Thoát Cốt Hương

Chương 51: Chương 51: Thoát Cốt Hương




Hôm nay chỉ có một mình Giang Tiểu Tư ở tiệm, chẳng mấy khi có dịp thả lỏng đầu óc như thế này, cô vui vẻ ngồi sau quầy nặn búp bê sứ. Hai năm nay, mỗi khi rảnh rỗi cô đều dành thời gian để hoàn thiện một bộ mô hình gồm đầy đủ bàn ghế, bộ tách trà, bình phong, sau đó đặt vào đó những hình nhân nhỏ bằng sứ giống như ba ba, Thẩm Mạc, Thẩm Khấu Đan, Tiểu Đường….., trông cực kì đáng yêu. Lí Nguyệt Y rất thích những thứ này, ngày nào cũng bám lấy cô vòi vĩnh, còn nhõng nhẽo rằng lúc nào có con sẽ nhờ cô nặn một đôi búp bê sơ sinh bằng sứ.

Đột nhiên, chuông gió vang lên, có khách đến. Giang Tiểu Tư lau tay, người vừa đến mặc áo tím, trông khoảng trên dưới 30 tuổi, tóc dài, là nữ. Không phải khách quen, cô quan sát thật kĩ người này, chắc đây là lần đầu tiên cô ấy tới đây. Người phụ nữ này không quá xinh đẹp nhưng lại tạo cho người nhìn một cảm giác rất dễ chịu, nhưng sắc mặt cô ấy lúc này đang cực kì tái nhợt. Người như vậy chắc chắn không phải là tới để mua đồ chơi người lớn rồi, hơn nữa, đây rõ ràng là một cương thi.

“Xin hỏi tôi có thể giúp gì cho cô?” Giang Tiểu Tư nở một nụ cười chuyên nghiệp, lễ phép hỏi.

“Nghe nói ở đây có bán Thoát Cốt Hương, tôi muốn mua Thoát Cốt Hương.”

Nụ cười của Giang Tiểu Tư chợt đông cứng, đôi mắt khẽ nheo lại quan sát người phụ nữ trước mắt thật kĩ một lần nữa.

“Thế nào? Có bán không?” Người phụ nữ kia thấy cô không nói gì, tưởng rằng không có hàng.

“Xin hỏi chị họ gì?”

“Tôi họ Tô, Tô Bích.”

“Là ai giới thiệu chị tới đây vậy?”

“Không ai giới thiệu, tôi chỉ tình cờ nghe được người ta nói tới nơi này có thể mua được Thoát Cốt Hương. Không sao, nếu bây giờ chưa có hàng, tôi có thể chờ.”

“Vậy chắc chị biết hiệu quả của Thoát Cốt Hương chứ?”

Tô Bích gật đầu: “Có thể biến cương thi trở lại làm người bình thường.”

Giang Tiểu Tư lắc đầu, nói tiếp: “Rất nhiều người đều hiểu lầm như vậy, nói đúng ra thì Thoát Cốt Hương là một loại thuốc chuyên dùng để chữa những vết thương do cương thi hoặc ma cà rồng cắn. Những người bị cắn vốn là người bình thường, chỉ vì bị trúng độc nên cơ thể mới bị biến đổi, họ không muốn trường sinh bất lão, trở thành người không ra người, quỷ không ra quỷ, họ chỉ muốn làm một con người bình thường nên mới dùng Thoát Cốt Hương để biến đổi lại trạng thái ban đầu. Nhưng nếu bản thân đã chết, thân xác đã hóa thành cương thi thì dùng Thoát Cốt Hương cũng không có tác dụng gì nữa. Có lẽ trên đời này có thuốc trường sinh, nhưng không hề có thuốc hồi sinh. Cho dù có thể dùng Thoát Cốt Hương thành công cũng sẽ phải trả giá rất đắt.”

