Lại tới đêm Giáng
Sinh, tuyết vẫn rơi nhiều như lúc trước, trắng xóa như cơn mưa đầy lông
ngỗng. Mới gần tới 7 giờ chiều mà sắc trời hầu như đã tối đen, Giang
Tiểu Tư tạm biệt bạn học, chạy thật nhanh ra khỏi viện bảo tàng thành
phố. Hơn hai năm trôi qua, dường như cô vẫn không có thay đổi gì, vì cố
gắng che dấu việc mình không hề lớn lên, ngày nào cô cũng mặc rất nhiều
quần áo bên trong, mua trang phục cũng chọn những kiểu trưởng thành,
nhưng khuôn mặt trẻ con thì vẫn không thể nào che đậy được.
Thẩm
Mạc cầm một chiếc ô màu đen đang đứng dưới cột đèn ven đường đối diện
chờ cô, không hề nhúc nhích, như thể đã bị đông cứng thành một pho tượng nghệ thuật vậy.
Giang Tiểu Tư thấy anh thì khóe miệng giương lên càng cao, chân bước càng mau, nhanh chóng băng qua đường lớn chui vào
dưới ô cùng anh.
“Chậm thôi.” Thẩm Mạc bất mãn trách. Cô bé trước mặt đang nhìn anh, hai má bị lạnh đỏ rực lên, miệng nhỏ không ngừng hà
hơi vào lòng bàn tay, anh khẽ nhíu mày.
Hai năm trôi qua, đúng là Giang Tiểu Tư hoàn toàn tuân thủ giao ước giữa hai người, rất cố gắng
học tập, rất cố gắng luyện công, luôn luôn kính trọng anh như những học
sinh bình thường, không còn hơi tí là tựa vào hay làm nũng với anh nữa.
Nhưng việc đó cũng không có nghĩa là tình cảm của cô đã dần dần phai
nhạt đi, ngược lại, ánh mắt ấy nhìn anh ngày càng lấp lánh nồng nhiệt,
làm anh chẳng mấy khi dám nhìn thẳng vào nó.
Trước đây anh nói
vậy thật ra là muốn dùng kế hoãn binh, anh nghĩ, cần thêm bốn năm nữa cô mới lấy được học vị, đến lúc đó, trà nóng cũng đã trở nên nguội lạnh.
Trong bốn năm ấy, cô có thể gặp được rất nhiều nam sinh suất sắc, rồi
tất nhiên sẽ quên anh. Nhưng không ngờ, Giang Tiểu Tư giống như nổi
điên, trong hai năm ngắn ngủi đã hoàn thành tất cả những chương trình
cần học, bao gồm cả những môn anh cố tình đăng kí thêm cho cô. Hơn nữa,
cô còn tự đọc thêm rất nhiều sách, ngày nào cũng vậy, nếu không ở phòng
học thì sẽ đi thư viện, căn bản cũng chẳng có thời gian mà bám dính lấy
anh như trước, thời gian họ gặp nhau giảm đi rất nhiều, đa phần là trong giờ học mà thôi.
Giang Tiểu Tư ngoan ngoãn nghe lời như vậy, cố
gắng nhiều như vậy, yêu cầu duy nhất của cô đơn giản chỉ là được cùng
Thẩm Mạc ăn một bữa cơm đạm cạc mỗi tháng. Hơn nữa, cô còn dùng giọng
điệu tràn ngập mong chờ để cầu xin anh điều này. Tất nhiên, anh làm sao
có thể không đồng ý được, cô bé này ngày xưa còn có thể mặt dày xông vào nhà anh ăn chực được cơ mà.
Tháng này, Giang Tiểu Tư chọn cuộc
hẹn đúng vào đêm Giáng Sinh, lại đúng vào chủ nhật, theo lịch thì hôm
nay cô phải đến bảo tàng thực tập, đợt thực tập này là do Thẩm Mạc liên
hệ giúp. Đối với những cuộc hẹn hàng tháng, Giang Tiểu Tư luôn đặc biệt
chờ mong, tuy lần nào cũng chỉ đơn giản là ăn một bữa cơm, nhân tiện
trao đổi vài vấn đề trong quá trình học tập, nhưng Giang Tiểu Tư vẫn cảm thấy rất vui rồi. Sau đó mỗi khi trở về, cô đều cảm thấy như được tiếp
thêm động lực, tinh thần trở nên phấn chấn hơn rất nhiều. Rồi cứ thế,
lại tiếp tục chờ mong tới cuộc hẹn tháng sau. Cô vẫn cầm chìa khóa nhà
Thẩm Mạc, nhưng không hề dùng thêm lần nào nữa.
