Không khí hết sức
mỏng manh, giống như vẫn còn lưu lại mùi thuốc súng từ cơn giận dữ của
Giang Tiểu Tư. Ngực Thẩm Mạc dường như bị một tảng đá khổng lồ đè nén,
ngay cả sức để ho khan cũng không có. Trước khi khỏi hẳn bệnh cảm, anh
không thể điều trị tốt nội thương được. Khuôn mặt tức giận ướt đẫm nước
mắt của Giang Tiểu Tư không ngừng xuất hiện trước mắt anh. Chẳng lẽ,
thực sự anh đã làm sai sao?
Anh luôn luôn thích sự thanh tĩnh,
thứ không thích nhất chính là cảm tình rắc rối, cũng chưa bao giờ bận
tâm việc tự ý làm cho đối phương quên đi cảm tình với anh là công bằng
hay không? Nhưng bây giờ, Giang Tiểu Tư đã phát hiện ra, anh không ngờ
chuyện này sẽ làm cô tức giận như vậy. Quên mất cảm tình thì cũng có
nghĩa là nó chưa từng tồn tại, một người hiện tại đối với mình hoàn toàn không hề quan trọng, có gì đáng phải đau lòng chứ?
Dù sao Giang
Tiểu Tư cũng chỉ là một đứa trẻ, anh không nghĩ là tình cảm cô dành cho
anh quá sâu. Hơn nữa nếu là người phụ nữ khác, anh còn có thể nói rõ
ràng, nhưng với người không quan tâm lý lẽ như hoàn toàn Giang Tiểu Tư,
thẳng tay dùng Tán Tâm Thủy còn thực tế hơn.
Toàn thân anh nóng
rẫy, lại giống như bị rơi vào đầm lầy, cả người mềm nhũn dường như đang
trầm xuống. Ngủ tới nửa đêm, anh cảm thấy khát nước đến phát điên, cổ
họng dường như đang bốc hơi, nhưng lại không cẩn thận đụng vào cốc nước, làm đổ xuống đất. Thẩm Mạc đành gắng gượng ngồi dậy đi rót nước.
Lúc này, cửa phòng bỗng bật mở, Giang Tiểu Tư mặc áo ngủ bước vào, hai mắt vẫn còn hồng hồng giống con thỏ.
“Sao em còn chưa ngủ?” Thẩm Mạc nhận ra giọng mình đã khàn đến mức nói không nên lời.
Giang Tiểu Tư trừng mắt lườm anh, đi tới sờ sờ trán: “Thầy bị sốt.”
Cô vẫn luôn ngồi ở phòng khách cố gắng nhớ lại những khi ở bên Thẩm Mạc
trước đây, mỗi một chuyện đều nhớ rất rõ ràng, nhưng đã thiếu hụt mất
cảm xúc, trong đầu chỉ còn lại những hình ảnh lướt qua.
“Nằm xuống đừng nhúc nhích.”
Giang Tiểu Tư chạy đi chạy lại, lấy nước, lấy thuốc hạ sốt cho anh, rồi lấy
cả túi chườm đá. Túi chườm đá nện mạnh lên trán Thẩm Mạc, suýt nữa thì
đập cho anh ngất xỉu, Thẩm Mạc tuyệt đối có cơ sở để hoài nghi rằng
Giang Tiểu Tư muốn mưu sát anh để trả thù.
Nhìn Thẩm Mạc ho khan
dữ dội trông cực kỳ suy yếu, Giang Tiểu Tư vừa đau lòng lại vừa tức
giận, hận không thể đá vào mặt anh một cái. Nhìn đi, báo ứng đó.
“Sau này đừng dùng Tán Tâm Thủy với em nữa. Tình cảm của em em sẽ tự nắm
lấy, nếu thầy thực sự ghét em thì cứ bảo em cút đi, không cần dùng cách
đó.”
Thẩm Mạc không nói lời nào, Giang Tiểu Tư chống tay lên
giường cúi đầu nhìn anh, mặt cô cách mặt anh không tới mười cm, thậm chí anh có thể ngửi được mùi kẹo ngọt ngào trên người cô. Thẩm Mạc chưa bao giờ nghĩ rằng mình có thể trải qua cảm giác bị người khác gây áp lực,
gượng gạo quay đầu sang chỗ khác, nhưng lại bị Giang Tiểu Tư giữ lấy
khuôn mặt xoay lại chỗ cũ.
