Thoát Khỏi Trò Chơi Chết Chóc

Chương 9: Chương 9: Bệnh viện tâm thần




Tàu hỏa chạy suốt một ngày một đêm, cuối cùng dừng lại dưới chân một ngọn núi.

Sắc trời mờ mịt, thật giống như có thể mưa bất cứ lúc nào. Lâm Kiều đánh thức Tiếu Kha Ngải, nói: “Đến rồi.”

“A?”

Tiếu Kha Ngải mơ mơ màng màng mở mắt ra, còn chưa tỉnh ngủ, “Đến đâu rồi?”

“Dưới chân núi,” Lâm Kiều nói, “Có thể phải lên núi.”

Tiếu Kha Ngải “Ồ” một tiếng, ngơ ngác mà ngồi một lúc, sau đó dựa vào người Lâm Kiều để đứng lên.

Một cô gái tóc ngắn ngồi bên cạnh bọn họ nhìn qua, nhìn một lúc rồi nói: “Thật bạo gan, vậy mà còn có thể ngủ được —— các người nhất định là người cũ đi.”

Tiếu Kha Ngải lười biếng ngáp một cái: “Vẫn là người mới đây.”

Cô gái nghe vậy bĩu môi, lập tức không có hứng thú mà bỏ đi.

Bảy người lần lượt xuống tàu, ba người kia người mới rõ ràng hoàn chưa kịp phản ứng, biểu tình đều rất là bất an.

“Chúng ta hiện tại là đang đi đâu?”

Một cô gái dáng người nhỏ bé rụt rè khác hỏi, “Có phải là đã an toàn rồi không?”

“An toàn?” Cô gái tóc ngắn vừa cười vừa nhạo báng, “Cô biết đây là đâu không mà dám khẳng định là an toàn?”

Khuôn mặt của cô gái có dáng người nhỏ bé kia bỗng chốc thay đổi, không dám nói tiếp nữa.

“Tiểu Lam, đừng doạ người mới như thế.” Người đàn ông bên cạnh cô gái tóc ngắn nói, “Thật ngại quá, tôi là Ngô Nguyệt Minh, đây là bạn gái của tôi Trương Tiêu Lam, còn mọi người thì sao?” Hắn nói xong thì nhìn về phía Lâm Kiều cùng Tiếu Kha Ngải, rõ ràng cũng cảm thấy được hai người này cũng không phải là người mới.

Lâm Kiều cùng Tiếu Kha Ngải nói ra tên của chính mình, ba người kia người mới cũng tự giới thiệu bản thân, cô gái nhỏ nhắn tên là Lam Nguyệt Thược, hai chàng trai khác là Tôn Thái và Dương Hạo.

Sau khi đã giới thiệu xong, Ngô Nguyệt Minh liền đề nghị leo lên núi, nói rằng địa điểm giao nhiệm vụ hẳn là ở trên núi, cần phải lên đó càng sớm càng tốt. Những người khác cũng không có ý kiến gì, vì vậy cả nhóm dọc theo đường núi đi lên.

Sau khi đi bộ khoảng một giờ, một tòa nhà trên núi xuất hiện trước mặt họ. Tòa nhà đó có một độ tuổi nhất định, bốn phía rào chắn rỉ sắt loang lổ. Ngoài ra trên cổng còn có một tấm biển sắt bị đề “Bệnh viện tâm thần An Khang”. Bảy người vừa mời tới gần, bên trong bệnh viện tâm thần liền xuất hiện mười mấy người đeo khẩu trang và mang bao tay, không nói lời nào mà xông tới giữ chặt bọn họ lại.

Tôn Thái hoảng sợ nói: “Làm gì thế! Các ngươi muốn làm gì!”

Hắn, Lam Nguyệt Thược và Dương Hạo đều là một mặt sợ hãi, liều mạng muốn giãy dụa, nhưng làm thế nào cũng không thoát được ra khỏi những người kia.

