Ánh chiều tà nhuộm
hồng đường chân trời, những tia sáng phản chiếu trên mặt hồ, tỏa sáng
lấp lánh, thật giống như một đám lửa lớn.
Khi Thẩm Khấu Đan tìm
thấy Giang Tiểu Tư, cô đang nằm trên bãi cỏ ven bờ, trông như đã mất đi
sinh mệnh. Trái tim cô như ngừng đập, vội chạy tới gần, lại nhận ra
nhiệt độ cơ thể cô vẫn bình thường, vẫn thở đều.
“Tiểu Tư, dậy thôi, Tiểu Tư…..”
Không biết cô đã uống thuốc xong từ bao giờ, mùi hương Thoát Cốt Hương tỏa ra từ cơ thể đã trở nên rất nhạt. Theo lý mà nói, Giang Tiểu Tư là nửa
người, tỷ lệ thành công hẳn phải cao hơn cương thi bình thường mới đúng.
Giang Tiểu Tư từ từ mở mắt ra, trống rỗng nhìn về phía trước, vẫn còn ngẩn ngơ.
Thấy cô có thể tỉnh lại được, Thẩm Khấu Đan vui mừng khôn xiết: “Tiểu Tư, em sao rồi, có nhận ra chị không?”
Giang Tiểu Tư cảm thấy mình như vừa được lôi ra khỏi máy giặt, mỗi tế bào
trong cơ thể đều mệt rã rời, mất một hồi lâu, cảnh trước mắt mới dần dần rõ ràng.
Ánh tịch dương phủ lên khuôn mặt cô, dưới làn da, máu
trong mỗi mạch máu đều đang vui vẻ lưu động. Cô cảm thấy hệ thần kinh
của mình trở nên rất mẫn cảm, yếu ớt, mỗi tia gió nhẹ quét qua đều khiến cô hơi run rẩy. Thế giới dường như đã thay đổi, trở nên diễm lệ hơn,
rộng lớn hơn rất nhiều, mà cô, lại trở nên nhỏ bé vô cùng, giống như một hạt cát giữa sa mạc vậy.
“Chị Khấu Đan…..”
Giang Tiểu Tư vươn tay sờ sờ mặt mình, vẫn tốt, cái mũi, đôi mắt đều chưa thay đổi, cô chưa biến thành quái vật.
“Em chưa chết đúng không?”
“Em không chết, em không chết…..” Thẩm Khấu Đan hưng phấn đáp lại, đôi tay sờ sờ theo từng đường gân cốt dọc cơ thể cô.
“Chị có thể nhìn thấy em?” Giang Tiểu Tư muốn bật dậy nhảy nhót ngay lập tức.
“Đúng vậy, có thể. Tiểu Tư, nhìn này.” Thẩm Khấu Đan rạch một đường thật nhỏ
trên mu bàn tay cô, máu tươi lập tức chảy ra, cũng không thấy dấu hiệu
khép lại. Cô lại tiếp tục vẽ vài lá bùa, Giang Tiểu Tư cũng không cảm
thấy sợ hãi chút nào.
“Tiểu Tư. Thành công rồi, thành công rồi.” Thẩm Khấu Đan ôm lấy cô xoay tròn, dường như muốn nhảy tưng tưng lên.
“Thật sao?” Giang Tiểu Tư ngạc nhiên nhìn hai tay mình. Thành công thật sao?
Bây giờ cô đã hoàn toàn là một con người rồi? Cô có thể lớn lên với tốc
độ của người bình thường sao? Không cần dùng hạt châu để giấu diếm thân
phận nữa đúng không?
“Tiểu Tư, đừng bao giờ làm vậy nữa, ba em lo lắng gần chết đó.”
Giang Tiểu Tư vui quá mà khóc, cố gắng gật đầu.
“Tiểu Tư.”
Một tiếng gọi từ phía xa vọng lại, Giang Lưu vội vã chạy tới.
