Thoát Cốt Hương

Chương 68: Chương 68: Không thể quay đầu




Sức khỏe của Giang Tiểu Tư dần ổn định lại, nhưng vẫn chưa thể xuống giường đi lại được. Thẩm Mạc chưa từng tới thăm cô, cũng không hề gọi điện hay gửi tin nhắn đến. Cô cũng không dám quấy rầy anh, sợ làm anh càng thêm căm ghét.

Là do cô quá tham lam, thật ra, ngay từ đầu cũng biết không thể ở bên anh mãi, bây giờ lại trở về điểm bắt đầu, cũng không có gì là không ổn cả. Con người đúng là loài động vật kỳ quái, vì sao có được rồi mất đi lại cảm thấy không cam lòng hơn cả chưa từng có được chứ? Nhưng mà trước đây, khi chia tay với Trương Kì, cô cũng chỉ cảm thấy hơi mất mát mà thôi, có giống như hiện tại, muốn tìm đến cái chết đâu, hay là tại cô quá yêu Thẩm Mạc?

Uống thuốc xong, cô dần mơ màng đi vào giấc ngủ. Giang Lưu thấy cô vẫn hơi sốt, tiến hành truyền máu cho cô. Cô vẫn không chịu uống, anh cũng không ép cô, không hề đổ vào như lần trước nữa.

Ngồi bên cạnh giường, anh nghe thấy cô khe khẽ nói mê, toàn là tên của Thẩm Mạc. Cũng không rõ đây là ghen tị hay đau lòng nữa rồi, Giang Lưu vuốt mặt cô, cúi người nhẹ nhàng hôn lên vầng trán cô, rồi đến đôi mắt, chóp mũi, cuối cùng, nụ hôn dừng lại trên môi cô.

Không có từ nào có thể diễn tả được cảm giác trong khoảnh khắc ấy, thời gian cả ngàn năm qua vẫn đang lưu chuyển, bỗng dừng lại trong giờ phút này. Giang Lưu khe khẽ thở dài, lại không thể khống chế nổi bản thân, tiếp tục làm nụ hôn càng thêm sâu.

Trong cơn mê man, Giang Tiểu Tư cảm thấy môi đang bị ai đó mút lấy, cảm giác này, vừa xa lạ, lại vừa quen thuộc, mang theo ngọt ngào, cũng thật khổ sở. Là Thẩm Mạc sao? Cuối cùng anh ấy cũng chịu hồi tâm chuyển ý rồi?

Cô hé miệng, bị động đáp lại, hô hấp trở nên dồn dập hơn, đầu lưỡi quấn quit cùng đối phương, dường như đến chết cũng không muốn rời xa. Đừng rời khỏi em, đừng đuổi em đi. Nếu anh cảm thấy em quá nhỏ, em sẽ lớn lên. Nếu anh ghét thân phận cương thi của em, em sẽ biến thành người. Nếu anh không thích sự bướng bỉnh của em, vậy thì sau này em sẽ ngoan ngoãn nghe lời anh…..

Sau một hồi lâu, thấy người kia đã đi, cuối cùng Giang Lưu lưu luyến buông ra Giang Tiểu Tư, kết thúc một nụ hôn thật dài.

Anh biết hành động của mình thật ngây thơ, nhưng không hiểu lý do làm vậy là vì phát hiện ra Thẩm Mạc ẩn thân gần đó nhìn, hay là do anh đã muốn hôn Tiểu Tư từ lâu mà lại không có lý do. Anh cứ hèn hạ như vậy, lợi dụng lúc Giang Tiểu Tư không biết gì cả, lén hôn cô, giống như muốn tuyên cáo rằng cô thuộc về mình vậy.

Lúc nghe Thẩm Khấu Đan kể rằng Thẩm Mạc đã bắt được Mai Tân, Anh đã hiểu ra tất cả. Tuy có thể nói rằng Thẩm Mạc không sai, nhưng anh không hề thích cách mà anh ta làm, cũng không hề muốn tình yêu của Tiểu Tư trở thành công cụ để người khác lợi dụng. Cô vẫn ngốc nghếch cho rằng vì mình là cương thi nên mới bị ghét bỏ, lại không hề biết rằng đó không phải sự thật. Cô vẫn luôn bị lừa, lại không hề hay biết.

Dù xuất phát từ nguyên nhân gì đi nữa, Thẩm Mạc đã buông tay rồi, vậy thì đừng bao giờ mơ tưởng đến việc kéo Tiểu Tư trở về.

——— ————–

Vết thương của Thẩm Mạc cũng chưa lành, nhưng anh lo cho Giang Tiểu Tư, chỉ muốn ẩn thân đến thăm cô một chút, muốn biết cô không sao, nhưng không ngờ lại thấy được.……. Làm sao anh lại không hiểu được đó là Giang Lưu cố ý làm vậy để anh nhìn, cảnh cáo anh không được tiến tới gần hơn nữa chứ?

