Năm năm sau, trên tàu điện ngầm.
Tiểu Mập nhìn chị ngồi ở đối diện mà chảy nước miếng, một tay của chị ấy
đang cầm một cây kẹo mút có hình Sói Xám, tay còn lại cầm di động, vừa
liếm kẹo vừa gửi tin nhắn. Mỗi khi gửi xong, di động của chú bên cạnh đó sẽ vang lên, chú đó trả lời tin nhắn, di động của chị kia lại vang.
“Mẹ ơi, chị gái và chú ngồi ở đối diện thật kỳ quái nha……” Cậu bé giật nhẹ
áo của người phụ nữ bên cạnh, cuối cùng cũng kéo lại sự chú ý của cô từ
chú đẹp trai kia.
“Suỵt, nói nhỏ thôi, trẻ con không nên nhiều
lời, chưa thấy ba và mẹ cãi nhau bao giờ sao, nhưng lúc phải tắm rửa,
nấu cơm cho con ăn thì không thể tiếp tục phớt lờ nhau đúng không.”
“Ồ, hóa ra cãi nhau. Mẹ, con cũng muốn ăn kẹo mút.”
“Được được được, lát nữa sẽ mua cho con.”
Tàu điện ngầm dừng lại, chú và chị đối diện đi xuống. Tiểu Mập ngẩng đầu
nhìn chị gái kia, đôi mắt thật to, tóc thật dài, lông mi cũng thật dài,
thật xinh đẹp nha~, sau này lớn lên bé cũng muốn cưới một người vợ xinh
đẹp như vậy.
Bỗng nhiên, trong túi áo bé có thêm cái gì đó.
“Mẹ, chị ấy cho con một cây kẹo Cừu Vui Vẻ này.”
“Nói linh tinh gì đó, chị ấy đi ở phía bên kia, cách con xa vậy cơ mà.”
“Thật mà……”
TIểu Mập quay người sang chỗ khác, áp vào cửa kính nhìn chị và chú kia đi
lên cầu thang, đột nhiên, chị quay lại nhăn mặt với bé, làm bé nở nụ
cười rất vui vẻ.
“Giáo sư Thẩm, Tiểu Tư, hai người đã đến rồi
sao.” Tiểu Đường thân thiện chào họ. Mấy năm nay cậu đã được thăng cấp
làm đội trưởng, vốn Lâm Cường cũng được thăng chức, điều lên tổng cục,
nhưng anh lại lấy lý do là tính cách không thích hợp với công việc bàn
giấy để từ chối, tiếp tục ở lại đội phá án.
“Đây đã là vụ thứ ba
xảy ra trong tháng, đều là mất xe, nội tạng của chủ xe bị moi sạch, ném
vào rãnh nước gần đó. Hai vụ trước đều là xe taxi, vụ này là một chiếc
Buick của một gia đình bình thường, chủ xe ở ngoại thành, tan làm muộn,
đường về phải đi qua nơi này. Sau khi xem xét dấu vết xung quanh, chúng
tôi nhận thấy thủ đoạn gây án giống với hai vụ trước, đều là đặt chướng
ngại vật ở giữa đường để chặn xe. Chủ xe không thể không xuống xe để di
chuyển, sau đó bị tấn công, rồi bị cướp mất xe. Lý do chúng tôi mời hai
người tới là vì nội tạng của những người này không giống như bị cắt đi,
mà giống như bị cắn. Vết thuơng không giống bị dao cắt mà có vẻ như bị
móng vuốt xé rách, có lẽ có liên quan tới phi nhân loại. Hơn nữa, kỳ lạ
hơn là dạo này thành phố Đào Nguyên xảy ra rất nhiều vụ mất xe, có xe là mất ở gara, bãi đỗ xe hoặc mất trộm ở ven đường, cũng có cả xe bị
cướp.”
Thẩm Mạc quan sát thi thể, đúng là có dấu vết của phi nhân loại, hơn nữa, còn là phi nhân loại không có trí thông minh, không biết cách giấu xác, xóa bỏ dấu vết.
Anh đứng dậy, cởi bỏ bao tay:
“Nếu mục tiêu của những phi nhân loại này đơn giản chỉ là tìm đồ ăn thì
chúng hoàn toàn có thể tìm những nơi hẻo lánh để tấn công con người,
không cần phải tốn công bố trí các chướng ngại vật như vậy. Cho nên, mục đích chủ yếu của chúng chính là chiếc xe, tấn công người chỉ là tiện
thể…..ăn khuya.”
