Thơ Tình Trong Gió

Chương 64: Chương 64: Hãy lắng nghe trái tim mình




Tống Khánh Quốc và Vương Tuệ Lâm liếc nhìn nhau, vẫn chưa nói gì? Lẽ nào do bọn họ suy diễn quá nhiều sao? Hay do chưa đến lúc nói ra?

Tống Kiểu Kiểu thấy hai người rơi vào trầm ngâm, đành nói: “Ba mẹ, con về phòng trước nhé.”

Vương Tuệ Lâm còn đang nghĩ ngợi về chuyện kia nên khi nghe cô nói cũng chỉ phất tay về phía cô rồi “uhm” một tiếng, sau đó bà lại bước sang chỗ Tống Khánh Quốc: “Lão Tống, ông thấy chuyện này có nên báo với lão Lục không?”

Tống Khánh Quốc khẽ nhíu mày: “Không nên nói thì hơn, nếu Kinh Tả muốn lão Lục biết, nó tự khắc nói.”

Vương Tuệ Lâm ngẫm thấy Tống Khánh Quốc nói cũng phải, vậy nên bà bèn gạt bỏ ý nghĩ nói với Lục Giản ra khỏi đầu.

Mà cuối tuần vì chuyện của dì Trịnh nên Tống Kiểu Kiểu không dám bám cậu như thường lệ. Dù gì dì Trịnh vẫn còn trong nhà, nếu bọn họ kéo nhau ra ngoài cảm giác cũng không được phải phép cho lắm. Ngược lại hai ngày này Trịnh Tú Vận đã dẫn Lục Kinh Tả đi siêu thị mua không ít đồ, đa số đều mua cho Lục Kinh Tả. Mặc dù cậu bảo không cần, nhưng Trịnh Tú Vận tựa hồ muốn bù đắp những chuyện trong quá khứ nên vẫn điên cuồng mua.

Hai ngày nay Trịnh Tú Vận ra vẻ như bà chỉ đơn thuần ghé về thăm cậu thôi vậy. Bà hỏi han chuyện học hành, chuyện công việc và thậm chí cả chuyện của Tống Kiểu Kiểu với cậu. Thế nhưng Lục Kinh Tả biết, kỳ này bà quay về nhất định có chuyện muốn nói với cậu. Có điều nếu bà không nói, cậu cũng sẽ không hỏi. Cứ như vậy đến tận chiều Chủ nhật, Lục Kinh Tả bắt đầu thu xếp đồ đạc chuẩn bị quay về trường.

Trịnh Tú Vận đứng ngay cửa nhà, vẻ mặt như muốn nói rồi lại thôi. Lục Kinh Tả kéo khóa balo rồi ngoảnh đầu nhìn bà, lúc này mới bình đạm hỏi: “Định không nói với con luôn hay sao?”

“... Kinh Tả.” Trịnh Tú Vận ngạc nhiên: “Con biết ư?”

“Uhm, kỳ này mẹ về đây có chuyện gì? Mẹ nói thẳng đi.”

Thấy giọng điệu cậu lạnh lùng, Trịnh Tú Vận hơi lo sợ, bà ngần ngại mấy giây, rồi từ từ cất giọng: “Kỳ này mẹ trở về quả thật có chuyện muốn nói với con.”

Lục Kinh Tả nhìn bà, đôi mắt sâu thẳm chẳng chút cảm xúc. Cậu chỉ im lặng, dường như đang đợi bà nói đoạn sau.

“Mẹ... mẹ sắp... kết hôn.” Trịnh Tú Vận bật ra những lời ấy trong khó khăn, sau khi nói xong bà vội quan sát cậu, tựa như đang muốn kiếm tìm chút gì trên gương mặt của cậu. Nhưng cuối cùng bà vẫn thất vọng, bởi vì biểu cảm gương mặt hay thậm chí cả ánh mắt của cậu đều không chút suy suyển.

Qua mấy giây, Lục Kinh Tả gật đầu: “Uhm.”

Trịnh Tú Vận bất an, bà không hiểu “uhm” ở đây có ý gì: “Kinh Tả... con có giận mẹ không?”

