Khi về tới nhà đã là ba giờ sáng.
“Mệt không?” Thẩm Mạc thuận miệng hỏi, sau đó mới nhớ ra, dù Giang Tiểu Tư có trả lời anh cũng không nghe được.
“Không cần nhắn tin lại, em đi tắm rửa trước đi.”
Anh biết Giang Tiểu Tư đã bị thương ngoài da, nhưng chắc không quá nghiêm
trọng, cô có thể tự xử lý. Cô đã không còn là một đứa trẻ rồi, chắc đã
học được cách tự chăm sóc bản thân.
Album ảnh của chuyến đi chơi
vừa rồi vẫn để mở trên bàn, nhưng Thẩm Mạc lại chẳng nhìn thấy Giang
Tiểu Tư trong ảnh. Thẩm Khấu Đan từng đề nghị mời một họa sĩ tới vẽ lại, hiện tại, trình độ của hội họa hoàn toàn có thể đạt tới trình độ thay
thế cho ảnh chụp. Nhưng Thẩm Mạc không đồng ý. Chưa tính đến chuyện anh
có thể thấy được người trong tranh hay không, chỉ cần nghĩ tới việc thấy rồi thì có thể làm gì nữa? Vẫn là gần ngay trước mắt, nhưng lại xa tận
chân trời. Có hình bóng chân thật để tưởng niệm, sẽ chỉ làm anh càng
thống khổ hơn mà thôi.
Giang Tiểu Tư đi ra khỏi phòng tắm, thấy
Thẩm Mạc đang tựa vào đầu giường mà ngủ. Dù thế nào khoảng cách giữa họ
cũng không thể vượt ra ngoài mười mét. Trước đây, Giang Tiểu Tư ngủ ở
phòng bên cạnh phòng anh, nhưng từ hai năm trước, cô đã chuyển giường
của mình sang phòng Thẩm Mạc, có lẽ là muốn tìm lại cảm giác yêu đương
như khi còn trong thị trấn cổ. Thẩm Mạc cũng không phản đối. Tùy cô
thôi, dù sao anh cũng không thấy được, sẽ chẳng có cái gì gọi là “thụ
thụ bất thân” hay là “phi lễ không nhìn” gì đó.
“Tắm rửa đã, tắm
rửa đã. Tắm xong hãy ngủ.” Giang Tiểu Tư hô to bên tai Thẩm Mạc, thấy
anh không có phản ứng gì, đành phải gọi điện thoại, dùng tiếng chuông để đánh thức anh.
Thẩm Mạc đứng lên, mặt không có biểu cảm gì, đi về hướng phòng tắm, sau khi đi vào, đột nhiên lại mở cửa ra.
“Không được phép nhìn trộm, ra ngoài mau.”
Giang Tiểu Tư không rõ, vì sao rõ ràng anh không nhìn thấy cô, nhưng mỗi lần
cô định nhìn trộm anh tắm rửa lại bị anh phát hiện ra nhỉ? Cô tức giận
chui ra khỏi phòng tắm, nhảy lên giường của Thẩm Mạc.
Thẩm Mạc tắm xong đi ra, vừa lau tóc vừa khoan thai nói: “Về giường của mình ngủ đi.”
Một cái lược xuất hiện giữa khoảng không, bất thình lình lao về phía anh,
anh nhẹ nhàng giơ tay, bắt được, ném lên bàn, dường như đang nghe thấy
Giang Tiểu Tư bĩu môi nói rằng: “Thực đáng ghét, sao cái gì cũng biết
vậy.”
Anh có thể không biết sao, cùng nhau chung sống vài năm rồi, anh đã sớm hiểu tường tận tính tình háo sắc của cô.
Giang Tiểu Tư ngồi khoanh chân trên giường, gửi tin nhắn cho Thẩm Mạc.
–Sắp tới sinh nhật em rồi, anh định tặng gì cho em?
“Em muốn cái gì?” Nếu là ở nhà, Thẩm Mạc cũng chẳng buồn gửi tin nhắn, cứ nói chuyện trực tiếp với không khí.
–Đừng có lần nào cũng hỏi em muốn gì được không? Anh không thể cho em một niềm vui bất ngờ gì sao?
