Thoát Cốt Hương

Chương 29: Chương 29: Thao thiết thịnh yến




Thẩm Khấu Đan cởi cúc áo, cẩn thận kéo cổ áo xuống để lộ ra vai phải, trên đó hiện lên năm dấu móng tay thật rõ ràng, da thịt đều rách ra. Giang Lưu nhíu mày, miệng vết thương có thi độc (một loại độc hình thành trong xác chết thối rữa), hơn nữa độc tính khá mạnh, may mà không rơi vị trí quan trọng. Dường như Thẩm Khấu Đan đã có nhiều kinh nghiệm về việc này, đã tự sơ cứu trước ngăn cản độc tính lan tràn, nhưng cánh tay phải của cô vẫn tê liệt không thể động đậy nổi.

GIang Lưu vừa giúp cô trị liệu băng bó vừa hỏi: “Sao lại thành ra thế này?”

“Chuyện Tử Âm Văn Chương bị đánh tráo tôi lần theo dấu vết điều tra đến Mai Trạch Thiên Phủ thì phát hiện thấy bên trong phủ có một cửa sau cực kì bí ẩn, được bảo vệ nghiêm ngặt, những người ra vào đều là “phi nhân loại” nên định trà trộn vào xem. Tôi đã đóng giả thành rất nhiều loại người nhưng lại không thể đóng giả thành quỷ, dù bề ngoài có thay đổi nhưng mùi người vẫn khó che dấu, gặp yêu quái bình thường còn qua được, nhưng không tránh được dụng cụ chuyên dùng để dò xét (Chẳng hạn như máy đo thân nhiệt…). Sau đó tôi bị phát hiện, cuối cùng trong lúc va chạm bị chút thương tích.”

Thẩm Khấu Đan kể lại sự việc hãi hùng một người chống lại gần trăm thi hồn chỉ như lời nói gió bay, từ nhỏ tới lớn cô đã suốt ngày mò mẫm, leo trèo, lăn lộn đánh nhau, những chuyện như vậy mãi cũng thành quen rồi.

“Mai Trạch Thiên Phủ?” Giang Lưu nhíu mày. Đó là thực phủ (khu phố ăn uống) nổi tiếng của thành phố Đào Nguyên, món ăn nào cũng có, đặc biệt nổi tiếng nhất là vịt nướng, anh đã đưa Giang Tiểu Tư tới đó không dưới mười lần cũng chưa từng phát hiện ra có gì kì lạ.

“Nếu cô cảm thấy nơi đó có vấn đề, chúng ta có thể đến đấy ăn một lần, lần này sẽ dùng thân phận cương thi đi vào từ cửa sau.”

“Chúng ta?”

Giang Lưu lấy viên ngọc trong người ra: “Thứ này có thể khiến người khác nghĩ tôi là người, tất nhiên cũng có thể khiến người khác nghĩ cô là quỷ.”

--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ----

Đã lâu Giang Tiểu Tư chưa chơi game, chân tay ngứa ngáy, vừa mở máy tính lại nghe thấy tiếng chuông gió vang lên, theo sau đó là một luồng gió lạnh thổi tới, bất giác rung mình. Nhưng tình hình này cũng không phải chưa gặp qua, cô ngẩng đầu lên.

“Xin chào, xin hỏi quý khách muốn thứ gì, ở đây chúng tôi có tất cả các loại đồ chơi Âu Mỹ Nhật Hàn…….”

“Tôi không cần mấy thứ đó, tôi đến mua máu.” Người này có giọng nói trầm thấp mà lạnh như băng, khoác áo choàng dài màu đen giống như thầy mo, mũ đội che khuất mắt chỉ để lộ ra nửa mặt dưới, da tái nhợt dị thường, môi lại đỏ như máu, nếu trong tay cầm thêm lưỡi hái sẽ giống hệt tử thần.

Giang Tiểu Tư quan sát một lúc, xác nhận hắn đúng là “phi nhân loại” mới nói: “Lần đầu tiên đến đây? Có người giới thiệu không?”

“Không có, chỉ là do tôi ngưỡng mộ đại danh Thoát Cốt Hương đã lâu nên hôm nay mới tới tham quan.”

