Máy bay từ từ chuyển
động, Tiểu Đường quay đầu nhìn phía trước, toàn bộ vách núi như gặp phải động đất, bắt đầu sụp đổ, cậu vừa hoảng hồn vỗ ngực vừa thu thang dây
lên.
“Giang Lưu đâu, Khấu Đan đâu?” Thấy chỉ có hai người chạy ra, cậu phát hiện ra có điều không ổn.
Giang Tiểu Tư nghe thấy cậu hỏi, nước mắt ràn rụa, lại xoay người mở cửa sổ
nhìn ra bên ngoài, cố gắng xác định vị trí của Giang Lưu thông qua hạt
châu, nhưng lại không thể cảm nhận được gì, chẳng lẽ ba đã gặp chuyện
không may thật rồi?
Tuy thân là cương thi, không thể vì bị ngã
xuống vực mà chết thêm lần nữa, nhưng nếu bị nhiều vật như vậy nện xuống cũng có thể bị chôn sống, kẹt lại không ra được. Hơn nữa ai biết dưới
hố đen kia là cái gì chứ, chỗ đó vốn là miệng núi lửa, nếu không may
dưới đó tràn ngập dung nham thì sao? Mà đáng lo nhất không phải là ba mà là chị Khấu Đan, cho dù cô ấy có chút đạo hạnh thì cũng chỉ là một
người bình thường, đúng là cửu tử nhất sinh.Giang Tiểu Tư càng nghĩ càng sợ hãi.
Thẩm Mạc luôn luôn cầm chặt tay Giang Tiểu Tư, lòng bàn
tay anh còn lạnh hơn tay cô, nhưng sắc mặt vẫn trấn tĩnh, chậm rãi đáp
lại: “Bọn họ không chạy kịp.”
Mặt Tiểu Đường biến xanh, quay đầu nhìn thoáng qua Lâm Cường, cố gắng nuốt nước miếng nói tiếp: “Vậy bây giờ phải làm gì?”
Thẩm Mạc lắc đầu, nhìn lại vách núi đã bị sụp hơn một nửa, phía dưới, máy
chục tầng tháp đã bị chôn vùi, trừ khi có ngu công dời núi, nếu không
cũng không ai cứu được, chỉ đành cầu cho bọn là cát nhân thiên tướng,
tìm được đường ra từ phía dưới.
“Máy bay trực thăng này là lấy đâu ra?”
“Vận chuyển máu tới, bị chúng tôi phát hiện được, phi công đang ở phía sau.”
Thẩm Mạc quay lại, đúng là có hai người bị trói lại ở trong góc.
“Chúng tôi không biết gì cả, chỉ nhận tiền rồi mang hàng hóa vận chuyển tới
đây, chúng tôi cũng không biết mình vận chuyển cái gì, ngọn núi này bị
sụp không liên quan gì tới chúng tôi, đồng chí cảnh sát, những lời chúng tôi nói đều là thật.”
Tiểu Đường nhún nhún vai với Thẩm Mạc, ý
nói hình như đúng là bọn họ không biết gì, bỗng nhiên thấy thân mình
Thẩm Mạc hơi run lên, cậu vội vàng vươn tới gần.
“Giáo sư, không sao chứ? Bị thương sao? Chỗ này có hòm y tế đây. Rốt cuộc trong đó đã xảy ra chuyện gì?”
Thẩm Mạc nhẹ nhàng lắc đầu, anh bị chảy máu trong rất nghiêm trọng, cần phải vận khí điều trị ngay: “Trở về tôi sẽ từ từ nói cho hai người.”
Nhìn Giang Tiểu Tư vẫn luôn ghé vào cửa sổ, anh kéo cô lại, dùng chăn lông bao lấy.
“Tiểu Tư, ba em sẽ không sao đâu, đừng lo lắng.”
Giang Tiểu Tư cảm nhận được bàn tay to kia khẽ vuốt đầu cô, kinh ngạc ngẩng
đầu lên. Lần đầu tiên cô nghe được Thẩm Mạc gọi mình là Tiểu Tư mà không phải Giang Tiểu Tư, giọng nói cũng trở nên nghẹn ngào: “ Thật xin lỗi,
nếu không phải tại lúc ấy em quá kích động, muốn nhảy xuống cùng ba,
thầy đã giữ chặt được chị Khấu Đan.”