“Thầy đừng trốn tránh em. Rõ ràng thầy cũng biết em thích thầy.” Giang Tiểu Tư nghiến răng chính thức thổ lộ,
lần này phải nói ra trước khi mình quên đi.
Thẩm Mạc im lặng một lúc, mặt anh không mang theo biểu cảm gì nhìn cô: “Vậy thì sao?”
Giang Tiểu Tư cảm thấy lúc này thật có ý muốn tự tay bóp chết anh ta. Đây là
câu trả lời của anh ta sao? Nhất thời cũng không biết nên nói gì tiếp.
“Chẳng sao cả, em chỉ muốn nói cho thầy biết.”
“Tôi đã biết trước rồi.”
“Nhưng bản thân em vẫn luôn không biết.”
Thẩm Mạc cười khẩy: “Em nghĩ tôi là ai? Nửa người tôi cũng giống như bị vùi
vào trong đất rồi, còn lớn tuổi hơn so với ba em, em mới bao nhiêu tuổi
chứ?”
Buồn cười, anh ta lớn hơn ba? Thậm chí anh ta còn không nhiều tuổi bằng cô, tốt xấu gì cô cũng là cương thi ngàn năm đó.
“Em thích thầy thì liên quan gì đến tuổi tác?”
Thẩm Mạc bất đắc dĩ thở dài, anh đã sớm biết Giang Tiểu Tư sẽ chẳng thèm quan tâm tới lý lẽ gì.
“Nhưng tôi không thích trẻ con, em hiểu không?”
Mắt Giang Tiểu Tư bỗng ngập nước, cúi đầu nhìn nhìn: “Thầy chê em không có ngực?”
Thẩm Mạc vừa nghe xong, tức giận đến mức ho không ngừng.
“Rồi một ngày nào đó em cũng sẽ lớn lên, tuy rằng……….” Tuy rằng chậm hơn một chút so với người bình thường, có thể không đợi đến khi vẻ bề ngoài của cô trở nên quyến rũ, hồn Thẩm Mạc cũng đã về nơi cực lạc……
“Ngay cả một cơ hội thầy cũng không thể cho em sao?”
Bởi vì đang bị bệnh, vẻ mặt Thẩm Mạc không còn lạnh như băng như ngày thường, trong vẻ hờ hững lại có thêm vài phần bất đắc dĩ.
“Thật xin lỗi.”
Cho cô dùng Tán Tâm Thủy là anh sai, nhưng mỗi khi dự đoán tới ngày này,
anh nếu không muốn dùng câu chối từ để làm tổn thương cô thì chỉ đành
làm cho cô quên đi.
“Trừ việc tuổi em có hơi nhỏ, em có gì không
tốt?” Rốt cục nhịn không được nữa, nước mắt Giang Tiểu Tư nặng nề rơi
xuống, cô cũng muốn lớn lên lắm chứ, nhưng cô không có cách nào.
Thẩm Mạc nhắm mắt, khẽ thở dài, mắt Giang Tiểu Tư đen quá, sáng quá, làm cho anh không đành lòng nhìn tiếp. Cô vẫn không hiểu sao, tuổi tác chỉ là
cái cớ, căn bản là vì anh không thể thích cô, cũng sẽ không thích bất kỳ ai khác.
“Em còn nhỏ, sau này lớn lên sẽ tìm được bạch mã hoàng tử của riêng mình. Tôi thì có gì tốt?”
“Em không cần hoàng tử nào hết. Thầy là quốc vương của em. Em thích thầy, cả đời sẽ mãi thích thầy.”
Lòng Thẩm Mạc chấn động, đột nhiên anh cảm giác bị cái gì đó ép tới, chưa
kịp phản ứng, Giang Tiểu tư đã cúi người xuống hôn lên môi anh.
Mắt Thẩm Mạc mở lớn, hít vào một ngụm khí lạnh. Mã thất tiền đề, mã thất
tiền đề rồi. Không ngờ anh lại bị chính học sinh của mình phi lễ.
(*)Mã Thất Tiền Đề: ngựa mất móng trước, ý nói trượt ngã, ẩn dụ phạm sai lầm.