“Vậy sao, anh muốn nhóm máu nào, còn tươi hay quá hạn? Máu tươi giá 800, quá hạn 200, có thêm đặc thù nhóm máu thì thêm tiền, mỗi túi 200cc……”

Người đó cắt ngang lời nói của Giang Tiểu Tư: “Máu tươi, nhóm B, hai tấn.”

Giang Tiểu Tư trợn tròn mắt, suýt chút nữa thì cằm rơi xuống mặt bàn: “Hai tấn?” Nhà hắn muốn mở party ma cà rồng hay chuẩn bị xây một Huyết Trì Thịt Lâm sao? (Ao máu rừng thịt)

“Tiên sinh, anh mua nhiều máu như vậy làm gì a? Để lâu quá thời hạn thì thật lãng phí. Hơn nữa, nơi này của chúng tôi cũng không có nhiều hàng như vậy.”

“Vét sạch đi, có bao nhiêu tôi mua bấy nhiêu, giá tôi trả gấp mười lần. Ngày mai tôi sẽ phái xe qua đây lấy hàng, đây là tiền đặt cọc.”

Tử thần tiên sinh thả một tờ chi phiếu hai mươi vạn trên bàn sau đó xoay người đi ra ngoài.

“Tiên sinh, anh họ gì?”

“Mai.”

Giang Tiểu Tư lắc đầu, đầu năm nay đúng là loại yêu ma kỳ lạ nào cũng có. Thoát Cốt Hương bán máu chỉ vì muốn cung cấp một con đường dễ dàng hơn cho những “phi nhân loại” cần máu để sống, cũng không phải vì mục tiêu kiếm tiền, nếu là để kiếm tiền thì qua đồ cổ đương nhiên tốt hơn nhiều.

Giang Lưu vốn định để Thẩm Khấu Đan nghỉ ngơi một hai ngày mới đi Mai Trạch Thiên Phủ, nhưng Thẩm Khấu Đan lại nằng nặc đòi đi ngay.

“Tôi vừa bị thương, bọn chúng tuyệt đối sẽ không ngờ tới tôi sẽ quay lại nhanh như vậy.”

Giang Lưu nhìn Thẩm Khấu Đan lần này dịch dung thành nữ diễm quỷ, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc: “Đây là vẻ ngoài thật của cô?”

Thẩm Khấu Đan lắc đầu: “Đương nhiên không phải.”

“Nói mới nhớ, tôi còn chưa thấy vẻ ngoài thật của cô trông như thế nào.”

Thẩm Khấu Đan trầm mặc không nói, chính cô cũng đã quên.

“Tôi cũng dịch dung cho anh nhé, tránh gây phiền toái cho Thoát Cốt Hương.”

Giang Lưu gật đầu.

Khi đến Mai Trạch Thiên Phủ đã là buổi tối, ngôi nhà ba tầng mang kiến trúc cổ kính vẫn luôn đèn đuốc sáng trưng. Trước cửa, đoàn xe đỗ nối tiếp nhau trông như con rồng khổng lồ, hơn nữa toàn là xe hơi cao cấp. Thẩm Khấu Đan dẫn Giang Lưu vòng ra phía sau, ở trong ngõ nhỏ rẽ qua rẽ lại, đến một lối vào khác, rõ ràng không giăng đèn kết hoa phô trương như cửa trước. Người tới đây đều thần bí cổ quái, rất ít người lộ mặt thật.

Giang Lưu và Thẩm Khấu Đan giải quyết hai oan hồn bán thực thể (chỉ có nửa người trên), cầm thực thiếp (gần giống như thẻ thành viên) của hai bọn họ, thuận lợi tiến vào trong Mai Trạch Thiên Phủ.

Người phục vụ đều là các loại yêu quái, mặc sườn xám đỏ thẫm, dáng người thướt tha mềm mại, phục vụ nhiệt tình chu đáo. Giang Lưu và Thẩm Khấu Đan được dẫn tới ngồi một góc ở lầu hai. Giang Lưu đảo mắt nhìn các ‘phi nhân loại’ chung quanh, cũng phát hiện ra vài khách hàng đã tới tiệm mình, nhìn rất quen.

