(di tình biệt luyến: yêu một người rồi, sau đó lại ko yêu người đó nữa mà có tình yêu mới)
Sở dĩ Giang Tiểu Tư ngắt điện thoại của Thẩm Mạc mà không hề do dự là bởi
vì từ trước tới giờ, Thẩm Mạc chưa từng gọi điện thoại cho cô, cũng
giống như việc thực ra anh ấy chưa từng nhắn tin cho cô, chưa từng thích cô vậy. Cô sẽ không bao giờ hiểu lầm nữa, không bao giờ tự lừa dối bản
thân mình nữa. Cho dù đúng là anh gọi, có lẽ cũng chỉ là để gọi cô đi
học lại, hoặc là chuẩn bị bảo vệ luận văn tốt nghiệp. Thậm chí, đáng sợ
nhất là nếu anh gọi tới để mời cô tham dự hôn lễ của anh và Ngư Thủy Tâm thì sao?
Cô có cả trăm lý do để tin tưởng Thẩm Mạc chắc chắn là vậy, cho nên, thà rằng cứ cho là chưa nghe thấy gì.
Nhưng rồi, ngắt điện thoại xong, cô lại cảm thấy hối hận, nhỡ đâu Thẩm Mạc có chuyện gì quan trọng cần nói thì sao? Miên man suy nghĩ, ngơ ngơ ngẩn
ngẩn, thoáng cái đã hết cả buổi trưa, cô trả lại tiền cho khách nhầm mấy lần.
Mạc Dương vò đầu cô: “Tiểu Tư, em cứ như vậy thì chẳng qua nổi một tháng tiệm mình sẽ phải đóng cửa mất.”
Giang Tiểu Tư cười khổ, khẽ lắc đầu, đột nhiên, cô thấy cảm giác mệt mỏi lan
tràn khắp cả thể xác lẫn tinh thần. Quả thật là cả tháng nay cô phải
chịu rất nhiều áp lực vất vả, rõ ràng chẳng có lúc nào không nhớ tơi
người ấy, lại phải giả vờ như chưa từng xảy ra chuyện gì.
“Em mệt quá, lên lầu nghỉ chút đây, tạm thời anh trông quầy nha.”
Nhân lúc tiệm vắng khách, Giang Tiểu Tư đi lên lầu hai, lúc đầu nơi này chất đống rất nhiều đồ đạc và hàng hóa linh tinh, bây giờ đã được mắc rèm
ngăn thành hai gian, mỗi gian đều có trải nệm để phục vụ việc nghỉ ngơi.
Tiểu Quỷ bay theo cô lên lầu, Giang Tiểu Tư đặt một chiếc giường trẻ con ở
bên cạnh cho nó, trên đầu giường có treo rất nhiều đồ chơi và bóng bay.
Nhưng, Tiểu Quỷ vẫn thích chui vào trong chăn cùng cô hơn, phải đến lúc
bị cô ra lệnh, nó mới chịu ngoan ngoãn về giường của mình.
Ngủ
chẳng sâu giấc, thỉnh thoảng, dưới lầu lại có khách vào, cô loáng thoáng nghe thấy những tiếng nói chuyện, cười đùa vọng lên. Giang Tiểu Tư mơ
thấy cô biến thành một người có thân người nhưng đầu lại là đầu con lừa, mọi người trên đường vây quanh cô, có bàn tán, có chê cười lớn tiếng.
Còn Thẩm Mạc, chỉ đứng một bên thờ ơ lạnh nhạt. Ba kéo dây thừng buộc cổ cô vừa đi vừa rao bán. Sau đó, có người mua cô mang đi, làm thành bánh
nướng nhân thịt lừa. Người đó mặc áo choàng, tối om, nhìn không rõ mặt,
tay cầm dao lớn. Cô hoảng sợ, hét lên cầu cứu, nhưng chỉ nghe thấy bản
thân mình không ngừng phát ra tiếng lừa hí.