Một người da trắng từ từ bước ra khỏi bệnh viện tâm thần, đó là một phụ nữ mặc đồ y tá. Dưới mái tóc dài là khuôn mặt xấu xí như ma. “Chín bệnh nhân này đã chạy trốn, hiện tại toàn bộ đã bị bắt về.” Nữ y tá hờ hững viết cái gì đó lên một cuốn sổ nhỏ rồi nói, “Mang bọn họ trở lại.”

“Mẹ kiếp, xấu thế.” Trương Tiêu Lam lầm bầm, “Tôi chưa từng thấy một người phụ nữ xấu xí như vậy.”

Ngô Nguyệt Minh nói: “Cậu nhỏ giọng chút đi, đừng để cho bọn họ nghe thấy được.”

Cuộc trò chuyện giữa hai người họ không quá lớn, nhưng nữ y tá bằng cách nào đó đã nghe thấy được, biểu tình ghét bỏ mà trừng mắt nhìn Trương Tiêu Lam.

Mặt Trương Tiêu Lam lập tức trở nên khó coi, vội vã cúi đầu.

Bảy người bị áp giải vào bệnh viện tâm thần, bên trong so với bên ngoài còn cũ nát hơn, tường ố vàng bị bóc ra từng mảng, khắp nơi đều tràn ngập mùi ẩm mốc.

Bọn họ bị đưa tới một cái hành lang, hai bên hành lang là phòng giam nhỏ giống nhau. Lâm Kiều cùng Tiếu Kha Ngải bị đẩy vào gian phòng đầu tiên, “Ầm” một tiếng, cửa sắt ở phía sau bọn họ đã bị khóa lại.

“A, đau quá,” Tiếu Kha Ngải di chuyển cánh tay đau nhức, ghét bỏ mà nhìn bốn phía xung quanh, “Nơi này thật sự quá cũ nát.”

Gian phòng rất nhỏ, chỉ kê hai chiếc giường thấp đã sớm rỉ sắt, thậm chí tới cửa sổ nhỏ ở sát tường cũng là dùng dây sắt từ bên ngoài phong kín.

Lâm Kiều hỏi: “Cậu còn nhớ y tá vừa nãy nói gì không?”

Tiếu Kha Ngải: “Không nghe thấy a, em bị mặt của cô ta dọa sợ, làm sao còn chú tâm xem cô ta nói gì chứ.”

“Cô ta nói tổng cộng có chín bệnh nhân,” Lâm Kiều trầm ngâm, “Nói cách khác, còn có hai người chúng ta chưa nhìn thấy.”

Tiếu Kha Ngải sững sờ, nói: “Khả năng bọn họ đã sớm tới hơn, hay đó chỉ là một nhiệm vụ của NPC?”

Lâm Kiều: “Có lẽ thế.”

Cậu mới cùng Tiếu Kha Ngải nói được mấy câu, cửa phòng đã bị dùng sức kéo ra.

” Đến giờ ăn trưa rồi! Mỗi một người đều đứng dậy đi, xếp hàng đi nhà ăn!” Bên ngoài hành lang là một người đàn ông mặc trang phục nhà tù. Cơ thể anh ta cao lớn bất thường, bên eo có treo một cây dùi cui và một con dao sắc bén.

Cả bảy người đều bị người đàn ông đuổi ra khỏi phòng. Trước khi rời đi, Lâm Kiều nhìn thấy trước ngực hắn có một tấm bảng hiệu, trên đó viết ” Nhân viên quản giáo Trần Uy”.

Trần Uy dẫn bọn họ đến nhà ăn, nữ y tá vừa nãy cũng ở đó, trước ngực nàng cũng có một tấm bảng hiệu—— Vương Na, y tá trưởng.