“Ý cô là dù tôi có ăn Thoát Cốt Hương cũng không thể trở lại làm người thường sao?” Sắc mặt Tô Bích càng tái hơn, những ngón tay ghì chặt lên mép quầy hàng.

Giang Tiểu Tư đã từng đối mặt với rất nhiều tình huống như vậy rồi, cô nhìn thẳng vào mắt đối phương, nhả ra từng chữ: “Tô Bích, chị đã chết.”

Tô Bích khẽ run bờ vai gầy, dường như đang cố gắng không khóc, cô im lặng một lúc, sau đó bỗng nhiên nắm chặt lấy tay Giang Tiểu Tư.

“Nhưng cũng có người thành công đúng không?”

“Có, nhưng tỷ lệ cực kì nhỏ.”

“Tôi vẫn muốn thử một lần. Dù sao tôi cũng chết rồi, cùng lắm thì chết thêm lần nữa thôi.”

“Vấn đề không phải là chết, mà là hồn phi phách tán đó.”

“Tôi cứ sống như bây giờ thì có ý nghĩa gì chứ? Tôi muốn trở về bên anh ấy, thà rằng tôi cứ biến mất hoàn toàn còn hơn sống như quái vật thế này.”

Giang Tiểu Tư sửng sốt, cố gắng nuốt nước miếng, tiếp tục: “Chị cứ sống cùng người ấy như bây giờ không được sao? Nếu người ấy thật sự yêu chị thì chỉ cần chị được khỏe mạnh, được vui vẻ thôi, sẽ không quan tâm gì khác nữa.”

Tô Bích lắc đầu: “Cô mới chỉ là một đứa trẻ thì làm sao hiểu được, mặc dù anh ấy yêu tôi, nhưng nếu biết tôi đã thành ra thế này, chắc là chỉ biết sợ tôi, ghét tôi. Tôi muốn kết hôn với anh ấy, sau đó cùng nhau già đi. Nguyện vọng lớn nhất của tôi là sinh được một đứa con, của riêng hai chúng tôi.”

Tô Bích tha thiết nhìn Giang Tiểu Tư: “Vì vậy, xin cô hãy bán Thoát Cốt Hương cho tôi đi. Dù có phải gánh chịu hậu quả gì tôi cũng chấp nhận.”

Lòng Giang Tiểu Tư tràn ngập buồn bã, không biết vì sao, lúc này cô không ngừng nghĩ về Thẩm Mạc.

“Không phải em không muốn bán cho chị, được hưởng lợi thì đương nhiên em sẽ đồng ý thôi. Nhưng chị đã nghe câu chuyện Nàng tiên cá rồi chứ, Nàng tiên cá dùng giọng hát tuyệt vời để đổi lấy đôi chân từ mụ phù thủy, nếu nàng không có được tình yêu thì sẽ hóa thành bọt biển. Nếu ăn Thoát Cốt Hương để trở lại làm người, cái giá phải trả có lẽ sẽ lớn hơn nàng tiên cá rất nhiều, chị đã nghĩ kĩ chưa?”

Tô Bích gật đầu kiên định: “Chúng tôi sắp kết hôn rồi. Công ty cử tôi đi tới nơi khác làm việc tạm thời, sau đó tôi gặp cướp, bị giết rồi giấu xác đi, hình như chúng chỉ ném tôi vào một hố cát chảy, rồi không hiểu tại sao tôi sống lại. Khi tôi trở lại thành phố Đào Nguyên, tôi nhận ra anh ấy đang điên cuồng tìm mình, đăng quảng cáo, dán tờ rơi khắp nơi. Đáng lẽ thứ hai tuần sau chúng tôi sẽ đi chụp ảnh cưới……”