Bờ môi Lục Kinh Tả run run: “Giận mẹ chuyện gì?”

Trịnh Tú Vận không nói nên lời.

“Con không giận mẹ, còn nếu mẹ muốn con chúc phúc cho mẹ thì chắc con không làm được rồi.” Lục Giản chưa từng đứng trước mặt cậu nói rằng Trịnh Tú Vận là người có lỗi, thậm chí ông còn thường xuyên bảo vệ bà, khuyên cậu hãy thông cảm cho bà. Có lẽ khi cậu còn nhỏ, cậu còn tin những lời Lục Giản nói là thật, nhưng sau này bản thân đã biết phân rõ trắng đen, cậu cũng dần dần tự mình nghiệm ra. Về phần tình cảm của ba mẹ, cậu không muốn bàn luận chi nữa. Xét cho cùng nước trong ly nóng hay lạnh, cũng chỉ có người được uống mới biết mà thôi.

Song, cậu có suy nghĩ và lập trường của riêng mình, cậu hiểu rõ bản thân mình muốn gì nhất, cậu không hề mắc nợ bọn họ. Trông thấy hai má bà dần tái xanh, cậu siết chặt lòng bàn tay: “Sự lựa chọn của mẹ con không có quyền xen vào. Nếu mẹ chỉ muốn báo với con một tiếng, vậy con cũng chỉ có thể nói với mẹ một câu rằng con biết rồi.”

***

Trên đường cùng nhau quay về trường, Tống Kiểu Kiểu có thể cảm nhận rõ ràng tâm trạng của Lục Kinh Tả bất ổn. Cô ngoảnh mặt nhìn cậu mấy lần mà cậu từ đầu đến cuối đều phóng tầm mắt về nơi vô định nào đó.

Cô nhẹ nhàng đưa tay vào túi, lấy di động ra rồi cắm tai nghe vào, cô đeo một dây nghe vào tai cậu. Khi giai điệu nhẹ nhàng du dương cất vang, lúc này cậu mới choàng tỉnh, như ý thức được mình đã thất thần trong quãng thời gian dài, cậu hơi áy náy: “Kiểu Kiểu, xin lỗi.”

Tống Kiểu Kiểu lắc đầu, mỉm cười với cậu. Sau đó áp tay mình vào lòng bàn tay cậu, mười ngón tay đan vào nhau. Cả hai không nói gì nữa, chỉ yên lặng nắm tay mà nghe nhạc.

Khi sắp đến trạm xe, Tống Kiểu Kiểu cất di động và tai nghe vào.

Hai người sải bước về phía trường học, Chủ nhật nên sinh viên quay về trường cũng khá nhiều, khắp nơi đều tràn ngập hơi thở thanh xuân của những cô cậu sinh viên.

Lục Kinh Tả đột ngột cất giọng hỏi cô: “Em không muốn hỏi anh rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì sao?”

Tống Kiểu Kiểu ngẩng đầu nhìn cậu: “Vậy anh bằng lòng nói em nghe chứ?”

Lục Kinh Tả mỉm cười kéo cô về phía sân thể dục của trường, cậu ôm cô ngồi trên bệ bóng bàn, nói: “Bà ấy... sắp kết hôn.”

Sắc mặt Tống Kiểu Kiểu hơi biến chuyển. Về chuyện dì Trịnh muốn tái hôn, thật lòng mà nói cô đã chuẩn bị tâm lý sẵn. Mấy tháng trước cô có nghe ba mẹ nói về chuyện này trong bếp. Ban đầu cô còn tưởng đã kết hôn rồi, hóa ra vẫn chưa: “Cho nên dì Trịnh ghé về đây vì muốn nói với anh chuyện này à?”

Lục Kinh Tả gật đầu: “Uhm.”

“Rồi sao? Bà ấy báo với anh là muốn anh thế nào?”

Lục Kinh Tả khẽ rướn khóe môi: “Có lẽ anh hiểu tâm lý của bà ấy, chắc bà ấy hy vọng anh có thể chúc phúc cho mình.”

“Vậy anh... sẽ chúc phúc cho bà ấy chứ?”