Thẩm Mạc lắc đầu, con bé kia rõ ràng đã thích Giang Lưu, làm sao kéo nó lại được. Hơn nữa, đồng tiền kia cũng là do Khấu Đan lỡ tay mới bị rơi xuống, nếu con bé không làm
gì bù lại sẽ càng cảm thấy khó chịu.
Giang Tiểu Tư dần thiếp đi
trong lòng Thẩm Mạc, trên mặt vẫn còn vệt nước mắt. Thẩm Mạc nâng tay
nhẹ ngàng lau đi, trong đầu tràn đầy kí ức đáng sợ về Mai Tân, mối hận
thù thấu xương ấy, dù đã qua rất nhiều năm vẫn luôn luôn tổn thương mạnh mẽ đến anh. Lần này, nhất định phải chấm dứt tất cả.
Trở về thành phố Đào Nguyên, Giang Tiểu Tư nắm chặt tay áo Thẩm Mạc, không chịu buông ra.
“Giáo sư, em có thể tạm thời ở lại nhà thầy không?”
Theo bản năng, Thẩm Mạc đang muốn từ chối, nhưng lại nhớ tới chuyện cô phải
về nhà một mình, trong tiệm lại luôn luôn có đám đầu trâu mặt ngựa ra
vào, đúng là không an toàn, huống hồ Mai Tân đã gặp Giang Tiểu Tư một
lần… cuối cùng vẫn gật đầu.
Lần này, Giang Tiểu Tư cùng không hoan hô nhảy nhót như mọi khi, lúc nào cũng ủ rũ.
Lâm Cường và Tiểu Đường mang hai người đã bắt được lúc trước về thẩm vấn,
cố gắng tìm thêm một chút manh mối, đồng thời bắt đầu điều tra toàn bộ
Mai Trạch Thiên Phủ.
Thẩm Mạc vừa về đến nhà liền vội vàng viết
thư cho Diệc Hưu, đè nén nỗi lo lắng của bản thân, đi vào bếp làm cho
mình và Giang Tiểu Tư hai tô mỳ sợi. Mở tủ bếp, do dự một lát, cuối cùng anh vẫn như trước, cầm một chai đựng chất lỏng nhỏ vài giọt vào bát của Giang Tiểu Tư.
Người luôn luôn thích ăn đồ ăn anh làm như Giang
Tiểu Tư lúc này cũng chỉ ăn mấy miếng đã buông đũa. Nghe thấy Thẩm Mạc
luôn khẽ ho khan, cô cũng lo lắng nhăn mày lại gần.
“Giáo sư, thầy có bị thương nặng lắm không, em về Thoát Cốt Hương một chuyến, mang ít thuốc tới cho thầy nha?”
“Chỗ tôi còn rất nhiều thuốc, bị thương nhẹ thôi, đừng lo.”
Giang Tiểu Tư biết anh vẫn đang gắng gượng chịu đựng, tảng đá lớn như vậy,
người thường dù không bị dè nát bươm cũng gãy xương sống, lúc ấy anh chỉ toàn tâm cố gắng cứu cô và Khấu Đan, làm sao kịp phòng hộ gì, cũng chỉ
là thân thể người phàm, lẽ nào lại không bị thương nặng.
“Tôi chỉ bị cảm nhẹ, lát nữa trên đường về em mua hộ tôi chút thuốc cảm, tôi vào phòng nghỉ ngơi một chút.” Thẩm Mạc ho khan, trở về phòng.
Giang Tiểu Tư không còn gì để nói, anh ta luôn luôn ho khan, hóa ra là bị
cảm? Trong nhà còn rất nhiều thuốc nhưng lại không có thuốc cảm, chẳng
lẽ anh ta chưa bao giờ bị cảm sao?
Mang di động cắm sạc, Giang
Tiểu Tư đi ra cửa hiệu mua thuốc. Chủ hiệu thuốc thấy Giang Tiểu Tư còn
nhỏ, giới thiệu cho cô đủ loại thuốc cảm linh tinh, Giang Tiểu Tư cũng
không quan tâm, mua hết cả đống, nào là thuốc hạ sốt, thuốc chữa ho,
thuốc thanh nhiệt nhét đầy cả túi mang về.
