Thoát Khỏi Trò Chơi Chết Chóc

Chương 8: Chương 8: Hửng đông




Edit: Hy

Vùuuu ——

Những cơn gió lạnh lẽo thổi qua núi rừng, giống như tiếng kêu khóc của vô số oán quỷ. Ánh lửa lập lòe, khuôn mặt các thôn dân trắng bệch, không có một chút biểu cảm.

“…”

Tiếu Kha Ngải không hề phát ra một tiếng động nào mà lặng lẽ lùi về sau, tới khi lùi sát vào phần mộ của Lý Tiểu Lệ thì mới phát hiện mình đã không còn đường lui.

Cộc cộc cộc…

Âm thanh gậy gõ xuống mặt đất chậm rãi vang vọng, bên trong thôn quỷ, Sơn bà bà chống gậy xuất hiện ở trước mặt tất cả mọi người, nói thẳng yêu cầu với Lâm Kiều:

“Giao tro cốt ra đây.”

Thanh âm của bà ta lanh lảnh quái dị, nghe xong rợn cả tóc gáy, không khỏi rét run.

Lâm Kiều sắc mặt không hề thay đổi, nói: “Các người mới chính là hung thủ giết hại cả nhà Lý Tiểu Lệ.”

Trên gương mặt khô héo của Sơn bà bà phảng phất một nụ cười khinh bỉ cười: “Là ả cùng một tên đàn ông ngoài thôn làm trò bại hoại, chưa kết hôn đã có con, phá hoại trinh tiết của chính mình, cũng làm ô uế, mất mặt thôn của chúng ta.”

“Cho nên các người mới giết chết người yêu, treo cổ đứa con trai, cuối cùng thì thiêu sống luôn Lý Tiểu Lệ.”

Lâm Kiều ngữ điệu bình tĩnh, không hề chần chờ nói, “Nhưng các người không nghĩ tới sau khi cô ấy chết rồi thì biến thành ác quỷ, các người gặp phải báo ứng, một người đều không thể tránh được —— “

“Đó là do ả đáng chết! Chúng ta không sai!”

Nửa câu nói sau rõ ràng Sơn bà bà đã vô cùng xúc động, sắc mặt bà ta lập tức trở lên dữ tợn, “Giao tro cốt cho chúng ta, không thì hai người các ngươi cũng phải chết ở chỗ này!”

Ở sau lưng bà ta, những thôn dân kia cũng lộ ra vẻ mặt lạnh lẽo, từ từ áp sát về phía hai người.

Tiếu Kha Ngải nhỏ giọng hỏi: “Anh, làm sao bây giờ?”

Lâm Kiều: “Nhìn đi.”

Cậu chậm rãi giơ tay lên, sợi dây chuyền được cậu cầm ở trong tay, hơi lắc lư.

Các thôn dân lập tức dừng lại bước chân, sắc mặt của của Sơn bà bà cũng lộ rõ sự căng thẳng.

Lâm Kiều nói: “Nếu như tôi đưa cho bà cái này, bà sẽ thả chúng tôi đi sao?”

Sơn bà bà nghe xong thì mặt không chút thay đổi nói: “Đương nhiên, chúng ta sẽ không làm khó hai người ngoài thôn.”

Lâm Kiều: “Được, vậy tôi đưa cho bà.”

Tiếng nói của cậu vừa cất lên, sợi dây chuyền kia liền bị vứt lên trên không trung —— sau đó mạnh mẽ rơi xuống mặt đất!

Đôi mặt vẩn đục của Sơn bà bà kịch liệt co rụt lại, duỗi dài tay tưởng chừng đủ chạm đến sợi dây chuyền, cùng lúc đó, Tiếu Kha Ngải đột nhiên tung người nhảy vọt về phía trước, trực tiếp cướp lấy cây đuốc gần nhất trong tay một thôn dân, ném về phía một ngôi mộ.

Ầm!