Giang Tiểu Tư gật đầu: “Em gọi điện thoại hỏi xem sao.”
Một lát sau, cô cúp máy, mặt tỏ vẻ “ra vậy”.
“Hóa ra dạo gần đây thế giới ngầm đang có giải đua xe, hơn nữa phần thưởng
rất có giá trị. Những yêu quái có tiền có lẽ có thể tự mua xe, còn không có tiền chắc phải đi trộm, nếu không thì sẽ cướp, hoặc là cướp để bán
đi, mua xe mới.”
Tiểu Đường nghe vậy thì dở khóc dở cười, kể lại
những gì Giang Tiểu Tư nói cho Thẩm Mạc lần nữa, khiến cho một cảnh sát
vừa mới tới chẳng hiểu ra sao cả.
Lâm Cường nhíu mày: “Chuyện này có vẻ khó xử lý.”
Dù có tìm được nguyên nhân, nhưng sau khi giải quyết những kẻ đó, rất có thể sẽ có một nhóm khác đi gây chuyện.
“Những phi nhân loại bình thường sau khi cướp xe sẽ bỏ đi, không cần thiết
phải tấn công con người. Có lẽ chúng làm một lần thành nghiện, không
dừng lại được. Những kẻ như vậy nhất định phải bắt, nếu không sẽ có
nhiều người bị hại hơn.” Thẩm Mạc nhìn sang Tiểu Đường, “Cậu chuẩn bị
một chiếc xe đi, tối nay tôi và Giang Tiểu Tư sẽ đi dụ chúng.”
Rời khỏi hiện trường, di động của Thẩm Mạc báo có tin nhắn.
–Thẩm Mạc, ba nói chiều nay chúng ta hãy về Thoát Cốt Hương ăn cơm.
–Được.
Thẩm Mạc thuận tay nhắn trả lại.
Tuy chỉ cần anh gật đầu, Giang Tiểu Tư vẫn có thể nhìn thấy, nhưng khi đang ở bên ngoài, anh vẫn luôn cảm thấy một mình nói chuyện với không khí
hay làm động tác gì đó đều rất kỳ quái, hơn nữa, anh lại không thể xác
nhận Giang Tiểu Tư có nhìn thấy anh làm vậy không, nên anh thích nhắn
tin hơn, tiện hơn so với dùng bút viết rất nhiều. Dù sao mấy năm nay anh cũng đã quen rồi, từ tình trạng mắc bệnh sợ máy móc, hiện tại đã “tiến
hóa” đến trình độ có thể nhắm mắt mà bấm phím.
Nếu Giang Tiểu Tư
gọi điện cho anh, điện thoại vẫn thông, nhưng không thể nghe thấy âm
thanh gì cả. Lúc đầu, ngay cả tin nhắn của Giang Tiểu Tư anh cũng không
thấy được, nhưng dạo này đã có thể. Điều này làm cho họ đã dần tuyệt
vọng lại bắt đầu sinh ra một tia hy vọng. Có lẽ một ngày nào đó, anh lại có thể nhìn thấy cô.
– Sắp tới giờ cơm rồi, chúng ta đi xe về luôn hay là ra ngồi tàu điện ngầm?
– Đi xe về.
Thẩm Mạc chỉnh âm báo di động từ chuông thành rung. Anh luôn mang theo ba
cục pin điện thoại, đã không thể nhìn thấy Giang Tiểu Tư, vậy thì, những lời nói của cô, anh không thể bỏ lỡ mất.
Giang Tiểu Tư nhìn khuôn mặt cứng đơ của Thẩm Mạc, lè lưỡi, gọi một chiếc taxi, ngồi vào vị trí phụ lái.
“Bác tài, đi tới phố quán bar.”
Thẩm Mạc ngồi ở ghế sau, nhìn lái xe vừa nói vừa cười, tán gẫu những chuyện
về trời nam đất bắc, nhưng tiếng nói của một người khác, anh lại không
hề nghe thấy. Anh nghiêng đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ, một màu xanh um,
cảnh vật nhanh chóng lùi lại phía sau, giống như họ đang đi xuyên qua
thời gian vậy. Hạ cửa kính xuống, gió lạnh thốc vào tóc anh, cuốn đi nét mệt mỏi nhàn nhạt.
