Khi chiếc áo khoác
được cởi ra, ánh sáng chiếu vào, Giang Tiểu Tư có cảm giác như mình đang đi thang máy. Khi cửa thang máy mở ra, cảm giác tiếp theo là đã tới
thiên đường rồi. Để Giang Tiểu Tư cuộn mình ở một góc trên sofa cô thích nhất, Thẩm Mạc đi vào bếp pha cho cô một một tách hồng trà.
Giờ
phút này, Giang Tiểu Tư đã sớm vứt bỏ tất cả đả kích vì thất tình ra sau đầu, vẻ mặt hưởng thụ nhìn tuyết ngoài cửa sổ. Khi Thẩm Mạc trở lại
cũng đi ra vườn nhìn những cây hoa của anh. Trước đó, những cây không
chịu được lạnh đều đã được chuyển vào trong nhà giữ ấm, nhưng Thẩm Mạc
cũng không phải người thích cưng chiều, đại đa số những loài cây có thể
chịu đựng được thời tiết Thẩm Mạc đều để mặc nó bên ngoài chịu gió táp
mưa sa.
“Giáo sư, thầy đã ăn cơm chưa?”
Đương nhiên, Thẩm Mạc hiểu ngụ ý trong những lời này là: Giáo sư, em đói bụng, làm gì đó cho em ăn đi.
Thẩm Mạc lạnh mặt vừa đi vào bếp vừa hỏi: “Em còn chưa ăn cơm chiều sao?”
Giang Tiểu Tư lắc đầu thở dài: “Vốn định hẹn nhau cùng đi ăn tiệc Giáng sinh.”
Chỉ một lát sau, Thẩm Mạc đã đi ra khỏi phòng bếp, cầm theo một đĩa cơm rang trứng.
Chỉ ngửi mùi, nước miếng của Giang Tiểu Tư đã chảy ra, nhìn trứng ốp lếp
vàng óng ánh, từng hạt cơm bóng loáng tròn trĩnh, bụng cô đã sôi sùng
sục, vội vàng vùi đầu vào ăn ngấu nghiến, có cảm giác giống như vài ngày rồi chưa được ăn cơm vậy.
“Từ từ thôi.” Thẩm Mạc sợ người luôn gặp sự cố chồng chất như cô không cẩn thận bị nghẹn cơm.
Giang Tiểu Tư cảm thấy chưa từng ăn thứ gì tuyệt như vậy, còn ngon hơn cả
RH-, cô suýt nữa thì cảm động rơi nước mắt, không để dư thừa hạt nào, ăn sạch toàn bộ.
“Cảm ơn….” Giang Tiểu Tư nhỏ giọng nói.
Đây là lần đầu tiên Thẩm Mạc nghe thấy cô nói lời cảm tạ, cảm thấy có chỗ
thật kỳ quái, anh hừ lạnh một tiếng, nói: “Tự đi rửa chén đi.”
Vì vậy, Giang Tiểu Tư hăng hái lao vào phòng bếp, dưới sự trợ giúp của tâm trạng tốt, lau chùi cả căn bếp đến mức phát sáng lòe lòe. Tuy rằng Thẩm Mạc không tặng cô quà Noel, nhưng bữa ăn này còn làm cho Giang Tiểu Tư
vui vẻ hơn bất kì món quà nào, cái này gọi là đưa cơm dưới tuyết nha.
“Giáo sư, thầy nhận được quà Noel em gửi chưa?”
“Nhận được rồi, quá quý giá, lát nữa em nhận lại đi.”
Không ngờ cô lại tặng cho anh một cái u tứ nhĩ (vật đựng đồ ăn có 4 quai),
giá trên thị trường là gần trăm vạn. Vậy mà cô chỉ tùy tiện dùng báo gói lại, đặt trong hộp giấy, dùng chuyển phát nhanh gửi tới đây, thật đúng
là dọa người ta toát mồ hôi lạnh.
“Em còn tưởng thầy sẽ thích.” Giang Tiểu Tư ủ rũ cúi đầu, vì sao hôm nay luôn bị người ta từ chối chứ.
Thẩm Mạc lắc đầu, vấn đề không phải là thích hay không thích, làm gì có
người nào lấy vật trị giá mấy chục vạn tặng cho một người xa lạ chứ, nếu nhận anh cũng tự thấy hổ thẹn.
“Thầy đừng nghĩ đến giá của nó,
em chỉ muốn tặng thầy để phục vụ cho việc nghiên cứu thôi, thầy cứ coi
nó như một cái bình hay cái bồn gì cũng được. Nó cũng chỉ là đồ vật bình thường mà thôi, thầy đừng dùng tiền để đánh giá.”