“Kiểu Kiểu, em cảm thấy anh làm vậy liệu có đúng không?”

Tống Kiểu Kiểu nhìn thấy mà đau lòng, cô không nhịn được vòng tay qua cổ cậu rồi chậm rãi ôm lấy cậu, ngay cả khi sự ấm áp này chẳng đáng là bao nhưng cô vẫn muốn trao cho cậu: “Em không có quyền đánh giá chuyện này đúng hay sai, em chỉ muốn anh hãy lắng nghe trái tim mình.”

Lục Kinh Tả vòng một tay qua eo cô, tay còn lại đặt sau gáy cô, nhẹ nhàng vỗ về: “Cô bé ngốc.”

Tống Kiểu Kiểu nghe cậu nói vậy, chợt cảm thấy xúc động muốn khóc. Cậu và chú Lục là những người tốt, cớ sao lại gặp phải mấy chuyện này chứ?

Cả hai ôm nhau hồi lâu, đến khi buông ra cậu mới trông thấy đuôi mắt và chóp mũi ửng hồng của cô, cậu bật cười vuốt vuốt sống mũi cô: “Đồ mít ướt.”

Tống Kiểu Kiểu chậm rãi thở phào ra, chối bỏ: “Không hề khóc nhé...”

“Được được được, không khóc, không khóc.”

Tống Kiểu Kiểu những tưởng chuyện này cứ thế trôi qua, nhưng cô không ngờ Trịnh Tú Vận lại đến tìm cô. Buổi chiều vừa kết thúc tiết học, cô nhận được tin nhắn.

Cô tạm biệt đám Thang Viên Viên rồi đến tiệm trà sữa mà Trịnh Tú Vận hẹn.

Sau khi Trịnh Tú Vận gặp cô, bà nở nụ cười nhã nhặn: “Kiểu Kiểu, cháu đến rồi à, cháu muốn uống gì?”

“Không cần đâu dì.” Tống Kiểu Kiểu ngồi xuống rồi lắc đầu với bà.

“Cháu không muốn uống trà sữa dì mời sao?” Giọng Trịnh Tú Vận hụt hẫng.

Tống Kiểu Kiểu chợt sững người, cô vội lắc đầu, đành phải gọi đại một loại trà sữa đang thịnh. Cô không nói gì, chỉ biết ngồi ôm ly trà sữa hút từng ngụm nhỏ. Cô cảm thấy ánh mắt của bà ấy giống như tia X vậy, rà quét toàn bộ người cô.

Lát sau Trịnh Tú Vận mới cất giọng hỏi: “Kiểu Kiểu này, cháu và Kinh Tả bên nhau được bao lâu rồi?”

“Ba năm ạ.”

“Ba năm sao?” Trịnh Tú Vận nháy mắt trầm mặc, rồi tiếp tục hỏi: “Nghĩa là năm nhất đại học đã bên nhau rồi phải không?”

Tống Kiểu Kiểu gật gật đầu.

“Vậy chú Lục có biết không?”

“Biết ạ, ba mẹ cháu cũng biết nữa.” Tống Kiểu Kiểu buột miệng nói ra, nhưng sau khi nói hết câu cô có chút hối hận.

Quả nhiên nét mặt Trịnh Tú Vận hơi chua xót.

Tống Kiểu Kiểu ngẫm nghĩ rồi nói thêm: “Bọn họ cũng mới biết vào Tết năm nay thôi ạ.”

Trịnh Tú Vận thấy cô bổ sung câu ấy, bà bèn mỉm cười với cô: “Kiểu Kiểu, cháu là một cô gái tốt. Dì rất thích cháu, cháu có thể ở bên cạnh Lục Kinh Tả khiến dì rất vui.”

Tống Kiểu Kiểu cắn môi, không biết phải nói gì.

Trịnh Tú Vận cũng không bận tâm, lại nói: “Dì cũng có thể nhìn ra Kinh Tả rất thích cháu. Hai đứa nhất định phải thật hạnh phúc đấy nhé.”

“Dạ cháu biết rồi, thưa dì.”