Đuốc chạm mặt đất lập tức bừng cháy, nhưng mà trong ngọn lửa hừng hực mãnh liệt ấy, lại không có một thôn dân nào bị sao cả.

Tiếu Kha Ngải: “Không có tác dụng!”

Lâm Kiều: “Chạy!”

Sợi dây chuyền lần thứ hai bị cậu túm về trong tay, dời đi lực chú ý của Sơn bà bà cùng thôn dân, cuối cùng lùi về phía sau một bước, khiến cho bọn họ thoát khỏi vòng vây.

Tiếng gió vù vù thổi qua bên người, Tiếu Kha Ngải lao nhanh về phía trước, lớn tiếng nói: “Không phải nói là chỉ cần phá hủy thi thể ác quỷ là có thể diệt trừ bọn họ sao? Tại sao lại không có tác dụng!”

“Thi thể của bọn họ không ở trong mộ!” Lâm Kiều nói “Đi vào trong thôn!”

Lũ quỷ ở phía sau đuổi theo hai người họ, Lâm Kiều cùng Tiếu Kha Ngải chạy tới giữa rừng núi thì chia nhau mỗi người một hướng để trốn chạy, cuối cùng cắt đuôi được đám quỷ hồn kia rồi chạy trở về làng. Trong thôn, trên tán cây cổ thụ còn sót lại ánh sáng của vầng trăng, Tiếu Kha Ngải chạy về gần cái cây kia, chạy còn khoảng trăm mét là tới, sau đó thở hồng hộc mà chạy chậm lại bước chân, lại không cẩn thận bị cái gì đó ngáng chân rồi ngã xuống đất.

“A!”

Một cái tay tái nhợt đột nhiên duỗi ra từ trong bóng tối, kéo chặt mắt cá chân cậu lại. Tiếu Kha Ngải quay đầu, đối mặt với gương mặt âm u khô héo của Sơn bà bà.

Tiếu Kha Ngải: “Cút!!”

Cậu ta không nói hai lời, đá một cú vào mặt Sơn bà bà, nhưng cú đá này giống như là đá vào một cây bông, nhẹ nhàng không có sức lực —— cả khuôn mặt Sơn bà bà lún xuống dưới, ngũ quan nhét chung một chỗ, không thể nhìn ra hình người.

Tiếu Kha Ngải: “A a a!”

Cậu ta sợ hãi mà kêu thành tiếng, bị Lâm Kiều mạnh mẽ lôi một cái, lúc này mới thoát khỏi sự ràng buộc của Sơn bà bà. Tiếu Kha Ngải luống cuống tay chân từ dưới đất bò dậy, mà khuôn mặt lõm xuống của Sơn bà bà cũng chậm rãi nhô ra, như quả bóng được thổi phồng, từng chút chút khôi phục về bộ dạng nguyên bản.

Lâm Kiều thấp giọng nói: “Đi tìm lửa.”

Tiếu Kha Ngải: “Được!”

Cậu ta quay người vọt vào trong một ngôi nhà gần nhất, Sơn bà bà vò phẳng lại khuôn mặt của mình, đối diện với Lâm Kiều nở một nụ cười lạnh lẽo ——

Một giây sau, nụ cười liền biến thành vẻ mặt đau khổ.

“A!!”

Một cô gái mặc đồ trắng chẳng biết lúc nào xuất hiện ở phía sau Sơn bà bà, cúi đầu cắn xuống cổ bà ta. Dưới mái tóc đen bay loạn tứ tung là một khuôn mặt vô cùng xinh đẹp nhưng cũng vô cùng quỷ dị.

Sau cơn đau đớn ngắn ngủi, Sơn bà bà rất nhanh liền phản ứng lại, tay cầm lấy gậy đập mạnh lên người ma nữ.

“Mày là đồ đê tiện!”

