Thổ Thần Muốn Thăng Chức

Chương 41: Chương 41




“Là ta.” Nghe người phía sau lập lại một lần nữa, Tang Chỉ đứng chết trân tại chỗ, ngón tay nhanh chóng nắm lấy góc áo không dám động đậy, trong đầu trống rỗng, cái gì cũng không thể giải thích được. Cơ quan của Long cốc rất mạnh, bên trong kết giới lại có người canh gác nghiêm ngặt, phượng hoàng xấu xa vào đây bằng cách nào? Rồi khi nào thì trốn được vào trong phòng này, vừa rồi có bị nhóm nha đầu Tập Nguyệt phát hiện hay không… Nhất thời, cả ngàn câu hỏi lướt qua trong đầu tiểu hồ ly, nhưng lại không xuất hiện được một ý tưởng nào, chợt nghe phía sau truyền đến tiếng nước tí tách, hơi hơi ghé mắt nhìn lại thì thấy kim quang hiện ra, lập tức, Phượng Quân đại nhân tiêu sái tuấn dật dĩ nhiên xuất hiện ở trước mặt của mình.

Tang Chỉ xoay người hết nhìn thùng nước trống rỗng lại xem xem xét xét vẻ mặt xấu hổ của Tuấn Thúc trước mặt thì đã đoán được bảy tám phần, định mở miệng nói trước nhưng lại bị phượng hoàng xấu xa chặn ngang: “Ngày đó sự việc khẩn cấp, ta mới thay đổi thành bộ dáng của Lai Thước để tới tìm ngươi, lại bị Tập Nguyệt bắt được, cho nên…”

Tuấn Thúc dừng một chút, sau đó mới ho khan đem toàn bộ nói hết: “Cho nên mới lừa ngươi, xin lỗi.”

Nghe vậy, Tang Chỉ hai tay đã hơi hơi nắm chặt. Xin lỗi? Xin lỗi… chỉ xin lỗi là xong sao? Quên đi sao? Dựa vào cái gì mà cứ mỗi lần phượng hoàng xấu xa làm sai cái gì đều đương nhiên trả lời một câu như vậy, giống như đem nàng ra đùa giỡn là lẽ thường tình phải làm vậy! !

Trong đầu Tang Chỉ chợt hiện lại tình cảnh nhiều ngày qua sớm chiều ở chung với “Lai Thước” và nàng còn tìm mọi cách để lấy lòng nhưng “Tiểu hồ ly” kia chỉ hờ hững, nàng còn ngốc nghếch nghĩ rằng chắc là do Lai Thước khi bị Tập Nguyệt bắt trở về đã bị dọa sợ hãi. Đút nó ăn cơm, chải lông cho nó, bây giờ còn muốn giúp nó tắm rửa, hơn nữa… Bản thân mình lại đối với đệ đệ này không hề có ý tứ thận trọng, thân mật ôm một cái là chuyện bình thường! !

Nghĩ vậy, Tang Chỉ hít một hơi sâu, răng nghiến kèn kẹt, “Được! Được! Tốt lắm, hoàn toàn tốt!” Phượng hoàng xấu xa thật không sai đâu nhỉ, chỉ giả dạng làm Lai Thước để ăn đậu hủ của nàng, khoảng thời gian này lại cùng ăn cùng ngủ, tuy rằng phượng hoàng xấu xa coi như còn có một chút liêm sỉ, mỗi ngày lúc đi ngủ đều tự giác lui vào trong góc, cho dù nàng có lôi kéo thế nào cũng nhất định không chịu chui vào chăn, nhưng mà… Cho dù như vậy, tiểu hồ ly vẫn là gái chưa chồng, không thể dễ dàng tha thứ như trước được.

“Phượng hoàng xấu xa ngươi sẽ chết không được tử tế!” Tang Chỉ dứt lời, móng vuốt đã không khách khí vung ra phía trước nhào đến. Tuấn Thúc lắc mình một cái dùng cây quạt ngăn lại móng vuốt lợi hại, tức giận lắc đầu nói nhỏ: “Chớ có lên tiếng! Tang Chỉ, ngươi có tức giận thì chờ trở về Bình Nhạc trấn rồi muốn phát hỏa thế nào cũng được, đến lúc đó ta sẽ để ngươi đánh chửi tuyệt không cãi lại, nhưng lúc này ——“

Tuấn Thúc nói đến một nửa thì đã bất giác híp mắt lại ngóng ra bên ngoài. Giờ phút này, bên ngoài đêm khuya yên tĩnh, ngay cả tiếng lá khô rụng xuống đều nghe rõ mồn một, chẳng lẽ Tập Nguyệt này đúng là nói thật, nói không cho bọn nha đầu quấy rầy công chúa Tang Chỉ tắm rửa thì thật sự không ai quấy rầy?

