Thoát Cốt Hương

Chương 28: Chương 28: Ra mắt nhạc phụ đại nhân




Giang Tiểu Tư chạy đến thư viện, quả nhiên đã thấy Trương Kì ngồi ở chỗ cũ ngẩn ngơ nhìn ra cửa sổ. Cô nhảy chồm tới như con mèo nhỏ, dọa anh giật mình.

“Xin lỗi em tới muộn, chúng ta ra ngoài ăn đi.”

Trương Kì đi theo Giang Tiểu Tư đến băng ghế bên hồ ngồi xuống, phong cảnh rất đẹp, nhưng từng cơn gió rét buốt thổi tới làm anh nổi hết cả da gà. Mở hộp cơm, nhìn trứng ốp lếp đen sì sì, anh bắt đầu đổ mồ hôi lạnh. Lấy tinh thần quyết tử cầm lấy đôi đũa, anh nếm thử một miếng, kết quả là mặt lúc vàng lúc hồng lúc xanh, giống hệt đèn giao thông, cố gắng nuốt xuống, anh có cảm giác vừa qua cửu tử nhất sinh.

Giang Tiểu Tư cũng là người biết mình biết ta, lập tức phát hiện ra điều bất thường. Nhưng rõ ràng mình đã nếm thử rồi, cảm thấy có thể thành công về mặt hương vị chứ, đã cho ít muối hơn lần trước rồi, giáo sư Thẩm cũng nói không có vấn đề gì mà…..

Giật lại hộp cơm trong tay Trương Kì: “Lúc nãy em vừa hâm nóng lại ở lò vi sóng trong căng tin, không ngờ một lát đã bị nguội rồi, đừng ăn nữa, chúng ta đi ăn lẩu đi.”

Trương Kì gật đầu lia lịa, hai người đi tới một quán lẩu trong trường học, vừa hay gặp được bạn học của Trương Kì, liền gọi bọn họ ngồi chung.

“Trương Kì, em gái ông đến sao? Lại đây cùng ăn đi, lẩu thịt bò ở đây rất ngon.”

Giang Tiểu Tư nhiệt tình chào hỏi: “Em là bạn gái Trương Kì, học ngành khảo cổ, em tên là Giang Tiểu Tư.”

Trương Kì cúi đầu, mặt đỏ đến không cất nên lời.

Tất cả mọi người trợn tròn mắt.

“Hóa ra em chính là học sinh trung học thiên tài nhảy lớp lên đại học T hả? Thằng nhãi Trương Kì, cậu gặp may đấy, tìm được bạn gái đáng yêu như vậy cũng không nói với bọn tớ.”

Giang Tiểu Tư cười, liên tục gật đầu.

“Tôi có chút việc phải đi trước, mọi người từ từ ăn.”

Một nữ sinh trông cực kì xinh đẹp đứng dậy, xách túi lên đi ra cửa, không hề quay đầu lại. Giang Tiểu Tư nhìn Trương Kì, khuôn mặt đỏ bừng giờ đã trắng bệch.

Khi ăn cơm, Trương Kì rất ít khi nói chuyện, nhưng trái lại, Giang Tiểu Tư lại tán gẫu rất sôi nổi với mọi người.

Trên đường trở về, hai người cứ câu được câu không, thường là Giang Tiểu Tư hỏi, Trương Kì trả lời. Cho đến khi nói tới chuyên ngành của mình, Trương Kì mới mở ra máy hát, nói một đống thứ về phương diện phần tử và tế bào sinh vật học, Giang Tiểu Tư nghe xong như lọt vào sương mù, cằm dường như sắp rơi xuống đất.

Về nhà, Giang Tiểu Tư buồn bực lật đi lật lại sách dạy nấu ăn, lần này cô đã đong đếm rất kĩ các loại gia vị mới cho vào, rốt cuộc đã làm sai ở đâu chứ?

“Tiểu Tư, ngày đầu tiên hẹn hò thế nào?” Giang Lưu hỏi.

Giang Tiểu Tư lắc đầu: “Cùng ăn cơm trưa.”

Giang Lưu nhìn nhìn quyển sách nấu ăn trong tay cô: “Không phải con tự làm chứ?”

“Đúng vậy.”

“Con đã tìm được người thứ hai có thể ăn được đồ ăn con làm rồi sao?”

Giang Tiểu Tư gấp cuốn sách nấu ăn lại, chau mày: “Ý ba là gì?”

Giang Lưu cười: “Không thể tin nổi trên thế giới này, trừ ba còn có người thứ hai ăn được đồ ăn con làm, con không biết tay nghề của mình kém cỏi thế nào đâu.”

