Thổ Thần Muốn Thăng Chức

Chương 39: Chương 39




Tuy rằng Tang Chỉ vô cùng nghi ngờ đối với việc Lai Thước từ sau khi bị bắt trở về không còn giống như lúc trước nữa nhưng cũng không có nhiều tinh lực để quan tâm, bởi vì… Nhờ sự dẫn dắt nhiệt tình của hai vị Ly Vẫn và Tập Nguyệt, tiểu hồ ly quả thực hữu kinh vô hiểm (chưa gặp nguy hiểm đã sợ hãi) tới Long cốc.

Đi tới đâu, an toàn tới đó. Tiểu hồ ly lớn như vậy, ngoại trừ Thiên cung, Thanh Khâu quốc, và sau này là Bình Nhạc trấn ra, thì thật ra đây là lần đầu tiên rời nhà đến một địa phương xa như vậy, đến cái nơi mà tam giới đều hết lời khen ngợi: Long cốc. Nói nơi đây là nơi ở của Long tộc, nhưng thật sự phi thường thần bí.

Khi Tang Chỉ còn nhỏ, đã từng nghe mẫu hậu dạy, bên ngoài Long cốc có kết giới, bên trong là cơ quan được thiết kế khéo léo, rất nhiều cạm bẫy nguy hiểm, nếu tùy tiện tiến vào có thể sẽ chết ngay ngập lức. Bởi vậy, rất ít người đi đến Long cốc, ngay cả lễ đại thọ của Thần Long Tử Trạch cũng được tổ chức ở một nơi khác. Lần này đến Long cốc Tang Chỉ tuy có chút miễn cưỡng nhưng lại cũng có chút chờ mong bởi muốn xem rốt cuộc Long cốc được mọi người truyền tụng là vô cùng kỳ diệu ấy có hình dạng như thế nào.

Lại nói, được Ly Vẫn và Tập Nguyện dẫn dắt, một đám người thông qua cơ quan kết giới vào bên trong Long cốc, Tang Chỉ thoáng chốc ngừng thở, không biết nên diễn tả cảnh tượng trước mắt như thế nào.

Trong màn sương trắng như tuyết, chỉ có thể thấy được xa xa là một tòa cung điện tráng lệ ẩn ẩn hiện hiện, mười tòa nhà như những con chim loan xanh nối liên tiếp nhau bằng những chuỗi hạt châu thành một hình vuông, có cảm giác như cung điện được treo lơ lửng trong không trung nhờ vào những chuỗi ngọc này như bầy chim đang giương cánh miệng hót vang. Phía dưới là màn sương trắng che phủ làm như không hề có dãy núi hay cột đá chống đỡ, chỉ bước chân ra ngoài liền rơi xuống vực sâu thăm thẳm.

Tang Chỉ nghiêng đầu nhìn Ly Vẫn, chu môi hỏi: “Nơi đó chính là Long cốc à?”

Tập Nguyệt nghe xong lời này cười sâu: “Đó là Thiên điện nơi lão gia ở, ngoài ra còn có chín vị phu nhân Xích Tiêu, Bích Tiêu, Thanh Tiêu, Huyền Tiêu, Giáng Tiêu, Xuân Tiêu, Tử Tiêu, Luyện Tiêu, Tấn Tiêu ở chín điện xung quanh, chẳng qua mây mù lượn lờ lại đang cách quá xa nên hiện tại không thấy rõ.”

Tiểu hồ ly lắp bắp, bộ dạng như cục cưng ngoan ngoãn gật đầu. Suy nghĩ một lát, lại rốt cục đưa ra vấn đề quan trọng nhất: “Nhưng …nơi đó, chúng ta phải đi qua như thế nào?” Cách thật xa như vậy, chắc không thể dùng mây bay chứ? Nghĩ về pháp thuật cưỡi mây sứt sẹo của mình, Tang Chỉ liền phi thường sợ mình sẽ ngã xuống, sợ sệt núp phía sau Ly Vẫn.

Ly Vẫn thấy bộ dáng Tang Chỉ vừa e lệ vừa giận vô cùng đáng yêu, không khỏi phì cười ra tiếng, vỗ vỗ đầu nàng nói: “Không sao đâu, ta mang nàng cùng bay.”