Đúng là Giang Lưu đã quá lo lằng rồi, tuy đã bắt được Mai Tân, nhưng anh không hề có ý định quay lại với Giang Tiểu Tư. Kết cục như vậy, trước đây, tại thời điểm anh đưa ra quyết định, anh đã biết rồi. Nhưng tại sao lúc này lại cảm thấy luyến tiếc thế này, đau lòng thế này chứ? Cố gắng nuốt xuống vị mặn tanh nơi cổ họng, không nghĩ tới hình ảnh Giang Lưu hôn cô nữa, cũng không dám tưởng tượng đến việc anh ta sẽ mang cô rời khỏi nơi đây, sau này sẽ không thể gặp lại.

Anh cứ cho rằng loại cảm giác yêu thích, cưng chiều mà anh dành cho cô chỉ như cảm giác khát khao hướng tới sự ấm áp, hạnh phúc mà thôi. Nhưng vì sao lúc này lại cảm thấy phẫn nộ? Vì sao lại thấy ghen tị thế này?

Anh đã dễ dàng buông tay cô ra như thế, chỉ hy vọng sau này, mình sẽ không hối hận.

——————-

Cuối cùng, sức khỏe của Giang Tiểu Tư cũng bình phục hoàn toàn, tuy trông cô không còn tràn đầy sức sống như trước kia nữa, nhưng cũng không có gì không ổn cả. Giang Lưu biết, cô sợ mình lo lắng nên mới gượng cười, vậy nên anh nghỉ việc, ngày ngày ở Thoát Cốt Hương cùng cô. Bọn Lí Nguyệt Y, Vũ Thần, Địch Phàm thỉnh thoảng cũng tới ăn cơm, vẫn nghĩ là cô và Thẩm Mạc giận dỗi với nhau vì một chuyện gì đó mà thôi.

Hôm nay, Thẩm Khấu Đan đến chơi, Giang Tiểu Tư rủ cô đi dạo phố.

“Chị Khấu Đan, chị biết thân phận của ba em từ khi nào vậy?”

Thẩm Khấu Đan hơi sửng sốt, hiểu ra, cô vẫn luôn để bụng việc kia.

“Quen nhau không bao lâu đã biết rồi, ba em rất giỏi, người bình thường không thể có năng lực như vậy, hơn nữa, anh ấy cũng không hề có ý định giấu giếm chị.” Hoặc là cảm thấy đó là không cần thiết, Thẩm Khấu Đan thầm nghĩ. Chỉ khi sợ hãi mất đi đối phương như Giang Tiểu Tư mới cảm thấy không dám nói ra.

“Chị thích ba em như vậy, sao vẫn luôn nhịn xuống mà không chịu thổ lộ?”

“Làm bạn bè như hiện tại cũng tốt mà, như vậy cũng không sợ khi chị già đi phải trốn tránh anh ấy cho đến lúc chết. Nếu hai người yêu nhau rồi, chị nghĩ chị không thể chịu nổi việc anh ấy chứng kiến chị dần già nua đâu.”

Giang Tiểu Tư nhìn nét mặt bình thản của Thẩm Khấu Đan đang mỉm cười thỏa mãn, cái hiểu cái không, gật đầu. Hóa ra mình còn hạnh phúc hơn người khác rất nhiều, vậy nên lúc ấy mới khổ sở đến vậy.

Tối hôm đó, khi Thẩm Mạc về đến nhà, anh thấy Giang Tiểu Tư đứng trước cửa, bỗng sửng sốt đến ngây người.

Giang Tiểu Tư mặc chiếc váy vải bông trắng thật dài, đang ngồi trên bậc thềm đá. Phát hiện anh đã về, cô từ từ đứng lên.

Thẩm Mạc không biết nên đối mặt thế nào với cô, chỉ đành đứng im tại chỗ, không nói lời nào. Chiếc chìa khóa treo trước ngực cô lóe sáng, tia sáng đâm vào mắt anh, thật đau.

“Thật xin lỗi, trước đây đã gây ra nhiều phiền phức cho anh như vậy.” Giang Tiểu Tư cúi đầu, chân khẽ đá đá viên sỏi trên nền đất, thật nghiêm túc nói lời xin lỗi anh, “ Em đã rất cố gắng muốn cứu vãn mối quan hệ này, là vì không muốn dễ dàng buông tay anh khi chưa từng thử cố gắng. Trong lòng em, anh trân quý hơn bất kỳ thứ gì.”

“Anh đừng tức giận, sau này em sẽ không bám lấy anh nữa. Em đến đây, chỉ vì muốn được gặp anh lần cuối.”

Thẩm Mạc mấp máy môi, lại phát hiện ra, mình đã đau lòng đến mức không thốt nên lời, cô muốn ra đi cùng Giang Lưu sao?

Giang Tiểu Tư nhẹ nhàng cười với anh, trong nụ cười có lưu luyến, tiếc nuối, cũng có cả chúc phúc, đẹp như đóa hoa nở rộ dưới những tia nắng sớm đầu tiên vậy. Cô chậm rãi lướt qua bên cạnh anh, Thẩm Mạc cúi đầu, chỉ thấy góc váy cô đang tung bay, lộ ra gót chân trắng noãn.