“Tiểu Tư, Tiểu Tư.”
Có người đang vỗ nhẹ mặt cô, ngón tay lành lạnh, cô mơ màng mở mắt ra, là
Mạc Dương. Trời bên ngoài đã tối đen, không biết mình đã ngủ bao lâu.
“Mấy giờ rồi?”
“Sắp mười giờ rồi, đã đóng cửa tiệm rồi, hình như em hơi sốt, hay là hôm nay cứ ở lại đây, không về nhà có được không?”
Giang Tiểu Tư lắc đầu, nhìn lại di động, Thẩm Mạc không gọi tới nữa.
“Vậy anh lái xe đưa em về.”
“Được.”
Mạc Dương đi chiếc mô tô màu trắng, tuy rất cũ nhưng khi chạy trên đường
trông vẫn rất bắt mắt. Giang Tiểu Tư cũng tự đi xe máy nên từ trước tới
giờ chưa từng ngồi trên chiếc xe này.
Dọc theo đường đi, gió táp
vào mặt cô thật mạnh, quả nhiên tốc độ hơn hẳn chiếc xe nhỏ chạy bằng
điện của cô. Tay Giang Tiểu Tư vòng qua eo Mạc Dương, Tiểu Quỷ đang ngủ
trong ba lô của cô.
Dạo này hình như thân thể cô không được tốt
lắm, đúng ra thì, mặc dù cô không đao thương bất nhập, bách độc bất xâm
như những cương thi khác, nhưng ít ra cô cũng sẽ không dễ bị bệnh hoặc
buồn ngủ chứ.
Quả nhiên là vẫn gặp bất lợi mà, nguyên nhân là dạo này tiếp xúc với Tiểu Quỷ quá nhiều, dạo này, ngay cả Tiểu Quỷ cũng
không còn hoạt bát như trước nữa, thân thể nó càng ngày càng mờ nhạt.
Tình trạng như vậy đã từng xảy ra trước đây, khi cô phải tiếp xúc quá
nhiều với yêu quái khác, cũng với khoảng cách gần như bây giờ. Tình
trạng của cô sẽ hơi giống như bị quỷ ám, còn Tiểu Quỷ bị suy yếu đi là
do phải chịu ảnh hưởng từ hạt châu bất ly thân cô đeo trên người. Với cô thì không sao, dù sao cô cũng không phải là người bình thường, chỉ cần
uống bổ sung nhiều máu hơn là được. Nhưng nếu cứ thế này mãi thì tới một lúc nào đó, Tiểu Quỷ sẽ suy yếu rồi biến mất, mà cô lại vẫn phải che
dấu thân phận, không thể cởi hạt châu ra.
Giang Tiểu Tư vùi mặt
vào lưng Mạc Dương, từ từ nhắm mắt lại, khẽ thở dài, dạo này thật nhiều
việc cần giải quyết, mà việc nào cũng không thể qua loa được.
Xe
dừng lại, Giang Tiểu Tư xuống xe, cởi mũ bảo hiểm ra trả lại cho Mạc
Dương, chào tạm biệt. Đang định quay người vào nhà, Mạc Dương lại gọi cô lại.
“Tiểu Tư.”
“Dạ?”
“Chiều mai đi xem phim không?”
“Được.” Giang Tiểu Tư chẳng cần suy nghĩ, gật đầu chấp nhận luôn. “Chiều mai anh tới đón em.”
Vì mục đích chính không phải là kiếm tiền, cũng chỉ có hai người thay
phiên nhau trông nên tiệm chỉ mở cửa từ thứ Tư đến Chủ Nhật.
Mạc
Dương phóng xe rời đi, biểu cảm trên mặt Giang Tiểu Tư trở nên nghiêm
túc thâm sâu. Tới khuya, Giang Lưu tỉnh dậy uống nước, thấy cô vẫn đang
đọc sách trong thư phòng, liếc nhìn quyển sách nhỏ ố vàng trong tay cô,
anh biết, cô đang lo lắng chuyện của Tiểu Quỷ.
