Choáng ngợp cả căn
phòng là loài thực vật to lớn kỳ dị, đóa hoa đỏ như máu có đường kính
dài đến 2m, mà vô số cánh hoa đều như có sinh mệnh, vặn vẹo phập phồng,
trông giống như khoang miệng đầy máu nhe ra hàm răng nanh trắng nhởn. Từ trên thân cây, những dây leo xanh biếc kéo dài ra, giống như những con
rắn chậm rãi bò dọc trên mặt đất, uốn lượn trên vách tường.
Còn
Dương Ngạn, đang ở ngay trên thân của “loài thực vật” đó, anh ta giống
như một phiến lá cắm trên thân cây, từ đầu gối trở xuống đã sát nhập với thân cây, hai tay vươn ra như cành cây. Đầu, cổ, lưng, ngực hay các nơi khác trên cơ thể anh ta cũng mọc ra những dây leo màu xanh biếc. Nhưng
anh ta vẫn còn sống, thỉnh thoảng khuôn mặt hơi nhăn lại, miệng còn đang thở thoi thóp.
Giang Tiểu Tư hoảng sợ níu lấy tay áo Thẩm Mạc, cuống quit quay mặt đi không dám nhìn, không nhịn được thở ra một ngụm khí lạnh.
Ở các nhánh khác của cây cũng có những hình người như vậy, có người cuộn
mình giống như một cục u nổi trên thân cây, cũng có người ôm dính vào
thân cây, cả thân thể đều sát nhập vào cây.
Giang Tiểu Tư lúc này cảm thấy rất muốn nôn, cuối cùng cô đã hiểu tại sao vừa rồi lại cảm
nhận được hơi thở của rất nhiều người, bọn họ… tất cả bọn họ đều còn
sống.
Lúc này, nhân cơ hội Lâm Cường còn đang trong trạng thái
khiếp sợ mà lơi là trông giữ, Long Vãn Thu chậm rãi đi tới cạnh nhánh
cây Dương Ngạn, giơ lên đôi tay mang còng tay nhẹ nhàng vuốt ve mặt
Dương Ngạn.
“Thấy không, tôi nói rồi, anh ấy sẽ không bao giờ rời xa tôi nữa, dù là ai trong các người cũng không thể đem anh ấy rời khỏi tôi…”
Giang Tiểu Tư cảm thấy khớp hàm của chính mình đang run
rẩy: “Là cô biến anh ta thành như vậy sao? Dù anh ta có làm nhiều điều
sai trái, phản bội thương tổn cô, cô hận anh ta đến đâu cũng không thể
tàn nhẫn như vậy…”
Long Vãn Thu khẽ cười, giọng nói vang vọng như chuông gió trong đêm trăng tĩnh lặng, vẫn mềm nhẹ như trước. “Tôi không hận anh ấy, tôi còn cảm thấy yêu anh ấy chưa đủ đâu, làm sao nỡ hận anh ấy. Tôi chỉ hận tiểu yêu tinh Diệp Miêu kia, nhưng bây giờ không lo
nữa, Diệp Miêu chết rồi, anh ấy sẽ không bao giờ rời xa tôi.”
Lâm Cường lạnh lùng nhìn cô ta: “Diệp Miêu là do cô giết?”
