Thoát Cốt Hương

Chương 14: Chương 14: Cây hoa dịu dàng xinh đẹp




Giang Tiểu Tư cảm thấy thân thể hơi đau, cúi đầu thì phát hiện chẳng biết từ khi nào trên sofa đã có rất nhiều dây leo màu xanh quấn quanh , thít chặt lấy đùi cô, thì ra đây là lý do khiến cô đột nhiên tỉnh lại. Nhìn theo những dây leo này, quả nhiên là, chúng mọc từ phía dưới, xuyên qua ván gỗ sàn nhà lên đây. Tiểu Tư gỡ dây leo ra, đi đến phòng của Long Vãn Thu thì thấy cửa hơi hé, người bên trong không biết đã đi đâu liền quay lại gọi bọn Thẩm Mạc, không ngờ bọn họ đều ngủ rất sâu, thật lâu mới đánh thức được.

Thẩm Mạc vừa tỉnh lại liền đi vào bếp kiểm tra chút đồ ăn còn dư: “Là phấn hoa Bạch Lụy (*), có tác dụng an thần, nếu dùng quá liều lượng sẽ gây hôn mê, lần này chúng ta đã quá sơ suất.”

“Tiểu Tư, sao em lại không sao?” Tiểu Đường tò mò nhìn cô, theo cậu nhớ thì bữa cơm tối nay cô là người ăn nhiều nhất.

“A…” Cô không thể nói mình chỉ có một nửa là con người, thứ gì có tác dụng đối với người thường thì đối với cô cũng sẽ giảm bớt. “Em biết sao được, em bị mấy dây leo kia thắt chặt nên mới tỉnh, nó quấn lấy cổ em, suýt nữa khiến em ngạt thở chết. Nếu Long Vãn Thu muốn giết chúng ta, sao không trực tiếp hạ độc, hoặc chờ chúng ta ngủ đâm một nhát là được, sao lại dùng cách này chứ?”

Tiểu Đường nhìn Lâm Cường: “Sếp Lâm, bây giờ phải làm gì, chắc Long Vãn Thu đã chạy trốn với Dương Ngạn rồi, nhưng trời còn tối, đường núi khó đi, chắc bọn họ còn chưa chạy xa, có đuổi theo hay không?”

Lâm Cường trầm tư, Giang Tiểu Tư vội nói: “Hay là bọn họ cố ý làm cho chúng ta nghĩ rằng bọn họ đã chạy, thực ra vẫn trốn ở quanh đây? Lúc tôi vừa mới tỉnh lại còn nghe thấy âm thanh ở bên dưới.” Tất nhiên Giang Tiểu Tư sẽ không nói là nghe thấy tiếng hít thở.

“Tiếng động?”

Nghe vậy bốn người bắt đầu tìm kiếm, cuối cùng mở ra một chiếc rương gỗ, phát hiện dưới đáy có cửa vào.

Lâm Cường và Tiểu Đường mỗi người soi một chiếc đèn pin, một trước một sau đi xuống, Giang Tiểu Tư và Thẩm Mạc đi ở giữa. Giang Tiểu Tư tuy tuổi còn nhỏ, nhưng động tác lại rất nhanh nhẹn, đi cùng bọn họ trèo đèo lội suối cả ngày cũng không kêu khổ kêu mệt, Lâm Cường vốn sợ cô làm vướng chân, không ngờ người thể chất kém cỏi nhất lại là Tiểu Đường.

Tiểu Đường thực vô tội theo sát phía sau Giang Tiểu Tư, xuyên qua đường hầm nhỏ hẹp, tối đen, trong lòng có chút bất an.

Thẩm Mạc không ngờ đường hầm này lại vừa sâu vừa dài như vậy, lại không có lối rẽ nào. Bọn họ vừa đi, vừa không quên để lại dấu hiệu nhận biết. Nhưng tiếp tục đi thêm mười phút, họ vẫn loanh quanh trong đường hầm, đi thế nào cũng không thấy cửa ra bên kia, thậm chí cả cửa vào lúc đầu cũng không về được.

Lâm Cường dừng bước: “Xem ra chúng ta bị chơi xỏ rồi.”

Giang Tiểu tư nói: “ Hay cửa vào đó là giả?”

Thẩm Mạc lắc đầu: “Chắc không phải giả, vừa xuống dưới này đã thấy dấu vết có người ra vào, chúng ta vẫn nên tiếp tục tìm đường. Nơi này diện tích không lớn, nhưng lại được xây dựng giống như một mê cung, nếu không biết đường thì rất khó thoát ra ngoài.”

Tiểu Đường mở di động: “Không có sóng, chúng ta bị nhốt tại đây rồi.”

“Sao thế được. Có dòng khí lưu động, chắc chắn có đường ra.” Giang Tiểu Tư nhướn mày, cô đã ra vào bao nhiêu tòa cổ mộ, chẳng lẽ lại bị nhốt tại một cái đường hầm nho nhỏ sao?”

Thẩm Mạc cẩn thận xem xét xung quanh, phát hiện thấy trên vách đá có một ít dây leo giống như ở sofa lúc nãy. Lần theo dây leo, bọn họ chậm rãi đi về phía trước, sau một đoạn đường hầm, dây leo không còn trên tường. Thẩm Mạc lấy từ trong chiếc hòm gỗ Tử Đàn luôn mang theo bên mình một chiếc xẻng Lạc Dương (năm Dân quốc thứ mười hai, Lý Ấp Tử, nông dân thành Lạc Dương phát minh ra xẻng Lạc Dương), bắt đầu đào xuống.