“Niềm vui bất ngờ?” Thẩm Mạc nhắm mắt, không nói nữa, nhưng rồi nhanh chóng mở mắt ra, nghiêng đầu sang một bên.
“Không được hôn tôi.”
–Đáng ghét, tại sao chuyện này mà anh cũng biết.
Thẩm Mạc không đáp, có một mùi hương bỗng nhiên bao lấy anh, chẳng lẽ anh có thể không biết ư?
–Em sấy tóc cho anh nhé.
Giang Tiểu Tư cầm máy sấy giúp Thẩm Mạc sấy tóc. Thẩm Mạc có thể cảm nhận
được gió, đành tự mình vén từng lọn tóc lên, cho đến khi tóc đã gần khô
mời dừng lại, hai người coi như đã phối hợp rất ăn ý.
Giang Tiểu
Tư nhìn chiếc nhẫn bạc trên ngón áp út tay trái anh, lòng cảm thấy thật
ngọt ngào. Tới nơi này ở không bao lâu, cô liền phát hiện được đôi nhẫn
mà họ đặt làm ở thị trấn cổ đặt trong ngăn kéo bàn của Thẩm Mạc. Lúc ấy
xảy ra quá nhiều việc, cô vốn đã quên, nhưng hóa ra Thẩm Mạc thì không,
cố ý lấy về.
Chịu thua mấy chiêu ăn vạ của Giang Tiểu Tư, tuy
rằng không còn là người yêu, Thẩm Mạc vẫn đeo chiếc nhẫn này vào, năm
năm qua chưa từng tháo ra. Giang Tiểu Tư cũng luôn đeo, hơn nữa, cũng
luôn luôn mang theo chìa khóa nhà và con dấu Thẩm Mạc khắc cho cô. Ba
thứ này, chính là bảo bối trân quí nhất của cô.
Sáng sớm hôm sau, Thẩm Mạc đi toilet, lại thấy cửa đã bị khóa ở trong.
“Giang Tiểu Tư, nhanh lên, không được lề mề.”
Qua một hồi lâu, cửa phòng mới mở ra, Thẩm Mạc đứng trước gương đánh răng,
thấy chiếc bàn chải màu hồng bay lên bay xuống giữa không trung, làm bọt bắn tung tóe.
“Đánh răng nghiêm túc chút đi, ngày nào cũng ăn
bao nhiêu đồ ngọt như vậy, còn không chịu đánh răng cho cẩn thận nữa là
sao, cương thi không cần để ý tới răng, nhưng em hiện giờ thì cần đấy.”
Giang Tiểu Tư cười ha ha, rửa mặt xong thì chạy ra ngoài, mở tủ ra, vừa bới vừa ném.
Thẩm Mạc nhìn đống quần áo bị ném trên giường, còn có cả nội y và quần lót
màu trắng có đường viền hoa, mặt lập tức đỏ lên, ngực Giang Tiểu Tư lớn
như vậy từ lúc nào chứ?
“Giang Tiểu Tư. Mặc quần áo ngay cho tôi. Ở trong nhà tôi thì không được khỏa thân.”
Giang Tiểu Tư bật cười, chạy tới đứng khỏa thân trước mặt anh, còn uốn éo cơ
thể, dù sao anh cũng chẳng nhìn thấy cô. Thấy mặt Thẩm Mạc đỏ hết cả
lên, cô mới chậm rãi mặc quần lót, sau đó là nội y.
Thẩm Mạc nhìn quần áo bay lượn trên không trung, đại khái có thể đoán ra chiều cao và đường cong hiện tại của Giang Tiểu Tư, lập tức oán hận, thầm mắng “Đáng chết.”. Giống như có một người trong suốt đang mặc nội y đứng trước mặt bạn, từ từ mặc từng thứ lên người cô ấy vậy, vừa kì quái, vừa khêu gợi. Thẩm Mạc vội vã quay đầu đi, nhưng chẳng mấy lúc chỗ quần áo kia đã
biến mất toàn bộ, không thể nhìn thấy nữa.
