Thẩm Mạc đi vào không gian hỗn độn, không ăn không ngủ, trải qua không biết bao nhiêu năm.
Những ký ức thời thơ ấu trong anh dần phai nhạt, đau đớn phẫn nộ khi bị
diệt môn dần phai nhạt, thù hận với Mai Tân cũng dần phai nhạt, ngay cả
nỗi đau khắc cốt ghi tâm khi Giang Tiểu Tư chết đi, anh cũng dần quên
đi. Dường như anh cũng đã quên đi sự tồn tại của bản thân, quên mình
đang ở đâu.
Nhưng mà suốt bao năm qua, nhưng hồi ức vui vẻ bên
Giang Tiểu Tư, anh vẫn không thể quên được. Từng câu nói, từng nụ cười
của cô cứ ngày càng rõ ràng trong trí óc. Tựa như những chữ mà anh lấy
tay khắc lên vách đá này, tựa như dấu vết mà cô đóng lên sau gáy anh,
cho tới bây giờ, vẫn chưa từng mờ đi.
Không biết sau bao lâu,
trong không trung bỗng có ánh sáng lóe lên, hồn phách Mai Tân bay vào,
hóa thành hình người, đứng trước mặt anh.
Thẩm Mạc hoang mang ngẩng đầu, sau đó lại cúi xuống, ngón tay di trên mặt đất, khắc từng nét, từng nét.
“Thẩm Mạc, ngươi còn nhớ rõ ta không?”
Thẩm Mạc không trả lời.
“Tuy rằng ngươi bị nhốt trong tháp còn chưa tới bảy trăm năm, nhưng với
trạng thái tinh thần này của ngươi, nếu cứ để vậy có lẽ cả chính mình là ai ngươi cũng không biết nữa. Thật vô dụng, còn kém xa ta. Đi ra ngoài
đi. Cơn giận của ta cũng vơi đi gần hết rồi, chuẩn bị đầu thai đi tìm
Ngư Đồng đây, không muốn tiếp tục gây khó dễ cho ngươi nữa.”
Mặt Thẩm Mạc vẫn tràn đầy tĩnh mịch.
“Ngươi muốn đi thì cứ đi đi, đừng xen vào việc của ta.” Dù anh có ra ngoài thì cũng còn ý nghĩa gì nữa?
Mai Tân chậc chậc hai tiếng, nhìn hai vách đá trong tháp và mặt sàn tràn
ngập tên Giang Tiểu Tư, lại không thể lý giải được trong từng nét chữ
kia bao hàm theo bao nhiêu cố chấp, bao nhiêu không cảm lòng và nhớ
nhung.
Hắn khẽ thở dài, nói: “Không phải ngươi muốn gặp cô ấy
sao? Cô ấy tới đón ngươi đó. Nói thật, lúc đầu ta thật sự muốn nhốt
ngươi ở đây cả đời, nhưng bị cô ấy đằng đẵng đuổi giết một năm, ta cũng
phiền muốn chết, ngươi mau đi ra ngoài cho ta.”
Mai Tân túm lấy Thẩm Mạc, bay lên đỉnh tháp, ném anh ra ngoài.
Thẩm Mạc ngã sấp xuống một thảm cỏ, sóng hồ đang nhẹ nhàng vuốt ve đôi bờ,
cảnh sắc xung quanh có đôi chút quen thuộc. Anh lảo đảo đứng dậy, trận
ác chiến đẫm máu trăm năm trước như hiện ra trước mắt làm anh choáng
váng mắt hoa. Cố gắng đè nén xuống vị mặn tanh trong cổ họng, anh run
run nắm tay, từ từ nhắm mắt lại.
Chính tại nơi đây, Vãn Nguyệt Cốc, anh đã mãi mãi mất đi chân tình……….
Mai Tân đã bay đi rất xa, buông bỏ thù hận dai dẳng bao năm, nhưng mà anh
vẫn còn bị nhốt giữa tuyệt vọng bi thương, vẫn chưa thể giãy thoát.
Trời đêm thăm thẳm như biển, ánh trăng bàng bạc rọi khắp mọi nơi.