Thẩm Mạc híp mắt, đừng dùng tiền để đánh giá, vậy nhà cô cần gì mở tiệm buôn bán, sao không mở hẳn một sở nghiên cứu khảo cổ đi.
Lúc này, tiếng chuông cùng những âm thanh huyên náo phảng phất vọng vào từ
bên ngoài, Giang Tiểu Tư nghe rõ đồng hồ điểm 12 tiếng.
“Giáo sư, Noel vui vẻ.”
“Vui vẻ.” Thẩm Mạc đứng dậy. “Gọi điện thoại cho ba em đi, dù đêm nay có về hay không cũng phải báo với anh ta một tiếng.”
“Giáo sư, có phải em làm người ta thấy rất chán ghét không?”
“Hiếm có khi em tự nhận thức được bản thân như vậy.” Thẩm Mạc gật đầu, thấy
vẻ mặt cô ảm đạm, chắc vẫn còn vì chuyện thất tình mà bận lòng, lại do
dự một chút, nói tiếp: “Có một số việc, nếu tự mình ngồi một chỗ đoán
này đoán kia thì thà tự bản thân đi làm rõ, không thể dễ dàng quyết định cho bất cứ việc gì, đã quyết định làm thì phải đối mặt với nó, đừng chỉ vì gặp phải chút khó khăn mà sợ hãi lùi bước.”
Hai mắt Giang Tiểu Tư bừng sáng nhìn anh, gật đầu thật mạnh.
“Giáo sư, thầy nói rất có lý, hôm nay nếu không hỏi rõ vì sao anh ấy lỡ hẹn thì em sẽ không thể ngủ được.”
Giang Tiểu Tư hừng hực khí thế cáo từ, chạy xuống núi. Thẩm Mạc nhìn vẻ mặt
kích động hưng phấn của cô, đột nhiên có cảm giác mình vừa nói sai. Rốt
cuộc bản thân mình đang làm gì?
Trương Kì mở đèn bàn lên, nằm
trên giường đọc sách, nhưng đầu óc lãi hỗn loạn, chẳng vào đầu được gì,
cả đầu đều là hình ảnh cô bé ở thư viện vì bị bắt gặp mà mặt hồng hồng.
“Giang Tiểu Tư….”
Anh lật qua lật lại lá thư trong tay, càng nghĩ càng thấy rối tung lên, đi
ngủ vẫn tốt hơn. Vừa tắt đèn, anh lại nghe thấy có người nhẹ nhàng gõ
cửa sổ, bỗng thấy nổi hết da gà, mình đang ở lầu 4 a.
Những người khác trong ký túc xá nếu không phải đang đi chơi suốt đêm thì cũng đang ngủ như heo trên giường.
Anh đứng dậy bật đèn, liền thấy Giang Tiểu Tư ghé vào cửa sổ vẫy tay cười
với mình, mặt bị dọa tới trắng bệch, chân cũng hơi lảo đảo. Anh vội vàng chạy tới cẩn thận mở cửa sổ, bởi vì cửa sổ mở ra phía ngoài, nếu anh
không chú ý sẽ đẩy Giang Tiểu Tư xuống, lòng bàn tay anh ướt đẫm cả mồ
hôi.
Bởi vì Giang Tiểu Tư vẫn chưa biết bay, nên trèo lên lầu vẫn phải tốn chút thời gian.
Trương Kì thấy thân hình Tiểu Tư nhỏ nhắn, đi giày cao gót, lại đứng trên mái
hiên của lầu 3, bây giờ đã bị tuyết phủ đầy, cảm thấy lúc nào cô cũng
như sắp bị ngã xuống.
“Em, em….. Như vậy thật nguy hiểm.”
Giang Tiểu Tư mở cửa sổ rộng ra, vươn chiếc cổ dài vào trong phòng: “Em không sao, em chờ anh thật lâu, sao anh lại không đến? Anh có nhìn thấy thư
của em không vậy?”
Trường Kì xấu hổ gãi đầu: “Thật xin lỗi, anh
tưởng đó là một trò đùa, anh rất hay bị người khác trêu chọc, cho nên
không thể tin được, làm sao có người có thể thích anh chứ.”
Giang Tiểu Tư lắc đầu như trống bỏi: “Em không đùa anh. Anh tốt như vậy sao lại không có ai thích anh chứ?”
“Bây giờ thì anh biết rồi, biết rồi. Em mau xuống dưới đi.”
