Ba ngày rồi Giang
Tiểu Tư không tới lớp, chỉ ở nhà ngoan ngoãn trông tiệm, hoặc đưa Tiểu
Quỷ tới Bách Lý Nhai chơi. Từ trước tới giờ, cô vẫn không phải là người
có thể vì tình yêu mà không màng sống chết. Nghìn năm nay, tuy rằng tâm
trí phát triển chậm chạp chẳng kém gì cơ thể, nhưng cũng đã từng chứng
kiến không biết bao nhiêu chuyện tình, cô hiểu, tình cảm miễn cưỡng sẽ
chẳng có kết quả. Thẩm Mạc cho cô hy vọng, cô sẽ thật cố gắng để đuổi
kịp bước chân anh, Thẩm Mạc từ chối, cô cũng sẽ dứt khoát ra đi.
Đã nói rõ với cô như vậy, người ta không thích cô, tất cả chỉ là ảo giác
mà cô dùng để huyễn hoặc bản thân. Chuyện đã thành ra như vậy, nếu cô
còn cố gắng níu kéo, cố chấp mà ôm lấy niềm oán hận thì chẳng phải là tự làm khổ mình sao. Bắt buộc một người phải yêu mình, cho dù cuối cùng
thành công đi nữa thì cũng có ý nghĩa gì đâu.
Tuy rằng cô chưa
thực sự trưởng thành, nhưng cô cũng không hề ngốc. Trên thế gian này,
không phải cứ người nào không có được người mình yêu là không sống được, cô sẽ không tìm một cái cây để treo cổ tự tử, cương thi cũng có danh dự của cương thi. Không phải người ta vẫn nói rằng mối tình đầu nào cũng
xót xa sao, cô cảm thấy mình đã trưởng thành lên rất nhiều rồi, thởi
gian học đại học của cô đã kết thúc. Thẩm Mạc dạy cho cô rất nhiều điều, cũng để lại cho cô rất nhiều kỉ niệm đẹp, cô không hề trách anh ta.
Một tuần sau, Hồ Tuệ gọi điện cho cô, hỏi có phải cô bị ốm không, sao lâu
rồi không tới trường. Vì Giang Tiểu Tư được tự do chọn môn học nên không có tình trạng sắp tốt nghiệp thì không có tiết cần lên lớp. Hơn nữa,
mục tiêu của cô là, chỉ cần có môn nào Thẩm Mạc dạy mà cô chưa từng nghe thì sẽ đăng kí toàn bộ, thế nên, bây giờ nghỉ một chút các lớp học đã
chất đống chờ cô.
Nhưng dù sao cô cũng đã lấy được bằng tốt
nghiệp rồi, sợ gì bị đánh trượt chứ. Tuy cô có thể bình tĩnh mà đối mặt
với lời từ chối kiên quyết của Thẩm Mạc, nhưng cũng không có nghĩa là cô còn có đủ dũng khí đối mặt với anh mỗi khi lên lớp. Nhưng trốn tránh
mãi cũng chẳng phải cách hay, cô vẫn còn rất nhiều sách cần trả lại cho
anh, cả cho thư viện ở trường nữa. Vả lại, cũng không phải là kết thù
hằn gì sâu nặng, không thể nói không gặp là không gặp luôn được, tình
thầy trò vài năm nay, ít nhất cô cũng phải nói với anh một câu cảm ơn,
còn nữa, phải mang bằng tốt nghiệp về.
Vì vậy, sáng thứ Hai,
Giang Tiểu Tư sắp xếp sách cẩn thận, chuẩn bị tới trường. Giang Lưu làm
cho cô bữa sáng thật ngon, đối với biểu hiện bình tĩnh đáng ngạc nhiên
của cô trong lần thất tình này, anh cũng hơi giật mình, đồng thời cũng
thầm thốt lên rằng, Tiểu Tư đã trưởng thành thật rồi.