Hai năm nay mặc
dù hơi vất vả nhưng cũng đem đến cho cô những trải nhiệm chưa từng có,
cô cảm thấy nó còn ý nghĩa rất nhiều so với hai trăm năm trong quá khứ
trước kia . Hơn nữa, Thẩm Mạc ở đây, có mục tiêu, có hy vọng, cô cảm
thấy hạnh phúc, ngọt ngào đến kì lạ. Thẩm Mạc vẫn mặc áo khoác màu đen,
tỏa ra luồng sát khí dọa người như trước kia. Nhưng chỉ cần được nhìn
thấy anh, Giang Tiểu Tư vẫn cảm thấy ấm áp lắm.
“Muốn ăn gì?” Thẩm Mạc cẩn thận giơ ô sang che kín cho cô.
“Đồ ăn thầy làm.”
“Muộn rồi, ăn luôn ở ngoài đi.”
“Vậy em muốn ăn lẩu dê.”
“Được.”
Hai người bước đi thật chậm, Giang Tiểu Tư nhìn những cặp đôi tay trong tay lướt qua đường, những cột đèn màu treo cao, đột nhiên nhớ tới đêm thất
tình năm ấy, cô ngồi xổm trên tuyết, sau đó bị Thẩm Mạc nhặt được, kẹp
dưới cánh tay mang về nhà, bất giác bật cười.
“Cười gì mà ngốc vậy?”
Giang Tiểu Tư lắc đầu, nhét bàn tay nhỏ vào trong túi áo khoác anh, trong này ấm thật.
Thẩm Mạc khẽ nhướn mày, hơi chần chừ, sau đó trợn mắt với cô, ý bảo cô phạm quy rồi.
Giang Tiểu Tư nhe răng cười, từ trước đến giờ cô vẫn rất ngoan, khó khăn lắm
mới có dịp như hôm nay, chiều cô một chút không được sao? Anh ta không
biết hằng ngày cô phải cố gắng thế nào đâu, phải cực kì kiềm chế bản
thân mới không xông tới bổ nhào lên người anh. Dù sao giữa họ cũng từng
có quan hệ bất thường mà, đột nhiên muốn cô lui về vạch xuất phát, làm
sao thích ứng được chứ.
Nhưng nghĩ tới việc chỉ mấy tháng nữa
thôi mình sẽ lấy được học vị, chính thức tốt nghiệp, cô phấn chấn hẳn
lên, mỉm vười toe toét. Đến lúc đó cô sẽ được công khai cầm tay anh ấy
rồi. Vì vậy, vẫn nên tiếp tục kiên trì chịu đựng đi.
Hai người cứ đi dưới tuyết như vậy, một người anh tuấn, một người đáng yêu, thỉnh
thoảng, có vài người đi đường lướt qua vụng trộm quay lại nhìn họ.
Thẩm Mạc đưa cô tới một tiệm thịt dê cách đó không xa, dạo này Giang Tiểu Tư rất lao lực, ăn đặc biệt nhiều.
“Chỉ biết ăn, vóc dáng cũng chẳng dài ra chút nào, ngốc ngếch thì cần tẩm bổ như vậy làm gì.” Thẩm Mạc vừa châm chọc khiêu khích vừa không ngừng gắp thêm thịt dê nóng hổi vào đĩa của cô.
Giang Tiểu Tư nghe vậy thì lập tức ho sặc sụa, Thẩm Mạc đưa nước cà chua cho cô, cô uống một hơi
hết nửa bình, sau đó lại tiếp tục vùi đầu vào chiến đấu. Ăn hết khoảng
tám phần mười, cô cảm thấy tương đối no rồi, bắt đầu tán gẫu cùng Thẩm
Mạc về vài vấn đề ở trường học. Hai người nói với nhau thật dè dặt,
không hề nhắc tới chuyện trước kia, cũng không hề mang theo ý tứ gì mờ
ám.
