Thơ Tình Trong Gió

Chương 65: Chương 65: Phỏng vấn




Sau khi Lục Giản quay về, Lục Kinh Tả cũng không đề cập đến chuyện của Trịnh Tú Vận với ông, nhưng cậu chắc chắn ông nhất định đã biết rồi, cuối cùng cậu vẫn chủ động nhắc đến vấn đề này.

“Ba biết phải không?” Cậu hỏi ông.

Lục Giản đang thu xếp hành lý, bởi vì tối nay ông phải lập tức rời nhà bắt kịp chuyến bay. Ông ngước nhìn cậu, hỏi: “Biết chuyện gì?”

“Mẹ con tái hôn.” Lục Kinh Tả cũng không dài dòng với ông.

Hai tay Lục Giản thoáng khựng lại, nhưng rất nhanh ông đã vừa cười vừa nói: “Uhm, biết, có vấn đề gì không?”

Không giống với Lục Kinh Tả, rõ ràng Lục Giản yêu mẹ cậu rất nhiều. Bởi vì cậu hiểu điều này, nên khi nhìn thấy dáng vẻ bình thản của ông càng khiến nội tâm cậu khó chịu hơn: “Ba, có lẽ ba cũng nên bắt đầu cuộc sống mới rồi.”

Lục Giản ngạc nhiên nhìn cậu: “Câu này của con có ý gì?”

Lục Kinh Tả ngồi xuống mép giường, nói: “Chẳng lẽ ba chưa từng tính đến chuyện tìm người khác sao?”

Lục Giản trừng mắt: “Oắt con này nói vớ vẩn gì vậy? Ba già chừng này tuổi rồi, tìm gì nữa mà tìm?”

Ba mẹ cậu kết hôn sớm, bọn họ lấy nhau năm hai mươi hai tuổi. Hiện tại cậu hai mươi hai tuổi, vậy Lục Giản cũng chỉ bốn mươi bốn tuổi mà thôi. Đàn ông trong ngưỡng tuổi trung niên luôn đẹp nhất, vậy mà ông còn không biết xấu hổ tự nói mình già?

“Ba, con đang nói nghiêm túc đấy, con không ngại chuyện ba tìm người khác đâu, miễn sao người ấy đối xử tốt với ba là được rồi.”

Lục Giản trầm ngâm chốc lát, cuối cùng nói: “Được rồi, con hãy tự chăm sóc tốt cho bản thân mình đi, ba có mình con thôi đã đủ rồi. Đợi mấy năm nữa con kết hôn với Kiểu Kiểu ba sẽ được bế cháu nội. Bây giờ tìm gì nữa mà tìm, mệt lắm.”

Lục Giản trao trọn niềm tin yêu cho Trịnh Tú Vận, chuyện ông yêu Trịnh Tú Vận chẳng cần phải hoài nghi nữa, nhưng tình yêu này thật lòng mà nói quá mức mệt mỏi rồi.

Lục Kinh Tả nhìn Lục Giản, cũng không nói thêm nữa, cậu chỉ muốn bày tỏ quan điểm của mình cho ông biết mà thôi. Còn về chuyện trong tương lai ông không tái hôn, cậu cũng không bận tâm. Nhưng nếu có ai kề cạnh săn sóc cho ông, cậu sẽ cảm thấy yên lòng hơn rất nhiều.

“Dù sao con cũng nói đến đây thôi, nếu ba vẫn thật lòng không muốn tái hôn, vậy cùng lắm con nuôi ba.”

Lục Giản lườm cậu: “Tôi là ba anh, anh không nuôi tôi vậy định nuôi ai?”

“Con còn phải nuôi vợ con nữa.”

Lục Giản trừng mắt lườm cậu: “Được được được, khoe ân ái với tôi vậy đủ rồi, mau xéo lại đây thu xếp hành lý cho tôi.”

Lục Kinh Tả bật cười, bước qua giúp ông thu xếp hành lý.

***

Chẳng lâu sau đã đến ngày tra điểm thi lấy bằng chứng nhận giáo viên. Cả Tống Kiểu Kiểu và Phương Du Nhiên đều thấp thỏm không yên, lúc hai người tra điểm bàn tay đều run cầm cập, cảm giác này chẳng kém cạnh năm xưa khi phải tra điểm thi đại học.