Nghe xong lời này, Tang Chỉ khuôn mặt nhỏ nhắn thoắt cái đỏ bừng, mang theo nàng cùng bay chẳng khác gì…. Ôm nàng bay sao? Nghĩ vậy, Tang Chỉ liền ho khan nhanh chóng nói sang chuyện khác, “Vậy Lai Thước…”

Nói chưa xong, Lai Thước đã hừ lạnh một tiếng, nhảy đến trên vai Tập Nguyệt, mặt đầy vẻ ta đây không muốn cùng Tang Chỉ và Ly Vẫn thông đồng làm bậy. Tang Chỉ cùng Ly Vẫn hai mặt nhìn nhau, tại sao Lai Thước từ khi trở về thật giống như thay đổi hoàn toàn?

Khi nàng đang suy nghĩ đến xuất thần thì nghe Tập Nguyệt nói: “Tốt lắm, đừng nói nữa, đi thôi.”

Dứt lời, một luồng ánh sáng lóe lên, thoáng chốc áng mây bay về phía trước.

—————————————— ta là đường phân cách không biết nói gì —————————

Vào trong thiên điện, tất nhiên lại là một cảnh tượng khác. Bởi vì Thần Long Tử Trạch muốn đích thân đón tiếp con dâu tương lai nên Tang Chỉ bị an bài ở trong phòng khách của thiên điện để nghỉ ngơi, cũng không cùng Ly Vẫn đến vấn an Thất phu nhân ở Thanh Tiêu điện. Công chúa Tang Chỉ ở trong phòng nhìn trái sờ phải, chỗ nào cũng đều cảm thấy mới mẻ.

Phòng này mà nói là phòng khách, so với khuê phòng của nàng ở Thanh Khâu quốc cũng không kém ba phần, những hình ảnh điêu khắc cây liễu trên chiếc bàn trà bằng gỗ ngàn năm có thể thấy được sự độc đáo mới lạ, những viên ngọc trong suốt to lớn kết thành một chuỗi ngọc treo trên tháp, nhưng kỳ lạ ở chỗ là những viên ngọc trai này không biết tạo thành như thế nào mà trong suốt mượt mà, có một chút sáng bóng rực rỡ đồng thời lại như trong suốt. Tang Chỉ đã từng gặp qua vô số ngọc trai nhưng chưa bao giờ gặp được ngọc trai đẹp như vậy, nhất thời nhịn không được đưa bàn tay nhỏ bé lên sờ sờ thưởng thức, tròng mắt đen mượt cũng mở to, chọc cho một đám tiểu nha đầu hầu bạ ở bên cạnh liên tục cười trộm.

Đúng vào lúc này Tập Nguyệt phụng mệnh tự mình đến dâng trà hầu hạ, thấy thế liền ho khan một tiếng, nhóm tiểu nha đầu mới lập tức im lặng. Lai Thước ở bên thấy vậy, ánh mắt lóe lên, vùi đầu tiếp tục ngủ. Tang Chỉ lại tâm tính trẻ con, cũng không biết nhóm tiểu nha đầu cười nhạo mình lạc hậu, thấy Tập Nguyệt đến bên cạnh liền lôi kéo hỏi: “Tập Nguyệt tỷ tỷ, sợi chuỗi trên giường này sao lại kỳ quái như vậy? Vừa sáng bóng trong suốt thông thấu, nhưng nhìn từ góc độc khác vẫn tỏa ra bảy sắc cầu vồng.”

Tập Nguyệt nghe vậy thì hiểu được ngay bọn hạ nhân đang cong miệng cười cái gì, vẫy tay cho 2 phía đều lui ra ngoài rồi mới ôn nhu giải thích, “Đây là hạt châu do Tây Long Vương năm kia đến bái phỏng tặng cho, ta thấy cũng đáng yêu nhưng còn không xứng làm chuỗi ngọc của nha hoàn trên Thiên Điện.”

Tang Chỉ nghe xong lời này liền ngượng ngùng gật đầu, thầm nhớ đã từng nghe mẫu hậu và Dì giảng qua, Long cốc này có nhiều bảo vật, có nhiều thứ mà nhóm thần tiên ở bên ngoài cầu mong cả đời cũng không được nhưng có lẽ ở trong Long cốc này ngay cả đưa cho nha hoàn làm trang sức cũng không xứng, lúc đó nàng nghĩ rằng Mẹ và Dì nói phóng đại, giờ mới biết được là thật.

