Sáng sớm trên con phố nhỏ, lá vàng rơi lác đác trên sân...
Sột soạt, sột soạt
“Ma Kết à~ đi trên mấy cái lá này đã ghê”
Liễu Ma Kết khinh thường bĩu môi
“Hàng tuần em mua nhiều đồ như vậy thì ai xách giùm em?”
“...”
“Anh đang nói chuyện với em mà”
“...”
“Ma Kết àh~”
“Tôi giết anh bây giờ”
“Huhu bạo hành. Vết thương anh cứu em vẫn còn nè”
Ngạo Sư Tử sau khi bị tên kia đạp cho một cú, chỉ kịp nhìn thấy cô cười với mình rồi bất tỉnh. Vẫn cứ ngây ngô suy nghĩ: Anh là ân nhân của cô.!
“Im ngay!”
Ngạo Sư ỉu xìu, không cam tâm nhìn Liễu Ma Kết
“Baba...baba...baba. Huhu...baba”
Liễu Ma Kết khó hiểu nhìn nhóc con phía trước. Khuôn mặt bầu bĩnh, má núng nính, da trắng bóc đang ngồi sụt sùi khóc.
“Bông gòn nhỏ, sao con lại khóc vậy?”
“Baba...huhu..hức”
Đi lạc sao?
Thấy tiểu bông gòn vừa khóc vừa nấc cục. Liễu Ma Kết bỗng dưng xuất hiện một cảm giác lạ, cảm giác muốn trao yêu thương cho cậu bé trước mặt...
Nếu cứ ngồi ngoài này thì chắc chắn thế nào cũng bị bắt cóc thôi. Liễu Ma Kết lấy khăn tay, nhẹ nhàng lau nước mắt cho tiểu bông gòn, vỗ nhẹ lên lưng bé.
“Đi, tạm thời về nhà cô, ngày mai ra đồn công an tìm baba nhé nhé?”
“Huhức...hức...cô có bắt cóc con không?”
Liễu Ma Kết thật sự rất thán phục cha mẹ cậu nhóc nha, dạy con rất kĩ.
“Cô không bắt cóc con, nếu cô bắt cóc con, con có thể cầm nhánh cây này đâm cô rồi tháo chạy nhưng bây giờ phải về nhà cô, nếu không tí nữa con sẽ bị bắt cóc thật đó!”
Liễu Ma Kết lại vỗ nhẹ vào lưng cậu bé, như an ủi cũng như dỗ dành.
“Đi nào!”
Liễu Ma Kết nắm tay cậu bé, dẫn đi về nhà mình.
Ngạo Sư Tử nãy giờ im lặng nhìn Liễu Ma Kết và tiểu bông gòn, nội tâm lúc này như một cơn sóng thần đổ ập xuống.
Tên nhóc đó...giống như Liễu Ma Kết đến 7,8 phần!
Vô lý!
Hoàn toàn vô lý!
“Còn đứng ở đó. Đến đây ngay rồi cùng về!”
Ngạo Sư Tử gật gù chạy theo mang trong mình nỗi hoang mang không lời đáp...
--------------------------------------------
“Ý anh là sao?”
“Biết gia tộc họ Dương không?”
Hoắc Song Tử gật đầu
“Hậu duệ thứ 180 của dòng tộc đó là Dương Thiên Yết!”Hoắc Song Tử bất ngờ!
Gia tộc họ Dương. Mọi người tôn trọng ban cho danh hiệu “Cổ Gia“. Dòng tộc lâu đời nhất nước X. Với trí tuệ và năng lực nghịch thiên của từng thời kì. Qua hơn 500 năm vẫn luôn là gia tộc hàng đầu. Điều đặc biệt nhất con cháu các thế hệ của Cổ Gia, ai cũng am hiểu thuật chiêm tinh.
“Cách đây hai tháng, Liễu Ma Kết đã chết, bị Liễu Nhược Sương hại mà chết. Một cô gái ở một thế giới hoàn toàn khác với chúng ta nhập hồn vào thân xác Liễu Ma Kết, sống dưới danh nghĩa của cô ta. Cô gái đó tên Hàn Du Ma Kết, là sát thủ chi vương giết bao mạng người. Đêm Hàn Du Ma Kết nhập hồn vào Liễu Ma Kết, Dương Thiên Yết đang cùng mọi người trong gia tộc chiêm tinh liền phát hiện ra dị tượng. Sao Bắc Đẩu hơi dịch chuyển ngược phía sao Phương Nam. Đây là dị tượng báo hiệu người chết nhưng lại sống lại. Sao, câu chuyện nghe thú vị không?”