Cuối cùng Thang Viên Viên không nhìn nổi nữa, thẳng thừng xô cả hai qua một bên: “Xem bọn cậu người nào người nấy run lẩy bẩy kìa, để tớ, đọc cho tớ.”

Phương Du Nhiên đọc số chứng minh và mật khẩu đăng nhập của mình trước, trong ký túc xá tĩnh lặng chỉ còn những tiếng gõ bàn phím lạch cạch của Thang Viên Viên.

Sau giây phút im ắng, giọng của Thang Viên Viên cất vang: “Đậu hết ba môn, có thể báo phỏng vấn được rồi, báo không?”

“Hả?” Phương Du Nhiên chưa bắt kịp.

“Tớ nói cậu thi viết đậu rồi.” Thang Viên Viên thấy mặt cô ấy nghệt ra, không ngại nhắc lại.

“Tớ... tớ tớ tớ... tớ đậu rồi?” Vẻ mặt Phương Du Nhiên không tin nổi.

“Không tin cậu tự mà xem này.” Thang Viên Viên đẩy laptop qua trước mặt cô ấy.

Phương Du Nhiên liếc nhìn, đích xác đậu hết ba môn: “Ah ah ah ah!!”

“Khoan hãy báo phỏng vấn, xem kết quả của Tống Kiểu Kiểu đã.” Cô ấy nói.

Tống Kiểu Kiểu cũng cảm kích đọc số chứng minh và mật khẩu của mình, sau khi tiếng gõ bàn phím của Thang Viên Viên dừng hẳn, cô hồi hộp nhắm tịt mắt không dám nhìn. Nhưng chào đón cô chỉ có hồi dài yên ắng, nỗi lo lắng trong lòng cô dần lan tràn. Cuối cùng cô từ từ mở mắt, thấy ba người cùng nín thinh, cô rốt cuộc cũng đã hiểu chuyện gì xảy ra.

Cô mím môi: “Tớ trượt rồi sao?”

Ba người liếc nhìn nhau, không ai trả lời.

Tống Kiểu Kiểu thở dài, cười nói: “Không sao, vẫn báo danh lần nữa được mà, tớ thi lại thôi.”

“Phải rồi, tớ thi trượt một trong số mấy môn thôi phải không? Chắc không phải trượt hết ba môn đấy chứ?”

“Sủi cảo...”

“Uhm?”

Phương Du Nhiên bất ngờ giơ tay ôm hai má cô vò nắn: “Sao cậu ngốc nghếch đáng yêu vậy?”

“Hả?” Tống Kiểu Kiểu mơ hồ.

Tần Mẫn không nhịn nổi nữa, cười nói: “Bọn tớ chọc cậu thôi, cậu đậu rồi, đậu hết ba môn!”

Tống Kiểu Kiểu ngây ngốc mấy giây mới tỉnh ngộ: “Tớ đậu rồi sao?”

“Đúng vậy, Sủi cảo ngốc.”

“Được lắm, rõ ràng các cậu thông đồng với nhau gạt tớ mà, xem tớ có xử các cậu không!” Ban đầu Tống Kiểu Kiểu còn hụt hẫng, giờ đây sự hụt hẫng ấy đã hoàn toàn biến mất, cô bật cười nhào vào bọn họ.

Bốn người cười hả hê nháo nhào thành mớ bòng bong, ầm ĩ xong cả hai mới đăng ký phỏng vấn vào tháng Một.

Buổi tối Tống Kiểu Kiểu nhắn Wechat cho Lục Kinh Tả, báo cho cậu biết mình đậu kỳ thi viết rồi. Nhắn xong cô để di động trên bàn rồi cùng Phương Du Nhiên xuống lầu rót nước ấm. Đến khi quay về, vừa bước vào phòng đã nghe Tần Mẫn hô hào với cô: “Sủi cảo, anh Lục đẹp trai của cậu vừa gọi cho cậu đấy.”