Gõ cửa phòng ngủ của
Thẩm Mạc, thấy không có phản ứng gì, đoán anh đang ngủ, cũng không tiếp
tục quấy rầy anh. Mở di động lên, có thông báo rất nhiều tin nhắn, cuộc
gọi nhỡ, cô cũng chưa xem vội, trước tiên gọi điện thoại cho Diệu Yên,
kể lại chuyện vừa xảy ra, nhờ cô ấy tìm cách giúp tìm ba, cũng điều tra
thêm về Mai Trạch Thiên Phủ.
Vừa ngắt cuộc gọi với Diệu Yên, di động lại vang lên.
“Tiểu Tư.”
“Trương Kì?”
“Tiểu Tư, mấy hôm nay em chạy đi đâu vậy? Anh gọi cho em nhiều lần, cũng gửi rất nhiều tin nhắn em đều chưa trả lời.”
“Em đi thực địa khảo cổ.” Giang Tiểu Tư le lưỡi, lúc đi quên mất thông báo cho Trương Kì.
“Về rồi sao? Đang ở tiệm à, bây giờ anh đến được không?”
Giang Tiểu Tư thẹn thùng cúi đầu: “Anh nhớ em sao?”
“Anh, anh anh anh có điều muốn nói với em.”
“Được, tối nay cùng ăn cơm được không? Em sẽ chờ anh dưới biển quảng cáo cạnh
cửa hàng Pizza Hut, ăn xong chúng ta đi xem phim đi, hai ngày nay xảy ra quá nhiều việc, hiện tại nếu em ở một mình thì càng lo lắng sợ hãi.”
“Được, vậy sáu giờ gặp”
Giang Tiểu Tư vào phòng tắm tắm rửa qua, sau đó mở tủ quần áo của Thẩm Khấu
Đan xem có bộ nào thích hợp không, dù sao kiểu dáng nào cô ấy cũng có,
nhưng càng nhìn cô càng ngẩn ra, lòng lại cảm thấy khổ sở, áy náy.
Vốn Giang Tiểu Tư định làm một chút cháo nóng cho Thẩm Mạc, nhưng lại lo
ngại tay nghề của bản thân, bây giờ cũng không phải thời điểm tạo thêm
bệnh nhân bị ngộ độc, đành phải gọi mua cháo và dưa cải từ cửa hàng, để ở trong cặp lồng giữ nhiệt.
Ra cửa, gọi xe tới Pizza Hut, dạo một
vòng cũng không nhìn thấy bóng dáng Trương Kì, nhưng lại có một soái ca
vẫy tay với cô. Đi đến cửa gọi điện cho Trương Kì, bỗng nhiên phía sau
có người vỗ vai Giang Tiểu Tư, quay lại nhìn, vẫn là soái ca kia, nếu là bình thường, cô còn có hứng thú bắt chuyện với anh ta, nhưng hiện giờ
mới gặp phải biến cố, hơn nữa còn đang hẹn hò với bạn trai.
Trương Kì thấy cô vẫn không chú ý đến mình: “Tiểu Tư. Anh là Trương Kì đây, em không nhận ra anh?”
Giang Tiểu Tư giật bắn, sợ tới mức suýt nữa ném di động xuống đất: “Anh anh anh…….”
“Anh xem cái danh thiếp em đưa cho, đi chỉnh lại răng. Thay đổi lớn như vậy sao, chẳng lẽ em nhận thức anh chỉ thông qua răng?”
Giang Tiểu Tư liên tục xua tay, mồ hôi lạnh ứa ra: “Sao thế được, chỉ là
trước đây anh vốn rất đẹp trai rồi, bây giờ lại đẹp trai hơn, em nhất
thời chưa quen chút thôi.”
Giang Tiểu Tư thực hoảng sợ, cô bỗng
dưng phát hiện ra trong đầu không có ấn tượng gì đối với nam sinh này,
chỉ có giọng nói là còn cảm thấy hơi quen quen. Cho dù răng của anh ta
thay đổi, nhưng ánh mắt chắc chắn vẫn không thay đổi, sao lại không nhận ra chứ, chẳng lẽ, thật ra trước kia cô chưa từng nhớ kỹ?