“Ba ba, con thành công rồi.” Giang Tiểu Tư nhào vào lòng ba mình, Giang Lưu ôm chặt lấy cô, chặt đến mức như muốn ép chết cô vậy.
“Con dọa
ba suýt chết đó.” Giang Lưu vẫn chưa hết hoảng hồn, hận không thể đánh
cô một cái. Sao cô lại dám bỏ lại mình anh, một mình làm chuyện mạo hiểm như vậy chứ.
Giang Tiểu Tư kích động đến mức run rẩy: “Ba ba, bây giờ con là người rồi, là người rồi.”
Lòng Giang Lưu dâng lên một nỗi bi ai, cô vẫn không từ bỏ sao, vì Thẩm Mạc,
thà rằng làm một người bình thường….vậy thì, anh chỉ có thể làm bạn với
cô trong sinh mệnh hữu hạn này, tiếp tục ngắm nhìn cô.
Nhưng, nếu làm vậy khiến cô vui vẻ……..
“Bây giờ vẫn chưa thể khẳng định đã thành công hoàn toàn, phải tiếp tục theo dõi thêm một thời gian nữa.” Nhưng chỉ cần thành công qua cửa này thì
những vấn đề khác cũng không còn quá khó khăn nữa rồi.
Giang Tiểu Tư gật đầu lia lịa, đột nhiên cô rất muốn gặp Thẩm Mạc. Nhưng nếu gặp
anh ấy mình sẽ nói thế nào đây? Anh ấy có thể tiếp nhận mình lần nữa
không, một mình đã biến thành người?
Vẫn đang bồn chồn không yên, cô bỗng thấy một người từ phía xa đang vội vàng tiến đến. Ăn vận đen
như mực, đúng là Thẩm Mạc. Giang Tiểu Tư cắn chặt môi dưới, cảm giác
hạnh phúc khi được gặp lại nhau sau cơn hoạn nạn khiến mắt cô nhòe lệ.
“Chú, Tiểu Tư thành công rồi, cô bé thành công rồi.” Thẩm Khấu Đan vui vẻ hô lên, ồn ào như một đứa trẻ.
“Thành công?” Thẩm Mạc thì thào, máy móc lặp lại, bi thương, tuyệt vọng giữa
cái nhíu mày dần nhạt đi, vừa kinh hỉ vừa nghi hoặc nhìn Thẩm Khấu Đan
và Giang Lưu.
“Thẩm Mạc, em đã không còn là cương thi rồi, anh
không được ghét bỏ em nữa.” Giang Tiểu Tư lau lau nước mũi, vừa muốn
khóc, lại vừa muốn cười.
Sự tình đã đến bước này, Giang Lưu cũng chỉ đành buông tay thỏa hiệp.
“Thẩm Mạc, vì anh Tiểu Tư cả sinh mệnh cũng không cần. Nếu anh phụ con bé lần nữa, tôi sẽ không tha cho anh.”
Ánh mắt Thẩm Mạc lướt qua Giang Lưu và Thẩm Khấu Đan, lại nhìn quanh bốn
phía. Nói thế nào cũng được, nhưng trước tiên có thể nói cho anh…………
Giang Tiểu Tư ở đâu?
Thẩm Khấu Đan là người đầu tiên phát hiện ra có gì đó không bình thường, người cô bắt đầu run run.
“Chú, chú đang tìm gì vậy?”
Mồ hôi lạnh trên trán Thẩm Mạc từ từ tụ lại, anh khó khăn thốt ra từng lời: “Giang Tiểu Tư, bây giờ cô ấy đang ở đâu?”
Ba người còn lại đều sợ tới mức ngây người.
“Thẩm Mạc, em ở đây mà.” Giang Tiểu Tư đứng ở trước mặt anh, ngẩng đầu lên
nhìn anh. Nhưng Thẩm Mạc lại không nhìn cô, chỉ nhìn xa xăm như trước.
“Chú, Giang Tiểu Tư ở ngay trước mặt chú mà.” Thẩm Khấu Đan hoảng sợ kêu lên.