Giang Tiểu Tư cầm chiếc gối ôm ném về phía Giang Lưu: “Còn lâu, Giáo sư nói đồ ăn con làm ngon đó.”

“Ăn ngon?”

“Dù sao thầy cũng ăn hết.”

Giang Lưu chăm chú nhíu mi trầm tư suy nghĩ, vẻ mặt đầy ngạc nhiên: “Hóa ra đúng là có người thứ hai”

Giang Tiểu Tư bị đả kích nặng nề, vẻ mặt ỉu xìu: “Thực sự rất khó ăn sao?”

“Cũng không phải là khó ăn, nhưng mùi vị rất kỳ quái, con không cảm nhận được sao?”

Giang Tiểu Tư lắc đầu, tội nghiệp nhìn Giang Lưu: “Có phải anh ấy sẽ bị con dọa chạy không?”

“Chắc là không đâu, nếu không ngày mai con hẹn cậu ta về đây ăn cơm chiều đi, ba sẽ trổ tài, giúp con lấy lại một chút ấn tượng tốt. Ba cũng không yên tâm, muốn gặp mặt cậu ta một lần” Giang Lưu xoa xoa đầu cô.

“Ý kiến này rất hay, ngày mai con sẽ nói với anh ấy.”

Ngày hôm sau, đúng là Trương Kì bị Giang Tiểu Tư dọa giật nảy mình, mới yêu đương hai ngày, hai người còn chưa hiểu biết về nhau cái gì đã cùng bạn gái về ra mặt cha mẹ sao? Anh rất sợ a, có thể không đi được không?

Nhưng cuối cùng anh vẫn bất đắc dĩ về nhà cùng Giang Tiểu Tư, kết quả vừa vào Thoát Cốt Hương đã bị các loại đồ chơi người lớn chất đầy trong tủ kính đả kích. Cô bạn gái nhỏ của anh xuất thân từ gia đình gì a?

“Lí Nguyệt Y, sao cậu cũng tới đây?” Giang Tiểu Tư nhìn bóng dáng màu phấn hồng đang nhàm chán ngồi giúp đếm ở sau quầy hàng.

“Không phải hôm qua cậu nói trong điện thoại sẽ mời bạn trai về nhà ăn cơm sao? Cậu miêu tả anh ấy đẹp trai như vậy, đương nhiên mình thấy tò mò rồi. Ban ngày phải đi học, không thể đến trường đại học tìm cậu, cậu lại mang người ta về nhà, đương nhiên mình phải đến nhìn xem chứ.” Lí Nguyệt Y vươn cổ nhìn về phía sau Giang Tiểu Tư, nam sinh này vóc dáng cao ráo, nhưng hơi xấu hổ cúi đầu, không nhìn rõ mặt lắm.

Giang Lưu đi ra từ phòng bếp, người đeo tạp dề, một tay cầm chảo khua khua.

“Về rồi à. Xin chào, Trương Kì, bác là ba của Tiểu Tư.”

Cuối cùng Trương Kì cũng chịu ngẩng đầu lên, nhỏ giọng nói: “Chào bác ạ.”

Giang Lưu và Lí Nguyệt Y đồng thời như bị sét đánh trúng, cùng lui một bước, vẻ mặt ngạc nhiên nhìn Giang Tiểu Tư, Giang Tiểu Tư lại vẫn hồn nhiên không thấy gì, dẫn Trương Kì vào nhà sau.

“Anh ngồi một chút đã, em đi pha trà sữa cho anh uống.”

Giang Lưu và Lí Nguyệt Y vội vàng chen vào phòng bếp, Lí Nguyệt Y lắp bắp hỏi: “Tiểu Tư, đó là ‘siêu cấp vô địch đại soái ca’ mà cậu nói sao?”

“Đúng thế, sao vậy?”

“Cho dù thẩm mỹ của hai chúng ta bất đồng, nhưng điều kiện đầu tiên để được gọi là đẹp trai không phải là ngũ quan đoan chính sao?”

Giang Tiểu Tư nhún nhún vai: “Bạn muốn nói tới răng anh ấy sao?”

Lí Nguyệt Y gật đầu thật mạnh, coi như không tính đến việc răng cửa anh ta rất to đi, nhưng còn là 4 cái cùng hở ra ngoài (răng hô), điều này đúng là vô cùng thê thảm a.