Tuấn Thúc hạ giọng, tiến đến nói nhỏ vào tai Tang Chỉ: “Sợ là Tập Nguyệt đã sớm đoán ra thân phận của ta, nơi đây không nên ở lâu.”

Phải nói, Tập Nguyệt vừa rồi nói đã từng gặp mặt “Lai Thước” một lần thật ra không hề nói dối. Lúc đó, vì chuyện đùn đẩy cái chức ngự sử trần gian mà hai tộc Long Phượng tỷ thí ở Thiên cung, chính là nhờ vị cô nương Tập Nguyệt này gian lận nên giúp cho Nhai Xải vốn đã bị tước tiên khí trở thành người phàm lại có thể chiến đấu hăng hái đến khát máu cùng Tuấn Thúc đánh một trận bất phân cao thấp.

Lúc trước Tuấn Thúc nghe thấy Tập Nguyệt cố ý khiêu khích nhắc lại chuyện này thì hắn biết ngay là nàng ta đã nhìn ra manh mối nên mới cố ý kiểm tra xem, lúc này lại đem màn tắm rửa ra diễn xiếc để bắt buộc hắn không thể không hiện thân. Tuấn Thúc khép hờ mắt phượng trầm ngâm: “Tập Nguyệt này không đơn giản.”

Phượng hoàng xấu xa lấy được lá thư Lai Thước đưa tới, vốn chỉ là định tương kế tựu kế, hóa thành bộ dáng Lai Thước nhằm cướp lấy Tang Chỉ từ bên người Ly Vẫn nhân lúc Ly Vẫn chưa chuẩn bị mang tiểu hồ ly rời đi. Nhưng hắn ngàn tính vạn tính cũng không thể tưởng được lại xuất hiện nhân vật Tập Nguyệt này, vì biết bản thân không thể địch lại Tập Nguyệt và Ly Vẫn liên thủ, Tuấn Thúc mới phải đành đi theo đến Long cốc, lại không ngờ rằng Tập Nguyệt quá gian trá giảo hoạt kiếm cách để thử hắn.

Tang Chỉ nghe xong lời này, mày liễu nhíu lại, “Ý ngươi là… Tập Nguyệt tỷ tỷ có khả năng đã đoán được ngươi chính là Tuấn Thúc, cố ý kêu ta đi tắm rửa để cho ngươi hiện thân?”

Tuấn Thúc vuốt cằm, Tang Chỉ thấy thế lại bắt đầu hoảng hốt nhảy dựng, cắn răng nói: “Không có khả năng! Dù thế nào ta cũng là vị hôn thê của Ly Vẫn, là Thất thiếu phu nhân tương lai của nàng ta ở Long cốc, vì sao nàng lại muốn cùng người bên ngoài nói xấu trong sạch của ta?”

Vừa nghe xong, phượng hoàng xấu xa lập tức cứng đờ người, đôi mắt chợt lóe lên tia thất vọng, rồi lại chợt hóa thành gương mặt băng sơn ngàn năm không thay đổi, nhếch môi cười tự giễu. Thì ra trong mắt Tang Chỉ, hắn cũng chỉ là ác tặc làm xấu sự trong sạch của nàng, Ly Vẫn vẫn là vị hôn phu danh chính ngôn thuận của nàng, vậy vì sao nàng lại viết lá thư như thế đưa cho hắn? Lại nhấn mạnh đến nụ hôn trong sơn động kia…

Ý nghĩ của Tuấn Thúc đã xuất thần ngàn dặm, bên này Tang Chỉ còn không biết mình đã nói trúng nỗi đau của phượng hoàng xấu xa, thong thả đi qua đi lại nói: “Quên đi, bản công chúa trước tiên sẽ nhớ kỹ tội của ngươi, trở về rồi nói sau. Nhưng hiện tại làm sao bây giờ? Ta vốn là trông mong ngươi đem ta cứu ra ngoài, giờ thì ngược lại, không những không đem ta ra ngoài được mà chính bản thân ngươi cũng rơi vào Long cốc.”

Phượng hoàng xấu xa không đáp mà ngược lại nghiêng tai lắng nghe, giống như nhận thấy được cái gì nên cong môi cười nhẹ: “Đến rồi.”