“Trước mặt chú? Khấu Đan, con đang nói gì vậy, đừng làm chú sợ…..”
Trái tim Thẩm Mạc thoáng cái đã bị nỗi sợ hãi bao trùm, anh từ từ vươn tay
ra, muốn xác nhận, nhưng trước mắt anh, chỉ có một khoảng không mà thôi.
Giang Tiểu Tư không thể tin nổi mà nhìn tay Thẩm Mạc xuyên thấu qua cơ thể
mình, dường như đối với anh, cô chỉ là một hồn phách trong suốt.
“Thẩm Mạc.” Cô gọi to, nhưng Thẩm Mạc không hề phản ứng, anh không nghe thấy cô nói sao? Cũng không nhìn thấy cô ư?
Giang Tiểu Tư giang hai tay ra, muốn ôm chặt lấy anh, nhưng lại lập tức xuyên qua cơ thể anh, lao vào khoảng không phía sau. Sao lại thế này? Rõ ràng cô đã trở thành người bình thường rồi, sao đối với anh lại như không
tồn tại? Cố gắng tiếp tục thử chạm vào anh, nhưng đều vô ích.
Thẩm Khấu Đan che miệng mình, tuyệt vọng nhìn hai người họ. Rõ ràng mình và
Giang Lưu đều có thể đụng tới Giang Tiểu Tư, nhưng vì sao Thẩm Mạc lại
không thể.
Thẩm Mạc ngửi thấy bên cạnh thoang thoảng mùi hương
của Thoát Cốt Hương trộn lẫn với hương kẹo luôn phảng phất trên người
Giang Tiểu Tư. Anh biết cô ở ngay bên cạnh, nhưng vì sao anh không thấy
được cô? Không phải là đã thành công sao?
Nội tâm đang sụp đổ từng chút một, đầu óc trở nên trống rỗng, mắt mờ dần, anh cảm thấy mình sắp không đứng thẳng nổi nữa.
“Giang Tiểu Tư……” Thẩm Mạc không ức chế nổi giận dữ, khẽ gầm lên.
“Em ở đây, em ở đây……” Giang Tiểu Tư khóc không thành tiếng, cố gắng muốn
nắm lấy tay anh, nhưng chỉ cảm nhận được từng luồng gió lạnh lướt qua
đầu ngón tay. Giờ đây đối với cô, Thẩm Mạc đã trở thành ảo ảnh, chỉ có
thể nhìn thấy, nhưng không thể chạm vào.
Giang Lưu đành ôm lấy Giang Tiểu Tư đang khóc nấc lên, hạ giọng an ủi.
“Thuốc vẫn còn tác dụng phụ, Thẩm Mạc không nhìn thấy con. Đừng lo, chúng ta
về nhà trước đã, sau đó nghiên cứu nguyên nhân cho rõ ràng, chắc chắn có cách giải quyết mà.”
Thẩm Mạc nhìn Giang Lưu đang làm động tác
ôm ai đó, nói chuyện với không khí, trong lòng anh ta lại trống không,
chẳng có vật gì, bỗng cảm thấy đầu lạnh buốt. Vì sao? Vì sao chỉ có anh
không thấy được cô?
“Chú, Tiểu Tư nói chú đừng lo…..” Thẩm Khấu Đan truyền lời cho anh.
Giờ phút này, đầu óc Thẩm Mạc cảm thấy vô cùng hỗn loạn, hình như Giang
Tiểu Tư có thể nhìn thấy anh, nhưng anh thì không. Có phải trạng thái
này giống như Tô Bích, sẽ xảy ra trong một khoảng thời gian nhất định
thôi? Hay là không bao giờ nhìn thấy? Chỉ đối với mình mới như vậy, hay
là với cả một nhóm người, ví dụ như nhóm máu RH- thì sao?
