Tất cả xảy đến quá đột ngột.
Giang Lưu cảm thấy vạn vật xung quanh đều chết lặng, anh từ từ tới trước thi thể Giang Tiểu Tư.
“Hài tử ngốc, không có con, con bảo ba làm thế nào để sống sót đây?”
Anh run rẩy lấy hai hạt châu ra khỏi lòng mình, đó là của anh và Giang Tiểu Tư. Nhẹ nhàng nhắm mắt lại, anh ngưng kết hết ngàn năm đạo hạnh vào
trong đó, sau đó nhét chúng vào nơi bị đâm thủng ở bụng Giang Tiểu Tư.
Luồng sáng màu hồng tỏa ra rực rỡ, vết thương từ từ khép lại rồi lành
hẳn, hạt châu trở thành một phần thân thể của cô.
“Giang Lưu, anh làm gì vậy?” Thẩm Khấu Đan đỡ lấy cơ thể lung lay sắp đổ của anh, anh đã bị thương rất nặng rồi.
“Tiểu Tư chết rồi, con bé chết rồi.”
Giang Lưu suy yếu lắc đầu: “Con bé không chết, con bé không thể chết được, nó là con gái của Triệu Tật cơ mà. Sao có thể chết dễ dàng như vậy được.
Tiểu Tư, nghe thấy không. Dù là làm người hay làm cương thi đi nữa, ba
cũng sẽ giúp con sống sót.”
Không quan tâm sự ngăn cản của Khấu
Đan, Giang Lưu đem tất cả pháp lực của bản thân truyền cho Giang Tiểu
Tư, dù sao anh cũng không định sống thêm nữa, chỉ cần cứu được Tiểu Tư
về là đủ rồi. Hy vọng lúc này ông trời sẽ mở mắt, đừng tiếp tục tra tấn
bọn họ nữa. Hy vọng sẽ có kiếp sau, khi đó, nhất định anh sẽ trân trọng
lấy mọi cơ hội, chắc chắn sẽ không dễ dàng mà mang tình yêu tặng cho
người khác nữa.
Dốc hết toàn lực dồn nén sức mạnh vào cơ thể
Giang Tiểu Tư, nếu là xác chết của người bình thường, muốn biến thành
cương thi cũng không khó, nhưng Giang Tiểu Tư đã từng uống Thoát Cốt
Hương, vậy nên Giang Lưu chỉ có thể cược một lần, một mạng đổi một mạng.
Nửa nén hương qua đi, Giang Lưu vốn đã trọng thương, cuối cùng không chịu
đựng nổi nữa, ngã xuống. Đồng thời, thi thể bị bao phủ trong ánh sáng
hồng nhàn nhạt của Giang Tiểu Tư, lại đang dần có dấu hiệu sống lại.
Tiểu Tư, khó khăn lắm còn mới biến thành người, ba lại tự quyết định đem con biến lại thành cương thi, hy vọng khi con tỉnh, sẽ không oán trách ba……
“Giang Lưu…….” Thẩm Khấu Đan ôm lấy anh, khóc không thành tiếng. Đừng, đừng
tàn nhẫn như vậy. Đừng để cho cô phải đồng thời mất đi ba người quan
trọng nhất trong sinh mệnh.
“Khấu Đan, thực xin lỗi……”
“Đừng bỏ lại em, Giang Lưu, đừng như vậy, em thích anh, em vẫn luôn thích anh, anh bảo em phải làm sao đây……..”
“Anh biết, anh vẫn biết mà……….. Em là một cô gái kiên cường, quên hết những
quá khứ đau buồn đi, sau đó sống thật tốt, trở lại làm chính mình, được
không? Hứa với anh đi….”
Thẩm Khấu Đan cố gắng gật đầu, nước mắt như hạt châu, nặng nề rơi xuống khuôn mặt Giang Lưu.
Giang Lưu mỉm cười, thật tốt, khi anh chết đi, hóa ra cũng sẽ có người ôm lấy anh, khóc vì anh…….
Thẩm Khấu Đan run run nâng tay phải lên, lột tầng da mặt cuối cùng, để lộ ra khuôn mặt gần hai mươi năm không thấy ánh mặt trời của mình.
“Giang Lưu, nhìn em, nhìn em……. Đây mới là khuôn mặt của em, anh nhớ kỹ chưa?
Em không phải Thẩm Khấu Đan, em là Thẩm Khấu Thanh, Khấu Đan là chị em,
chị ấy chết rồi, còn em là Khấu Thanh. Giang Lưu, nhớ kỹ tên em, nhớ kỹ
khuôn mặt em….. Từ nay về sau, em sẽ trở lại làm chính mình……..”
Thẩm Khấu Đan ôm chặt lấy Giang Lưu, người đàn ông này biết hết, ngay từ đầu đã biết. Biết cô vì áy này, vì đau xót, luôn luôn giả làm người kia mà
sống, tự quên đi hình dáng thật sự của chính mình. Nhưng mà, khi cô vừa
hạ quyết tâm trở lại làm chính mình, anh đã phải rời xa cô.
Giang Lưu nhẹ nhàng gật đầu, cô gái trước mắt anh có làn da tái nhợt trong
suốt, khóe mắt có một nốt ruồi đỏ, trông giống như đóa bách hợp nở rộ
trong sương sớm, thanh khiết, đẹp đẽ, mĩ lệ hơn khuôn mặt mà cô dịch
dung thành biết bao nhiêu.
Anh nâng tay lên, lau đi giọt lệ bên
khóe mắt cô, rồi vẫn như thường ngày, mỉm cười dịu dàng với cô. Có thể
tìm lại được chính mình, thì một ngày nào đó, em cũng có thể tìm được
hạnh phúc.
Giang Lưu từ từ nhắm mắt lại, sau đó thi thể anh lập tức tiêu biến, hóa thành một đống xương tàn.
Thẩm Khấu Đan đau đớn gọi tên anh, tiếng khóc vang vọng trong Vãn Nguyệt Cốc, thật lâu…..