–Nếu anh muốn xem gì đó, hoặc đi toilet làm cái gì đó thì yên tâm, em sẽ không nhìn trộm đâu.
Thẩm Mạc xem xong tin nhắn thì giận sôi máu. Tư tưởng của con bé kia càng ngày càng không trong sáng.
“Hôm nay tôi muốn ra ngoài gặp một người bạn.” Thẩm Mạc ném một lá bùa ẩn thân cho cô.
Giang Tiểu Tư nhận lấy, nhìn nhìn, sau đó dùng kim băng gài nó lên vạt áo của mình. Họ luôn đi cùng nhau, không thể cách xa quá mười mét, gần như
chẳng có không gian riêng tư nào, trong sinh hoạt, tựa như chỉ có mỗi
đối phương. Thời gian để Giang Tiểu Tư và Lí Nguyệt Y gặp nhau cũng giảm đi rất nhiều, chỉ có thể liên lạc qua điện thoại. Tuy rằng có rất nhiều người xung quanh đã biết chuyện, cũng thông cảm được việc hai người như hình với bóng, nhưng trong một vài tình huống đặc biệt, một trong hai
người vẫn dùng thuật ẩn thân để che mắt người ngoài.
Thẩm Mạc đi
gặp một người bạn trong giới khảo cổ từ nơi khác tới chơi. Bởi vì nguyên nhân cô không thể không đi cùng anh, vài người bạn ít ỏi mà anh có, cô
đều quen biết cả. Thẩm Mạc thường nói với những người khác cô là học
sinh của anh, hoặc là trợ lý. Nếu có người nào đó đoán ra quan hệ của
họ, anh cũng không phản bác hay giải thích.
Giang Tiểu Tư cũng
không biết mấy năm nay, rốt cục trong lòng anh coi cô là gì. Nếu nói là
trở về làm người yêu lần nữa thì cũng đúng, nhưng anh chưa từng đề cập
chuyện tình cảm với cô, cho dù Giang Tiểu Tư hỏi anh, anh cũng né tránh
không đáp. Nếu nói là quan hệ thầy trò cũng không sai, nhưng nào có thầy trò nào ngày ngày chung sống bên nhau như vợ chồng, còn giống như đêm
qua hay sáng nay, dù ít dù nhiều, cũng sẽ diễn ra những hành động mờ ám.
Địa điểm gặp mặt là một quán cà phê có không gian tao nhã, đi cùng bạn của
anh là một người phụ nữ rất xinh đẹp, khoảng hai sáu hai bảy tuổi, ngũ
quan khéo léo tinh tế, lại toát ra một loại thần thái hào sảng giỏi
giang.
“Thẩm Mạc, giới thiệu với cậu, đây là em họ tôi, Yến Lam,
là giảng viên dạy quốc họa tại học viện Mỹ Thuật cách đại học T không
xa, cô ấy không có người thân nào tại thành phố Đào Nguyên, nếu cậu rảnh thì mong cậu giúp đỡ một chút. Yến Lam, đây là Thẩm Mạc, anh vẫn hay kể với em đó.”
Ngồi nhìn ba người đang nói cười phía đối diện,
Giang Tiểu Tư tức giận nghiến răng ken két. Chẳng trách không cho cô đi
cùng, muốn cô ẩn thân, hóa ra anh ta đã biết trước, đây là giới thiệu
làm quen, quá đáng quá rồi, còn dám giở trò ngay trước mặt cô.
Giang Tiểu Tư tiện tay cầm hộp tăm trên bàn, lấy mấy cái tăm ném qua đó.
“A, phục vụ, mau tới đây, sao trong đồ ăn mấy người mang lên lại có cả tăm.” Người anh họ kia gào to.
Người phục vụ liên tục cúi đầu: “Rất xin lỗi, rất xin lỗi, tôi sẽ đổi đĩa đồ ăn khác cho các vị.”
Thẩm Mạc khẽ đưa mắt đảo qua phía Giang Tiểu Tư ngồi, không nói gì.
Sau khi ăn xong, Yến Lam xin số điện thoại của Thẩm Mạc. Giang Tiểu Tư nhìn đôi mắt sáng rực của cô ta, biết ngay là cô ta để ý tới Thẩm Mạc nhà cô mà, hừ.
