Tập Nguyệt đã nói thì làm thật nhanh, chỉ trong chốc lát đã chuẩn bị
xong nước ấm, lại căn dặn Tang Chỉ từ từ thưởng thức, nàng sẽ phân phó
bọn nha đầu không được quấy rầy. Tang Chỉ tiễn Tập Nguyệt ra khỏi cửa,
ấn tượng không tốt đối với Tập Nguyệt cũng nhanh chóng quên đi, chỉ cảm
thấy lúc trước dù thấy gai mắt nhưng Tập Nguyệt ngoại trừ việc buộc mình đến Long cốc thì thật ra cũng là người tốt.
Kéo cao ống tay áo màu
xanh biếc có thêu vài đường chỉ vàng lộ ra cánh tay trắng nhỏ như ngó
sen, Tang Chỉ đưa tay thử độ ấm của nước xem được chưa rồi mới quay đầu
tìm Lai Thước, một hồi lâu sau mới lôi ra được Lai Thước bám chặt như
keo ở chân giường. Tiểu tử kia vẻ mặt hoảng sợ, cái đuôi cong lên chống
trả năm ngón tay của Tang Chỉ.
Tang Chỉ nhớ tới hồi đó mỗi lần mình
tắm rửa tình cảnh cũng sẽ như vậy, cười khanh khách ra tiếng: “Lai Thước đừng sợ, tỷ tỷ sẽ giúp ngươi tắm rửa thật sự thoải mái, sẽ không làm
đứt một cọng lông mao nào của ngươi đâu, mau tới đây!”
Dứt lời, Tang
Chỉ liền giả bộ chạy qua, Lai Thước nào có nghe lời, bỏ chạy ngược với
hướng Tang Chỉ, nhưng chạy không quá hai bước lại giống như bị cái gì đó giữ lại, cúi đầu nhìn xuống thì thất kinh vì thấy mình đã bị trói gô
lại. Bên này Tang Chỉ lắc lắc dây thừng tiên, đắc ý cười vui:
“Chiêu
này là A Ly ca ca của ngươi dạy ta, lạt mềm buộc chặt!” Dứt lời liền thu lại dây thừng, đương nhiên tóm Lai Thước dễ như trở bàn tay. Lai Thước ở trong lòng Tang Chỉ bất động không nói, chỉ yên lặng vùi đầu suy nghĩ
biện pháp chạy trốn: Cắt đứt dây cũng không được, sẽ bị Tang Chỉ phát
hiện chân tướng; Nhưng nếu không cắt đứt dây…
Lai Thước chưa kịp nghĩ xong, chỉ nghe rầm một tiếng, Tang Chỉ đã ném hắn vào trong thùng nước
lớn, bọt nước ấm áp đánh vào trên mặt, làm ướt hết bộ lông, Lai Thước
giữa sương mù mông lung càng khó tập trung suy nghĩ hơn, làm sao bây
giờ? Nếu còn tiếp tục nữa ——
“Ha ha, Lai Thước, sao ngươi lại có vẻ
mặt giống như sắp chết đến nơi vậy?” Bên này Tang Chỉ còn không hiểu rõ
tình huống, nhéo nhéo mũi hồ ly của Lai Thước, sau đó vấn mái tóc đen
lên dùng một chiếc trâm ngọc cố định, không biết nàng dùng cách gì mà
tóc bay loạn vòng vòng một hồi thế mà không hề bị rối, chỉ chừa lại một
vài sợi tóc rủ xuống bên tai, so với dáng vẻ nhu thuận ngày xưa thì nay
lại thêm một chút hương vị của nữ nhân.
Lai Thước nhất thời nhìn đến
ngẩn người, lại thấy Tang Chỉ đã nhanh nhẹn cởi áo khoác, lại duỗi tay
thử độ ấm. Hít một hơi thật sâu, Lai Thước tự giác biết rằng không thể
kéo dài được nữa, liền học theo cách hồ ly cúi đầu kêu to ra tiếng, lại
làm bộ ở trong nước giãy dụa hai ba cái.
Tang Chỉ cũng hiểu được ý
tứ, cười duyên gật đầu: “Ah, thì ra tiểu tử ngươi xấu hổ!” Gõ đầu Lai
Thước một cái, Tang Chỉ giận nói: “Sợ cái gì? Ta có đệ đệ cùng tuổi với
ngươi, ngày xưa cũng thường cùng nhau bơi lội chơi đùa. Tiểu hồ ly ngươi lớn như vậy, ở trong tộc chẳng phải cũng thường cùng với bọn tỷ muội
đùa giỡn sao? Ngoan, tỷ tỷ thương ngươi, không cần e lệ!”
Dứt lời,
Tang Chỉ xoay người, chỉ lộ ra bối cảnh vô hạn mơ màng cho Lai Thước
nhìn, bắt đầu cởi dây lưng áo. Ai đó trong nước thấy thế liền sặc nghẹn
nước bọt, chỉ phải chịu phép mà nhận mệnh, nhắm mắt trầm giọng:
“Tang Chỉ, là ta.”
Bên này Tang Chỉ đang cởi dây thắt lưng áo, chợt nghe một giọng nam thuần
hậu vang lên trong phòng nên bị dọa nhảy dựng lên, nghĩ tới nghĩ lui,
lại thấy âm thanh này vô cùng quen thuộc.
Đây… Không phải là phượng hoàng xấu xa sao?
Hắn trốn vào Long cốc?!