Bà ta mắng chửi điên cuồng, cùng với ma nữ lôi kéo nhau. Hai kẻ thù mặt đối mặt, tình cảnh vô cùng khốc liệt —— nhưng mà Sơn bà bà biết rõ rằng bản thân vốn không thể đánh lại ma nữ, rất nhanh sau đó thì trở nên yếu thế.

Nhân lúc hai con ma quyết đấu với nhau, Tiếu Kha Ngải đã chạy nhanh trở về, tay trái cầm hộp diêm, tay phải mang theo một thùng dầu hỏa. Lâm Kiều cầm thùng dầu hỏa, sau đó đổ lên trên cánh cửa gỗ. Sơn bà bà thấy thế liền kêu lên một tiếng, lập tức muốn nhào tới, lại bị ma nữ đè lại mắt cá chân, mạnh mẽ lôi kéo cơ thể đầy máu me của bà ta.

Tiếu Kha Ngải: “Kia là Lý Tiểu Lệ sao!”

Lâm Kiều không nói gì, cậu lấy ra sợi dây chuyền, dùng sức ném lên trên cao —— tro cốt tung bay khắp trời, theo gió tản đi.

“!!!”

Lý Tiểu Lệ mạnh mẽ quay đầu lại, khuôn mặt vốn đẹp đẽ đã sớm trở nên vặn vẹo dữ tợn bởi vì quá tức giận. Cô ta hướng về phía Lâm Kiều mà duỗi ra mười ngón tay, gầm thét lên muốn vọt qua đến.

Lâm Kiều nói: “Xin lỗi, cô nên ngủ yên.”

Gió thổi tan tro cốt, thân hình Lý Tiểu Lệ cũng như cánh hoa bồ công anh trong chiều gió, lặng lẽ biến mất. Không còn Lý Tiểu Lệ, Sơn bà bà rốt cuộc được giải thoát, sắc lạnh mà cười như điên.

“Đồ đê tiện kia rốt cục chết rồi! Các ngươi cũng xong rồi! Ha ha ha ha ha ha ha!”

Ngũ quan trên mặt bà ta đã hoàn toàn nhăn lại thành một đống, căn bản không còn là bộ dạng con người, mà chính là ác quỷ.

Lâm Kiều lùi về phía sau một bước, quẹt que diêm trên tay, lặng lẽ ném đi

Vù——

Ngọn lửa trong nháy mắt bốc lên, cháy dọc theo vết tích dầu hỏa, rất nhanh liền đem căn nhà của Sơn bà bà bên cây đại thụ nuốt chửng!

Sơn bà bà: “A a a a a!”

Bà ta rít gào đầy thống khổ, cả người ngã mạnh xuống đất.

“Làm sao có thể! sao có thể chứ ——!”

Tiếng kêu thảm thiết của thôn dân cũng vang lên từ bốn phía, Sơn bà bà run rẩy duỗi ra một tay ra, trơ mắt mà nhìn đầu ngón tay của mình chậm rãi biến thành tro tàn, sau đó một đường lan khắp thân thể ——

Ngọn lửa mãnh liệt chiếu sáng khuôn mặt lạnh lùng của Lâm Kiều, lông mi cậu rũ xuống, hờ hững nhìn Sơn bà bà đang nằm trên mặt đất.

“Không cần cám ơn tôi, muốn cám ơn thì cám ơn Trương Phỉ Nhiên – cái người bị bà giết đi.”

Tiếu Kha Ngải đứng bên cạnh cậu vô cùng sửng sốt, lúc này mới nhớ tới Trương Phỉ Nhiên lúc trước từng ném một điếu thuốc vào cái cây này, sau đó khi bọn họ vào nhà, đã nhìn thấy Sơn bà bà đau khổ ngã xuống đất.

Ánh lửa lan đến chân núi, mấy chục quỷ ảnh ở trong núi giãy dụa, tay chân vung vẩy, vặn vẹo.