Vài năm gần đây, Thẩm Mạc cư xử lịch sự, thân thiện hơn
rất nhiều, không còn lạnh lùng xa cách như trước nữa, nhưng anh vẫn cự
tuyệt lời đề nghị muốn tiếp tục đi dạo phố của đối phương, lấy cớ rằng
có việc, phải về trước.
Dọc đường đi, Thẩm Mạc không nói chuyện, Giang Tiểu Tư cũng nhịn, không gửi tin nhắn cho anh.
Vài năm trước, sau khi bắt được Mai Tân, Ngư Thủy Tâm lại ra nước ngoài.
Sau sự kiện liên quan đến Giang Tiểu Tư lần đó, quan hệ giữa Thẩm Mạc và cô đã phai nhạt đi rất nhiều. Mấy năm nay, xung quanh anh gần như không xuất hiện thêm bất kỳ người phụ nữ nào khác nữa. Cho dù có, muốn tiến
tới, cũng bị anh từ chối rất lạnh lùng. Dù sao, bên anh luôn mang theo
một Giang Tiểu Tư, cơ hội để yêu đương là không thể có.
Mỗi lần
Giang Tiểu Tư đối mặt với những chuyện đó, luôn vừa áy náy vừa ghen tỵ.
Cô vừa không muốn Thẩm Mạc đến bên người khác, lại vừa không muốn vì
mình mà hạnh phúc của anh cứ mãi bị trì hoãn như vậy.
Dù sao thì
đã qua năm năm, Thẩm Mạc cũng không hứa hẹn sẽ chăm sóc cô cả đời, mà
tuổi anh thì đã không còn trẻ nữa, đáng lẽ nên kết hôn rồi. Mỗi người
đều cần một gia đình hoàn chỉnh, làm sao có thể để anh vượt qua cả đời
cùng một người không thể nhìn thấy chứ? Thời gian càng trôi đi, lòng
Giang Tiểu Tư càng hoảng hốt. Cô sợ, Thẩm Mạc đến một ngày nào đó sẽ
không còn kiên nhẫn để chờ đợi nữa.
Đêm đến, Giang Tiểu Tư ngồi
cùng Thẩm Mạc trên sofa xem tivi. Thẩm Mạc vừa chuyển tới kênh này, điều khiển từ xa liền bay đi, bị chuyển đến một kênh khác. Anh bất đắc dĩ bỏ qua, đi vào thư phòng đọc sách, bên cạnh lại không ngừng phát ra tiếng
gõ gõ của các loại đồ vật va vào nhau.
“Giang Tiểu Tư, đi chỗ khác chơi, đừng làm phiền tôi.”
Cửa mở ra, sau đó đóng vào, thư phòng lại trở về sự yên tĩnh tuyệt đối,
nhưng Thẩm Mạc lại không thể bình tâm. Giang Tiểu Tư hiện giờ đang thế
nào? Không phải đang trốn ở đâu đó để khóc một mình chứ? Cô có còn giống như trước kia thích khóc nữa không?
Anh vẫn biết, cô luôn thích
tạo ra tiếng động khi ở bên cạnh anh, là hy vọng anh nhận thấy sự tồn
tại của cô, anh cũng chưa bao giờ quên, dù chỉ là một giây. Chỗ bị đóng
dấu phía sau gáy truyền tới cảm giác vừa mát lạnh vừa tê dại, là nụ hôn
nhè nhẹ của Giang Tiểu Tư, cô thích nhất hôn anh ở nơi ấy.
Thẩm
Mạc khẽ thở dài, rất muốn xoay người lại mà ôm lấy cô, trấn an cô, muốn
cô đừng đặt chuyện xảy ra ban ngày ở trong lòng, nhưng cuối cùng lại
chẳng nói gì, chỉ từ từ nhắm mắt lại.
Giang Tiểu Tư thích dựa vào anh như vậy, thích bóng hai người hòa nhập làm một, thích cảm giác bên
anh. Thật ra, cho dù cả một đời không thể ôm anh, chỉ cần có thể mãi
đứng bên anh, cô cũng thỏa mãn lắm rồi.