Tiếng nói dần nghẹn ngào, cô che mặt khóc nấc lên: “Tôi không muốn bỏ lại anh ấy mà đi. Từ nhỏ anh ấy đã bị cha mẹ vứt bỏ, phải lớn lên trong cô nhi viện, khi trưởng thành lại bị bạn gái vứt bỏ để chạy theo người có tiền. Hai chúng tôi cũng chẳng giàu có gì, cùng nhau cố gắng bao năm, cuối cùng cuộc sống cũng bắt đầu khá lên. Anh ấy đi sớm về khuya, chăm chỉ làm việc chỉ muốn chuẩn bị cho hai chúng tôi một tương lai thật tốt. Anh ấy mua nhà, rồi kích động cầu hôn tôi, nói rằng cuối cùng cũng có thể có một gia đình. Làm sao tôi có thể rời xa anh ấy vào lúc này đây….”

Cổ họng Giang Tiểu Tư cũng nghèn nghẹn: “Chị cứ như vậy mà kết hôn cùng anh ấy không được sao, có gì không thể đâu, chắc anh ta cũng chưa biết chị đã gặp chuyện không may.”

Tô Bích giơ tay lên, trong nháy mắt móng tay đã trở nên dài ngoằng, cô chọc mạnh lên cánh tay tạo thành một lỗ hổng lớn, nhưng miệng vết thương lại liền lại nhanh chóng.

“Như vậy mà trở về được sao? Tôi không biết làm cách nào để khống chế bản thân, tôi muốn uống máu, mỗi khi ngửi thấy mùi máu tanh răng nanh sẽ dài ra. Rồi một ngày nào đó anh ấy sẽ phát hiện ra thôi, tôi không muốn cứ lừa dối mãi.”

Giang Tiểu Tư nhìn ánh mắt cố chấp của người này, cuối cùng cũng gật đầu: “Em đi lấy thuốc cho chị, hy vọng chị không hối hận.”

Mở cửa ngầm ra, cô đi xuyên qua một hành lang thật dài, phía sau mỗi cánh cửa đều chứa đựng những bảo vật vô cùng quý hiếm, phía sau mỗi cánh cửa đều có một câu chuyện. Thoát Cốt Hương, được cất giữ sau cánh cửa ở phía sâu tận cùng. Sở dĩ nó có thể trở thành bảo vật trấn điểm là bởi nó không chỉ là vị thuốc quý chuyên trị vết cắn cương thi mà thật ra, thuốc đúng như tên gọi, có thể làm cho những phi nhân loại thoát cốt để sống lại, ngay cả cương thi như Giang Lưu hay Giang Tiểu Tư đều có thể.

Thứ này sinh ra có tác dụng chẳng khác gì như khởi tử hồi sinh, làm trái với đạo trời, tuy rằng tỷ lệ thành công là cực kì nhỏ bé, nhưng chỉ cần có cơ hội, chắc chắn sẽ có người dám thử. Nhưng cả trăm ngàn năm nay, những người có thể thực sự trở làm làm người có được bao nhiêu đâu? Người bán nó như Giang Lưu hay Giang Tiểu Tư không phải chưa từng có mong muốn trở lại làm người, nhưng họ rõ ràng hơn ai hết rằng đó là một phép thử vô cùng mạo hiểm.

Đẩy cửa ra, khắp tường đều chồng chất những ngăn tủ gỗ, mỗi ngăn được đánh số cẩn thận. Giang Tiểu Tư đi vào trong cùng, kéo ngăn kéo ở chỗ sâu nhất, kéo lớp giấy da vàng vàng ở bên trên ra, một mùi hương nồng đậm lập tức trào ra khắp phòng. Đó là một mùi hương khó có thể miêu tả bằng lời, không có thứ gì để so sánh với nó được, dường như nó là hữu hình vậy, chỉ cần một tia nhỏ chui vào lỗ mũi, nó sẽ len lỏi tới từng lỗ chân lông trong cơ thể, mỗi lần ngửi được, Giang Tiểu Tư đều hoảng hốt.