“Ba ba, bọn con đã về rồi.” Giang Tiểu Tư
hưng phấn vọt vào Thoát Cốt Hương, mấy năm nay Thẩm Mạc khá bận, nhưng
ít nhất mỗi tuần sẽ cùng cô về đây một lần.
Giang Lưu ngó đầu ra, anh vẫn không hề thay đổi, Giang Tiểu Tư thì đã trưởng thành rồi. Lần
đầu gặp Thẩm Mạc, cô mười bốn, Thẩm Mạc hai chín, khi uống Thoát Cốt
Hương, cô mười sáu, hiện tại đã hai mốt. Cô đã cao lên rất nhiều, tóc
cũng dài hơn, nhưng vẫn kém Thẩm Mạc một cái đầu. Thẩm Mạc đã ba mươi
sáu, trông càng chín chắn hơn trước đây, không còn cứng nhắc như trước
mà trở nên bình thản hơn rất nhiều.
Thẩm Mạc vào Thoát Cốt Hương, đi vào nhà kho theo thói quen xem đồ cổ, ngọc khí mới nhập. Giang Tiểu
Tư chui vào bếp giúp Giang Lưu.
“Ba à, dạo này việc buôn bán
trong tiệm thế nào, sao hôm nay chị Khấu Đan không tới vậy?” Bởi vì
Giang Tiểu Tư không thể ở lại Thoát Cốt Hương, cô sợ Giang Lưu cảm thấy
cô đơn, cho nên năn nỉ Thẩm Khấu Đan thường xuyên tới đây nói chuyện với anh. Như vậy thì Thẩm Khấu Đan có tới đây thường xuyên cũng không cần
xấu hổ hay lấy cớ linh tinh.
“Buôn bán vẫn tốt, Khấu Đan nhận một vụ tại nước ngoài, tuần sau mới về. Mấy hôm trước con và Thẩm Mạc đi
châu Âu tham dự mấy buổi đấu giá đúng không, chơi vui không?”
Giang Tiểu Tư gật đầu lia lịa: “Thẩm Mạc đi tới đó để làm việc, nhưng vẫn
dành ra chút thời gian để dẫn con đi tham quan điện Louvre và tháp
Effel, bọn con còn đi cả Venice nữa, rất vui đó. Con đã gửi ảnh đến hòm
thư của ba rồi đó, bọn con chụp chung rất nhiều ảnh đấy, đáng tiếc, anh
ấy không nhìn thấy con……” Những người chụp ảnh giúp họ đều cảm thấy rất
kỳ lạ, đôi tình nhân này sao luôn đứng cách nhau xa vậy nhỉ. Thật ra,
nếu cả hai tựa vào nhau, sau đó hai cơ thể xuyên qua nhau, mấy người kia không bị dọa chết mới là lạ đó.
Giang Lưu xoa đầu Giang Tiểu Tư: “Nháy mắt một cái đã qua 5 năm rồi, tuy rằng không nói ra, nhưng chắc
trong lòng Thẩm Mạc rất khổ sở. Nhưng đó cũng là do trước đây anh ta quá nhẫn tâm, tự cho là mình đúng mà thành ra vậy, cũng là do con quá cố
chấp và liều lĩnh nữa, hai người đều sai, vì vậy đều có trách nhiệm phải gánh vác hậu quả này. Đã lựa chọn con đường này rồi, dù sau này có gian nan đến đâu, hai người đều phải cùng nhau vượt qua. Dù thấy được hay
không, đời này có thể ở bên nhau đã là hạnh phúc lắm rồi.”
Giang
Tiểu Tư gật đầu, may là Thẩm Mạc không nhìn thấy cô, nếu là cô không thể nhìn thấy Thẩm Mạc, rồi ngày ngày lại phải ở bên người yêu mà không thể chạm vào như vậy, có lẽ đã sụp đổ từ lâu. Cô không thể không lo lắng
tới cảm xúc của anh, cũng không thể dừng việc tự trách bản thân mình. Cô vẫn luôn nghĩ rằng, có phải cô đã trở thành gánh nặng của anh hay
không? Thật ra hiện tại họ đâu có giống người yêu, chỉ giống hai người
sống cùng nhau mà thôi. Thẩm Mạc đối xử với cô tốt lắm, nhưng vẫn luôn
bình thản, mấy năm qua rồi, cô hầu như không nhìn thấy một biểu cảm dư
thừa nào từ khuôn mặt anh.