Giang Tiểu Tư lái xe máy điện tới trường, đi thư viện trước, sau đó tới nhà Thẩm Mạc, người mở cửa lần này là Ngư Thủy Tâm.
“Chào chị Thủy Tâm, em tới tìm giáo sư.”
Ngư Thủy Tâm che miệng hắt xì một cái, sau đó mời cô vào nhà. Giang Tiểu Tư nhìn mười ngón tay thon dài trắng nõn và bộ móng tay đỏ tươi của cô,
lại cảm thấy bùi ngùi xúc động, nhớ trước đây Thẩm Mạc từng nắm lấy bàn
tay bé nhỏ của cô, giờ đây anh nắm một đôi tay đẹp đẽ như vậy, chắc cảm
giác rất khác đúng không. Công bằng mà nói thì nếu cô là Thẩm Mạc, cô
cũng không bao giờ bỏ lại Ngư Thủy Tâm mà chọn mình.
“Hình như sáng nay Thẩm Mạc có giờ dạy, hay là em chờ anh ấy về đi, em muốn uống gì?”
“Cảm ơn chị, không cần đâu ạ, em chỉ định trả lại số sách đã mượn lúc trước
cho thầy, cả chìa khóa nhà nữa.” Đương nhiên cô biết bây giờ anh ta đang dạy học thì mới tới đây chứ, cuối cũng cô vẫn chẳng đủ dũng cảm để đối
mặt với người ta, cô sợ mình sẽ không nỡ buông tay.
Ngư Thủy Tâm
nhìn cô kéo vào từng túi to túi nhỏ thì khẽ nhướn mày, không phải chỉ có sách thôi sao? Dao khắc, bút lông, áo ngủ, ngay cả chậu hoa cũng có nữa sao? Còn có cả chìa khóa nữa, xem ra cô bé này hết hẳn hy vọng rồi?
“Lần trước em để quên bằng tốt nghiệp này.” Ngư Thủy Tâm đến thư phòng lấy bằng tốt nghiệp trả lại cho cô.
Đúng lúc Giang Tiểu Tư giơ tay ra nhận, Ngư Thủy Tâm bỗng bắt lấy cổ tay cô.
“Chị Thủy Tâm?” Giang Tiểu Tư giật nảy mình, theo phản xạ định phản kháng lại, nhưng không thoát ra được.
“Rốt cuộc em là người như thế nào?” Ngư Thủy Tâm hơi nheo mắt, nhưng vẫn giữ nụ cười trên môi.
Giang Tiểu Tư thầm căng thẳng, dùng ánh mắt nghi hoặc đáp lại cô.
Ngư Thủy Tâm có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể người dưới lòng bàn tay,
chẳng có gì khác thường hết, nhưng cô vẫn cảm thấy có chỗ kì lạ. Không
những thế, Anh Tử điều tra lâu như vậy mà không hề tìm được gì về hoàn
cảnh sống của cô, cô có thân phận gì, sao lại phải che dấu kín kẽ như
vậy?
“Tôi không cần biết cô là người như thế nào, nhưng hãy tránh xa Thẩm Mạc ra, tôi và anh ấy sẽ kết hôn.”
Cảm nhận được cơ thể Giang Tiểu Tư khẽ run lên, Ngư Thủy Tâm nhướn mày cười lạnh.
“Em biết rồi.” Giang Tiểu Tư cúi đầu, “Giúp em chuyển lời cảm ơn tới giáo sư.”
Ngư Thủy Tâm buông tay ra, nhìn bóng lưng cô từ từ rời khỏi trong yên lặng, đột nhiên cô cảm thấy dường như mình hơi hơi giống mụ phù thủy trong
những câu chuyện cổ tích, chuyên môn bắt mạt công chúa. Nhưng mà công
chúa này cũng không hề đơn giản nha, dùng phép thuật thăm dò cả cơ thể
cô ấy mà cũng không tìm hiểu được gì.