“Rất đẹp mà, bạn đừng chỉ nghĩ tới răng người ta, bạn phải nhìn vào ánh mắt anh ấy, rất sâu nha, bạn nhìn mũi anh ấy đi, rất cao a. Bạn có ngửi thấy mùi anh ấy không, rất mê người a. Bạn nhìn lại khí chất phong độ của anh ấy đi, rất tuyệt.”

Lí Nguyệt Y không còn gì để nói, mũi và mắt còn được, còn mùi hương là ở đâu chứ?

“Nhưng lúc bạn và anh ta…….ừm, hôn môi thì sao, sẽ không cảm thấy kì quái sao?”

Giang Tiểu Tư nghiêm túc suy nghĩ, “Hôn môi sao? Không biết, lần sau mình sẽ thử, xong kể với bạn.”

Giang Lưu đứng một bên điên cuồng cười đến gập cả người, con mèo tham ăn này rõ ràng là bị mùi máu RH- trên người Trương Kì và hương vị linh hồn sạch sẽ của anh ta hấp dẫn, lại nghĩ là thích người ta, chẳng lẽ sau này con bé định ăn luôn Trương Kì sao?

Trương Kì thì như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than. Nhưng không ngờ, ngoài dự kiến của anh là bữa cơm này rất thuận lợi trôi qua. Vốn tưởng rằng Giang lão ba biết mình cùng con gái vị thành niên của ông yêu đương mới gọi anh tới ăn cơm là để giáo huấn, nên đã chuẩn bị tâm lý thật tốt, không ngờ bữa ăn diễn ra cực kì bình yên. Giang Tiểu Tư và Lí Nguyệt Y cười cười đùa đùa, Giang Lưu chăm sóc ân cần, ánh mắt rất dịu dàng, mọi người đều không coi anh là người ngoài. Hơn nữa tài nấu nướng của Giang Lưu cũng thật là cao siêu, anh chưa từng ăn qua đồ ăn mỹ vị như vậy, Từ từ thăm hỏi, anh bắt đầu cởi mở hơn, hiểu thêm rất nhiều về Giang Tiểu Tư, cảm thấy cô đúng là một tiểu muội muội đáng yêu. Không biết mình có tài đức gì, ông già Noel lại tặng cho mình một cô bé từ trên trời rơi xuống làm bạn gái?

Sau Giang Lưu lái xe đưa Trương Kì và Lí Nguyệt Y về nhà, anh liền thấy Giang Tiểu Tư đang ngồi trước máy tính, tươi cười rất quỷ dị dọa người.

“Đang làm gì vậy?”

“Hắc hắc, ba, xem này, đây là ảnh con lén chụp giáo sư bằng di động khi ở lớp.”

Giang Lưu liếc nhìn lại, trên bục giảng, các loại thần thái động tác, biểu cảm gì của Thẩm Mạc cũng có, nhưng không có bức ảnh nào mặt anh ta không lạnh lùng, trong lòng anh lại dâng lên cảm giác lo lắng.

“Thẩm Mạc không làm khó con chứ, dạo này việc học có vất vả không? Theo kịp bài chứ?”

“Đương nhiên, giáo sư đối xử với con rất tốt. Ba, ba thấy Trương Kì thế nào?”

“Rất tốt, tuy tính cách có vẻ nhát gan, tự ti, nhưng cậu ta là người dịu dàng hiền lành.”

“Con cũng thấy vậy, lần đầu tiên con chú ý tới anh ấy là khi anh ấy bị hai nữ sinh tranh chỗ ngồi trong phòng tự học. Họ nói mình đã giữ chỗ này trước rồi, anh ấy liền yên lặng đứng dậy đi ra khỏi chỗ đó, sau đó mượn cô trông thư viện cái ghế nhỏ ngồi ở góc phòng đọc sách. Anh ấy thường ở một mình, hay đến hồ cho cá chép ăn, con còn lén nghe anh ấy nói chuyện với cá chép. Con còn cảm thấy anh ấy và ba có gì đó giống nhau.”

“Giống ba? Ba có nói chuyện với cá chép sao?”

“Ha ha, ý con là cảm giác ôn nhu an tĩnh của hai người hơi giống nhau, hơn nữa đều hay mềm lòng, không hay từ chối người khác.”

Giang Lưu đang định nói gì đó, nghe vậy lại ngẩn người: “Vậy là tốt rồi, con thử cùng cậu ta kết giao đi.”

Tuyết tan, mặt trời ló dạng. Giang Tiểu Tư và Trương Kì đang tản bộ sau bữa ăn, nhìn từng đôi ôm nhau sánh vai vô cùng thân mật đi qua, Giang Tiểu Tư cũng đưa tay ra khoác tay Trương Kì, hai người đều thấy hơi xấu hổi, cúi đầu nhìn mặt đất, từ từ đi về phía trước.