“Ba à, có đôi lúc, con thực sự rất sợ……”
“Đừng sợ, nhất định sẽ có cách nào đó.” Giang Lưu cười, gõ gõ đầu cô, “Con
nói xem, Thẩm Mạc cho con ăn cái gì mà bỗng chốc có thể cao lên nhiều
vậy. Ta nuôi con một ngàn năm, con mới lớn lên có chút xíu, y như hạt
đậu.”
Giang Tiểu Tư vui vẻ so chiều cao với ba mình, bỗng nhớ ra gì đó: “Ba ba, con trông giống mẹ con không?”
Giang Lưu hơi sững sờ: “Đôi mắt hơi giống, còn lại đều giống cha con.”
“Cha con trông thế nào?” Bức họa vẽ Liễu Chi cô vẫn thấy thường xuyên, nhưng chưa bao giờ nhìn thấy Triệu Tật cả.
“À, rất tuấn tú, đẹp trai đệ nhị thiên hạ.”
“Có đẹp trai bằng ba ba không?”
“Không bằng, ba ba của con là thiên hạ đệ nhất.”
Giang Tiểu Tư cười hớn hở: “Vậy tại sao mẹ lại chọn cha con mà không chọn ba?”
“Bởi vì cha con yêu mẹ con nhiều hơn ba.”
“Nói dối, trên đời này không có ai yêu mẹ hơn ba cả.”
Giang Lưu hôn lên trán cô: “Tiểu Tư, con phải hiểu rằng, mỗi người có cách
yêu khác nhau, giống như ba có thể vì mẹ con mà chết, nhưng cha con, lại có thể vì mẹ con mà từ bỏ cả giang sơn vậy. Hai người chúng ta rõ ràng
không thể so sánh, bởi vì, ba có thể vì mẹ con mà chết, cũng có thể vì
cứu lấy muôn dân mà chết, nhưng trong lòng cha con, lại chỉ có một mình
mẹ con mà thôi.”
Giang Lưu nhận ra rằng, hóa ra bây giờ mình đã
có thể bình tĩnh mà bàn luận về những chuyện trong quá khứ, dường như,
nỗi lòng cuối cùng cũng hoàn toàn được thả lỏng.
“Cho nên, đừng
cho rằng tình yêu của Thẩm Mạc dành cho con ít hơn tình yêu mà ba dành
cho con, chỉ là anh ta không biết biểu đạt ra mà thôi. Giống như cha con vậy, anh ta là một người vừa bá đạo, vừa kiêu ngạo, luôn tự cho là mình đúng, một lòng muốn đối tốt với một người, nhưng dù khổ sở thế nào cũng không nói ra. Dù hành động hay lời nói của anh ta có thể khiến con lo
lắng, hiểu lầm hay khổ sở đi chăng nữa, con vẫn phải nhớ rằng, đừng chỉ
nhìn nhận vẻ bề ngoài của sự việc, mà phải tin tưởng anh ta, cũng như
tin tưởng trái tim mình, không thể tái phạm lại sai lầm trước đây, liều
lĩnh mà uống Thoát Cốt Hương. Ba không muốn con lặp lại chuyện như mẹ
con, hiểu không?”
“Con hiểu rồi.” Giang Tiểu Tư gật đầu thật mạnh, lập tức trở lại vẻ vui tươi thường ngày.
“Ba ba, tối nay con sẽ đi bắt tội phạm cùng Thẩm Mạc, chính là vụ phi nhân loại giết người cướp xe đó.”
“Có cần ba đi giúp không?”
“Không cần, ba yên tâm, chỉ có vài tiểu quỷ thôi, chúng con có thể thu phục.
Cơm nước xong, Tiểu Đường tới đón họ.
“Chiếc xe này là do tôi mượn ở cục để làm mồi, rất đắt tiền đó, đừng có đi ẩu, cũng đừng để xước trong lúc đánh nhau nha.” Tiểu Đường dặn dò kĩ lưỡng
xong mới đưa chìa khóa cho Giang Tiểu Tư.
“Yên tâm, em đã lấy
bằng lái từ mấy năm trước rồi mà.” Giang Tiểu Tư còn tự mua một chiếc
xe, đỗ ở bãi đỗ xe đại học T, thỉnh thoảng cũng sẽ tự lái. Nhưng Thẩm
Mạc vẫn không quen ngồi xe, không có việc gấp vẫn thích ngồi tàu điện
ngầm hơn, như vậy anh thấy an toàn hơn rất nhiều. Mà cô lại không thể
tách khỏi Thẩm Mạc quá xa, cho nên cũng chẳng mấy khi lái xe, khó trách
lại khiến Tiểu Đường lo lắng như vậy.