“Vẫn nên để nó đi sớm thôi, cứ để lâu cũng không tốt cho cả con lẫn nó.”
Giang Tiểu Tư cắn ngón tay: “Nhưng Tiểu Quỷ không muốn mà….” Cô cũng không nỡ đâu.
“Nó còn là trẻ con, đương nhiên không hiểu được hậu quả việc này, nhưng con phải biết chứ.”
“Con biết, con sẽ nghĩ cách.”
Sáng tinh mơ ngày hôm sau, Vũ Thần gọi điện nói cho cô nói Diệu Yên đã về.
Giang Tiểu Tư cực kỳ mừng rỡ, vội vàng chạy tới Bách Lý Nhai.
Nhìn cô gái để mặt mộc tái nhợt, gầy gò trước mắt, cô suýt nữa không nhận ra được. Chắn chắn Diệu Yên đã trải qua một khoảng thời gian khá khó khăn, ánh mắt cô chăng đầy tơ máu. Thiếu nữ này trước kia yêu dã, diễm lệ,
giờ phút này lại làm cho người nhìn sinh ra vài phần cảm thông.
“Chị bị thương à?” Giang Tiểu Tư thấy pháp lực của cô yếu đi rất nhiều, cả nụ cười cũng chẳng còn tý sức sống nào.
“Không sao, cuối cùng vẫn còn sống mà về đây.”
“Tìm được Ức Hồn Đan rồi?”
“Vẫn chưa, nhưng đã tìm được công thức luyện chế rồi.”
Giang Tiểu Tư cũng không quan tâm công thức này là do cô tìm được hay trộm
được, cướp được, cô chỉ hy vọng rằng sau này sẽ không để lại hậu quả gì. Chỉ là một hòa thượng đã quên cô ấy mà thôi, đáng để cô ấy trả giá
nhiều như vậy sao.
“Chị không sao mà, em đừng lo, chị cũng không
phải loại si tình gì, chỉ cảm thấy mình đã đợi nhiều năm như vậy, không
cam lòng mà thôi. Tại sao chỉ có mình chị nhớ mãi không quên chứ, chị
phải làm cho hắn nhớ lại tất cả. Có lẽ em cảm thấy chị ngốc, nhưng nếu
không làm vậy thì chị sẽ không nuốt trôi cục tức này.”
“Có ai bảo chị ngốc đâu, nếu thế thì chẳng phải em còn ngốc hơn sao, em có chuyện này cần chị giúp đây.”
Buổi chiều, Mạc Dương tới đón Giang Tiểu Tư đi xem phim. Cậu cao gần 1m80,
mặc áo sơ mi kẻ caro màu lam đậm, ngũ quan lập thể, đường nét rõ ràng,
đứng dưới ngọn đèn đường, tóc ngắn phất phơ trong gió, là điển hình của
hình mẫu chàng trai hào hoa phong nhã.
Vào rạp chiếu phim, rốt
cục cậu cũng nhẹ nhàng nắm lấy tay Giang Tiểu Tư. Thật ra, ngay từ lần
đầu gặp mặt cậu đã không hề che dấu cảm tình của bản thân, từ lúc bắt
đầu tiếp xúc đến lúc theo đuổi, cảm xúc luôn được bộc lộ rất tự nhiên.
Tay Giang Tiểu Tư khẽ run lên, nhưng không tránh.
Mãi đến lúc hết phim, Mạc Dương vẫn không buông tay ra.
“Đói không? Chúng ta đi ăn khuya nhé?” Ở trong mắt người khác, nghiễm nhiên
hai người đã trở thành một đôi tình nhân trẻ đang đắm chìm trong tình
yêu cuồng nhiệt.