Lúc Thẩm Mạc về nhà đã là
chạng vạng, mấy ngày nay tâm trạng luôn không tốt, quanh thân anh tràn
ngập khí lạnh thấu xương. Lúc nhìn thấy đống sách và chìa khóa trên bàn, tay anh không tự chủ được nắm chặt thành nắm đấm.
Được lắm,
Giang Tiểu Tư, bỏ học liên tục một tuần cũng còn chưa tính, lại còn dám
đến nhà anh trả chìa khóa. Cô nghĩ rằng cô tốt nghiệp rồi thì anh không
thể làm gì được cô nữa sao.?
Mắt Ngư Thủy Tâm tối lại, lặng lẽ quan sát vẻ mặt u ám đang biến hóa của người trước mắt.
“Tiểu Tư vừa tới, cô bé đem trả chìa khóa, đúng lúc có thể đưa cho tôi dùng,
ra vào cũng tiện hơn.” Nói xong, cô thử vươn tay ra lấy chìa khóa, Thẩm
Mạc hành động trước một bước, nắm lấy chìa khóa, cô đành bực tức rút tay về.
“Con bé có nói gì không?”
“Không nói gì, chỉ bảo tôi
chuyển lời cảm ơn anh. A, còn nữa, tôi thấy lần trước anh từ chối cô bé, chắc là sợ cô bé ấy cứ bám lấy anh đúng không. Lần này tôi đã làm người tốt một lần, giúp anh giải quyết triệt để luôn, nói với cô bé rằng
chúng ta sắp kết hôn.”
Thẩm Mạc kinh ngạc quay lại, nhìn cô chằm
chằm. Ngư Thủy Tâm giả vờ không phát hiện ra, tiếp tục nói như muốn
tranh công: “Lần sau phải mời tôi ăn cơm đó, tôi muốn ăn đồ Thái Lan.”
Thẩm Mạc không nói gì, quay người đi lên lầu, bàn tay phải vẫn nắm chặt lấy
chìa khóa, lòng anh lúc này cảm thấy thật trống vắng, dường như có gió
đang thổi vù vù qua. Thấy cô không tới lớp nhiều ngày, anh biết, cô thực sự đã bị anh làm tổn thương rồi, hiện tại, cô trả lại chìa khóa, cô đã
hoàn toàn từ bỏ anh……
Thẩm Mạc không hiểu tại sao mình lại thấy
khó chịu như vậy, chỉ là, mỗi khi nghĩ tới việc người vẫn luôn bám lấy
anh lâu nay, bóng dáng vẫn qua lại trước mắt anh lâu nay, sẽ không còn
xuất hiện nữa, anh đột nhiên cảm thấy mình thật lạc lõng, cuộc sống
trong nháy mắt chỉ còn lại hai màu đen trắng tĩnh mịch, đêm… lại thật
dài. Bây giờ anh mới phát hiện, hóa ra trong mấy năm nay, chẳng biết từ
lúc nào Giang Tiểu Tư đã trở thành mặt trời của anh, làm cho anh, người
vẫn luôn sống trong bóng tối và sự cô độc từ sau khi thảm kịch kia xảy
ra, lại cảm nhận được sự ấm áp, ánh sáng bao phủ khắp thế giới của anh,
không có ngóc ngách nào mà nó không vươn tới. Anh quyết định từ chối cô, nhưng lại chưa sẵn sàng để chuẩn bị để mất đi ánh sáng mặt trời một lần nữa. Từ khi nào, cô đã trở nên quan trọng với anh đến vậy?
Giang Tiểu Tư đã học xong đại học, không thể chạy về học trung học với Lý
Nguyệt Y được nữa. Chơi điện tử mãi cũng hết hứng, ngồi trông tiệm mãi
cũng không được, cô bắt đầu suy nghĩ đến việc tìm việc làm. Dù sao cũng
là người có bằng cấp, nhưng chắc chắn không thể tới bảo tàng kia nữa,
nếu không cô sẽ phải tiếp tục gặp Thẩm Mạc. Nộp sơ yếu lý lịch tìm việc
được không, nhưng mà nói mình đủ mười tám tuổi rồi người ta cũng không
tin.