Nhà ăn không lớn, chỉ có thể cho phép được mười mấy người. Cánh cửa duy nhất đã bị Vương Na cùng Trần Uy chặn lại, bên cạnh bọn họ còn có một người đàn ông mặc âu phục và đi giày da, là viện trưởng của nơi này. Viện trưởng cùng Vương Na nói mấy câu nói thì rời đi. Cách đó vài bước, Trần Uy nhìn chằm chằm bóng lưng của viện trưởng, mãi đến tận khi hắn biến mất ở góc hành lang thì mới thu hồi tầm mắt.

Tiếu Kha Ngải kéo ống tay áo Lâm Kiều, nói: “Ca, anh xem, có thêm hai người ở đó kìa “

Trong phòng ăn đã ngồi một nam một nữ, bọn họ không phải là người trong bệnh viện. Thay vào đó, họ giống như bọn Lâm Kiều, đều là người thực hiện nhiệm vụ.

Cô gái trong hai người kia ngẩng đầu lên, cười nhẹ với bảy người còn lại: “Rất vui được gặp mặt, tôi tên là Văn Lộ Na.”

Tiếu Kha Ngải huýt sáo: “Thật xinh đẹp.”

Văn Lộ Na thực sự rất đẹp, dung mạo xuất sắc, vóc người uyển chuyển, và hầu như tầm mắt của mọi người đều bị nàng hấp dẫn… Ngoại trừ Lâm Kiều.

Ánh mắt rơi xuống một chỗ, đồng tử của Lâm Kiều hơi co rụt lại, thân thể thật giống bị người ta cố định tại chỗ, không thể di chuyển nửa bước.

Đại não tạm thời trống rỗng, toàn bộ thế giới mờ mịt, không nhìn rõ bất cứ thứ gì —— chỉ có nơi đó, một người được phản chiếu rõ ràng ở trong mắt cậu, quen thuộc tới mức khiến cho người ta rơi lệ.

Tiếu Kha Ngải: “Ca… Anh đi đâu vậy?”

Cậu ta đưa tay ra muốn kéo lại Lâm Kiều, nhưng bắt hụt.

Người đàn ông ngồi ở đối diện với Văn Lộ Na cảm giác như có ai đó đến gần, chậm rãi quay đầu sang nhìn, trong mắt phản chiếu bóng người của một thanh niên trẻ.

“Phó Miễn?”

Lâm Kiều nhẹ nhàng hỏi, “Anh là… Phó Miễn?”

“… Tôi không phải, ” Người đàn ông hơi híp mắt lại rồi hỏi, “Cậu là ai?”

Giọng nói hắn có chút nặng nề, trên vẻ mặt lộ rõ sự lạnh lẽo cùng bài xích.

Lâm Kiều kinh ngạc nhìn hắn, đột nhiên đưa tay ta, cầm lấy cổ tay của hắn.

Văn Lộ Na: “Này, cậu —— “

Cô vừa muốn nói cái gì đó, lại bị cử chỉ của hắn chặn lại, chỉ đành đưa tay trở về.

Hắn chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm Lâm Kiều, tùy ý để đối phương cầm bàn tay của mình lật qua lật lại nhiều lần, một lúc sau mới hỏi: “Xem đủ chưa?”

Lâm Kiều: “…”

Không có vết bớt, không có cảm giác quen thuộc, thậm chí ngay cả giữa ngón tay, cũng đeo một chiếc nhẫn bạc.

Đã kết hôn rồi sao?

Lâm Kiều buông tay ra, từ từ lùi lại mấy bước.

“Xin hỏi…” Cậu nói, “Anh tên là gì?”

Nam nhân không hề trả lời, nhưng Văn Lộ Na ở bên cạnh lại nói: “Hắn họ Tần, tên là Tần Phú. Người thì sao?”

Lâm Kiều im lặng vài giây, thấp giọng nói: “Tôi nhận lầm người… Xin lỗi.”

Trong khoảnh khắc đó, Tần Phú từ trong ánh mắt của người thanh niên một sự thất vọng cùng ảm đạm sâu sắc.