“Vâng, em muốn ăn đồ nướng.”
Giang Tiểu Tư vừa nói xong thì đã thấy Mạc Dương ngồi sụp xuống, cậu giúp cô buộc lại dây giầy.
Một cảm giác kì lạ dâng lên trong cô, cảm thấy ấm áp, lại hơi hoảng hốt, khiến cô khẽ lùi lại một bước.
“Đi thôi.”
Mạc Dương khoác vai cô, đang định tiến lên phía trước thì đột nhiên lại dừng lại, hướng mắt về cột đèn đường cách đó không xa.
Giang Tiểu Tư nhìn theo ánh mắt cậu ta: “Đang nhìn gì vậy?”
“Không có gì.” Đương nhiên cậu ta sẽ không nói rằng Thẩm Mạc luôn dùng thuật ẩn thân đứng gần đó quan sát bọn họ.
Lúc này, tâm trạng của Thẩm Mạc đang phức tạp đến mức không thể diễn tả
nổi, giận giữ, đố kị, lo lắng, thất vọng cùng đan xen. Anh đã điều tra,
xác nhận Mạc Dương chính là kẻ mà anh tìm kiếm lâu nay, Mai Tân. Không
ngờ lần xuất hiện trở lại này của hắn ta lại là ở cạnh Giang Tiểu Tư,
điều này làm cho Thẩm Mạc cực kỳ lo lâu. Mục đích của hắn là gì? Bắt
Giang Tiểu Tư làm con tin ư?
Anh biết chắc chắn rằng, trải qua
trận thương nặng lần trước, hiển nhiên hắn ta đã không còn là đối thủ
của mình nữa. Nhưng, Mai Tân vẫn luôn giảo hoạt như vậy, chưa nắm rõ
tình hình mà đã để bại lộ thân phận là điều hắn sẽ không bao giờ để xảy
ra. Hắn dám khiêu khích trực tiếp với anh, chứng tỏ hắn đã chuẩn bị sẵn
sàng rồi. Nếu anh tùy tiện ra tay, không biết có làm bị thương Giang
Tiểu Tư không?
Dùng lý trí áp chế ngọn lửa báo thù đang bùng
cháy, anh không thể để cho những người thân gặp chuyện ngoài ý muốn một
lần nữa. Về bản chất, Mai Tân chính là một kẻ điên, ngươi mãi mãi cũng
không đoán được bước tiếp theo hắn ta sẽ làm gì. Chuyện hắn thích nhất
là tìm niềm vui từ sự khổ đau, sợ hãi, phẫn nộ của những người khác.
Mục đích của hắn là báo thù anh, vậy chắc hắn đã hiểu lầm quan hệ giữa anh
và Giang Tiểu Tư. Hắn có thể làm ra hành động ngây thơ là tiếp cận Giang Tiểu Tư để làm anh ghen, vậy thì hắn cũng rất có thể làm tổn thương
Giang Tiểu Tư để làm tổn thương anh. Hiện tại, anh vẫn chưa biết chính
xác có phải Mai Tân mượn xác hoàn hồn không, hồn phách đã khôi phục được bao nhiêu phần, nhưng anh có thể chắc chắn rằng, việc nhập vào cái xác
kia của hắn đã bị thất bại, ít nhất thì trong khoảng thời gian này hắn
ta sẽ không thể tập hợp sức mạnh để khôi phục cho cái xác ướp cổ kia,
chỉ có thể dùng Tử Âm Văn Chương để nhập vào người khác.
Nhưng
anh cũng thật không ngờ, Giang Tiểu Tư có thể dễ dàng bị hắn ta dụ dỗ
như vậy. Đáng chết. Rõ ràng vài ngày trước còn thổ lộ son sắt với anh.