Hay là tự mở một tiệm gì đó, đương nhiên phải là tiệm buôn
bán bình thường. Để ba lo liệu hết mọi việc, sau đó cho mình làm quản
lý, công việc bận rộn sẽ quên đi những chuyện khác. Được, thế là tốt
nhất. Vậy mở tiệm gì đây? Tiệm mỹ phẩm? Tiệm đồ chơi? Tiệm quần áo? Đúng rồi, mở quán đồ uống, bán kem, cà phê, trà sữa……, có thể bán thêm ít
bánh ngọt và cơm hộp nữa, như thế thì có thể hẹn bạn bè tới chơi thường
xuyên, gọi cả chị Khấu Đan, Tiểu Đường và mọi người nữa, buổi tối có thể chơi trò sát nhân.
Suy nghĩ cẩn thận, cảm thấy đây là ý kiến
hay, Giang Tiểu Tư cảm thấy thật hưng phấn, lập tức chạy tới thương
lượng với Giang Lưu. Đương nhiên, Giang Lưu cũng biết đây là cô nổi hứng nhất thời, chỉ muốn chuyển sự quan tâm của mình sang hướng khác.
“Không cần rắc rối như vậy, ba có một người bạn luôn luôn muốn đi du lịch thế
giới nhưng lại đang mở tiệm, không đi được. Ba có thể nói với anh ta,
tạm thời chúng ta sẽ quản lý giúp một thời gian, nếu sau đó mà con thực
sự thích thì chúng ta sẽ mua lại, được không?”
Giang Tiểu Tư rất phấn khích, ôm lấy Giang Lưu thơm thật kêu.
Ba hôm sau, Giang Lưu đưa Giang Tiểu Tư tới thăm cửa hàng kia. Nó mở gần
đại học Sư Phạm của thành phố Đào Nguyên, rất gần trung tâm thành phố,
tuy mặt đường không lớn nhưng làm ăn rất tốt. Trang trí rất ấm áp và độc đáo, lấy màu trắng và xanh nhạt làm chủ đạo. Đương nhiên ông chủ cũng
là “phi nhân loại”, vừa nghe tin Giang Lưu sẽ trông tiệm hộ, anh ta lập
tức đặt vé máy bay vào ngay hôm sau, chuẩn bị đi du lịch nước ngoài.
Tiệm vốn có bốn nhân viên phục vụ, đa số là sinh viên đại học sư phạm
tới làm part-time, họ nghe tin ông chủ sắp đi có việc, không biết bao
giờ mới về, để cho một con nhóc tới lãnh đạo thay thì nhanh chóng bỏ
việc, tiệm chỉ còn lại 1 nhân viên.
Giang Tiểu Tư cũng chẳng bận
tâm, đến lúc đó lại tuyển người khác là được, cô cũng không cần kiếm
tiền, chỉ cần chơi vui là được. Thấy người ở lại không những là một
nghiên cứu sinh mà còn là một soái ca, lại còn là một soái ca RH-, cô
lập tức tăng lương cho người ta gấp đôi.
Giang Lưu nhìn Giang
Tiểu Tư hưng phấn làm việc trong tiệm, âm thầm quan sát cậu thanh niên
tên Mạc Dương kia. Tuy rằng anh nghe nói cậu ta làm việc trong tiệm đã
nhiều năm, nhìn cũng không có điểm nào kì lạ, nhưng anh vẫn cảm thấy có
gì đó không thích hợp. Đặc biệt là nhóm máu của cậu ta, chẳng lẽ dạo này có nhiều sự trùng hợp thế sao?