Bốn
người ở lại Thoát Cốt Hương ba ngày ba đêm. Kết quả chứng minh, lần này
Giang Tiểu Tư biến thành người khá thành công, các chỉ số cơ thể đều
bình thường. Trừ việc Thẩm Mạc vẫn không nhìn thấy cô, những người khác
đều thấy được.
Thẩm Mạc bị đả kích mạnh mẽ, anh dù tưởng tượng
thế nào cũng không nghĩ tới sẽ xảy ra chuyện này. Thẩm Khấu Đan khuyên
anh về nhà nghỉ ngơi, nhưng anh vừa rời khỏi Thoát Cốt Hương trong trạng thái mệt mỏi không được bao lâu, bỗng nhiên thân thể Giang Tiểu Tư run
rẩy, tê liệt ngã xuống trong lòng Giang Lưu, sắc mặt cũng trở nên tái
nhợt.
“Ba, con khó chịu quá…..”
“Sao vậy?” Giang Lưu sợ
hãi, rõ ràng tất cả đều khôi phục như người thường rồi mà, chẳng lẽ còn
có tác dụng phụ gì đó chưa phát hiện ra.
Giang Tiểu Tư cảm thấy
trái tim mình như bị lôi ra khỏi cơ thể, từ từ đi xa. Cô không khống chế nổi mình, cứng ngắc như một con búp bê, lúc lắc đi theo phương hướng
Thẩm Mạc vừa rời khỏi.
Thẩm Khấu Đan vội vàng gọi điện thoại gọi
Thẩm Mạc quay lại, kỳ lạ là Giang Tiểu Tư vừa nhìn thấy Thẩm Mạc thì cảm giác khó chịu ấy lập tức biến mất. Trải qua vài lần thử nghiệm, họ phát hiện ra rằng, Giang Tiểu Tư không thể cách Thẩm Mạc quá mười mét. Vượt
khỏi khoảng cách đó, cô sẽ cảm thấy đau đớn như chịu cực hình. Hơn nữa,
dù Thẩm Mạc đi đến đâu, cơ thể cô cũng sẽ máy móc theo tới đó.
Điều này khiến sắc mặt mọi người tái mét, đây chẳng phải có nghĩa là sau này Giang Tiểu Tư luôn luôn phải không rời Thẩm Mạc hay sao? Nhưng mà Thẩm
Mạc rõ ràng không nhìn thấy cô.
“Có phải là do con đã từng hút
máu Thẩm Mạc không?” Giang Tiểu Tư tuyệt vọng cuộn người lại, cô cứ
tưởng rằng biến thành người là có thể ở bên Thẩm Mạc, nào ngờ khéo quá
hóa vụng. Giờ đây đối với anh, cô đã trở thành một âm hồn, anh không thể nhìn thấy, nhưng cô lại không cách nào tách khỏi anh.
Giang Lưu xoa đầu cô an ủi: “Vẫn chưa rõ nguyên nhân, nhưng chắc chắn ba sẽ nghĩ ra cách giải quyết.”
Có lẽ là vì Giang Tiểu Tư quá yêu Thẩm Mạc, vì Thẩm Mạc mà uống Thoát Cốt
Hương, rồi khi uống Thoát Cốt Hương lại toàn tâm toàn ý nghĩ về anh ta,
cho nên mới thành ra không thể cách anh ta quá xa. Cũng có lẽ là vì Thẩm Mạc nói muốn chia tay với cô, nói không muốn nhìn thấy cô nữa, cho nên
thật sự không nhìn thấy nữa…….
“Thẩm Mạc, vậy phiền anh tạm thời ở lại Thoát Cốt Hương vài ngày nữa, tôi và Khấu Đan muốn kiểm tra lại cho Tiểu Tư một chút.”
Nhưng sau này sẽ thế này đây? Giang Tiểu Tư chỉ có thể giống như một cái bóng đi theo phía sau Thẩm Mạc, anh đi tới đâu, cô phải đi theo tới đó sao?
Không ai dám nhắc tới việc này, nhưng trên mặt mỗi người đều phủ đầy sắc u ám.