Tang Chỉ tự nhiên cũng hiểu được Tuấn Thúc nói “đến rồi” là ý gì nên có chút khẩn trương tay chân luống cuống, “Làm sao bây giờ?” Tuy rằng Tuấn Thúc giả dạng Lai Thước lừa nàng thực là đáng giận đáng buồn, nhưng mà hắn cũng là vì cứu nàng mới buộc phải biến thành bộ dạng như vậy, nếu thực sự bị người Long cốc bắt, việc này không phải là nhỏ.

Tang Chỉ như kiến bò trên chảo nóng nhưng không biết làm sao, đột nhiên tay lại bị Tuấn Thúc bắt lấy, so với vẻ mặt kích động của Tang Chỉ thì vẻ mặt của phượng hoàng xấu xa lại thật bình tĩnh: “Tang Chỉ, ngươi có tin ta không?”

Tang Chỉ: =. = Ngươi gạt ta nhiều như vậy, làm sao ta dám tin tưởng ngươi?

… … …

Chỉ lát sau, Tập Nguyệt liền mang theo bọn nha đầu chậm rãi đến “hầu hạ”, đến cửa cũng không chờ Tang Chỉ ra mở mà liền tự ý tiến vào. Vào trong rồi, khi thấy Tang Chỉ đang chải đầu ở trước bàn trang điểm thì bất giác quay đầu lại tìm Lai Thước, chỉ thấy tiểu hồ ly kia vẫn nằm ở dưới chân giường như trước không nhúc nhích. Tập Nguyệt bất giác cười ra tiếng, tự mình đưa cây trâm châu hoa mười tám màu sắc đến trang điểm cho Tang Chỉ.

Vừa cài cây trâm lên đầu Tang Chỉ, Tập Nguyệt vừa nói: “Công chúa tắm có hài lòng không?” Dứt lời, lại cố ý bới lông tìm vết nhìn Lai Thước, tiểu tử kia lại từ từ nhắm hai mắt ngủ say sưa, hoàn toàn không màng thế sự. Tang Chỉ vén một sợi tóc ra phía sau tai, gật đầu nói: “Tốt lắm. A Ly với bọn họ đang sắp lại đây sao?”

Tập Nguyệt nói: “Đã ở trong điện chờ trước, lão gia cũng đã đi qua nên lúc này mới đến thỉnh công chúa đi qua đó.”

Tang Chỉ nghe vậy, mang áo khoác vào ôm lấy Lai Thước tiến ra ngoài: “Vậy đi nhanh đi! Đừng để cho Thần Long đại nhân đợi lâu.” Nói xong, người đã đi ra ngoài cửa. Tập Nguyệt trong tay nắm cây lược làm bằng gỗ cây liễu, tinh tế thưởng thức, khóe mắt sớm hơi hơi cong lên.

Tiểu nô tỳ bên cạnh thấy thế bèn bước lên phía trước nhẹ giọng: “Tập Nguyệt đại nhân…”

Tập Nguyệt nâng tay ý bảo, “Không vội, hồ ly đương nhiên sẽ lộ ra cái đuôi. Tang Chỉ ngoài mặt càng không có việc gì thì là càng chột dạ, cứ hành sự tùy theo hoàn cảnh như thế là tốt rồi.”

“Dạ.”

———————————————— Ta đường phân cách có trò hay ————————————————

Bên trong chính điện, Thần Long Tử Trạch, Thất phu nhân Nhàn Nguyệt , Ly Vẫn đã chờ sẵn ở bên trong. Nhưng điều làm cho Tang Chỉ không thể ngờ được là lão cha của nàng Thiên Hồ Đế Quân Tang Dục cũng đã ở đây.

Vừa vào điện gặp cha, Tang Chỉ lập tức trừng mắt to kêu sợ hãi: “Cha!” lời vừa dứt thì người cũng đã nhào vào trong lòng Tang Dục. Mặc dù trước đây Thiên Hồ Đế Quân đối xử với nữ nhi rất nghiêm khắc nhưng chẳng qua cũng chỉ là sấm to mà mưa nhỏ, khi thấy con gái đã một năm không gặp bỗng xuất hiện trước mặt cũng khó tránh khỏi vô cùng thân thiết thương yêu một phen.

Tang Chỉ làm nũng xong mới sực nhớ nói: “Cha, tại sao người cũng đến Long cốc?”

Tang Dục chỉ chỉ nữ nhi, nói: “Ta vốn là đang tìm Ly Vẫn, vừa khéo lại nhận được thư tín của Tử Trạch đại nhân nên mới chạy đến đây.”

Tang Chỉ cái hiểu cái không, đưa mắt nhìn Ly Vẫn. Ly Vẫn thấy thế bước nhanh đến bên người Tang Chỉ, nhỏ giọng giải thích vào tai. Thì ra khi Tang Chỉ mang theo A Ly rời khỏi Bình Nhạc trấn, hắn đã thông tin cho Long cốc, sau đó Thần Long đại nhân mới lại thông tri cho ông thông gia tương lai.