Hắn hơi nhíu mày lại, định nói gì đó, nhưng Lâm Kiều cũng đã bình tĩnh mà quay người lại, thật giống chưa có chuyện gì xảy ra, lặng lẽ đi về phía bên cạnh Tiếu Kha Ngải.

Tiếu Kha Ngải hỏi: “Ca… Em đã giúp anh lấy cơm, anh có muốn ăn không?”

Lâm Kiều: “Cám ơn.”

Hắn ngồi xuống trước mặt Tiếu Kha Ngải, không nói một lời, chỉ cúi đầu ăn cơm.

Cách đó không xa, Tần Phú nhàn nhạt thu tầm mắt lại, không nhìn sang đó một chút nào nữa.



Thời gian cho một bữa ăn rất nhanh sau đó đã hết, Trần Uy dùng dùi cui đập lên mặt bàn một cái, sau đó lớn tiếng quát mọi người: “Đến giờ làm việc rồi!”

Nơi làm việc là sân sau của bệnh viện, có một bức tường sụp đổ và cần phải được xây dựng lại.

Vương Na mặt không đổi ôm theo một chiếc hộp, nói: “Lại đây rút thăm, quyết định công việc của các người.”

Tiếu Kha Ngải là người thứ nhất rút thăm, rút ra một cái “Dọn bùn”, Lâm Kiều là “Quét sân”, những người khác đều rút được những việc không giống nhau, đến lượt Tôn Thái thời, hắn vừa nhìn thấy tờ giấy trên tay mình, liền bất mãn mà kêu lên.

“Dựa vào cái gì tôi phải đi chuyển nhiều hộp như vậy? Công việc của bọn họ đều so với tôi đều thoải mái hơn!”

Có một đống hộp các tông giống như ngọn núi được bày ở góc sân sau, và công việc của hắn ta là phải di chuyển chúng ra sân trước.

Vương Na hờ hững liếc mắt nhìn hắn, nói: “Không làm việc thì sẽ không có cơm ăn.”

“Không ăn thì không ăn!” Tôn Thái nói, “Cơm chỗ các người khó ăn như thế, ai mà thèm ăn chứ!”

Lam Nguyệt Thược lôi hắn một cái, lo lắng nói: “Anh nhịn chút đi!”

“Thực ra, tôi —— ” Tôn Thái còn muốn nói điều gì, một giây sau, cổ áo của hắn bị một cánh tay mạnh mẽ nhấc lên.

“A!”

Trần Uy đẩy Tôn Thái lên không trung như xách cổ một con gà, lạnh lùng nhìn hắn: “Có làm hay không?”

“Xin lỗi xin lỗi! Tôi làm! Tôi đi làm ngay lập tức!”

Tôn Thái bị dọa đến luôn miệng cầu xin, Trần Uy hừ một tiếng, tiện tay đem hắn vứt xuống trên mặt đất.

Lam Nguyệt Thược vội vã dìu hắn dậy, Tôn Thái hất tay của nàng ra, nhìn thấy Trần Uy, hùng hùng hổ hổ từ dưới mặt đất bò dậy.

Trải qua sự kiện vừa nãy, hắn không dám không đi làm việc. Kìm nén nổi giận trong bụng đi tới góc tường, kết quả vừa cầm hộp giấy trên tay, hắn liền vui mừng kêu lên:

“Ồ, cái hộp này rất nhẹ a.”

Hắn cầm hộp giấy trên tay áng chừng một chút, sau đó dễ dàng mà di chuyển tới chỗ khác.

Bởi vì hộp giấy thực sự rất nhẹ, cho nên Tôn Thái vận chuyển rất nhanh, cũng không lâu lắm đã chuyển xong hơn nửa số hộp giấy, những người khác không khỏi vô cùng hâm mộ.