Ăn no, hai người ra về, đúng lúc gặp được một nhóm sinh viên
cùng trường, cùng thoải mái chào hỏi. Giang Tiểu Tư không hề để bụng tới những lời chế nhạo hay ánh mắt phỏng đoán của bọn họ, dù sao những lời
đồn về chuyện của cô và Thẩm Mạc đã sớm lan truyền khắp nơi rồi. Ngược
lại, điều này còn làm cho cô hơi thỏa mãn, bởi vì Thẩm Mạc chỉ thân
thiết hơn với một mình cô, cho nên mới truyền ra những tin đồn như vậy.
Nhưng sắc mặt Thẩm Mạc thì đang càng ngày càng xấu, Giang Tiểu Tư đang đếm
ngược từng ngày, thực ra anh cũng vậy. Nhưng cô đếm ngược tới ngày được
tự do, còn anh, dường như đang đếm ngược tới ngày tử vong. Giang Tiểu Tư tốt nghiệp trước một năm, đây là việc anh không hề ngờ tới.
Không phải anh chưa từng thấy tác phong mặt dày hay những thủ đoạn của cô.
Đến lúc đó bản thân sẽ đối phó với sự theo đuổi mãnh liệt hay những
chiêu ăn vạ của cô thế nào đây? Chẳng lẽ lại từ chối ác liệt như lần
trước, làm tổn thương cô? Hay là lại dùng thêm Tán Tâm Thủy một lần nữa?
Mỗi lần nhìn thấy Giang Tiểu Tư ôm ấp hy vọng để cố gắng tiến lên như vậy,
anh đều cảm thấy tội ác đang trào lên từ trong tim phổi. Dù sau này cô
có trưởng thành thì đã sao, trong mắt anh, cô vẫn chỉ là một đứa trẻ,
làm sao anh có thể ở bên cô như thế, anh đã ba mươi có lẻ rồi.
Nhưng Giang Tiểu Tư vẫn chẳng quan tâm chuyện đó, cô đã cố gắng thật lâu như
vậy là để đợi tới ngày đó, nếu bị từ chối thêm lần nữa, anh không tưởng
tượng được cô sẽ phát điên thành thế nào nữa. Một khóc hai nháo ba thắt
cổ? Chắc chắn cô có thể làm được những chuyện ấy. Hai năm nay, trông cô
có vẻ trưởng thành vậy thôi, thật ra bên trong vẫn chẳng khác gì trước
đây cả.
Càng nghĩ, Thẩm Mạc càng đau đầu, chân bước mỗi lúc một
nhanh. Đột nhiên, anh phát hiện bên cạnh trống không, Giang Tiểu Tư chưa theo kịp. Vừa quay lại nhìn, một nắm tuyết đã bay tới trước mắt, anh
cũng chẳng thèm tránh, mặc kệ nắm tuyết đập vào người.
Giang Tiểu Tư thấy Thẩm Mạc trúng đạn thì cười ha ha, vẻ mặt tràn ngập vui sướng giống hệt như vừa trúng xổ số vậy.
Thẩm Mạc chẳng thèm quan tâm cô nữa, tiếp tục quay lại đi về phía trước.
Giang Tiểu Tư giảo hoạt đuổi theo. Khi đi cùng Thẩm Mạc, nếu không phải
quãng đường đặc biệt xa, anh đều đi bộ. Trước đây cô rất lười, ghét nhất là đi bộ, lúc nào cũng thích được Giang Lưu bế. Hiện tại cô lại tiếc
đường chẳng đủ xa, không thể cùng Thẩm Mạc đi mãi.
Thẩm Mạc đưa cô tới tận cổng Thoát Cốt Hương, nói một câu: “Em vào đi.” Sau đó quay bước rời đi.
Giang Tiểu Tư gật đầu, nói hẹn gặp lại, sau đó đứng ở cửa vẫy vẫy tay chờ anh đi khuất. Giang Lưu ngồi trong tiệm, nhìn xuyên qua tủ kính thủy tinh,
mãi tới khi Thẩm Mạc đi xa, anh mới cất bước ra ngoài.
“Ba, ba về rồi sao. Ba ăn cơm chưa, lúc nãy con đi qua phố ăn uống, con mua đồ nướng cho ba này.”
Giang Lưu vẫn giống hệt như hai năm về trước, không hề thay đổi chút gì, ngay cả là thêm một nếp nhăn. Anh đang khoác một chiếc áo lông, làm cho
người nhìn cảm thấy càng ôn hòa hơn.
