ta khôi phục trí nhớ rồi, có phải không?”
Thân thể Tang Chỉ cứng ngắc, nhắm đôi mắt lại. Đây tuyệt đối không phải là
thời cơ tốt nhất để thẳng thắn nói ra tâm tình, nhưng dù gì… Thời khắc
này vẫn cứ đến.