Hai
Người vào lại Pizza Hut, gọi pizza ăn, Giang Tiểu Tư thấy nữ sinh chung
quanh, rồi cả nữ phục vụ đều dùng ánh mắt hâm mộ nhìn cô, bất giác cảm
thấy lâng lâng.
“Tiểu Tư, chuyện là…..” Trương Kì nhìn Giang Tiểu Tư vẫn đang chiến đấu với khay đồ ăn, bỗng nhiên không mở miệng được,
nhưng vừa nghĩ tới gì đó, lập tức lấy lại được dũng khí, trịnh trọng
tuyên bố.
“Tiểu Tư, chúng ta chia tay đi.”
Miếng xúc xích trong miệng Giang Tiểu Tư rơi luôn vào ly kem: “Cái gì?”
Anh ta hẹn cô tới đây, chẳng lẽ không phải là muốn nói với cô: Tiểu Tư, mấy hôm nay em đi vắng anh rất nhớ em, đột nhiên anh nhận ra mình đã yêu em rất sâu đậm?
Trương Kì tay chân luống cuống, xé khăn giấy giúp
cô lau miệng: “Tiểu Tư, em ngàn vạn lần đừng đau lòng, em là một cô gái
rất tốt, là anh không xứng với em. Lúc đầu anh cũng muốn yêu đương
nghiêm túc với em, nhưng anh phát hiện ra mình chỉ xem em như em gái.
Anh đã có người trong lòng, tinh thần dũng cảm lạc quan của em đã cổ vũ
anh, anh quyết định đối mặt với trái tim mình, dứt khoát theo đuổi hạnh
phúc.”
Giang Tiểu Tư ngây người một lát, rốt cục phản ứng được,
Trương Kì đang muốn chia tay với cô. Trời ạ, vì sao vừa mất đi ba cô lại tiếp tục gặp phải đả kích lớn như vậy chứ?
“Anh đã có người trong lòng?”
“Em đã gặp rồi, chính là người bạn học lần trước của anh.”
“Chính là nữ sinh cao lớn dùng bóng rổ ném anh sao?”
Trương Kì xấu hổ gật đầu, Giang Tiểu Tư khóc không ra nước mắt. Không phải
người ta vẫn nói đàn ông đều muốn che chở người khác, luôn thích những
cô gái bé bỏng sao, không ngờ cô lại bại bởi một nữ sinh béo có đôi mắt
bé như hạt đậu, chẳng lẽ thời buổi này lưu hành mốt bạn gái lưu manh?
Chẳng lẽ Trương Kì khuyết thiếu cảm giác an toàn? Người ta vẫn nói đàn
ông có tiền sẽ trở nên hư hỏng, sẽ bỏ vợ bỏ con, hóa ra trở nên đẹp trai cũng sẽ như vậy a. Giang Tiểu Tư lại khóc không ra nước mắt.
“Được rồi, chia tay thì chia tay, chúc anh hạnh phúc. Anh nói với nữ sinh kia là, cô ấy nên giảm béo hoặc là đi phẫu thuật chỉnh sửa đi, ở đây em có
một danh thiếp bác sĩ, trai tài gái sắc, phải như vậy thì hai người nhìn mới xứng đôi.”
“Thật sao? Em thật sự tha thứ cho anh?”
“Thật, sao lại không chứ. Thích một người thì có gì sai, hơn nữa hai người cũng không lừa gạt em.”
Giang Tiểu Tư phát hiện bản thân cũng không quá bi thương như trong tưởng
tượng, chỉ là lần đầu tiên bước vào yêu đương đã bị người ta đá, cảm
thấy hơi mất mát. Nhưng bây giờ chuyện của ba cũng đủ làm cô lo lăng,
cũng chẳng còn sức lực lo lắng chuyện yêu đương nữa.
“Vậy, em có thể ăn nốt chỗ kem này không?” Giang Tiểu Tư tội nghiệp ngẩng đầu, dù sao cũng là Trương Kì thanh toán a.
“Được chứ, đương nhiên là được” Trương Kì cảm động không ngớt, rất hào phóng trả lời.