Giang Tiểu Tư tiếp tục lắc đầu, tay vẫn bám cửa sổ không buông.
“Vậy anh đồng ý cùng em kết giao không?”
“Em còn nhỏ…..”
“Em đã hiểu rất nhiều chuyện rồi, chuyện cần biết em đều biết, chuyện nên
làm em đều làm được, cái gì cần có…em rất nhanh sẽ có …”
“Được được được, anh đồng ý, em mau vào nhà đi.”
“Không được, em phải đi đây. Không làm phiền anh và bạn học nghỉ ngơi nữa. Em
tên là Giang Tiểu Tư, anh nhớ nha. Trong thư có số điện thoại của em, từ giờ trở đi em là bạn gái anh, trưa mai em sẽ làm cơm hộp cho anh, tan
học gặp nhau ở thư viện.”
Trương Kì liên tục gật đầu, Giang Tiểu
Tư còn buông một tay ra để vẫy tay tạm biệt anh, làm anh sợ tới mức một
tay giữ cổ áo cô, một tay giữ lấy quả bông trên mũ cô kéo lại.
“Em đi đây, ngủ ngon.Noel vui vẻ.” Giang Tiểu Tư mỉm cười nói.
Nhất thời Trương Kì hoài nghi có phải mình đang nằm mơ không: “Ngủ ngon, đi
đường cẩn thận. A, thật sự không vào ngồi một chút sao?”
“Không
được, bye bye.” Giang Tiểu Tư lại leo tường xuống theo đường cũ, người
nào đó ở lầu hai thấy có bóng người leo bên cửa sổ, sợ hãi kêu lên “Có
trộm”, cả tòa nhà phía đông liền sáng đèn.
Giang Tiểu Tư nhảy
thẳng xuống, vững vàng tiếp đất, trái tim Trương Kì như bật ra khỏi cổ
họng, lại nhìn thấy cô cười vui vẻ vẫy tay với mình, sau đó chạy biến,
không khỏi lau mồ hôi trên trán, thở nhẹ một hơi.
Ngày hôm sau, sau khi kết thúc khóa buổi trưa Giang Tiểu Tư không đi thẳng tới thư viện mà đi thẳng tới văn phòng Thẩm Mạc.
“Giáo sư.”
Thẩm Mạc rời mắt khỏi đống ảnh chụp hiện trường khai quật, ngẩng đầu lên,
Giang Tiểu Tư lập tức bị dọa ngốc. Không ngờ hôm nay thầy còn đeo kính.
Khí thế lãnh khốc bị giảm đi một chút, lại thêm vào vài phần nho nhã thoát tục.
“Chuyện gì?” Đáng tiếc là giọng nói vẫn lạnh băng như trước.
Giang Tiểu Tư phải mất một lúc mới khép lại cằm, cưỡng chế bản thân thay đổi tầm mắt: “Giáo sư, thầy ăn cơm trưa chưa?”
“Vẫn chưa?” Thẩm Mạc mặc kệ cô, tiếp tục xem ảnh chụp trong tay.
“Em làm cơm hộp, thầy nếm thử đi.” Giang Tiểu Tư hưng phấn đem cặp lồng cơm đặt trên bàn anh, mở nắp ra.
Thẩm Mạc nhướn mày, tối hôm qua chỉ cho cô một chén cơm rang trứng, nhanh như vậy đến báo đáp tri ân ư?
Ánh mắt Giang Tiểu Tư tha thiết nhìn anh, Thẩm Mạc bất đắc dĩ, cầm chiếc
đũa tùy tiện ăn hai miếng. Không ngờ bên trong còn có một trái tim làm
bằng gì đó đen sì, nếu không phải anh đang đeo kính sẽ không nhận ra đó
là quả trứng ốp lếp.
“Hương vị thế nào?”
“Bình thường.”
“Có tiến bộ hơn lần trước không?”
Thẩm Mạc miễn cưỡng gật đầu.
Giang Tiểu Tư vô cùng phấn khởi: “Vậy là tốt rồi, trước đây em chưa bao giờ
làm cơm hộp, biết bản thân không khéo tay, cũng không biết sẽ làm ra thê thảm tới mức nào, thầy là chuyên gia ẩm thực đã nói là tốt, em có thể
yên tâm mang cho anh ấy. Cám ơn giáo sư, bye bye.”
Giang Tiểu Tư ôm một hộp cơm khác, như một cơn gió vui sướng bay ra khỏi văn phòng.
Khóe miệng Thẩm Mạc giật giật, làm bộ lâu như vậy, hóa ra là muốn mình ăn thử a.