Anh day day huyệt thái dương,
trách bản thân lại bắt đầu buồn lo vô cớ. Trước đấy, chẳng phải cũng
từng sợ Giang Tiểu Tư sẽ bị Thẩm Mạc làm tổn thương đó sao, sự thật
chứng minh rằng Tiểu Tư chẳng hề yếu ớt như trong tưởng tượng của anh,
ngược lại, tình cảm ngắn ngủi này lại càng làm cô trưởng thành hơn. Cảm
ơn trời đất, hy vọng từ nay về sau họ sẽ không còn mối liên quan nào với Thẩm Mạc nữa.
Tiệm tên là “Một ngôi nhà”, tên thật kỳ quái, là
do ông chủ trước đây đặt, vì có một số công việc cần bàn giao, tiệm
ngừng kinh doanh hai ngày. Lễ khai trương lại được tổ chức vào buổi tối, Giang Tiểu Tư gọi Lý Nguyệt Y, Tiểu Đường, Địch Phàm, Vũ Thần và một
đám bạn bè quỷ quái hỗn tạp tới.
Mạc Dương rất được việc, một
người có thể làm việc của vài người, Giang Tiểu Tư đã thay đổi lại thực
đơn, tiệm bây giờ chỉ bán những món đơn giản và có sẵn như kem……, hai
người tự lo được, vì vậy không cần tuyển thêm người nữa.
Giang
Tiểu Tư đã nghĩ rằng, sau này nếu yêu ai, người ấy chỉ cần có hai tiêu
chuẩn, một là có nhóm máu RH-, hai là người đó thật lòng thích mình,
đừng giống như Trương Kì hay Thẩm Mạc, nhưng không ngờ mục tiêu xuất
hiện nhanh như vậy.
Mạc Dương đã làm việc trong tiệm nhiều năm,
cũng gặp không ít những người bạn kì lạ của ông chủ. Lâu dần, ông chủ
trả lương cao, lại không phải chịu nhiều áp lực công việc, sắp tốt
nghiệp nghiên cứu sinh rồi, cậu cũng chưa vội tìm việc, vẫn ở lại tiệm
làm phục vụ.
Cậu ta là một người nói nhiều, hầu như chuyện gì
cũng biết một chút, lại có thể kể rất nhiều chuyện cười, Giang Tiểu Tư
luôn bị cậu chọc cười tới mức phải gục xuống vỗ bàn. Hai người thường
ngồi ở quầy thu ngân cùng nhau, vừa ăn kem vừa xem phim trong máy tính.
Đương nhiên, Tiểu Quỷ cũng không chịu ngoan ngoãn ở lại Thoát Cốt Hương, liền bám lấy bọn họ. Mạc Dương không nhìn thấy nó, nhưng cũng có thể
đoán ra sự tồn tại nó, thỉnh thoảng Tiểu Quỷ sẽ ném cho cậu cái khăn
lau, cậu cũng sẽ nói tiếng cảm ơn với khoảng không, không cảm thấy sợ
hãi, cũng không hỏi nhiều.
Đảo mắt đã trôi qua một tháng, Giang
Tiểu Tư không hề bước lại một bước vào Đại học T, cũng không gặp Thẩm
Mạc thêm một lần nào nữa. Cô cảm thấy, có lẽ duyên phận giữa cô và Thẩm
Mạc ở kiếp này đã hết rồi, có lẽ chẳng bao lâu nữa, Thẩm Khấu Đan hoặc
Hồ Tuệ sẽ gọi điện nói với cô, Thẩm Mạc sắp kết hôn, rồi hỏi cô có muốn
tới hôn lễ hay không.
Mạc Dương tung hứng hai trái táo trong tay, ngồi xuống cạnh cô, hỏi cô đang nghĩ gì vậy, cô chỉ cười khổ, lắc đầu.
Cô vẫn cho rằng, thời gian trôi đi, cô sẽ quên được Thẩm Mạc, lại không
hề biết rằng, nhớ nhung lại có thể cháy bỏng như vậy. Trước mắt cô luôn
hiện ra hình ảnh của Thẩm Mạc, lại không hề biết rằng, thực ra, giờ phút này Thẩm Mạc đang đứng ở ven đường đối diện, nhìn xuyên qua tường thủy
tinh ngắm cô.