“Không! Không thể nào!”
“Thế chú nghĩ một người con gái từ nhỏ chỉ biết bôi son trét phấn như cô ta có thể giết chết Greoph? Vả lại, đây là do Dương Thiên Yết nói, chú nghĩ anh ta lừa anh à?”
“Không! Không phải như vậy!”
Nhìn Hoắc Song Tử như người bị mất hồn sau khi nghe tin Liễu Ma Kết đã chết, Hàn Bạch Dương khinh khỉnh cười
Tình yêu là thứ ngu ngốc nhất trên đời!
Một Dương Thiên Yết lạnh lùng vô cảm bị Lâm Xử Nữ chiếm mất gần nửa trái tim
Một Hoàng Nhân Mã lãnh khốc băng giá giờ đây đang cố hết sức cầu xin anh không đụng tới Liễu Ma Kết
Một Ngạo Sư Tử tôn quý, cao ngạo bây giờ lại như một thằng ở lẽo dẽo bên cạnh Liễu Ma Kết
Một Hoắc Song Tử, em trai họ ngoại của Hàn Bạch Dương anh, cơ trí, giảo hoạt giờ đây lại như một bệnh nhân tâm thần bị rút kiệt hơi sức
Tình yêu là thứ gì mà lại có thể khiến họ trở thành như vậy? Nếu được...anh cũng muốn thử xem “yêu” là thế nào?
--------------------------------------------
“Bông gòn, đói bụng không nhóc?”
Tiểu bông gòn đáng thương gật đầu
Ngạo Sư Tử cũng lập tức nắt chước
“Gớm! Biến!”
“Em...đối xử không công bằng. Huhu!”
“Tởm chết được, muốn đối xử công bằng thì về nhà anh mà đối mà xử! Hừ!”
Tiểu bông gòn vừa nãy còn sụt sùi bây giờ lại cười tươi roi rói, nhìn Ngạo Sư Tử bặm môi đứng dậm chân tỏ sự bất bình
“Tiểu bông gòn, con tên gì?”
“Dương Hỏa ạ!”
“Ừm. Hôm nay cô là tôm cho con ăn nhé?”
“Dạ!”
Liễu Ma Kết không chút nào nghi ngờ thân phận của Dương Hỏa. Vô cùng tự nhiên mà nấu ăn.
--------------------------------------------
Tại Hoàng thị, phòng chủ tịch
“Hoàng đổng, cô Ma Kết...”
“Sao sao? Có tin tức gì, đã tăng số tiền lên chuộc cô ấy chưa?”
“Thưa ngài, bọn chúng đã phản bội, cho người giết cô Liễu, khi đi thì là 7 sát thủ cấp cao nhưng khi về lại chỉ còn lại một người bị chặt mất tai”
Nhìn thấy chủ tịch của mình vì một cô gái mà ra như vậy, tên thuộc hạ định báo cáo chuyện Ngạo Sư Tử cũng phải nuốt xuống. Hiện tại, không phải lúc!
Hoàng Nhân Mã nghi hoặc hỏi ai đã giết chúng thì cũng chỉ nhận được cái lắc đầu của thuộc hạ.
“Xuống đi!”
“Vâng!”
Liễu Ma Kết, không phải cô ấy chỉ là một cô gái thôi sao? Làm sao có thể giết chết 6 sát thủ dưới trướng Hàn Bạch Dương được? Hay trong chuyện này đã có hiểu lầm?
Aizzzz! Ngay lúc này điều quan trọng nhất là cô ấy vẫn an toàn. Liễu Ma Kết của anh vẫn an toàn. Cảm tạ trời đất!
--------------------------------------------
Nhìn tô cơm mình nhỏ xíu, chỉ có hai con tôm, Dương Hỏa không như những đứa con nhà giàu khác, rất tự nhiên mà ăn. Liễu Ma Kết thấy thế gắp một con tôm bên chén mình qua cho nhóc
“Cô không muốn ăn sao?”
“Ừ! Con ăn đi, ăn cho khỏe, hôm nay khóc nhiều chắc mất nhiều năng lượng lắm!”
“Con không ăn đâu” nói rồi gắp trả tôm cho Liễu Ma Kết “Ai cũng có phần mà cô!”
Rất dễ thương!
Hai cái má nộn nộn kia thật sự quá đáng yêu rồi!
Nhìn cảnh tượng “tình thương mến thương này” Ngạo Sư Tử bỗng dưng lại dâng lên cảm giác nguy hiểm như hồi chiều.
Không được rồi! Anh phải hành động thôi!
By_Jin_