“Không thể nào… Không thể nào…”

“Đều đi chết đi… Các ngươi… Đều đi…”

Cả người Sơn bà bà đã hoàn toàn bị ngọn lửa nuốt chửng, tay chân bà ta trở nên co giật dữ dội, rên rỉ bò về phía trước một đoạn… Cuối cùng biến thành một đống bụi đất, bị gió thổi tản đi. Trong không khí tràn ngập mùi khét của lửa, một cơn gió thổi qua thôn quỷ, tất cả đều đã trở nên yên tĩnh lại.

Tiếu Kha Ngải lẩm bẩm nói: “Thì ra xương cốt của bọn họ đều bị trưởng thôn chôn ở dưới gốc cây, nơi này mới thật sự là nghĩa địa.”

Lâm Kiều nói: “Nếu như tôi không đoán sai, trưởng thôn là người duy nhất không làm Lý Tiểu Lệ tổn thương, cho nên hắn mới còn sống, cũng được mai táng theo một kiểu khác.” —— nhưng bởi vậy, trưởng thôn cuối cùng cũng phải chết ở trong tay những thôn dân căm hận hắn.

Tiếu Kha Ngải không nói gì, chỉ là rùng mình một cái.

“Đi thôi, tất cả đều kết thúc rồi.”

Bóng đêm dần bị xua tan, những tia sáng của ngày mới cũng dần xuất hiện trên bầu trời, Lâm Kiều và Tiếu Kha Ngải đã rời khỏi thôn trang trên núi, đi đến trạm tàu hỏa. Ở trên thềm ga có hai toa tàu hỏa màu xanh đang đỗ, vẫn như cũ chỉ có một toa xe, cùng vài hành khách. Tiếu Kha Ngải nhìn xung quanh, nói: “Anh, anh và em đi thôi.”

Lâm Kiều: “Được.”

Cậu chọn đi về phía tàu hỏa bên phải, bên trong đã có năm hành khách, tính cả hai người bọn họ, vừa vặn hợp thành bảy người. Trong số năm người này có hai người hẳn là người cũ, còn lại thì ba người kia đều là người mới với sắc mặt thấp thỏm, lo lắng. Hai người Lâm Kiều nhìn qua bọn họ vài lần, nhưng cũng chỉ im lặng không nói gì.

Tàu hỏa rất nhanh sau đó thì chuyển bánh, hai chiếc tàu hỏa một cái đi về hướng đông còn một cái đi về hướng tây. Lâm Kiều bâng quơ nhìn ra bên ngoài qua khung cửa sổ, thì thấy một khuôn mặt quen thuộc từ phía đối diện nhanh chóng xẹt qua, chớp mắt đã không thấy đâu nữa.

Đó là —— Trương Phỉ Nhiên!

Lâm Kiều lập tức nhíu mày, Tiếu Kha Ngải cũng thay đổi đổi sắc mặt, thấp giọng nói: “Không ngờ hắn lại là ‘Cướp đoạt giả’.”

“Cướp đoạt giả?” Lâm Kiều thấp giọng hỏi, “Đó là gì?”

“Tấn công người chơi khác, cướp đoạt thẻ của bọn họ.” Tiếu Kha Ngải giải thích “Một tấm thẻ đồng sẽ đại diện cho một mạng sống, muốn có nhiều mạng hơn thì cần phải thăng cấp tới bạch ngân hoặc là cướp đi mạng sống của người khác ——trường hợp thứ hai sẽ bị mọi người gọi là cướp đoạt giả.”

Lâm Kiều trầm mặc mấy, nói: “Lý Uyển khả năng là bị Trương Phỉ Nhiên giết chết.”

“Hắn cũng bởi vì đoạt mạng của người khác, cho nên mới còn sống.” Tiếu Kha Ngải một mặt chán ghét nói, “Người như thế thật sự là những kẻ không có đạo đức, trà trộn ở bên trong những người bình thường rất khó phát hiện. Chỉ có ‘Thợ săn’ mới có thể tìm thấy hơi thở của bọn họ, đồng thời giết chết bọn họ.”