Tang Chỉ im lặng bước đến uống nước trà do Tập Nguyệt mang đến, cảm thấy rất tươi mát ngon miệng nhưng cũng không dám hỏi làm từ cái gì, sợ rằng mình vừa uống một ngụm là đã uống hết Bình Nhạc trấn mất. Trầm ngâm một phen, tiểu hồ ly mới chu miệng nói: “Khó trách Long cốc lại trở nên thần bí như vậy, thì ra là sợ gặp tặc, trộm hết bảo bối bày khắp nơi của các người. Ai ~~ Minh Tao ca ca thật đáng thương, tình nhân của hắn đưa cho hắn cái gì gọi là Đông Hải thần châu, xem ra vẫn kém hơn chuỗi ngọc ở Long cốc, đáng tiếc thật đáng tiếc!”

Tập Nguyệt nghe Tang Chỉ lầm bầm lầu bầu như vậy đang muốn cười thì chợt nghe phía sau truyền đến một trận hừ lạnh. Quay đầu nhìn lại, đúng là Lai Thước đang tà nghễ liếc mắt khinh thường nhìn Tang Chỉ, thần thái tỏ vẻ tức giận nói không nên lời. Tang Chỉ cũng lấy làm kỳ lạ, ôm lấy Lai Thước đặt ở trên đùi mình, đưa tay sờ sờ lông mao nói:

“Lai Thước, ngươi làm sao vậy? Có phải bị đói hay không?”

Ngày xưa Lai Thước đối với Tang Chỉ vô cùng thân thiết, dùng hết mọi cách để lấy lòng nàng, thế mà bây giờ nghe xong lời này lại vẫn thản nhiên thờ ơ không hề cảm kích, lông trên người run lên, thoắt một cái thoát ra chạy về chỗ cũ, tiếp tục nằm yên tại chỗ. Tang Chỉ líu lưỡi, có điểm không thông lắm về tính tình của tiểu tử kia nói:

“Tập Nguyệt tỷ tỷ, ngươi có cảm thấy từ sau khi trở về Lai Thước trở nên hơi kỳ lạ hay không?” Dứt lời, Tang Chỉ giật mình, sau đó mới gãi đầu nói, “Trí nhớ của ta thật kém, ngươi trước kia chưa từng thấy qua Lai Thước, làm sao mà biết nó trước kia tính tình ra sao. Ai ~ tiểu hồ ly trước kia thực ngoan, ta cùng A Ly sờ đầu nó, nó còn có thể đưa đầu lưỡi liếm ta nữa!”

Tập Nguyệt hai mắt cong lên, ý tứ sắc bén liếc mắt xét nét nhìn Lai Thước một cái, cười sâu: “Công chúa Tang Chỉ làm sao mà biết ta trước kia chưa từng thấy qua Lai Thước? Nhưng thật ra… Có gặp mặt một lần.”

Nói xong, Tập Nguyệt cùng Lai Thước nhìn nhau, sét đánh qua lại, lửa văng khắp nơi. Tang Chỉ ngốc ngốc ngơ ngác nên không nhìn ra manh mối, chỉ đưa con ngươi trong suốt ngạc nhiên nói: “Thật vậy chăng? Chẳng lẽ tiểu tử kia cũng đã từng trộm hành lý của ngươi? Ách ~ sẽ không đâu nha, Lai Thước chỉ thích đồ chơi, Tập Nguyệt tỷ tỷ ngươi lớn như vậy chẳng lẽ cũng chơi đùa với các loại đồ chơi chiên trống linh tinh hay sao?

Tập Nguyệt nghe vậy cười lớn ra tiếng, khóe miệng cong lên, nắm tay Tang Chỉ nói: “Lai Thước chắc là ở đây không quen nên mới cảm thấy hơi xa lạ với ngươi. Thôi được rồi, Thất hoàng tử đi thỉnh an phu nhân một lát mới về, lão gia bây giờ chắc đã nghỉ ngơi, không tiện quấy rầy. Công chúa Tang Chỉ…” Tập Nguyệt cố ý nâng cao giọng, giảo hoạt nhìn về phía Lai Thước, cong miệng:

“Ta đi kêu bọn nha đầu chuẩn bị nước ấm, ngươi cùng Lai Thước tắm rửa cho thật sạch đi, rồi sau đó nghỉ ngơi.”

Tang Chỉ vỗ tay: “Không sai không sai, thật sự là một ý kiến hay.”

Tập Nguyệt nói: “Đương nhiên.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.