Giang Tiểu Tư đổ người xuống, dường như dồn toàn bộ sức nặng lên người anh.
Anh muốn đẩy cô ra, nhưng cả người đều mềm nhũn, không chống lại được
sức mạnh của cô. Nhiệt độ trên mặt anh dâng cao, môi Giang Tiểu Tư man
mát lành lạnh, dường như còn mang theo hương vị ngọt ngào của kem.
“Đừng làm loạ… Tôi đang bị cảm, sẽ lây cho em…..” Nhận thấy Giang Tiểu Tư vẫn đang từng bước xâm nhập muốn hôn sâu, anh vội vã ngậm miệng không thèm
nói gì nữa.
“Em không sợ…..”
Giang Tiểu Tư nhẹ nhàng thở
ra, đầu lưỡi ngốc ngếch dò xét, nhưng môi Thẩm Mạc vẫn đóng chặt, dù cho cô tỉ mỉ hôn, lại cắn nhẹ, anh cũng không hề đáp lại. Nhưng Giang Tiểu
Tư cũng cảm nhận thái độ của anh đang dần mềm đi, như vậy cũng mừng lắm
rồi. Đôi môi vẫn luôn khẽ mím của Thẩm Mạc vì cơn sốt mà hơi khô nứt, cô liếm liếm, toàn thân Thẩm Mạc run lên, muốn quay đi nhưng vẫn không
trốn thoát được sự truy đuổi của đôi môi cánh hoa.
Giống như một
đứa trẻ đang ăn kẹo, hôn thế nào vẫn cảm thấy không đủ, đã qua một phút, Giang Tiểu Tư vẫn còn đang hôn anh. Mặt Thẩm Mạc đỏ dọa người, cũng
không biết là vì xấu hổ hay tức giận, toàn thân bỏng rẫy cũng bởi vì
Giang Tiểu Tư mà toát ra đầy mồ hôi.
“Em hôn đủ chưa.” Thẩm Mạc
cố nén xúc động muốn bóp chết cô, lạnh lùng nhìn Giang Tiểu Tư. Nếu
không phải anh đã cho cô ăn Tán Tâm Thủy, vẫn cảm thấy có lỗi với cô
thì…
Giang Tiểu Tư luyến tiếc ngẩng đầu lên, vẫn cảm thấy không
đủ, lại hôn nhẹ hai cái, hóa ra hôn môi là trò chơi thú vị như vậy nha.
“Giáo sư, em biết thầy cũng thích em.”
Thẩm Mạc hừ lạnh, cũng chẳng buồn nhìn, cô thật biết tưởng tượng.
“Nếu không thầy cũng không lãng phí Tán Tâm Thủy cho em, Diệu Yên nói Tán
Tâm thủy cực kỳ trân quý, điều chế cũng không dễ dàng. Rõ ràng thầy
không muốn đối mặt nói lời cự tuyệt làm em tổn thương nên mới hy vọng em quên đi, thầy vẫn luôn luôn che chở em.”
Thẩm Mạc trầm mặc không nói, đúng vậy, mặc dù có Tán Tâm Thủy nhưng từ trước tới nay anh vẫn
chưa từng sử dụng. Dù sao phụ nữ thích anh cũng không phải ít, việc đó
cũng có liên quan gì đến anh. Anh tự nhận mình không phải là người ôn
nhu thiện lương gì, cũng không bận tâm đến cảm thụ của người khác, phụ
nữ tới gần anh, chỉ cần một chữ ‘không’, một ánh mắt đóng băng của anh
cũng đủ để đối phương biết khó mà lui. Nhưng anh lại lãng phí nhiều Tán
Tâm Thủy như vậy cho Giang Tiểu Tư, hết lần này tới lần khác, nhưng vì
sao lại không có tác dụng chứ, chẳng lẽ cô là yêu quái?
Anh thật
tình trân trọng cô, coi cô như mầm non tốt mà bồi dưỡng, cho nên, anh
không muốn cô bị anh làm tổn thương, vì chuyện tình yêu vớ vẩn mà ảnh
hưởng tới mối quan hệ của hai người.
“Em đã trưởng thành, biết rõ bản thân mình muốn gì, đó tuyệt đối không phải là cảm xúc nhất thời.