Thẩm Mạc đắn đo mãi, không quyết định được bước tiếp theo nên làm gì. Anh
luôn theo sát bọn họ, là bởi vì lo rằng Mai Tân sẽ làm gì gây hại cho
cô. Giang Lưu kia chẳng lẽ là heo sao. Một con người nguy hiểm như vậy
ẩn núp ngay bên cạnh mà cũng không phát hiện sao.
Ngày hôm sau,
trên đường đi tới tiệm cà phê, Giang Tiểu Tư bị Thẩm Mạc chặn lại, đối
với việc anh xuất hiện, dường như Giang Tiểu Tư không hề ngạc nhiên. Hai người đứng đối diện nhau, hồi lâu vẫn không nói lời nào.
Cuối cùng, người không nhịn được vẫn là Giang Tiểu Tư, cô nhìn đồng hồ, tỏ vẻ nóng nảy: “Có chuyện gì vậy?”
Thẩm Mạc nhíu mày, thái độ của Giang Tiểu Tư làm anh cảm thấy hơi khó chịu.
“Người tên Mạc Dương kia đó, tốt nhất em nên tránh xa hắn ra.”
“Vì sao?”
Thẩm Mạc không muốn kéo cô vào chuyện báo thù lần này, hơn nữa, nếu để cô
biết được sự thật, rồi không cẩn thận để lộ ra dấu vết gì trước mặt Mạc
Dương thì còn nguy hiểm hơn nhiều. Đương nhiên, anh sẽ không nói thật
với cô.
“Chẳng vì sao cả, ít tới tiệm thôi, cũng đừng tùy tiện đi ra ngoài cùng hắn ta.”
Giang Tiểu Tư nổi giận rồi, anh luôn như vậy, không chịu giải thích, không chịu nói lý.
“Chẳng lẽ thầy đang ghen sao?”
“Em nghĩ vậy cũng được, tóm lại cứ tránh xa hắn ra, lá bùa này em phải luôn giữ trong người.”
Thẩm Mạc đưa là bùa được gấp thành hình tam giác cho cô. Trước kia cũng như
vậy, mỗi lần đi phá án hoặc tham gia vào những chuyện có thể gặp phải
nguy hiểm, anh đều viết cho cô một lá bùa. Trước đây, Giang Tiểu Tư vẫn
luôn coi nó như báu vật, hiện tại, nhận lấy cũng chỉ tiện tay cất vào
túi.
Thẩm Mạc định nói gì đó rồi lại thôi, nhìn cô cúi đầu đá đá
mấy hòn sỏi dưới chân, bao nhiêu lời nói quan tâm vẫn chẳng thốt ra
được.
“Đừng hành động theo cảm tính…..”
Giang Tiểu Tư bỗng mỉm cười: “A, thầy lo lắng chuyện này sao, sợ em bị thầy từ chối sẽ tìm một người tới bù đắp? Yên tâm, em thật sự thích Mạc Dương, những chuyện trước kia em đã quên gần hết rồi. Lần này, tự em đã uống Tán Tâm Thủy.”
Thẩm Mạc ngẩng phắt đầu lên, ngạc nhiên nhìn cô, cô đã tự uống Tán Tâm Thủy
rồi, đã quên đi tình cảm đối với anh sao? Trong khoảnh khắc đó, Thẩm Mạc cảm thấy dường như không khí xung quanh đã bị hút sạch, chuyện đã xảy
ra rồi, anh cũng chẳng thể nói được gì nữa, sợ mình mất lý trí, anh đành vội vàng quay người bỏ đi.
Lúc này, Giang Tiểu Tư mới ngẩng lên nhìn theo bóng lưng anh, trong mắt hiện lên một tia bia ai.
Tối hôm ấy, vì cô đề cập với Tiểu Quỷ chuyện nó phải sớm đi đầu thai nên
Tiểu Quỷ giận dữ trốn đi, sang hôm sau mới chịu về. Nó tỏ vẻ nặng nề tâm sự, Giang Tiểu Tư rủ nó chơi tung bóng nó cũng chẳng có hứng thú, Giang Tiểu Tư đành phải để việc này tính sau.