“Hai vị muốn gọi món gì?”

Giang Lưu và Thẩm Khấu Đan cầm lấy thực đơn, vừa mở ra nhìn thì đồng thời cả kinh nhìn nhau, trong lòng đã hiểu được phần nào. Các món ăn trong thực đơn nào là thịt má kho tàu, lưỡi sốt, mắt bung, ruột mù tạc, tất cả đều là thịt người, đây đúng là Thao Thiết đại tiệc chân chính. (Thao Thiết là một con ác thú trong thần thoại ăn không biết no, Thao Thiết thịnh yến ý chỉ bữa tiệc của bọn yêu quái)

Thẩm Khấu Đan nhìn vài bức ảnh “mĩ vị” trên thực đơn thì sắc mặt tái nhợt, cảm thấy ngũ tạng quay cuồng. Tuy cô đã chứng kiến không ít trường hợp máu chảy đầm đìa, nhưng nhìn đến những thứ này vẫn không nhịn được cảm giác muốn nôn mửa.

Lúc này, bàn bên cạnh đã bắt đầu được đưa đồ ăn lên, là một phần “Tay trẻ con hấp”, cánh tay nhỏ bé phấn điêu ngọc mài kia, trắng trắng non mềm……. bị hấp trở nên óng ánh trong suốt, giống như một cây cải củ bằng thủy tinh, còn bốc lên hơi nóng.

Nhìn bọn đầu trâu mặt ngựa xung quanh đó một ngụm đã ăn luôn một ngón tay, trông rất ngon lành, Thẩm Khấu Đan rốt cục không chịu nổi nữa.

“Xin hỏi toilet ở đâu?”

“Ở bên kia, đi thẳng rồi rẽ phải.”

Thẩm Khấu Đan đứng dậy vội vàng rời bàn, Giang Lưu đưa thực đơn lại cho người phục vụ: “Chờ cô ấy trở lại hãy gọi món.”

Người phục vụ mỉm cười gật đầu, tạm thời rót thêm trà cho bọn họ, ‘trà’ trong ấm đổ ra đều là máu loãng.

Giang Lưu nhíu mày, nhìn chung quanh chướng khí mù mịt, đối với thân phận cương thi của chính mình càng thêm chán ghét.

Khoảng một khắc sau Thẩm Khấu Đan trở lại, sắc mặt càng thêm tái nhợt.

“Cô đi đâu vậy?”

Nhìn Thẩm Khấu Đan thật lâu vẫn không thể nói nên lời, trong lòng anh đã sáng tỏ.

“Phòng bếp?”

Thẩm Khấu Đan gật đầu, cô vốn định đi loanh quanh điều tra một chút, không ngờ vừa khéo đi ngang qua phòng bếp, nhìn thấy một con yêu quái mặc trang phục đầu bếp đang chặt thịt trên sàn, lòng thấy phát lạnh.

“Đây là thịt người sống hay người chết?”

“Có khác nhau sao?” Giang Lưu thở dài một tiếng. “Nhìn số lượng khách nơi này, tất cả đều là người sống là điều không thể, nếu không sẽ rất nghiêm trọng, cũng không thể duy trì bình yên vô sự nơi này đến bây giờ. Nhưng tôi đoán chắc vẫn có thịt người sống, nhưng sẽ ra giá rất cao, những phi nhân loại bình thường sẽ không trả nổi.”

“Thật muốn san bằng chỗ này.”

“San bằng nơi này thì lại có nơi khác, chỉ cần có nhu cầu tất sẽ có những nơi như thế này tồn tại. Dù sao quỷ ăn thịt người có lẽ vẫn tốt hơn người ăn thịt người, chuyện như vậy, dù là hòa bình hay chiến loạn vẫn luôn có, nhìn mãi cũng quen……”

Anh cũng vì không muốn nhìn thấy những chuyện như vậy xảy ra cho nên muốn mở Thoát Cốt Hương.

“Có manh mối của Tử Âm Văn Chương không?”