Phía bên kia của sân, Trương Tiêu Lam xoa xoa cái eo đau nhức vì phải đẩy xe, bất mãn mà liếc Tôn Thái một cái: “Đúng là số chó ngáp phải ruồi mà…”

Tiếu Kha Ngải ngồi xổm ở góc tường, trên bàn tay dính đầy bùn đất, thở dài.

“Ca, thực ra anh cũng khá thoải mái nha.”

Lâm Kiều nói: “Tôi có thể đổi với cậu.”

“Thôi, quên đi.” Tiếu Kha Ngải liên tục khoát tay nói, “Tôi cũng không muốn chọc tới cái tên Trần Uy kia.”

Lâm Kiều lắc đầu một cái, tiếp tục cúi đầu quét sân.

Khi im lặng không nói gì, khí chất của thanh niên trở nên thờ ơ, khóe môi tạo thành một đường thẳng không gợn sóng, và đôi mắt đen lạnh lùng và trong trẻo, phản chiếu một hồ nước lạnh.

Văn Lộ Na cách đó không xa: “…”

Cô yên lặng dời tầm mắt đi chỗ khác, hỏi: “Đội trưởng, anh có phải là không đúng lắm?”

Tần Phú thần sắc lạnh nhạt: “Có sao?”

“Anh đã nhìn chằm chằm người kia 3 phút 23 giây, “

Văn Lộ Na mặt không chút thay đổi nói, “Nếu như không phải cậu ta không để tâm, anh có thể sẽ bị coi là biến thái.”

Tần Phú trầm mặc vài giây, đột nhiên hỏi: “Cậu ta có phải thích tôi đúng không?”

Văn Lộ Na: “…”

Khóe miệng của cô giật giật, nói: “Vậy anh cũng quá tự tin rồi đó.”

Tần Phú không nói gì thêm, hắn vuốt ve chiếc nhẫn trên tay, rơi vào trầm tư.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, mọi người đều đã làm xong hơn nửa, Dương Hạo người thứ nhất nhổ xong cỏ dại, vỗ vỗ tay đứng lên.

“Ai, Tôn Thái đâu?”

Hắn bốn phía nhìn quanh một vòng, phát hiện Tôn Thái vừa mới từ trước viện kia vừa đi tới, “Cậu vẫn chưa làm xong sao?”

“… Chưa xong.”

Tôn Thái lau đi mồ hôi trên trán, sắc mặt hơi trắng bệch.

Dương Hạo nói: “Không thể nào, mấy cái thùng đó không phải rất nhẹ sao? Cậu lúc nãy còn chuyển rất nhanh mà.”

“Nhẹ thì nhẹ thật, thế nhưng không biết tại sao, luôn cảm thấy rất mệt.”

Tôn Thái chậm rãi đi tới bên góc tường, cố hết sức chuyển xuống một cái thùng.

Dương Hạo cười nói: “Đùa gì thế, cậu hẳn là bình thường rất ít rèn luyện cơ thể đúng không.”

Hắn không có chú ý tới hai chân Tôn Thái đang run lên, cứ thế bước tới vỗ vỗ bờ vai của hắn.

Điều bất ngờ là, Tôn Thái hoàn toàn không chịu nổi một lực như vậy, hai chân mềm nhũn, cả người trực tiếp ngã xuống ——

Thùng cát tông rơi ở trên người hắn, “Xì xì” một tiếng… Một mùi máu tanh cực kỳ gay mũi tản ra trong không khí.

Dương Hạo: “Tôn… Tôn Thái…”

Hắn run rẩy lùi về sau vài bước, sắc mặt sợ hãi, lập tức ngã rầm trên mặt đất.

Máu tươi chảy ra từ chiếc thùng cát tông, một nửa bàn tay của Tôn Thái lộ ra bên ngoài chiếc hộp, ngón tay co giật mấy lần, sau đó không nhúc nhích.

Sau một hồi im lặng, một tiếng thét gào lên giữa không trung, làm kinh động tới cả một đàn chim bay qua.

“A a a a a ——!!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.