Một tháng qua, cứ mỗi thứ Hai là anh lại “ngẫu
nhiên” đi qua đây, anh không biết tại sao phải như vậy, cũng không thể
khẳng định được mình có thích Giang Tiểu Tư hay không. Có lẽ, anh chỉ
cần ánh mặt trời chiếu rọi thôi, mỗi lần nhìn thấy khuôn mặt tươi cười
của cô, dường như anh lại thấy mình sống lại.
Một nguyên nhân
khác chính là Mạc Dương. Từ trong tiềm thức, anh cảm thấy người này có
gì đó rất kì lạ, nhưng dù là mình hay Tiểu Đường điều tra đều nhận lại
được kết quả là không có vấn đề gì. Anh nghi ngờ chẳng lẽ mình đã coi
cậu ta là tình địch trong tưởng tượng?
Khóe miệng lạnh lùng vẽ
nên vẻ cười nhạo, mấy lần anh từng nghĩ mượn cớ công việc, có xúc động
vọt vào cửa tiệm kia mà giận dữ mắng Giang Tiểu Tư, ra lệnh bắt cô về
trường học, nhưng lý trí hiểu được, đã không thể làm như vậy nữa. Giống
như Giang Tiểu Tư từng hỏi anh, sao lại hành động mờ ám như vậy, làm cô
hy vọng. Mặc dù bản thân mình không nỡ buông cô ra, nhưng tâm lý đã hình thành một thói quen cô độc. Cuối cùng, anh không thể từ bỏ thói quen để chấp nhận cô.
Nhìn Mạc Dương gọt táo cho Giang TIểu Tư, hai
người nói nói cười cười, không biết nói tới chuyện gì, Giang Tiểu Tư
cười lớn, vỗ lên vai Mạc Dương, tay Mạc Dương run lên, cắt vào ngón tay. Giang Tiểu Tư ngơ ngác nhìn một lúc lâu, sau đó đột nhiên nhẹ nhàng nắm lấy ngón tay cậu ta, nhẹ nhàng ngậm vào hút.
Ánh nắng đang chan
hòa, đột nhiên, Thẩm Mạc lại cảm thấy mình đang đứng dưới mưa. Hai bàn
tay nắm chặt, anh cố gắng kìm chế xúc động muốn băng qua đường cái rồi
vọt vào tiệm, nhưng anh vẫn không kìm lòng được, lấy di động ra, lần đầu tiên bấm số Giang Tiểu Tư.
Giang Tiểu Tư lấy điện thoại trong
túi ra, dù rất xa, Thẩm Mạc vẫn có thể nhìn thấy cô nhăn mặt nhíu mày.
Sau đó, ngoài dự đoán của Thẩm Mạc, không ngờ cô không hề do dự, ngắt
điện thoại.
Có lầm không vậy? Lửa giận Thẩm Mạc đè nén bấy lâu rốt cục đã bùng nổ trong nháy mắt, lại gọi, Giang Tiểu Tư lại tắt ngay.
Được. Được lắm. Không ngờ ngay cả điện thoại của anh cô cũng dám không nhận.
Thẩm Mạc tức giận tận trời, đang định băng qua đường cái, lại thấy Mạc
Dương ngẩng đầu lên, mỉm cười với anh, trong nụ cười đó tràn đầy chế
giễu và khiêu khích, làm Thẩm Mạc đóng băng trong nháy mắt, nụ cười như
vậy, anh rất quen thuộc…….
Một chiếc xe tải chạy qua, nhìn sang,
Mạc Dương vẫn đang nhìn Giang Tiểu Tư cúi đầu ngậm lấy vết thương của
cậu, nụ cười vừa đơn thuần vừa dịu dàng, không hề che dấu chút tình yêu
nào. Nụ cười vừa rồi, hình như chỉ là ảo ảnh do anh tưởng tượng ra mà
thôi.