Rạng sáng, Giang Tiểu Tư
lái xe trên con đường vắng tanh, Thẩm Mạc ngồi bên cạnh. Hai người không nói chuyện với nhau, không gửi tin nhắn, không khí yên tĩnh đến dị
thường.
Vốn thời gian gây án đều cách nhau một khoảng nhất định,
vì muốn nhanh chóng phá án nên họ mới cố tình lấy một chiếc xe đua mui
trần ra làm mồi dụ dỗ. Xe chạy tới nơi cách hiện trường vụ án lần trước
không xa, quả nhiên thấy đường bị rất nhiều tảng đá chặn ngang.
“Đến rồi, cẩn thận.” Thẩm Mạc khẽ dặn dò. Giang Tiểu Tư hiện tại đã không
còn là cương thi mà là một người bình thường, năng lực tự bảo vệ mình đã suy giảm rất nhiều, may mà mấy năm qua cô cũng học từ Thẩm Khấu Đan
không ít pháp thuật chống lại yêu ma quỷ quái.
“Yên tâm.” Tuy biết rằng Thẩm Mạc không nghe thấy mình, Giang Tiểu Tư vẫn gật đầu.
Thẩm Mạc làm như đang xuống xe để chuyển mấy tảng đá đi, chợt nghe thấy sau
lưng có gì đó rơi xuống, rồi một cánh tay đầy lông xanh lè tóm lấy cổ
anh. Thẩm Mạc nghiêng mình, tóm lấy đầu của con quái vật cao hai mét kia đập xuống đất, thấy được bộ mặt của nó thật dữ tợn, răng nanh rất dài,
nửa giống người, nửa giống dã thú. Loại quái vật đột biến này thường
hành động không nhanh nhẹn, nhưng sức lực vô cùng mạnh mẽ, lại không sợ
pháp thuật hay những công kích bình thường, nhưng cực kì sợ lửa.
Anh nghe thấy sau lưng có tiếng thủy tinh vỡ nát, sau đó, thấy hai con quái vật nhảy lên xe, đập nát cửa bên, hình như đang muốn xé xác người trong xe ra.
“Giang Tiểu Tư, dùng lửa.”
Anh vừa dứt lời, hai lá bùa rực lửa bay từ trong xe ra, dán lên người hai tên quái vật kia,
chẳng mấy chốc, hai kẻ đó bốc cháy phừng phực.
“Thẩm Mạc, cẩn thận.” Giang Tiểu Tư thấy tên quái vật phía sau Thẩm Mạc nhỏm dậy, vội vàng kêu to.
Dù Thẩm Mạc không nghe thấy, nhưng cũng nhanh chóng nhận ra, quay người,
giơ tay lên, đơn giản chỉ vào con quái vật kia. Một con rồng lửa dường
như sinh ra từ đầu ngón tay anh, chớp mắt đã chôn vùi con quái vật kia
trong biển lửa.
Một lát sau, Thẩm Mạc tắt lửa, trói ba con quái
vật nửa sống nửa chết kia lại với nhau, sau đó chờ bọn Tiểu Đường tới xử lý. Nếu là trước đây, dĩ nhiên anh sẽ giết sạch. Nhưng hiện tại, làm
việc gì anh cũng mang theo vài phần từ bi, để lại cho chúng con đường
sống. Trong rừng cây vẫn còn mấy quái vật đang nhìn trộm, lúc này thấy
vậy đã chạy té khói, chắc một thời gian lâu sau cũng không dám phạm tội
nữa. Gặp phải loại có chỉ số thông minh đơn giản như vậy, họ xử lý khá
dễ dàng.
“Em không sao chứ?” Thẩm Mạc mở cửa xe, nhìn vào ghế lái, chắc hẳn Giang Tiểu Tư đang ngồi ở đây.
Âm báo tin nhắn vang lên.
–Em không sao.
Thẩm Mạc nhìn xuống dưới chân, vài mảnh thủy tinh dính một chút máu, đỏ
tươi, anh gật gật đầu, không nói gì thêm nữa, rồi gọi điện thoại cho
Tiểu Đường.