Long Vãn Thu không hề suy nghĩ, nhẹ nhàng gật đầu: “Dương Ngạn nói anh ấy
muốn ly hôn với tôi. Tôi hỏi anh ấy có phải muốn đến với Diệp Miêu,
không cần tôi nữa? Anh ấy nói không phải, anh nói cả đời này Diệp Miêu
sẽ không bao giờ tha thứ anh ấy, chỉ là anh ấy không muốn ở bên tôi nữa, không muốn có lỗi với bất kì ai cả. Sau đó tôi ôm lấy anh ấy, xin anh
ấy đừng bỏ đi, Diệp Miêu chết rồi, tôi đã giết cô ta, sau này không còn
ai có thể gây trở ngại giữa chúng tôi. Nhưng anh ấy lại nhìn tôi giống
như nhìn quái vật vậy, anh ấy vẫn muốn rời đi, dù tôi cầu xin anh ấy ra
sao. Tôi không hiểu, chẳng lẽ tôi làm sai rồi sao? Đàn ông có tiền sẽ hư hỏng, người đời nói như vậy, vì thế để anh ấy không đạt thành công
trong sự nghiệp, mấy năm nay ngày nào tôi cũng lén cho anh dùng Khổ Nha
thảo, ức chế trí lực cũng như tài hoa của anh ấy, để cho anh ấy phải dựa vào tôi, không rời bỏ tôi. Nhưng vì sao, vì sao anh ấy vẫn muốn rời đi
chứ? Vì thế tôi chặt chân của anh ấy, anh ấy vẫn cố đi tập tễnh, không
chịu ở lại. Thế nên tôi đành phải chiết anh ấy trên Thập Nhị Xỉ Ma Linh, rồi mỗi ngày tưới nước giống như cây cỏ, chỉ có như vậy, anh ấy sẽ vĩnh viễn thuộc về riêng tôi…”
Giang Tiểu Tư nổi da gà toàn thân, cô
biết chắc chắn Dương Ngạn vẫn còn ý thức, nếu không dây leo sẽ không cố
gắng vươn ra như vậy, thậm chí leo lên sofa cô nằm. Đó chính là của
Dương Ngạn, anh ta muốn thoát ra, anh ta đang cầu cứu.
“Còn những người kia?” Lâm Cường chỉ vào những người khác trên Thập Nhị Xỉ Ma Linh, hỏi.
“Đó là ông tôi, còn có ba mẹ tôi, cậu, thẩm thẩm (thím), lúc bọn họ già đi, sắp chết, chỉ cần đem thân thể sát nhập vào cây sẽ không chết đi, bất
tử mãi mãi.”
Tiểu Đường tức giận, lớn tiếng chất vấn: “Sống sót như vậy mà có ý nghĩa sao?”
“Đương nhiên là có, tổ tiên tôi đều làm nghề trồng hoa, khi phát hiện Thập Nhị Xỉ Ma Linh tại gian mộ thất này thì cực kì vui sướng. Có thể vĩnh viễn
làm một phần của hoa, loại hạnh phúc này, các người làm sao hiểu được.”
“Cô điên rồi.” Giang Tiểu Tư cảm thấy so với Diệp Miêu, Long Vãn Thu càng đáng sợ hơn.
Long Vãn Thu vẫn cười mềm nhẹ, từ từ giơ hai tay về phía bông hoa, đột nhiên bông hoa kia mở ra khoang miệng to đầy máu, một ngụm liền cắn đứt đôi
tay đang bị còng.
Tất cả mọi người đều sợ ngây người, nhìn cô ta
từ từ dùng cánh tay đã cụt ôm lấy Dương Ngạn, máu tay trộn vào trong
thân cây, miệng vết thương nhanh chóng liền lại với cây hoa, đồng thời,
tóc dài của Long Vãn Thu cũng xõa ra nhẹ bay, trên đỉnh đầu từ từ mọc ra vài sợi dây leo.
“Không ai có thể tách chúng ta ra nữa.” Long
Vãn Thu hạnh phúc cười nhìn Dương Ngạn, người vẫn đang dại ra, ánh mắt
trống rỗng nhìn về phía trước.
Giang Tiểu Tư không biết nên đau
buồn hay phẫn nộ: “Diệp Miêu dù chết đi, biến thành quỷ rồi vẫn muốn tìm Dương Ngạn, muốn báo thù, muốn hỏi anh ta vì sao phải giết cô ấy, giết
đứa con của bọn họ, vì cô ấy không biết hung thủ chính là cô. Ít nhất cô ấy vẫn là một người bình thường, yêu Dương Ngạn. Còn cô, căn bản là một người điên, thực ra cô không hiểu được thế nào là yêu, cô chỉ muốn giam cầm anh ta bên mình mà thôi.”