“Không, dù sao tôi cũng đã thăm dò kĩ địa hình trong này rồi, lần sau lại đến tìm hiểu, hôm nay tôi chưa chuẩn bị tâm lý, không chịu nổi, chúng ta đi về đã.”

“Về?”

“Chẳng lẽ anh muốn ở lại đây ăn thịt người?” Thẩm Khấu Đan trợn mắt nhìn Giang Lưu.

Giang Lưu nhún vai: “Cũng có thức ăn chay mà….” Nói vậy nhưng vẫn đứng dậy cùng Thẩm Khấu Đan, làm bộ như đột nhiên có việc gấp phải đi.

Trong một căn phòng được bài trí toàn màu đỏ sậm, một người đứng quan sát camera, nhìn bóng Thẩm Khấu Đan và Giang Lưu rời đi, phát ra tiếng cười âm trầm mà bén nhọn, nghe như tiếng móng tay cào mạnh vào thủy tinh.

“Tiểu Khấu Đan, cho dù vẻ ngoài của ngươi có thay đổi, làm sao ta lại không nhận ra chứ…….”

--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ --------

Tiểu Đường mang hồ sơ vụ án cho Thẩm Mạc: “Đây là tư liệu cá nhân của hơn ba mươi người mất tích gần đây, tất cả đều khác nhau về tuổi tác, giới tính, quê quán, chỉ có một điểm giống nhau là đều nhóm máu B. Có một trường hợp hai người đồng thời mất tích ở hai khu vực nam bắc, nên loại trừ khả năng là một người gây án, chắc là một đội tội phạm lớn. Thật ngang ngược, tôi đoán số lượng người mất tích không chỉ có vậy, nhưng chúng bắt cóc những người này vì lý do gì chứ?”

“Nhóm máu B?”

Thẩm Mạc đứng trước cửa sổ văn phòng, phía đối diện là sân thể dục, ngoài đó có rất nhiều người đang đá cầu, chơi bóng, chạy bộ. Đột nhiên, một bóng dáng nho nhỏ xông vào tầm mắt anh, anh liếc mắt một cái cũng nhận ra đó là Giang Tiểu Tư.

Cô chạy ra nhặt bóng, sau đó lại ôm bóng chạy về. Trên sân, cô và Trương Kì độc chiếm một rổ, chơi rất vui vẻ.

Vóc dáng Giang Tiểu Tư nhỏ nhắn, di chuyển bóng cực kì linh hoạt, nhưng mỗi lần ném rổ đều trượt. Nhìn Trương Kì vào rổ hết quả này tới quả kia, Tiểu Tư nổi hứng đùa giỡn, không chắn tay cậu ta cướp bóng mà ôm lấy cậu ta từ phía sau, không cho ném vào rổ.

Thẩm Mạc cầm tập hồ sơ vụ án quăng mạnh lên bàn dọa Tiểu Đường giật nảy mình, Tiểu Đường tò mò nhìn ra cửa sổ, hóa ra là Giang Tiểu Tư , còn nam sinh kia là ai?

“Tiểu Tư có bạn trai?”

Thẩm Mạc hừ lạnh một tiếng: “Suốt ngày không lo học tập.”

“Trẻ con đều như vậy, hơn nữa bây giờ Tiểu Tư đã lên đại học rồi, xem ra cảm tình của họ vô cùng tốt.”

Tiểu Đường chợt thấy trong phòng lạnh hơn, vốn đang định hỏi nam sinh kia học ngành gì, nhưng nhìn Thẩm Mạc đang bực bội, chỉ đành cố gắng nuốt ngược lời định nói vào.

Lúc này, Giang Tiểu Tư nhìn thấy Tiểu Đường đứng trước cửa sổ lầu 3, vẫy tay cười chào hỏi, Tiểu Đường cũng vội vàng vẫy tay.

Giang Tiểu Tư biết Tiểu Đường đến đây tìm Thẩm Mạc nhờ hỗ trợ phá án, vội nói với Trương Kì: “Anh cứ tự mình chơi nha, em lên xem chút.” Sau đó chạy tới văn phòng Thẩm Mạc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.