Tống Kiểu Kiểu đặt bình thủy vào phòng tắm rồi lập tức cầm di động trên bàn qua, quả nhiên thấy trên màn hình có hai cuộc gọi nhỡ của cậu, cô vừa gọi lại cho cậu vừa bước ra ngoài. Mà trong khi đó, ba con người độc thân lại đang nhìn cô với vẻ thèm khát đố kỵ. Trông thấy mấy cô nàng sắp tốt nghiệp đại học đến nơi mà vẫn ế, hơn nữa còn thuộc dạng ế bền vững, ngẫm nghĩ cũng tuyệt vọng làm sao.

Sau khi di động Tống Kiểu Kiểu được kết nối, vừa vang mấy tiếng phía bên kia đã nhận máy.

“Em vừa xuống lầu rót nước ấm.” Nối máy rồi cô lập tức giải thích với cậu.

Bên kia vọng qua tiếng cười của Lục Kinh Tả: “Uhm, không sao. Anh thấy em nhắn Wechat cho anh, đậu kỳ thi viết rồi à?”

“Đúng vậy, em đậu kỳ thi viết rồi đấy, em có giỏi không?”

“Uhm, Kiểu Kiểu của anh giỏi lắm.”

Tống Kiểu Kiểu vì câu nói ấy mà thầm ửng hồng đôi má, nhưng dù gì cậu cũng chẳng thấy được: “Em với Phương Du Nhiên đều đậu cả, hai đứa em báo phỏng vấn vào tháng Một rồi.”

“Phỏng vấn có sợ không?”

“Cũng hơi sợ, nghe mấy đàn chị khóa trên thi rồi bảo, khi phỏng vấn sẽ bốc chủ đề ngẫu nhiên ngay tại nơi phỏng vấn, chủ đề sẽ được nêu ra trước hai mươi phút. Họ còn muốn phải trình bày suy nghĩ về công tác giảng dạy trong thời gian rất ngắn nữa, thiết kế chương trình giảng dạy còn bao gồm các hình thức hỏi đáp, dạy thử, biện luận và soạn giáo án. Đúng rồi, còn phải dạy hoàn toàn bằng tiếng Anh nữa.”

“Xem ra em hiểu rất cặn kẽ.”

“Tất nhiên rồi, đâu thể nào tay không lâm trận được.” Tống Kiểu Kiểu cười đáp.

Hai người trò chuyện hồi lâu, Lục Kinh Tả đột nhiên nói: “Ngoài trời rét đấy, em mau quay vào thôi.”

Tống Kiểu Kiểu ngạc nhiên: “Sao anh biết em đang bên ngoài vậy?”

“Anh nghe thấy tiếng gió.”

Tống Kiểu Kiểu yên lặng, hình như đúng là tiếng gió: “Có vẻ trời sắp mưa rồi.”

“Tối nay và mấy ngày tiếp theo trời sẽ mưa, ra ngoài nhớ mang theo dù. Ngày mai ban ngày anh hơi bận nên trưa sẽ không ăn với em được, buổi tối anh sẽ dẫn em ra ngoài ăn, mừng em đậu kỳ thi viết.”

Tống Kiểu Kiểu biết dạo này cậu rất bận, vậy nên thông cảm, gật đầu đồng ý: “Uhm, được thôi.”

“Vậy được rồi, quay vào đi, buổi tối ngủ sớm một chút.”

“Vâng.”

Bên này Lục Kinh Tả vừa ngắt máy, ba người bạn cùng phòng đã ùa qua, nhiều chuyện hỏi: “Gì mà đậu kỳ thi viết vậy?”

“Uhm, bạn gái tớ thi viết để lấy bằng chứng nhận giáo viên đậu rồi, ý kiến gì không?”

Cả ba đồng loạt lắc đầu: “Không có, không có.”

“Đậu thi viết rồi, hình như qua tháng Một phải phỏng vấn hay sao ấy?”

“Phải, đăng ký rồi.”

“Tớ nghe bạn tớ bên Khoa Ngôn ngữ Anh bảo, năm nay tiếng Anh thi viết rất khó, đậu trong một lần là giỏi lắm đấy.” Trương Trì nói.

Lục Kinh Tả khẽ nhướng mày: “Bạn gái tớ mà.”

Ba người nghe ra sự đắc ý trong giọng cậu: “...” Có vẻ không nên chủ động nhắc đến chuyện này.