“Tạm biệt, Thẩm Mạc, tạm biệt.” Giang Tiểu Tư không dám quay đầu lại, sợ mình không cầm lòng được mà bật khóc, cô không muốn khóc lóc trước mặt anh ấy lần nào nữa. Nếu không trong mắt anh, cô mãi mãi chỉ là một đứa trẻ không lớn.

Thẩm Mạc nắm chặt tay, cố gắng ngăn mình kéo tay cô lại. Cô nói tạm biệt, giống như khi hai người rời xa nhau, lần này, là xa nhau thật rồi. Thẩm Mạc không ngờ rằng, đó là lần cuối cùng anh thấy cô.

Ngày hôm sau, Giang Tiểu Tư dậy thật sớm, tổng vệ sinh tất cả các lầu trên lầu dưỡi, phái ba ra ngoài mua bữa sáng, sau đó lấy hạt châu ra khỏi cổ, dùng vải bọc lại, đặt vào một ngăn tủ, rồi ra khỏi cửa.

Cô cất một cái bình nhỏ trong ngực, là thuốc Thoát Cốt Hương Giang Lưu mới chế ra. Tuy rằng tốt hơn loại Tô Bích uống lúc trước, nhưng xác xuất thành công vẫn cực thấp. Mà bản thân cô cũng chưa chắc có được vận may như Tô Bích. Có lẽ sẽ lập tức mất mạng, có lẽ sẽ biến thành quái vật, cũng có lẽ sẽ biến mất, không thể nhìn thấy, nhưng dù kết cục là thế nào đi chăng nữa, cô cũng không muốn ba chứng kiến rồi đau lòng.

Trên thế gian này vẫn luôn có người khát cầu sự trường sinh, nhưng cũng có người ngốc nghếch giống như cô và Tô Bích, chỉ mong làm một người bình thường, có được một tình yêu bình thường.

“Khấu Đan, không thấy Tiểu Tư đâu cả, con bé đã mang theo Thoát Cốt Hương.” Thời điểm Thẩm Khấu Đan nhận được điện thoại từ Giang Lưu, cô đang ở trên xe. Cô chưa từng nghe Giang Lưu dùng giọng nói run rẩy sợ hãi như vậy để nói chuyện.

Thẩm Khấu Đan vội gọi cho Thẩm Mạc, Thẩm Mạc lui lại mấy bước, ngã ngồi trên ghế tựa. Đáng lẽ đêm qua, khi Giang Tiểu Tư tới gặp anh, anh phải phát hiện có gì đó không ổn.

“Không, nhưng chú biết cô ấy đang ở đâu.” Không lâu trước đây Giang Tiểu Tư vừa hút máu anh, anh có thể dùng pháp thuật để xác định vị trí của cô. Thẩm Mạc cầm điện thoại, tay không ngừng run, anh hận chết cái thứ này, luôn ghé vào tai anh mà truyền tin dữ.

Tìm được địa điểm, gọi cho Thẩm Khấu Đan, sau đó, anh như phát điên, lao ra khỏi cửa, ngồi lên xe taxi. Hóa ra cô vẫn không muốn từ bỏ anh, cô vẫn cho rằng mình vì thân phận kia nên mới muốn chia tay cô. Đúng là đồ ngốc, anh vốn không hề quan tâm cô là người hay cương thi, anh chỉ mong cô bình an.

Giang Tiểu Tư đang ở Vãn Nguyệt cốc, Thẩm Khấu Đan đang ở gần cô nhất, liên tục gọi cho Giang Tiểu Tư, nhưng điện thoại luôn trong tình trạng ngắt máy. Đến phút chót, cô lại nhận được tin nhắn từ Giang Tiểu Tư.

“Chị Khấu Đan, nếu em xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, xin chị hãy thay em chăm sóc ba, thay em ở bên ba.”

Cùng lúc đó, Giang Lưu cũng đang nhìn màn hình di động của mình: “Ba ba, con yêu ba.”

Họ biết, đã muộn cả rồi.

Giang Tiểu Tư bình tĩnh lắc lắc chiếc bình trong suốt chứa chất lỏng thơm ngát, Diệu Yên từng nói với cô rằng, nếu chưa cố gắng tới bước cuối cùng, thì không nên từ bỏ tình yêu của mình một cách dễ dàng quá. Lúc đó, cô cảm thấy cô ấy quá cố chấp, hiện tại mới nhận ra rằng, hóa ra, bản thân mình cũng như vậy.

Cô biết mình thật ngốc, từ đầu tới cuối đều không chịu từ bỏ, thật ra Thẩm Mạc lấy cớ rằng cô là cương thi để chia tay, nhưng từ trước đến nay cũng chưa từng nói là yêu cô………….

Cô thở dài, cười bản thân quá cố chấp, nhưng vẫn giơ lên bình đựng Thoát Cốt Hương, uống một hơi cạn sạch.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.