“Thợ săn là gì?”

“Một loại người chơi cao cấp hơn.” Tiếu Kha Ngải nói, “Bọn họ thông thường đều là cấp bậc bạch ngân, chuyên môn săn bắn những kẻ cướp đoạt giả phá hoại quy tắc, nhưng mà người như thế thì rất khó gặp được, cũng không dễ tiếp xúc đây.”

Lâm Kiều: “Như vậy ngoại trừ bị thợ săn giết chết, cướp đoạt giả không bị trả giá gì sao?”

Tiếu Kha Ngải suy nghĩ một hồi: “Nghe nói bọn họ thực ra đã không phải là người, mà là quái vật, cho dù không bị thợ săn giết chết, thì cuối cùng cũng sẽ chết rất thảm… Nhưng mà bọn họ có vẻ cũng không để ý những điều này.”

Lâm Kiều gật gật đầu, ngón tay vuốt nhẹ chuôi của thanh đoản đao, im lặng không nói gì nữa.

Tiếu Kha Ngải nhìn thanh đoản đao của cậu rồi hỏi: “Anh, cây đao này có phải là do một người vô cùng quan trọng đưa cho anh phải không?”

Lâm Kiều: “…”

“Không phải,” Cậu một mặt lạnh lùng nói, “Nhặt từ trong đống rác đấy.”

Tiếu Kha Ngải: “Ừm, là vậy sao… Vậy cũng tốt.”

“Em bây giờ đi ngủ một lúc, lát nữa đến trạm thì gọi em dậy nha.” Cậu ta ngáp một cái, co người ở trên ghế, chợp mắt đã ngủ.

Lâm Kiều chống tay vào cằm rồi nhìn ra bên ngoài cửa sổ, không tiếp tục nói nữa. Tàu hỏa cuối cùng đã rời thôn quỷ, từ từ đi vào trong ánh sáng.



Ở một nơi nào đó.

Một cô gái có vẻ bề ngoài xuất chúng tiến tới phía trước một cánh cửa, đầu tiên là cẩn thận cuộn lại mái tóc dài của mình, sau đó mới gõ cửa.

“Vào đi.”

Âm thanh trầm thấp đầy nam tính của một người đàn ông vọng ra từ sau cửa, cô gái kia hít sâu một hơi, sau đó đẩy cửa tiến vào.

“Đội trưởng,” Cô nói ngay vào trọng điểm: “Trương Phỉ Nhiên chạy rồi.”

Trong phòng, người đàn ông anh tuấn lạnh lùng đối với tin tức này cũng không cảm thấy ngạc nhiên, chỉ nhàn nhạt “Ừ” một tiếng, sau đó nói: “Tiếp tục đuổi theo.”

Cô gật đầu, lại nói: “Trong lúc tôi đang quan sát Trương Phỉ Nhiên thì còn phát hiện một người mới rất đặc biệt, biểu hiện của cậu ta rất tốt, thậm chí so với một số người chơi cũ còn xuất sắc hơn, hoàn toàn có tư cách gia nhập chúng ta.”

“Chờ cho cậu ta còn mạng để sống đến thế giới tiếp theo, thì hãy quay lại tiếp tục nói về vấn đề này.” Giọng hắn nhẹ nhàng hời hợt, rõ ràng là không quan tâm lắm.

Cô im lặng một lúc, rồi nói: “Vậy, nhiệm vụ sau —— “

“Tôi sẽ cùng đi với cô.”

Ánh mắt cô lập tức sáng lên, nói: “Được, cám ơn đội trưởng” Khóe miệng của cô không khỏi khẽ nhếch lên, sau đó len lén liếc mắt nhìn hắn một cái, lưu luyến không rời mà quay người rời khỏi.

Cửa phòng đóng lại, hắn vuốt nhẹ chiếc nhẫn trên ngón tay mình, im lặng một lúc lâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.