“Đó không phải là con tự mua cho mình sao?”
“Bị ba phát hiện rồi.” Giang Tiểu Tư chạy vọt vào trong tiệm. “Vũ Thần đi rồi sao?”
“Ba về sớm nên bảo cô ấy về rồi.”
“Đáng tiếc thật, chán ghê, chỉ có hai chúng ta ăn.”
Vũ Thần nói cô ấy rất nhàn rỗi nên tự đề cử mình làm nhân viên cửa hàng,
lúc nào Giang Lưu và Giang Tiểu Tư đi vắng cô ấy vẫn tới đây giúp đỡ.
“Ở trường vẫn tốt chứ?”
“Tốt ạ, sắp sửa hoàn thành tất cả chương trình học rồi, dạo này con đang bắt đầu viết luận văn tốt nghiệp. Ba, ba và chị Khấu Đan tiến triển tới đâu rồi?”
“Cái gì?” Giang Lưu sững lại.
“Ba trang điểm cho
người chết, chị ấy đứng bên cạnh hỗ trợ hóa trang. Chị ấy trừ linh phía
trước, ba đứng phía sau bắt quỷ. Rõ ràng là phụ xướng phu tùy còn gì.
Thỉnh thoảng, hai người còn cùng đến Thiên Lý Hương ở Bách Lý Nhai uống
rượu nữa chứ, còn cùng nhau đi dạo phố, xem phim này nọ, còn nói không
phải là yêu đương, chỉ có Vũ Thần ngu ngốc kia mới tin thôi.”
(phụ xướng phu tùy: vợ hát chồng khen hay)
Giang Lưu trầm mặc, hai năm nay, đúng là anh ngày càng tới gần Thẩm Khấu Đan. Bởi vì Thẩm Khấu Đan là một người rất lý trí, biết rõ anh là cương thi, xác định hai người không thể ở bên nhau, cô không nói ra để rồi tự làm
tổn thương, vậy nên anh luôn cư xử tự nhiên với người con gái này. Trăm
ngàn năm qua, có thể có một người bạn thân thiết cùng chung chí hướng
với mình như vậy đối với anh là vô cùng khó gặp, anh vẫn thật quý trọng
người này, vậy nên cũng chẳng quan tâm bị người khác hiểu lầm. Nhưng đối với Tiểu Tư lại khác, giải thích rõ cho cô có lẽ vẫn tốt hơn.
“Ba và cô ấy chỉ là bạn bình thường.”
Giang Tiểu Tư vừa gặm xâu thịt dê vừa lắc đầu: “Sở dĩ hai người vẫn còn ở
trong giai đoạn bạn bè là vì cả hai đều nghĩ đối phương là không thể, ba vẫn không thể quên được mẫu thân, con chị ấy biết ba là cương thi.
Nhưng ba à, chắc ba cũng nhận ra chị ấy thích ba rồi chứ, tình cảm không thể khống chế được, khi sâu tới mức nào đó, nó sẽ bùng nổ. Ba hãy suy
nghĩ cho kĩ đi, đừng để lúc đó cả làm bạn cũng không thể nha.”
Giang Lưu không kìm được cười: “Tiểu Tư nhà ta thành chuyên gia tình yêu khi nào vậy?”
“Lúc rảnh rỗi con có xem vài quyển bí kíp tình yêu linh tinh mà. Đúng rồi, ngày mai Trương Kì hẹn con đi ăn.”
Giang Lưu nghĩ ngợi một lúc, cuối cùng cũng nhớ ra đó là ai: “Không phải cậu ta lại quay lại thích con chứ?”
“Không hề, anh ấy và bạn gái mời con đi ăn, anh ta khổ cực theo đuổi hai năm,
cuối cùng nữ sinh kia cũng đồng ý rồi, đúng là cặp đôi oan gia.”
“Con định đi không?”
“Có cơm ăn sao lại không đi, con còn muốn kéo thêm Lí Nguyệt Y đi cùng đây.”
“Lí Nguyệt Y bây giờ chắc cao hơn con nhiều rồi đúng không?”
“Rắm thúi, rắm thúi, rắm thúi.” Giang Tiểu Tư tức giận đến mức thở phì phì, chạy rầm rập lên lầu, lại bắt đầu đo chiều cao.
“Con gái không được nói bậy nha.” Giang Lưu dựa vào tường cười ha ha.