Giang Tiểu Tư phát hiện khi nhắc
tới Diệp Miêu, ánh mắt của Dương Ngạn hơi chớp, sau đó một giọt nước mắt chậm rãi chảy xuống, thân thể anh ta bắt đầu kịch liệt giãy giụa.
Long Vãn Thu cuối cùng cũng bắt đầu kinh sợ: “Ngạn, anh định làm gì? Đừng rời xa em, xin anh, đừng…”
Cuối cùng Dương Ngạn vẫn thoát ra khỏi Thập Nhị Xỉ Ma Linh, trượt khỏi vòng
tay của Long Vãn Thu, giống như phiến lá vàng, nặng nề rơi xuống mặt
đất, sau đó nhanh chóng suy yếu, cuối cùng mất đi hơi thở.
Hai
tay Long Vãn Thu vẫn liền với thân cây, dù muốn đi tới đó cũng không
thể, thân mình cô ta hơi run, lệ rơi đầy mặt, dữ tợn gầm gừ: “Dương
Ngạn, anh dù chết cũng không muốn ở lại bên em sao?”
Hơn mười
nhánh của Thập Nhị Xỉ Ma Linh bắt đầu vặn vẹo, quật các dây leo khắp
nơi, bông hoa cũng nghiến răng ken két, thân cây lung lay mạnh mẽ, toàn
bộ tòa mộ bắt đầu kịch liệt chấn động.
“Nguy rồi. Đi mau.” Thẩm
Mạc kéo Giang Tiểu Tư chạy ra bên ngoài, Lâm Cường cũng nhanh chóng
tránh thoát khỏi sự tấn công điên cuồng của Ma Linh, chạy ra khỏi mộ
thất, Tiểu Đường động tác chậm hơn, bị dây leo cuốn lấy, bông hoa cắn
được chân phải.
Thẩm Mạc kinh hãi, đã cách nhau quá xa, không thể kịp quay trở lại cứu, Lâm Cường nổ súng, Ma Linh lập tức phát ra âm
thanh đáng sợ, giống như tiếng kêu gào thảm thiết, nhưng vẫn không nhả
ra, Tiểu Đường gần như sắp mất đi chân phải. Bỗng nhiên trong không
trung lóe lên một đường ánh sáng, Thẩm Mạc tập trung nhìn theo, không
ngờ đó là một đồng tiền buộc vào dây thừng. Đồng tiền giống như tia chớp xẹt qua, nhánh hoa thô to lập tức đứt gãy, Tiểu Đường kinh hồn bất định rút chân ra khỏi miệng bông hoa.
“Đi mau.” Một người tiến tới nhanh chóng đỡ hắn dậy, tránh né công kích phía sau.
“Ba.” Giang Tiểu Tư vừa mừng vừa sợ, ba đến đây từ lúc nào.
Đồng tiền trong tay Giang Lưu bay múa xung quanh, cắt đứt hết tất cả dây leo quanh anh. Tiểu Đường được anh đỡ, tiếp tục tập tễnh chạy. Trước khoảnh khắc ngôi mộ sụp đổ, năm người cuối cùng cũng thoát ra ngoài, theo
đường hầm đi lên mặt đất.
Giống như một trận động đất thật sự,
chung quanh vang lên tiếng sụp đổ không dứt, do nền đất bị hạ xuống,
ngôi nhà gỗ của Long Vãn Thu nhanh chóng sập thành một mảnh phế tích.
Lúc này ánh mặt trời cũng trở nên đẹp đẽ đến khó tin, đặc biệt đối với Tiểu Đường, mắt anh đã rưng rưng lệ.
“Ba.” Giang Tiểu Tư vui vẻ nhào vào lòng Giang Lưu.
Giang Lưu vỗ nhẹ đầu cô, ánh mắt nhìn Thẩm Mạc lạnh lẽo dị thường.