Chủ đề của hai người hoàn toàn xoay quanh Lục Kinh Tả, cuối cùng khi sắp rời khỏi, bà đột nhiên nói: “Chuyện hôm nay hai chúng ta gặp nhau, cháu có thể đừng nói với Kinh Tả không?”

“... Dạ được.”

Khi Trịnh Tú Vận ngồi dậy, bấy giờ Tống Kiểu Kiểu mới chú ý đến chiếc vali bà đặt bên cạnh, cô hỏi: “Dì à, hôm nay dì đi rồi sao?”

“Uhm.”

“Không gặp anh ấy chút sao ạ?”

Trịnh Tú Vận lắc đầu: “Không gặp.”

Tống Kiểu Kiểu im lặng rủ mắt xuống, cô tiễn bà ra taxi. Sau khi bà lên xe, bà lại bất ngờ nói với cô: “Kiểu Kiểu, cháu thay dì gửi lời hỏi thăm đến mẹ cháu nhé.”

“Sao ạ...?”

***

Chuyện Trịnh Tú Vận hẹn gặp cô, Tống Kiểu Kiểu thật sự không kể lại với Lục Kinh Tả. Cũng chẳng phải cô nghe lời bà ấy dặn, chỉ là cô cảm thấy không có gì đáng để kể cả. Còn về chuyện bà ấy gửi lời hỏi thăm đến mẹ cô thì cô có nghe theo, tiện bề cô cũng kể với mẹ chuyện Trịnh Tú Vận muốn nói với Lục Kinh Tả chính là chuyện bà ấy kết hôn.

Vương Tuệ Lâm sôi máu ngay tại chỗ, nổi trận lôi đình.

“Hỏi thăm? Chẳng phải chuyện kết hôn này biết từ lâu rồi sao?”

“Sao mặt bà ta có thể dày như vậy? Còn muốn Kinh Tả chúc phúc cho bà ta ư? Vậy chắc bà ta cũng muốn lão Lục chúc phúc cho mình có phải không?”

“...”

Nội tâm Tống Khánh Quốc cũng trĩu nặng, này là gặp phải thể loại gì đây chứ?

Mà một tháng sau, Lục Kinh Tả lại nhận được cú điện thoại của Trịnh Tú Vận.

Cậu đứng bên ban công, điềm tĩnh lắng nghe những âm thanh huyên náo phía đầu dây bên kia, hỏi: “Mẹ còn chuyện gì nữa sao?”

Giọng Trịnh Tú Vận nghẹn ngào: “Kinh Tả à, xin lỗi con.”

Lục Kinh Tả nhắm chặt mắt lại: “Không việc gì phải xin lỗi, mẹ không nợ con gì cả.” Và con cũng không phải người nợ mẹ.

Cậu nghĩ đến những lời Tống Kiểu Kiểu nói vào ngày hôm ấy: Hãy lắng nghe trái tim mình. Vậy nên cậu bổ sung: “Nếu mẹ đã đưa ra lựa chọn, vậy sau này con và ba con mẹ cũng đừng nhọc lòng chi nữa, bởi vì chúng ta xem như chia thành hai gia đình rồi. Còn về phần mẹ, sau này mẹ hãy sống một cuộc đời hạnh phúc hơn trước.”

Dù nghe thấy tiếng khóc vọng từ đầu dây bên kia nhưng cậu vẫn ngắt máy không chút do dự. Cậu giơ tay lên xoa xát sống mũi chua xót của mình, bỗng nhiên phía sau lưng có một sự ấm áp và mềm mại vây lấy.

Tống Kiểu Kiểu áp đôi má của mình vào lưng cậu, hai cánh tay thon thả siết chặt eo cậu. Lục Kinh Tả bao bọc tay mình lên cánh tay cô, đầm giọng nói: “Anh không sao.”

“Em biết, chỉ là em muốn ôm anh thôi.” Giọng nói êm ái của Tống Kiểu Kiểu từ sau truyền đến.

Khóe môi Lục Kinh Tả dần rướn lên, thật ra trong cuộc sống của cậu vẫn còn đó một tia hy vọng, đủ để xóa tan những đám mây mù u tối ra khỏi con người cậu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.