Lấy một hộp gấm ra khỏi ngăn kéo, mở ra, bên trong lại có một cái hộp gấm, cô lại mở ra, trong đó lại có một cái. Cứ mở liên tiếp bảy lần như vậy, cuối cùng cô cũng nhìn thấy những viên thuốc nhỏ lấp lóe ánh bạc được bọc dưới lớp giấy bạc, dường như bọc kín bao nhiêu lớp cũng chẳng ngăn nổi mùi hương của nó.

Giang Tiểu Tư chỉ lấy một chiếc hộp gấm trong cùng ra, sau đó đóng từng tầng lại, kéo giấy da phủ lên, đóng ngăn kéo. Mùi hương lập tức biến mất.

Đứng dậy, cảm thấy hơi váng đầu, mỗi khi đối mặt với mùi hương này, cô càng không thể che dấu khát vọng muốn trở thành người trào lên từ tận đáy lòng. Lúc lắc bước ra, cô không cẩn thận đụng vào thành cái giá gỗ bên cạnh, tiếp đó, làm một chiếc chai trên đó rơi xuống.

Bỗng nhiên, trước mắt lóe lên một vệt sáng màu lam, Giang Tiểu Tư thầm kêu ‘nguy rồi’, nhưng chưa kịp phản ứng gì thì vệt sáng màu lam kia đã bay ra khỏi khu nhà kho. Giang Tiểu Tư ngồi xuống kiểm tra, trong chai kia hoàn toàn trống rỗng.

Đi tới gian ngoài, Tô Bích vẫn đang sốt ruột chờ đợi.

Giang Tiểu Tư đưa cho cô ấy hộp gấm trên tay, Tô Bích mở hé ra, thoáng ngửi thấy mùi hương thoang thoảng trong tiệm.

“Chỉ cần nuốt vào là được à?”

“Đúng vậy?”

Tô Bích nhìn vẻ mặt lo lắng của cô, khẽ nói: “Tôi bắt cô bán cho tôi, ông chủ cô trở về có thể làm khó cô không?”

Giang Tiểu Tư cười trấn an: “Không đâu. Ba em là người làm ăn, nếu chị muốn mua thật sự thì chắc chắn ba sẽ bán luôn cho chị, sẽ không lằng nhằng như em đâu, em chỉ lo cho chị thôi. Những trường hợp không chịu đối mặt với cái chết của mình mà muốn dùng Thoát Cốt Hương để trở lại làm người bình thường, để được sống với người mình yêu như chị có rất nhiều trong mấy năm qua, nhưng theo em được biết, hầu như chẳng có ai có kết cục tốt. Chị đã nghĩ kĩ thật sự chưa?”

“Tôi nghĩ kĩ rồi, thường thì sẽ gặp phải tình huống gì?”

“Mỗi người mỗi khác. Có một số ít may mắn, không gặp phải chuyện gì, có người trở thành tàn tật. Cũng có người sau khi biến hóa thất bại lại trở thành quái vật đáng sợ hơn rất nhiều, hoặc là lập tức hóa thành tro bụi, biến mất mãi mãi. Nhưng trường hợp xảy ra nhiều nhất là có thể trở lại làm người, nhưng lại thành người vô hình.”

“Người vô hình?”

“Chính là những người mà không ai nhìn thấy đó.”

“Không nhìn thấy, không nghe thấy, hoàn toàn không cảm nhận được có người đó tồn tại sao? Vậy chẳng phải là giống quỷ hồn sao?”

“Có thể nghe thấy hay sờ thấy hay không là tùy vào từng người. Nhưng khác hẳn với quỷ hồn, quỷ hồn có thể làm được rất nhiều việc mà con người không làm được, song nếu trở thành người vô hình, người khác chỉ không nhìn thấy chị, nhưng chị vẫn cần ăn cơm, ngủ, vẫn có thể bị ốm. Em chỉ thấy một vài người sau khi ăn Thoát Cốt Hương đã trở thành người vô hình thôi, thời gian đầu họ cảm thấy rất phấn khích, cảm thấy có thể làm được những việc mà bình thường không dám làm, nhưng rồi sau một thời gian sẽ cảm thấy cô độc và sợ hãi. Mãi đến lúc chết cũng sẽ không ai nhìn thấy họ, bị xe đâm cũng chẳng có ai cứu, người qua đường đi qua thi thể họ chỉ ngửi thấy một mùi hương mà thôi.”