Hai người cứ như vợ chồng son cúi đầu ngươi một lời ta một chữ. Tang Chỉ nghĩ lại chuyện Ly Vẫn giả ngây giả dại lừa đem nàng trở về Long cốc, còn dấu nàng thông tri cho Thần Long Tử Trạch để kêu lão cha tới, thì nàng đương nhiên biết được sự tình càng ngày càng phức tạp, càng không có chỗ để thoát ra, cuối cùng không nhịn được oán hận liếc mắt nhìn Ly Vẫn một cái.

Nhưng tình cảnh này trong mắt nhóm đại nhân lại cố tình hoàn toàn mang ý nghĩa khác. Thất phu nhân Nhàn Nguyệt thấy hai hài tử nói chuyện to nhỏ bên tai nhau, đưa tay áo lên che miệng cười dịu dàng: “Xem ra con trai ta được nuông chiều quá sinh ra hư hỏng, thân là cha mẹ thay hắn chủ hôn hắn lại bảo không cần, vừa khóc vừa nháo, cuối cùng vẫn chạy thoát. Giờ thì ngược lại lại tự mình mang theo con dâu trở lại…”

Nghe xong lời này, mọi người trong điện cười vang. Thần Long Tử Trạch mặc dù đã hơn sáu ngàn tuổi, nhưng bộ dáng bất quá chỉ như là một thanh niên nam tử hai mươi tám hai mươi chín tuổi, ánh mắt sáng quắc, ngũ quan tinh xảo, cũng là một mỹ nam tử hiếm có. Nghe xong lời này, Tử Trạch ho khan một tiếng, đứng dậy hướng Tang Dục cúi đầu nói: “Khuyển nhi thất lễ, mong rằng Thiên Hồ Đế Quân bao dung.”

Nói xong, vẻ mặt liền thay đổi thanh sắc câu lệ (khi tức giận thì lời nói và sắc mặt đều trở nên nghiêm khắc) quát Ly Vẫn : “Nghiệp chướng, còn không mau lại đây thỉnh tội với Đế quân? !”

Ly Vẫn nghe vậy, liền thuận thế quỳ xuống, còn chưa kịp mở miệng thì đã nghe Tang Dục nói: “Nếu nói đến hư hỏng thì tiểu nữ nhà tôi cũng không kém chút nào. Việc này âm kém dương sai nhưng cũng là nhân duyên tạo hóa của bọn họ.” Dừng một chút, đỡ Ly Vẫn lên, sau đó Tang Dục mới vui vẻ cười to:

“Vốn là người một nhà, nói lỗi phải làm gì?!”

“Thật tốt!” Tử Trạch đứng dậy, nắm lấy tay Tang Dục ngửa mặt lên trời cười to, “Ông thông gia tương lai, chuyện cũ chúng ta cũng không cần nhắc đến nữa chứ?”

“Đương nhiên không cần nhắc đến.”

Nhàn Nguyệt nói: “Không chỉ không cần nhắc đến mà việc hôn nhân kia thật ra có thể chuẩn bị nhanh thêm một chút!”

… …

Tang Chỉ nghe hết người này nói đến người kia nói, nhất thời cũng không biết nên nói cái gì, sợ sệt một lúc lâu sau cuối cùng mới giật tay khỏi Ly Vẫn kêu to: “Đợi chút! !”

“Cái gì mà chuyện cũ không cần nhắc đến, cái gì mà nhân duyên tạo hóa, cái gì mà sớm ngày thành thân, các người…” Tang Chỉ tức giận đến ngón tay run run, “Các người rốt cuộc có hỏi qua ý kiến của con hay không?”

Vừa dứt lời, trong điện im lặng như tờ. Ly Vẫn dáng vẻ có chút suy nghĩ nhìn kỹ Tang Chỉ, nhíu mi nói: “Tang Chỉ nàng… Nàng vẫn là không muốn?”

Tang Chỉ chưa kịp trả lời, chợt nghe Tử Trạch còn cười ra tiếng, “Chỉ sợ là ngoài công chúa Tang Chỉ không đồng ý ra, ở đây chắc hẳn vẫn còn một vị không đồng ý nữa, đúngkhông?”

Nhàn Nguyệt nhíu mi, nói: “Ai?”

Khóe miệng Tử Trạch cong lên, khoanh tay nói rõ ràng: “Phượng Quân đại nhân, phải thỉnh ngài hiện thân.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.