Không ngờ mới đi được vài bước, họ chợt nghe thấy một giọng nói lạnh như băng.

“Giang Tiểu Tư.”

Giang Tiểu Tư ngẩng đầu, thấy là Thẩm Mạc thì cười tủm tỉm chào hỏi: “Giáo sư.”

“Ai vậy?” Thẩm Mạc nghiêm mặt hỏi, dám ở trong vườn trường ngang nhiên câu kết làm bậy.

“Anh ấy là Trương Kì, chính là bạn trai mới của em. Cảm ơn những lời nói hôm đó của thầy, nhờ vậy em mới không bỏ cuộc.”

Đầu Thẩm Mạc rơi đầy hắc tuyến, hóa ra tất cả đều là lỗi của anh, không ngờ anh lại cổ vũ học sinh chưa thành niên yêu sớm. Mà cái tên để Giang Tiểu Tư chờ năm giờ đồng hồ dưới tuyết đêm giáng sinh, anh còn tưởng là loại người giỏi giang nào, quả nhiên con bé này có thẩm mỹ không giống với người thường.

Hừ lạnh một tiếng, anh xoay người rời đi, đột nhiên lại nhớ tới chuyện của Diệp Miêu, quay người lại nhìn Trương Kì: “Cậu phải nhớ kỹ, Giang Tiểu Tư còn chưa trưởng thành.”

Trương Kì nghĩ một lúc lâu cũng không rõ những lời này là có ý gì, nhưng vẫn gật đầu, xoa mồ hôi lạnh, đại danh “Giáo sư lạnh lùng” vẫn như sấm bên tai, hôm nay mới được tiếp xúc lần đầu tiên, đúng là làm cho người ta cảm thấy rất áp lực.

Giang Tiểu Tư nhìn bóng lưng Thẩm Mạc, vẻ mặt mang nét ngẩn ngơ, đột nhiên nghiêng đầu hỏi: “Trương Kì, anh rất để tâm đến cái nhìn của những người ngoài sao?”

“Em ổn chứ, sao lại hỏi vậy?”

“Bởi vì khi anh đi cùng em, anh không được tự nhiên, cũng không ngẩng đầu lên, có phải vì em quá nhỏ nên anh sợ mọi người bàn tán không?”

“Không phải không phải đâu, chỉ là anh cảm thấy mình không xứng với em?”

“Không xứng với em? Nếu là bởi vì răng của anh…….Đúng rồi, em có một tấm danh thiếp, anh đi tìm người này đi, bảo anh ta trồng răng mới miễn phí cho anh. Anh cứ nói là em giới thiệu, sau này em sẽ giảm giá cho anh ta còn 60%.”

“Không cần đâu Tiểu Tư, anh rất sợ gặp bác sĩ, đặc biệt là nha sĩ.”

“Đừng sợ, không đau chút nào đâu, hơn nữa nhổ rất nhanh, răng rất trắng sáng nha. Em thích ăn đường như vậy, nhiều năm mỗi lần hỏng răng đều đến chỗ đó khám.”

Trương Kì ngẩn người. Nhiều năm là bao nhiêu năm? Cô đổi được bao nhiêu lần răng chứ?

“Giang huynh.”

Giang Lưu vừa từ phòng giải phẫu của bệnh viện đi ra, đột nhiên thấy có người gọi anh từ phía sau. Anh quay đầu nhìn, là một nam sinh cao trung (cấp 3). Sắc mặt cậu ta tái nhợt, tay trái ôm vai phải, hình như có máu chảy ra, anh cảm thấy mờ mịt không nhận ra người này.

“Tôi là Thẩm Khấu Đan.”

“Sao lại thế này, bị thương?” Giang Lưu vội vàng đi tới kiểm tra vết thương của cô.

“Tôi bắt được Quỷ Anh lần trước rồi, thật xin lỗi đã làm phiền anh.” Thẩm Khấu Đan đưa cho anh một cái túi thêu, trên túi dán rất nhiều bùa chú.

“Nó làm cô bị thương sao?” Trong lòng Giang Lưu hơi tức giận, biết vậy đã không nương tay với nó, dám tấn công người lần nữa.

“Không phải, Quỷ Anh này hành tung khó dò, cho nên tôi phải mất một thời gian lâu mới tóm được nó, năng lực của nó còn chưa thể thương tổn tôi. Đây là chuyện của Tử Âm Văn Chương, sau này tôi sẽ từ từ kể cho anh.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.