Đừng đẩy em đi quá xa, cũng đừng bởi vì em còn nhỏ mà xem nhẹ tình cảm
này. Thử một lần được không? Thử chấp nhận em, em hứa sẽ không làm loạn, không bốc đồng.”
Thẩm Mạc vẫn tiếp tục im lặng, vài ngày nay xảy ra quá nhiều việc, anh thật chẳng có tâm tư suy nghĩ về mấy vấn đề như thế này.
“Em định làm gì?” Anh phát hiện ra một thân hình nho nhỏ đang cố gắng chui vào trong ổ chăn của mình.
“Em muốn ngủ với thầy.”
“Cút xuống ngay.” Thẩm Mạc nỏng nảy, cũng chẳng thèm giữ hình tượng nữa, một cước đá lăn cô xuống giường. Giang Tiểu Tư vội vàng giang tay ôm lấy
‘Thẩm đại lò sưởi’.
“Ở nhà em vẫn luôn ngủ cùng ba, ngủ một mình rất lạnh, rất sợ hãi.” Cô cười tủm tỉm khẽ làm nũng.
Thẩm Mạc càng ngày càng giận, đúng là được một tấc lại muốn tiến thêm một thước.
“Em bao nhiêu tuổi rồi, vẫn còn cùng ba ngủ?.”
“Không phải thầy vừa nói là em còn nhỏ sao.” Giang Tiểu Tư dựa vào hõm vai anh, giống như con lợn con cọ đi cọ lại.
Thẩm Mạc tức giận đến mức không nói thành lời, cảm thấy máu đang dồn hết lên não, đầu váng mắt hoa, anh cảm thấy thật mệt mỏi, cũng chẳng còn sức
cãi nhau với cô nữa. Hôn cũng bị cô hôn rồi, miễn cưỡng cho cô ôm một
đêm cũng chẳng sao. Chờ anh hết bệnh rồi dạy dỗ lại cô, nếu không mạnh
tay thì cô cũng không biết ai là giáo sư của cô nữa.
Giang Tiểu
Tư mỉm cười nhìn khuôn mặt của Thẩm Mạc, rõ ràng đã ngủ rồi, sắc mặt vẫn còn tức giận. Đột nhiên, hạt châu trên người bắt đầu lóe sáng, hơi nóng lên, lòng cô bất giác vui vẻ. Cuối cùng thì ba cũng không sao. Nhưng
không biết vì sao vẫn chưa có cách nào liên hệ được, chị Khấu Đan nếu
đang ở cùng ba chắc cũng không có nguy hiểm gì đúng không?
Tâm
trạng Giang Tiểu Tư đã hoàn toàn yên ổn, ngọt ngào ôm Thẩm Mạc, đưa tay
lên sờ sờ đôi môi mỏng manh của anh, dư vị lúc trước còn chưa tan, không nhịn được lại hôn trộm thêm một cái. Nhớ đến chuyện lúc trước anh ta
cho mình ăn Tán Tâm Thủy, cô cảm thấy tức giận còn chưa tiêu. Đột nhiên, có ý tưởng lóe lên, cô quyết định giở trò nghịch ngợm.
Ngày hôm
sau, lúc Thẩm Mạc tỉnh lại thì trong nhà chỉ còn mình anh, Giang Tiểu Tư để lại lời nhắn rằng có tin tức của Giang Lưu, phải đi tới chỗ Diệu
Yên. Thẩm Mạc nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mặt trời đầu đông thật tươi
sáng, tinh thần anh dường như rất tốt, xem ra, bệnh cảm của anh đã bắt
đầu khỏi rồi. Rời giường đi rửa mặt, sau đó, bỗng nhiên trong nhà vệ
sinh phát ra tiếng rít gào giận dữ.
“GIANG — TIỂU — TƯ.”
Thẩm Mạc đứng trước gương tỏa ra sát khí, trên trán có bốn chữ cực kì không hài hòa.
“Giang Tiểu Tư ấn.”
Không ngờ cô dám… cô dám dùng con dấu anh khắc cho cô đóng dấu lên trán anh.
Hơn nữa còn không biết loại mực gì, rửa thế nào cũng không sạch.
Ở chỗ Diệu Yên, Giang Tiểu Tư liên tục hắt xì, mặt như đưa đám, aizzzz, đến lượt cô bị cảm rồi.