Một bóng trăng lưỡi liềm phản chiếu xuống hồ, gió nhẹ phất qua, làm nó vỡ
tan thành vô số mảnh pha lê lấp lánh. Đom đóm bay khắp mọi nơi, cỏ lau
nhẹ nhàng lay động, bồ công anh bồng bềnh bay giữa không trung, lướt qua đầu vai anh.
Một mùi hương ngọt ngào phảng phất trong gió nhẹ,
như có như không. Trong nháy mắt ấy, Thẩm Mạc ngây dại, anh nhìn cô gái
mặc váy vải bông màu trắng kia từ từ lướt sóng lại gần, tóc dài như tơ
tung bay trong gió, trước ngực đeo một chiếc chìa khóa màu bạc. Mặt cô
mang theo nét bi thương lẫn mừng rỡ, đôi mắt giống như được những giọt
sương mùa thu gột rửa qua, vừa quen thuộc, lại vừa xa lạ.
Thân thể Thẩm Mạc bắt đầu run rẩy kịch liệt, Giang Tiểu Tư……….
Cho dù có trải qua bao lâu, bị ngăn cách bao xa, dù cô không còn dung nhan ngây ngô khi trước, anh vẫn sẽ không nhận sai.
Giang Tiểu Tư đứng trước mặt Thẩm Mạc, xác định chắc chắn trong đôi mắt đen như mực của anh có bóng dáng màu trắng của mình.
Còn chưa kịp cất thành lời, nước mắt hai người đã rơi.
“Em còn chưa chết……..”
Thẩm Mạc dè dặt vươn tay vuốt ve hai má trắng nõn của cô, giống như đang
chạm vào bảo vật bằng sứ trân quý nhất trên thế gian vậy.
Là thật, không phải là ảo ảnh, Tiểu Tư không chết, cô đã trở lại rồi.
Đè xuống tiếng nức nở, Thẩm Mạc chậm rãi lấy từ trong lòng ra chiếc nhẫn bạc dính đầy máu khi xưa, run run đeo vào ngón tay cô.
Người yêu mà anh ly biệt cả trăm năm, cuối cùng đã mang hình dáng trưởng thành, một lần nữa xuất hiện trước mặt anh.
Anh có thể chạm vào cô, có thể ôm cô, anh, có thể bảo vệ cô……
Giang Tiểu Tư khẽ vuốt tóc Thẩm Mạc, đầu ngón tay lướt qua mỗi nét trên khuôn mặt anh, đôi môi mỏng của anh. Anh chẳng hề thay đổi, nhưng ánh mắt lại tràn ngập thương hải tang điền.
“Thật xin lỗi, để anh đợi lâu đến vậy……..”
Cô sẽ không làm anh đau lòng nữa, sẽ không để anh phải đợi nữa, sẽ không
để anh lấy hạnh phúc, sự nghiệp, tuổi già, tử vong hay bất cứ lý do nào
khác để làm cái cớ mà rời khỏi cô nữa.
Đầu ngón tay lạnh băng
trượt xuống cổ anh, Thẩm Mạc nhìn đôi môi đỏ sẫm của Giang Tiểu Tư nhẹ
nhàng khép mở, diễm lệ, yêu dã như bông hoa tường vi đang thưởng thức
bữa khuya.
“Chúng ta vĩnh viễn không rời xa nhau nữa, được không?”
Từ lúc chào đời tới nay, lần đầu tiên Thẩm Mạc nhìn người yêu thương, mỉm
cười thật ấm áp, nhẹ nhàng gật đầu. Chỉ cần có thể ở bên cô, ra sao cũng được, dù sống hay chết. Cho dù là trở thành phi nhân loại mà anh căm
ghét nhất……
Cánh môi kia mỉm cười, mềm mại như mây, mịn màng như hoa. Rồi sau đó, chúng từ từ mở ra, lộ ra hàm răng sắc nhọn.
Thẩm Mạc dang hai tay ra, dùng sức ôm chặt cô. Anh hơi nghiêng đầu, cảm thụ
nụ hôn nhẹ nhàng như ảo mộng mà Giang Tiểu Tư hạ xuống gáy anh. Sau đó,
cảm giác lạnh như băng cắt qua da thịt, từng giọt máu đỏ tươi rơi trên
mặt đất, giống như từng đóa hoa hồng nở rộ, mãi mãi không bao giờ lụi
tàn
Hoàn