“Trống rỗng.”

Mấy người xúm vào đào, đến khi trên tường xuất hiện một lỗ hổng lớn, trước mắt xuất hiện một căn phòng trống.

“Đất đai nơi này thật phì nhiêu a, thảo nào cây cối sinh trưởng tốt như vậy, tôi chưa bao giờ gặp qua đất màu mỡ như vậy.” Giang Tiểu Tư phủi bụi đất trên người: “Đây hình như là một gian mộ thất?”

Thẩm Mạc dựa vào ánh sáng đèn pin để xem xét, trong phòng có một chút củi, gạo, phân bón, còn có một số thứ khác, chắc là để tích trữ, xác định không có nguy hiểm gì mới tiếp tục đi vào trong gian phòng.

“Long Bàn sơn vốn là địa điểm phong thủy, có mộ cũng không lạ, ngôi mộ này không lớn, chắc là một ngôi mộ bình thường, trong mộ cũng không có vật gì quý giá bồi táng nên cơ quan cạm bẫy không nhiều lắm, chỉ xây dựng đường hầm giống như mê cung ở bên ngoài, nếu không nhầm, phá hủy cơ quan sẽ dẫn tới ngập nước, chắc nơi này bị hỏng rồi. Ông của Long Vãn Thu chắc đã phát hiện ra nơi này nên mới xây dựng nhà ở phía trên đường hầm. Dương Ngạn trốn trong này đúng là rất khó tìm được.”

Phía dưới gian phòng bày đầy nhưng chậu hoa lớn nhỏ, trong chậu trồng các loại hoa cỏ thực vật quý hiếm, có loại phát sáng lấp lánh trong bóng đêm, trông cực kỳ đẹp mắt. Ở giữa không trung cũng treo một số chậu hoa, sắc màu rực rỡ, còn xen lẫn rất nhiều mùi hương làm người xem hoa cả mắt.

Giang Tiểu Tư chép miệng không ngừng, thốt lên: “Đều do một người gieo trồng sao? Long Vãn Thu thật là lợi hại.”

Đột nhiên mộ thất sáng bừng lên, mấy người đồng thời quay lại, thấy Tiểu Đường thực vô tội nhún vai đứng cạnh tường: “Tôi, tôi chỉ đụng vào chốt mở đèn điện thôi, nơi này có điện.”

Trong nháy mắt, Lâm Cường thấy bên cửa có một bóng trắng vụt qua.

“Long Vãn Thu. Đứng lại. Đừng chạy.” Lâm Cường móc súng ra đuổi theo, mọi người cũng theo sau.

“Tiếp tục chạy tôi sẽ nổ súng.” Lâm Cường hét lớn, thấy Long Vãn Thu đang định khởi động chốt mở nào đó, liền nổ súng bắn vào bên chân cô ta. Long Vãn Thu đành giơ tay lên, không dám động đậy nữa.

Tiếng súng vang lên trong đường hầm thật lâu, Giang Tiểu Tư bịt lỗ tai, Thẩm Mạc chắn phía trước cô, chắn cả tầm mắt, cô không thể không ló đầu nhìn xem đã xảy ra chuyện gì.

Long Vãn Thu vẫn trấn định như trước, chậm rãi xoay người nhìn bốn người.

“Dương Ngạn đâu?” Lâm Cường giơ súng từ từ tới gần cô ta, khóa lại hai tay sau đó ra hiệu cho Tiểu Đường đi phòng khác xem xét.

“Tôi sẽ không để các người mang anh ấy đi.” Ánh mắt Long Vãn Thu trở nên mềm mại. “Thật vất vả mới khiến anh ấy trở lại bên tôi lần nữa.”

“Nhưng hắn đã giết Diệp Miêu, giết người phải đền mạng.” Giang Tiểu Tư nhớ tới khuôn mặt tràn ngập sức sống tuổi trẻ trong ảnh, cho dù có hóa thành quỷ cô ấy vẫn không từ bỏ ý định tìm Dương Ngạn.

“Đáng đời cô ta, tôi và Dương Ngạn vẫn luôn tốt đẹp, vốn sẽ yêu thương nhau đến già.”

Giang Tiểu Tư lắc đầu: “Cô đừng lừa mình dối người, loại đàn ông như Dương Ngạn vốn không đáng để cô hy sinh vì hắn như vậy. Nếu như anh ta thực sự yêu cô sẽ không để ý tới người khác.”

“Nhưng bây giờ anh ấy đã trở về, sẽ không bao giờ rời xa tôi nữa …” Long Vãn Thu cúi đầu, trên mặt lộ ra biểu tình dịu dàng, mỉm cười, nhưng lại làm người ta mơ hồ cảm thấy một không khí quỷ dị .

Lúc này, từ một gian mộ thất khác truyền đến tiếng thét hoảng sợ của Tiểu Đường: “Sếp Lâm. Mọi người lại đây nhìn xem.”

Lâm Cường vội vàng áp chế Long Vãn Thu đi đến gian mộ kia, mặc dù đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng cảnh tượng trước mắt vẫn làm tất cả mọi người sợ ngây người.

Dương Ngạn ở đây, ngay chính giữa mộ thất, ánh mắt trống rỗng nhìn bọn họ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.