“Lão Lục, cậu xem ký túc xá của chúng ta có mỗi mình cậu có bạn gái thôi, còn ba đứa tớ đều độc thân cả. Ba cô nàng bên ký túc xá của em dâu hình như cũng không có bạn trai đấy. Hai người có thể suy xét đến chuyện mai mối cho bọn này không?”

Lục Kinh Tả lườm ba người họ: “Bình thường các cậu giao du còn chưa đủ hay sao?”

Hàm ý sâu xa chính là: Bình thường các cậu giao du nhiều như vậy mà không ai thèm ưng các cậu, còn trách ai?

Ba người: “...” Thật muốn tống cậu ta ra khỏi ký túc xá mà.

***

Thời gian cách ngày phỏng vấn không còn xa, Tống Kiểu Kiểu và Phương Du Nhiên hầu như chẳng có thì giờ ngơi nghỉ sau kỳ thi viết. Các cô thông qua mấy đàn chị khóa trên nắm được vài chủ đề phỏng vấn và mấy câu hỏi biện luận, sau đó lại bước vào vô vàn những buổi phỏng vấn thử.

Đến ngày phỏng vấn chính thức, thời điểm ngồi đợi Tống Kiểu Kiểu căng thẳng đến nỗi tay run cầm cập mất kiểm soát. Nhưng sau khi chính thức bước vào phòng học phỏng vấn, Tống Kiểu Kiểu lại dần thả lỏng hơn. Cô sử dụng vốn tiếng Anh lưu loát của mình để bắt đầu giảng dạy, phần sau khi giám khảo phỏng vấn đặt câu hỏi cho cô, cô cũng trả lời rất bài bản. Cuối cùng khi giám khảo nói với cô được rồi, cô mới cúi chào rời khỏi phòng học.

Phương Du Nhiên hoàn thành buổi phỏng vấn trước cô, khi cô ra ngoài, cô ấy đã đứng đợi sẵn. Trông thấy cô, Phương Du Nhiên lập tức chạy đến: “Kiểu Kiểu, phỏng vấn sao rồi? Khó không?”

Tống Kiểu Kiểu mỉm cười với cô ấy: “Bản thân cảm thấy rất ổn, chắc không vấn đề gì, còn cậu thì sao?”

“Tớ cũng vậy, dù sao phỏng vấn cũng phỏng vấn rồi, về phần kết quả gì gì đấy, đành đợi thôi.” Tâm thái Phương Du Nhiên lúc này y như bụt vậy.

Kỳ thi viết vào tháng Mười một Lục Kinh Tả đã đến cùng cô, nhưng đợt này phỏng vấn cậu không đến nữa. Hiện tại cậu bận rộn nên căn bản không đến được, trước đây mỗi ngày còn gặp nhau một lần, sau này hai ngày mới có thể gặp nhau một lần, còn những ngày cuối tuần lại càng bị vắt kiệt không còn chút thì giờ.

Phương Du Nhiên cũng an ủi cô: “Thật ra cậu ấy bận như vậy mới tốt, cậu không biết thôi, sinh viên năm tư đại học sợ nhất chính là rảnh rỗi đấy.”

Năm tư đại học nếu còn không bận nữa chắc thật sự tàn đời rồi, áp lực của năm tư đại học vô cùng nặng nề, vừa phải đối mặt với chuyện thi nghiên cứu sinh, vừa phải đối mặt với vấn đề thực tập.

Tống Kiểu Kiểu gật đầu thấu hiểu: “Bận rộn một chút cũng tốt.” Chỉ là đôi khi bắt gặp dáng vẻ mệt mỏi của cậu, cô vẫn hơi đau lòng.

“Viên Viên và Tiểu Mẫn sắp thi nghiên cứu sinh, hai đứa mình không thi chắc nửa học kỳ sau phải ra ngoài thực tập rồi, không biết bị phân đến trường nào nữa?” Đây là vấn đề khá nhức não đối với Phương Du Nhiên, cô ấy không muốn bị phân đến nơi quá xa, vẫn muốn được phân cùng trường với Tống Kiểu Kiểu.

“Cho dù có bị phân đến trường nào, miễn sao cố gắng thực tập nhất định sẽ ổn cả.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.