“Mùi hương?”

“Người ăn Thoát Cốt Hương sẽ tỏa ra một mùi hương đặc biệt, cả đời không bao giờ phai. Khi bị thương hay bị bệnh, tình trạng càng nặng, càng gần với cái chết thì mùi hương càng nồng đậm. Nếu chị trở nên như vậy thì sẽ không ai còn nhìn thấy nữa, em muốn giúp cũng không giúp được.”

“Cảm ơn, chị hiểu rồi. Em yên tâm đi, chị sẽ không sao. Chiếc nhẫn này, trả cho em để thanh toán Thoát Cốt Hương, chị không biết có đủ không, nếu không đủ chị sẽ tìm cách bù thêm.”

Giang Tiểu Tư cúi nhìn, là một chiếc nhẫn khảm viên kim cương màu hồng nhạt, chắc là chiếc nhẫn mà bạn trai cầu hôn cô ấy, cái này ít nhất cũng mấy chục vạn, cô sửng sốt.

“Bạn trai chị là?”

“Anh ấy là Phó Vân Khai.”

Giang Tiểu Tư bừng tỉnh, gật đầu, Phó Vân Khai, đại gia bất động sản trẻ tuổi mới nổi của Thành phố Đào Nguyên, không biết vì sao, lòng nhen nhóm lên dự cảm xấu.

“Thật ngạc nhiên là không bị kẻ cướp lấy mất.”

Tô Bích ngượng ngùng cúi đầu, cười: “Bị cướp gì thì chị cũng không thể để bọn chúng lấy nhẫn chứ, trước đó chị đã lén nuốt vào bụng rồi.”

Giang Tiểu Tư gật đầu, cầm nhẫn trả lại cho cô.

“Không cần, hy vọng chị có thể đeo nó trong ngày cưới. Nếu thành công, đến lúc đó chị lại tới Thoát Cốt Hương cảm ơn em nhé, chúc chị may mắn.”

Tô Bích gật đầu kiên định, cầm Thoát Cốt Hương ra cửa.

Giang Tiểu Tư ngẩn người thật lâu, mãi sau mới nhớ ra phải gọi điện cho Giang Lưu.

“Ba, cái chai trên giá ở gian phòng sâu nhất trong nhà kho đựng gì vậy?”

“Trên giá sao? Để ba nghĩ xem. Đúng rồi, là hồn phách của Quỷ Anh mà Thẩm Khấu Đan bắt được, con còn nhớ không?”

Tất nhiên là Giang Tiểu Tư còn nhớ, khi bắt được nó đã quá muộn, thân thể trẻ con kia đã chết hẳn, nhưng hồn phách nó vẫn bướng bỉnh không chịu nhập luân hồi. Giang Lưu cảm thấy anh cũng có trách nhiệm trong việc này, đành đóng băng thân thể kia lại, chờ ngày nào đó khoa học phát triển có thể cứu lại được không, sau này vẫn chưa có cách cứu chữa nên hồn phách kia vẫn bị giam cầm. Giờ thì bị cô thả ra rồi, lại sắp gây ra cả đống rắc rối đây. Giang Tiểu Tư thở dài.

“Sao vậy?”

“Ba, con vô ý để nó chạy mất rồi.”

“Đừng lo, ba sẽ bắt nó lại mà.”

“Sợ là nó ra ngoài sẽ gặp rắc rối thôi.”

“Nó đã bị nhốt hai năm, chắc tính cách đã ngoan ngoãn hơn rồi.”

“Hy vọng là vậy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.