Lại một tuần nữa trôi
qua, tình cảm giữa Giang Tiểu Tư và Mạc Dương vẫn phát triển rất thuận
lợi, Giang Tiểu Tư cười ngày càng nhiều. Nhưng mỗi khi trở về Thoát Cốt
Hương, trông cô đều rất mệt mỏi, Giang Lưu sợ cô làm việc trong tiệm quá mệt, đề nghị thuê thêm vài người nữa, Giang Tiểu Tư lại nhất quyết
không đồng ý.
Đến buổi tối thứ Năm, trời nổi mưa lớn. Sấm sét
đùng đùng. Giang Tiểu Tư nhìn ra ngoài, có lẽ hôm nay không về được,
đành nghỉ lại trong tiệm cùng Mạc Dương, mỗi người ngủ một gian, ngăn
cách bởi rèm che.
“Mạc Dương, anh ngủ chưa?”
“Vẫn chưa…..”
Mạc Dương vén rèm lên, nhìn thấy bộ dạng của cô, nở nụ cười: “Sợ gì chứ, sét đánh thôi mà.”
Giang Tiểu Tư cảm thấy có người ôm lấy mình từ phía sau, cô hơi hoảng hốt,
lại nhớ tới lần Thẩm Mạc bị ốm, bộ dạng khi bị cô bắt nạt của anh ta……
“Mạc Dương? Anh thích em ở điểm nào?” Giang Tiểu Tư quay lại nhìn hắn. “Em
trông không xinh đẹp, dáng người cũng chẳng có, thậm chí ngực cũng chưa
phát triển.”
Mạc Dương bật cười, chuyện đó thì có gì quan trọng
đâu, chỉ cần trong mắt Thẩm Mạc, cô đặc biệt là được rồi. Lúc đầu, hắn
vẫn chưa chắc chắn điều này, chỉ cảm thấy con bé trước mặt mình chỉ là
một đứa trẻ, nhưng chứng kiến sự lo lắng của Thẩm Mạc mấy hôm nay, thậm
chí anh ta còn thay đổi hẳn tác phong, không ra tay ngay lập tức với
hắn, chỉ yên lặng quan sát, hắn liền hiểu được, Giang Tiểu Tư quan trọng với anh ta như thế nào.
“Chỉ là thích thôi, có thể anh chính là
lolicol trong truyền thuyết đó.” (lolicol:kẻ mê các bé gái, shotacol: kẻ mê các bé trai )
Giang Tiểu Tư cũng bị chọc cho bật cười. Mạc
Dương ôm cô vào lòng, thâm tình mà chân thành nhìn chăm chú vào đôi mắt
cô, sau đó chậm rãi cúi xuống, tới gần định hôn lên môi cô.
Đột
nhiên, thân thể Giang Tiểu Tư khựng lại, dường như khẽ lui ra, nhưng
cuối cùng vẫn khép hai mắt. Khoảnh khắc đôi môi lạnh băng phủ lên, cô
không hề có được cảm giác bị điện giật. Hôn môi, hút, vuốt phẳng, chỉ là những vận động vật lý đơn giản thôi. Giang Tiểu Tư cố gắng nói với mình như vậy, phải nhập tâm, phải nhập tâm.
Tay Mạc Dương thong thả
vuốt ve khắp thân thể cô, giống như có một con rắn độc trườn qua, những
nơi đó nổi đầy da gà. Giang Tiểu Tư cố gắng trấn an bản thân, phải chịu
đựng, phải chịu đựng.
Hai tay cô ôm lấy Mạc Dương, kéo hắn lại
gần mình hơn, làm nụ hôn càng thêm sâu. Đến khi tay Mạc Dương từ từ len
vào trong quần áo cô, cuối cùng, cô không chịu nổi nữa.